Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 122

Cảm giác thật kỳ lạ nhưng Carla biết chắc rằng cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình là một giấc mơ. Bằng không, chẳng cách nào lý giải được khung cảnh kỳ quái mà cô đang trải qua.

Trước mắt Carla là chính cô và Venere. Không thể nào nhầm được khuôn mặt của Venere. Cô chắc chắn là cô ta. Và người đang đối mặt với Venere… lại chính là Carla.

Không thể có hai người cùng là cô.

Vậy nên đây là một giấc mơ.

Chỉ là một mảnh ký ức vụt qua, Carla nghĩ và cố gắng kìm nén sự phấn khích đang dâng lên. Kích động lúc này chỉ phí sức cho một ảo ảnh.

Phải có lý do gì đó cho việc cô nhìn thấy cảnh này.

Carla trong giấc mơ cũng là một hình ảnh cô còn nhớ rõ. Trận chiến đó, nơi cánh tay trái của cô đã nổ tung. Khoảnh khắc cô mất đi cánh tay trái chính là lúc này.

Bùm! Cánh tay trái của Carla nổ tung như đã được định sẵn.

Venere quan sát Carla, tiến lại gần cô khi Carla hoàn toàn bất lực, miệng lẩm bẩm điều gì đó, nhưng Carla chẳng nghe được gì.

Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Albina và Ivan sẽ xé toạc không gian mà đến cứu cô… tất cả sẽ diễn ra đúng như vậy. Không thể chịu nổi khi chứng kiến cảnh đó, Carla nhắm nghiền mắt, cố ngoảnh mặt đi.

“Carla.”

Giọng nói bình tĩnh của Ivan.

Không phải như thế này. Đáng lẽ Ivan không thể nói chuyện với cô.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không hiểu lý do đằng sau sự bất thường, Carla nheo mắt nhìn lên phía trước một cách dè dặt.

Và rồi ánh mắt Carla đáp chỗ Ivan.

Ivan, tay trái rướm máu, giơ nó lên trước mặt Carla và nói:

‘Cánh tay này, nó là của em.”

Ánh mắt Carla dao động.

Cô nhìn gương mặt Ivan rồi nhìn cánh tay trái đó rồi lại quay lại nhìn mặt cậu.

“Đây là sức mạnh em mong muốn.”

“Là sức mạnh em từng muốn dùng để đánh bại anh.”

“Hãy chấp nhận cánh tay này.”

“Chấp nhận nó, chấp nhận rằng nó là sức mạnh của chính em.”

“Khi đó em chắc chắn sẽ đánh bại được ta”

‘Không, không… không thể như vậy… không…!’

Cô từng muốn đánh bại Ivan.

Chuyện đó là thật.

Cô từng muốn vượt qua Ivan, chứng minh mình giỏi hơn cả về tài năng và kỹ năng.

Nhưng giờ đây, tất cả điều đó đều trở nên vô nghĩa.

Đánh bại Ivan không còn ý nghĩa gì nữa.

Đến giờ phút này thì ý chí cạnh tranh không còn là thứ trọng yếu đối với Carla nữa.

“Em đã từng muốn đánh bại ta mà?

Nếu chấp nhận sức mạnh này…

Em sẽ đánh bại được ta.”

“Không!”

Carla bật dậy, mắt mở to, nhìn lên trần nhà quen thuộc.

Trần phòng y tế, ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ. Carla dán mắt vào hoa văn trên đó, thở dài một hơi thật sâu.

Cơ thể nóng ran của cô giờ dường như đã dịu đi phần nào.

Nhiệt độ cơ thể cô lúc nào cũng được đo là bình thường nhưng cảm giác sốt hâm hấp cuối cùng cũng tạm lắng xuống.

“Ivan…?”

Carla quay đầu tìm Ivan.

Ivan, người luôn ở bên cạnh cô mỗi khi cô mở mắt, giờ lại không thấy đâu.

“Ivan, Ivan…?”

Không một bóng dáng gì cả.

Chỉ còn lại một mình Carla trong phòng y tế.

Toàn cơ thể cô run rẩy khi nhận thức rõ sự cô đơn này.

Không thể bình tĩnh lại, Carla cứ nhìn quanh và không ngừng tìm kiếm Ivan.

Nhưng cậu không ở đâu cả.

Không thấy bóng dáng cậu đâu, Carla nhìn khắp mọi ngóc ngách trong phòng, thậm chí cả những góc tối mờ mờ có hình dáng như người.

“Ivan… mình…”

Giọng nói của Carla vụt tắt.

Còn hơn cả sự kỳ lạ từ cảm giác run rẩy, ánh mắt cô hướng về cánh tay trái nơi đang cho cô một cảm giác kì lạ.

Cánh tay trái của cô đang phình tô và cử động như một sinh vật sống độc lập và không phục tùng ý chí của cô.

Nó quằn quại và co giật, như thể sắp có thứ gì đó trồi ra từ bên trong...

“Cái… cái này là…”

Carla hãi hùng trước cảnh tượng kinh dị này.

Sự vắng mặt của Ivan, cánh tay trái không thể điều khiển,...

Tất cả bắt đầu nghiền nát tinh thần cô.

*

Cỗ xe vẫn lao đi không ngừng nghỉ và Ivan biết rằng họ sẽ sớm đến dinh thự của nhà Aufstieg, một nơi toát ra bầu không khí bẩn thỉu, u ám và đầy tà ác.

cỗ xe đang băng qua khu rừng như thể bị chính bầu không khí ấy nuốt chửng và cho cảm giác như đang đâm đầu vào một vùng đầm lầy không đáy.

“…Tôi sẽ ẩn mình ở đây. Có vẻ như có kẻ đang chờ chúng ta.”

Lời của Lorenzo vang lên và Ivan gật đầu không do dự.

Ngay cả Ivan cũng cảm nhận được điều đó.

Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cậu.

Cảm giác như có thứ gì đó chất chứa ác ý cực độ đang chặn đường phía trước.

Và nó đang hướng đến hai người, Ivan và Lorenzo, trên con đường này.

Bóng dáng của Lorenzo mờ dần như sương khói rồi biến mất hoàn toàn.

Chỉ sau khi ông biến mất, tiếng vỗ cánh của một con quạ mới vang lên rõ ràng.

Cảm giác đó đang đến gần hơn, Ivan mở cửa sổ nối giữa khoang xe và ghế lái, rồi nói:

“Hãy dừng lại tại đây. Từ đây tôi sẽ đi một mình.”

“Nhưng chúng ta vẫn còn một đoạn nữa mới tới dinh thự Aufstieg mà!”

“Tôi biết. Vậy nên làm ơn hãy dừng lại.”

Chưa kịp dứt lời, tiếng phì phò nặng nề của ngựa vang lên.

Cỗ xe dần dừng lại và khi bánh xe đã hoàn toàn ngừng quay, Ivan mở cửa bước xuống.

“Hãy quay về Học Viện bằng con đường này.”

“Ờ… được thôi.”

Người đánh xe trông có vẻ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng Ivan không thể để một người vô tội dính líu vào chuyện này nên cậu bỏ lại người đánh xe và bắt đầu bước đi.

Cảm giác rờn rợn đang ngày càng rõ rệt.

Ivan băng qua khu rừng, rồi hơi đổi hướng, tiến sâu hơn vào bên trong.

Cậu không lo lắng việc bị lạc vì cái cảm giác lạnh lẽo ấy giống như một tấm biển chỉ dẫn cậu đi đúng hướng.

Không lâu sau khi đi sâu thêm vào rừng, ngay khi Ivan tới được nơi đó, cậu khẽ “hừ” một tiếng và đảo mắt xung quanh.

Một vùng đất hoang lạnh lẽo và rùng rợn.

Nơi những miếng đá tảng từng là các vật trang trí lộng lẫy giờ đã đổ nát đến mức không thể nhận ra hình dạng ban đầu.

Một khu đất không quá rộng... vừa đủ để dựng một căn biệt thự tầm trung.

Ở nơi này, cô ta đang đứng.

“Cậu tìm ra câu trả lời cũng nhanh đấy nhỉ?”

“…Venere. Nói cho tôi cách để đưa Carla trở lại như cũ.”

Không cần dài dòng gì đối với cô ta.

Ivan nói thẳng mục đích của mình còn Venere thì hơi mở to mắt một lúc rồi mỉm cười nhạt.

“Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Cậu có bằng chứng gì là tôi đã làm chuyện đó không?”

“Không cần bằng chứng. Mọi dấu hiệu đều chỉ về phía cô, đúng hơn cô và Aufstieg.”

“Không có thứ gọi là mặc định vô tội trước khi bị kết án à?”

Ivan cười khẩy trước câu hỏi đó.

“Mặc định vô tội cho đến khi chứng minh là có tội ư? Tôi cần thứ đó làm gì?”

“Cậu sẽ cần đấy?”

“Sự tồn tại của cô đã là tội lỗi rồi, con mụ pháp sư chết tiệt. Cô sống được đến giờ chắc nhờ ma pháp giả kim rẻ tiền và thô thiển nhưng mấy trò mèo đó sẽ không cứu nổi cô lâu đâu.”

Nghe đến đó, Venere hơi cau mày.

Sau đó, cô nghiêng đầu rồi nhanh chóng vỗ tay một cái như vừa nhận ra điều gì, “À!”

“Cậu không phải là người đa nhân cách đấy chứ?”

“…Đúng vậy.”

Giờ thì chẳng còn lý do gì để che giấu nữa.

Trước mặt kẻ như cô ta, có giấu cũng vô ích.

Vì vậy, Ivan thẳng thắn thừa nhận và gật đầu.

“Quả nhiên, thằng ngốc Lucas đã làm tốt phần việc của mình.”

“…Tôi cũng đoán là vậy rồi. Cô đã xúi giục Lucas.”

“Đúng thế, đúng thế. Chuyện đó rõ rành rành mà.”

“Rốt cuộc các người định làm gì? Cô và lão già đó.”

“Lão già? Cậu phải gọi là Trưởng lão Dremalo chứ.”

“Trưởng lão cái khỉ gì. Phải là người đáng kính mới gọi là trưởng lão. Loại người như hắn nên biết ơn vì tôi còn đủ tử tế để gọi tên đó là lão già.”

“Lạnh lùng thật đấy.”

Dremalo, Venere, ... Ivan không rõ mục đích cụ thể của hai kẻ đó là gì nhưng có một điều rõ ràng.s

Chúng đang nhắm đến Ivan.

“Cô nghĩ tôi sẽ đến Aufstieg sau chuyện này sao?”

“Ừm… cậu sẽ đến thôi.”

“Cô tự tin đến mức tự kiêu đấy.”

Lý do để đến Aufstieg đang dần biến mất.

Khuyên nhủ không hiệu quả và cô ta đã làm chuyện đó với Carla dù cho mục tiêu ban đầu là Ivan.

“Nếu Regina, con ngốc đó, làm đúng phần việc của mình thì giờ này cậu đã tự mình tìm tới Aufstieg và cầu xin được gia nhập rồi. Nhưng thôi, như này cũng được. Dù sao thì cậu cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài hợp tác với chúng tôi.”

Cái khao khát muốn đấm vào gương mặt cợt nhả của Venere đang lớn dần.

Ivan nhìn chằm chằm vào cô ta, cố kìm nén cơn giận và cảm giác tuyệt vọng đang bùng cháy.

“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”

“Ôi trời, nhưng cậu biết đấy, chuyện đó sẽ xảy ra thôi. Carla, nàng thơ mà cậu yêu đến vậy, chắc đang rất đau đớn vào lúc này.”

“…Cô nói gì cơ?”

Venere mỉm cười rồi tiến về phía Ivan.

Ivan siết chặt nắm tay, cố kiềm chế ham muốn lao vào tẩn cô ta ngay lập tức.

“Ý tôi là… cánh tay trái của Carla…”

Cánh tay trái của Carla là một bộ phận nhân tạo được tách ra từ tạo thể nhân tạo mà chính Venere đã tạo ra.

Và chính Ivan là người đã gắn nó cho cô.

“Cái đó, nhờ vào lọ thuốc đó… Carla sẽ phải tháo bỏ cánh tay trái lần nữa.”

Và cuối cùng cô ta cũng đẩy cậu vượt quá giới hạn.

Cậu thẳng tay giáng một quyền vào mặt con khốn Venere.