‘Mình nên bắt đầu bằng cách sắp xếp lại suy nghĩ.’
Với tính chất của vấn đề, tốc độ là điều tối quan trọng.
Ông rất muốn hành động trước rồi báo cáo sau nhưng ông biết rõ hai con chuột kia sẽ không để lại dấu vết nào cho âm mưu gặm nhấm miếng mồi của chúng nên ông không thể làm vậy.
Ngài Cascata nhắm mắt trầm ngâm khi cỗ xe đang lăn bánh về phía Hoàng cung.
Dựa vào tình hình, có thể thấy rõ Scheikell và Aufschtig đang thông đồng với nhau trong một kế hoạch nào đó.
Vậy ngài nên sắp xếp thông tin này ra sao để báo cáo lên Hoàng Đế?
Trước tiên ngài sẽ trình bày sự thật với bằng chứng là tài liệu Lorenzo đã giao nộp.
Ngài sẽ trình lên tài liệu đó và giải thích rằng Venere, pháp sư dưới quyền của mình, đang âm mưu điều gì đó và rõ ràng qua cuộc trò chuyện thì có thể thấy bọn họ đang phối hợp thực hiện gì đo.
Tuy nhiên, như vậy vẫn chưa đủ để kết luận rằng họ đang chống lại Đế Quốc.
Mục tiêu của họ là Ivan Contadino và không thể xác định rõ là họ muốn Ivan hay thứ gì khác liên quan đến cậu ta.
‘Scheikell thì chẳng đáng ngại nhưng Aufschtig mới là vấn đề.’
Họ là những kẻ sử dụng [Hạ Trần].
Đó là loại ma pháp gia truyền cần thời gian thi triển dài và có khâu chuẩn bị phức tạp và tốn nhiều thời gian nên chỉ việc sử đụng đã khó khắn lắm rồi. Nhưng nếu thực hiện ở hậu phương thay vì tiền tuyến thì sẽ không khó để âm thầm chuẩn bị mà tránh ánh mắt người khác…
“Thưa ngài, chúng ta đã đến nơi.”
Ngài Cascata mở mắt ra khi nghe giọng của người đánh xe báo hiệu họ đã đến cổng hoàng cung mặc cho suy nghĩ trong đầu ngài vẫn chưa được sắp xếp xong.
“Cảm ơn. Hãy đợi ta ở đây.”
Sẽ không mất nhiều thời gian để báo cáo.
Hoàng cung lúc bình minh vẫn lạnh lẽo và yên tĩnh như thường.
Dù bên trong có vô số gia nhân đang chuẩn bị cho buổi sáng sắp đến nhưng hoàng cung không nhỏ đến mức có thể nghe thấy sự nhộn nhịp đó từ cổng vào.
Mặt trời vừa nhô lên khỏi chân trời, xua tan bóng tối, khi ngài Cascata bước xuống xe.
Không khí sáng sớm vẫn còn se lạnh nên ngài cài lại chiếc áo choàng chạm đến thắt lưng và bước vào hoàng cung.
Đám lính gác, vốn đã quen với ngài, lặng lẽ cúi đầu chào và mở cổng. Ngài Cascata cũng khẽ gật đầu đáp lễ rồi tiến vào trong.
Bước chân ngài dứt khoát như thể đã được định sẵn từ trước.
“Ta đến yết kiến Bệ hạ.”
“Vâng, thần đã báo rồi. Người dặn khi ngài đến thì cho vào ngay.”
Sau khi người giữ cửa báo cáo, ngài bước qua cánh cửa đang từ từ mở vào bên trong thư phòng.
Hoàng Đế đang chờ Ngài Cascata ở đó.
Người luôn bắt đầu ngày mới sớm hơn bất kỳ ai.
Một vị trí đòi hỏi phải làm việc chăm chỉ hơn người khác trong không gian do mình bản thân chiếm giữ. Tất cả là để duy trì quyền lực.
Và ngài ấy là người xứng đáng với vị trí đó, là người mà Ngài Cascata đã thề trung thành.
“Thứ lỗi vì tôi đến vào giờ sớm như thế này.”
“Không sao. Nếu ngài xin gặp ta vào giờ này thì hẳn có lý do quan trọng. Tất cả lui ra. Ta sẽ gọi riêng nếu cần. À, Ngài Cascata, ngài có muốn uống trà không?”
“Không… vâng, xin đa tạ.”
“Vậy pha trà đi, rồi ra ngoài.”
Khi các cung nữ đang pha trà, Hoàng Đế rời bàn làm việc và ngồi xuống ghế chính trên bộ ghế sô pha.
Ngài Cascata cũng ngồi xuống theo lời mời. Không lâu sau, khay bánh và trà được dọn lên.
Khi hầu nữ và thị vệ rút lui, văn phòng chìm vào tĩnh lặng.
“Vậy kể cho ta nghe đi.”
“Scheikell và Aufschtig đã bắt tay nhau. Họ đang âm mưu điều gì đó chưa rõ.”
“Hmm…”
Hoàng đế vuốt cằm trầm ngâm.
Scheikell và Aufschtig… hai trong bốn Trụ Cột của Đế Quốc.
Dù Brione đã suy yếu đến mức khó gọi là Trụ Cột nữa nhưng Scheikell và Aufschtig vẫn chưa lụi tàn đến mức đó. Nếu họ phối hợp với nhau…
“Ca này khó rồi đây. Rất khó đoán.”
“Quả đúng như vậy. Nhưng mục tiêu thì đã rõ ràng.”
“Ivan, đúng không? Ivan Contadino.”
“Đúng vậy.”
Dù chưa được công khai rộng rãi nhưng Ivan Contadino là người mà tầng lớp lãnh đạo Đế Quốc hiện tại quan tâm nhất.
Cậu ta được xem là sự tái sinh của tên hoàng đế cuối cùng của Đế chế cổ xưa kia, là một nhân vật đã ghi danh vào thần thoại.
Và với tài năng cùng thiên phú thì một ngày nào đó…
“Cậu ta sẽ trở thành mối đe dọa, hoặc là Trụ Cột mới, hoặc… là một thành viên của Hoàng tộc.”
“Bệ hạ…”
“Chúng ta phải đối mặt với thực tế, Cascata. Ngài cũng biết điều đó. Nếu ta chết đi trong tình trạng hiện tại, bộ máy cai trị sẽ rơi vào hỗn loạn.”
“……”
Ngài Cascata im lặng.
Lời đó không sai… một ngai vàng bỏ trống không người thừa kế.
Ai cũng sẽ thèm muốn vị trí đó và cuộc tranh giành sẽ khốc liệt đến mức nào…
“Có vẻ như cậu ta sẽ đối mặt với thử thách cuối cùng.”
Ngài Cascata không đáp lại.
Ngài không cần dùng lời để giải thích thêm, chỉ siết chặt hai bàn tay để giữ vững lập trường.
“Vậy, nhà Cascata sẽ hành động thế nào?”
“Tôi đã rút lui khỏi chuyện gia tộc. Em trai tôi sẽ tự đưa ra quyết định.”
“Ngài dự đoán sao?”
Ngài Cascata ngẫm một lúc trước câu hỏi.
Tuy nhiên chỉ có một con đường để chọn.
Và chỉ có một điều để nói:
“…Cascata sẽ luôn trung thành với Hoàng tộc. Chỉ vậy thôi.”
*
“Đây là tức cả đồ em mang theo à?”
“Tớ có đầy đủ ở dinh thự mà. Không sao đâu, tớ chỉ về thăm chút rồi sẽ trở lại liền ấy mà.”
Hành trang của Emil vô cùng tối giản.
Cô nói là mình chỉ ở qua một đêm rồi sáng hôm sau sẽ quay về liền. Và vì dinh thự đã có đủ đồ nên cô cũng chẳng mang theo món gì nặng nề.
Liam cực kì muốn đồng hành cùng Emil.
Chẳng hiểu sao mà cậu có dự cảm xấu về chuyến đi này và cậu muốn đi cùng cô để đảm bảo cô sẽ chỉ trải qua quá trình điều chỉnh mạch ma lực và sau đó sẽ quay về Học Viện cùng cậu.
“Anh ước gì anh được đồng hành cùng em.”
“Không cần phải thế đâu...cha tớ sẽ lo lắng mất và khi đó thì tớ sẽ mệt mỏi lắm.”
“ Vậy là anh chỉ có thể ở yên đây vậy. Anh không thể để nàng Emil mỏi mệt khi về nhà được. Vậy khi nào em về ngày mai?”
Liam định đón cô trực tiếp ngay khi cô đặt chân về Học Viện.
Nếu như vậy thì hành trình cùng nhau đi vào cũng là một thời gian tốt để tận hưởng cùng cô.
“Cậu sẽ định đón tớ, phải không? Đừng, đừng có làm vậy.”
“Cấm cái này cấm cái kia. Sao cứ cấm đoán nhiều thứ thế này?”
“Hết cách rồi mà. Tớ cũng cần phải tốt nghiệp đàng hoàng chứ, không phải sao?”
“Hmm, cũng đúng.”
Liam là người duy nhất biết bí mật này của Emil
Cô mới tiết lộ cho cậu và chỉ mình cậu. Người khác không biết.
“Và tớ không thể cứ trốn chạy cha mình được vì nếu làm thế thì ... ông ta sẽ truy đuổi cho đến tận chân trời.”
“ Thế cũng được. Em dã suy nghĩ thông suốt là đủ rồi. Cứ coi anh là một người sẽ bảo trợ em.”
“ Cậu lại nói thế nữa rồi.”
Emil cười khúc khích rồi mở cửa xe ngựa.
Liam đẩy túi xách đang cầm trong tay vào khoảng không dưới chân Emil và cậu vỗ vỗ đầu gối cô.
“Anh không chỉ nói chơi đâu, Emil. Nếu chẳng có gì thay đổi thì chúng ta có thể cùng nhau về nhà anh. Hạn chót là một triệu năm nên em cứ nghĩ kỹ.”
“Tớ hiểu rồi mà. Tớ sẽ đưa ra quyết định khi đã tốt nghiệp thành công.”
‘Tớ sẽ trở về bên cậu mà Liam’ Emil nghĩ vậy khi vẫy tay tạm biệt cậu.
Không lâu sau đó, đến cả dáng hình cậu cũng mất tăm sau cửa xe.
Liam chỉ đúng đó mà nhìn cỗ xe ngày càng xa dần.
Cậu vẫn có linh cảm xấu.