Bước chân của Ivan ngày càng chậm lại.
Không phải vì mệt mà là vì cảm giác khó chịu không thể diễn tả .
Sự bấn loạn của ma lực níu chặt mắt cá chân cậu và không chịu buông ra.
Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục bước đi.
Khi đi qua hành lang cắt ngang tầng hầm của biệt thự nhà Aufstieg, Ivan biết rõ rằng mình đã không còn đường lui. Liam đã dọn đường cho cậu rồi. Không phải là cậu không thể quét sạch mọi thứ nếu thật sự muốn nhưng bây giờ chuyện liên quan đến Emil mới là ưu tiên hàng đầu.
Lối đi mỗi lúc một hẹp dần.
Dòng ma lực chảy dọc theo các bức tường ngày càng hỗn loạn.
Sau khi mở nhiều cánh cửa cách ly và băng qua hành lang dài ngoằn ngoèo, Ivan cảm nhận rõ rằng mình đang dần tiến sâu hơn xuống lòng đất.
Và có lẽ... đây chính là cái bẫy để dẫn dụ cậu.
Khi Ivan đặt tay lên tường, rung động truyền đến đầu ngón tay mạnh hơn cậu tưởng.
Các bức tường hành lang dày đặc những đồ hình không rõ nguồn gốc cùng vô số ký hiệu, mật mã và công thức ma pháp bí ẩn được thêu dệt khắp nơi.
Ánh sáng xanh nhạt rỉ ra từ các bức tường vầ không cần đến đèn để soi đường cho Ivan.
Trong thứ ánh sáng chập chờn bất an đó, Ivan cuối cùng cũng rút ra được kết luận:
“Đây là một cái bẫy.”
Regina đã gặp phải chuyện gì.
Emil có thể đang phải trải qua chuyện gì đó.
Ivan kết luận rằng mọi việc đều có liên quan đến gia tộc Aufstieg.
Càng tiến vào trong, các ký hiệu trên tường càng trở nên phức tạp hơn.
Tuy nhiên, những hoa văn đó đều hướng về một phía và cuối cùng Ivan cũng đến được điểm cuối của hành lang dài.
Một cầu thang xoắn ốc dẫn xuống dưới.
Một cầu thang tối đen không thấy đáy.
Một cầu thang như đang mời gọi cậu bước xuống, xoáy mãi không dừng.
“...Mình phải đi.”
Ivan không do dự.
Cậu đặt chân xuống bậc đầu tiên không chút ngần ngại, bước đi với tiếng bước chân rõ ràng như thể muốn chứng minh rằng cậu đang tiến về phía trước không sợ hãi.
Độp… độp… độp… bước chân Ivan vang vọng không dứt.
Sau khi đi xuống mãi, đi xuống mãi cái cầu thang xoắn tưởng chừng như vô tận, Ivan cuối cùng cũng thấy được một cánh cửa sắt chắn trước mặt mình.
“Chắc là ở đây.”
Đó là linh cảm của cậu.
Tín hiệu ma lực tỏa ra từ bên trong vô cùng quen thuộc.
Có lẽ, rất có thể...
“…Emil, chờ chút.”
Đã đi đến mức này, cậu không thể quay đầu.
Ivan giơ tay lên, triệu hồi một tia sét và bắn thẳng vào cánh cửa sắt với toàn bộ sức mạnh của mình.
Pazzziiit!
Tiếng sét vang lên, cánh cửa sắt tan chảy nhờ dòng điện.
Dung nham sắt đỏ rực nhỏ giọt xuống sàn và khung cảnh bên trong đã hiện rõ.
Là một không gian rộng mở đến choáng ngợp.
Khi Ivan hơi nheo mắt lại vì ánh sáng đột ngột bao phủ toàn thân, một giọng nói vang lên:
“Cậu đến rồi à. Trễ hơn ta nghĩ một chút.”
Một giọng quen thuộc.
Quen nhưng không phải là giọng cậu muốn nghe.
Khi mắt đã quen với ánh sáng, Ivan lập tức nhìn về phía chủ nhân của giọng nói ấy ...
Ba người đang ngồi quanh một bàn tròn ở giữa.
“Ta cứ tưởng mình phải đợi mãi. Nhưng ta rất vui vì cậu đã hành động đúng như dự đoán.”
Là Dremalo.
Ông ta đang ngồi thoải mái và nhâm nhi cốc rượu whisky. bên trái là Venere, bên phải là Contrado, người im lặng không nói gì mà chỉ ngồi uống rượu.
Không ai trong số họ tỏ ra bất ngờ khi thấy Ivan xuất hiện.
“Chào mừng, Evan. Hay ta nên gọi là Ivan Contadino?”
Dremalo mỉm cười, giơ tay vẫy nhẹ.
“Có vẻ như bạn cậu không tới được. Thật đáng tiếc làm sao.”
Ivan không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Dremalo.
Sấm sét đã bắt đầu nổ lách tách trong hai tay cậu và chúng sẵn sàng lao ra đâm thủng ba người kia.
“Bình tĩnh nào, Ivan. Không cần bạo lực đâu. Chúng ta là đều là những pháp sư văn minh chứ đâu phải dã nhân.”
“Pháp sư? Ngươi nghĩ bản thân xứng đáng được gọi là pháp sư sao?”
Ivan nghiến răng, gằn ra từng chữ.
Pháp sư trong ký ức của cậu không phải thế này.
Họ uy nghi dưới ánh sáng hào hùng và kiên cường giữa chiến trường.
Những người tiêu diệt kẻ thù và bảo vệ đất nước, đó mới là pháp sư.
Còn lũ người tụ tập trong nơi âm u này để mưu tính không xứng đáng với danh xưng ấy.
“Emil đâu?”
Dremalo cười nhạt:
“Emil, Emil… Giờ thì không còn được gọi là Emil nữa rồi.”
“Cái gì…?”
Ivan không hiểu hắn đang nói gì.
Không còn được gọi là Emil nữa… nghĩa là sao?
“Chính xác hơn thì là tên con bé đã thay đổi rồi. Nó không còn là Emil nữa.”
“Ngươi đang nói cái quái gì...”
Đột nhiên, ánh mắt Ivan bắt được thứ gì đó.
“Mất chút thời gian để tẩy sạch nó… nhưng mà…”
Mắt Ivan mở to ra.
Cuối cùng cậu cũng nhận ra thứ vừa lộ ra phía sau lưng Dremalo, một ống thủy tinh khổng lồ.
Emil trong ở đó.
Emil trần truồng đang nằm trong ống thủy tinh ấy.
Ngập trong chất lỏng nào đó, hai tay cô khép lại, mắt nhắm nghiền… cô chìm sâu trong dung dịch ấy.
“…Các ngươi đã làm gì Emil…?”
“Chỉ xử lý một chút thôi. Đã đến lúc nó thức hiện nhiệm vụ bẩm sinh của nó.”
Cảnh tượng đó khiến Ivan nhớ đến khuôn mặt của người cha mà cậu từng giết.
Một người cha không xem con cái là người.
Một kẻ đánh đập mẹ và em gái cậu như nô lệ mỗi ngày.
Một kẻ từng ép em gái cậu, khi mới chỉ 10 tuổi, ra đường bán thân vì không có tiền mua rượu.
Và cái ngày mà Ivan không chịu nổi nữa, cậu đã tự tay giết hắn.
“…Đó là con gái ngươi đấy, Dremalo, là con gái ruột đấy.”
“Con gái? Ta đâu có sinh nó để làm con.”
“Cái gì…?”
“Ngay từ đầu, Emil, hay đúng hơn là Emilia, được sinh ra để phục hưng gia tộc Aufstieg.”
Ivan chết lặng.
Ánh sáng nhợt nhạt bao phủ toàn thân Emil.
Làn da cô phủ đầy các phù văn kỳ dị, mái tóc đã chuyển sang trắng xám…
Emil, trôi lơ lửng trong ống, đã không còn là Emil mà Ivan từng biết nữa.
“Thấy kỳ lạ không, Ivan? Nghĩ mà xem.”
Dremalo tiến lại gần Ivan.
“Ma pháp là thứ quý hiếm. Với con người, ma pháp là sức mạnh vô hạn. Nhưng con người chỉ dùng ma pháp để gây chiến tranh lặt vặt. Nhìn Đế Quốc bây giờ xem, chỉ toàn gây chiến vô nghĩa.”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Đơn giản thôi. Chúng ta cần sức mạnh của Thần. Một sức mạnh như Thần! Nếu có nó, thế giới sẽ yên bình hơn, đúng không?”
Ma pháp gia truyền của gia tộc von Aufstieg là ma pháp triệu hồi Thần.
Một loại ma pháp tốn thời gian chuẩn bị và cần vật hiến tế.
“Nhưng cho dù có triệu hồi Thần thì cũng chưa chắc Thần sẽ nghe lời con người. Nên ta đã quyết định… tạo ra Thần.”
“Ngươi điên rồi.”
Ivan cắt lời hắn bằng một tiếng cười khinh.
“Tạo ra Thần? Đó không phải thứ con người có thể làm.”
“Ồ? Cậu nghĩ là không thể à? Lạ thật. Hồi kiếp trước, chẳng phải ma pháp là thứ khiến điều không thể thành có thể sao? Nhìn đi, Emil là hoàn hảo cho việc này. Nó là vật chứa lý tưởng.”
Ivan thấy một chiếc vòng kim loại bên cạnh ống thủy tinh, có khắc dòng chữ:
“Vật chứa Aether.”
“Mạch ma lực của Emil cực kỳ linh hoạt và nhạy bén. Ngay từ đầu, nó đã được thiết kế để phù hợp với loại ma lực này.”
“Ngươi làm thế với chính con mình sao…!”
Sấm sét trong tay Ivan nổ mạnh hơn.
Dremalo chỉ mỉm cười.
“Đế Quốc đã già cỗi, đã mục nát rồi. Ivan, giống như đế chế của cậu từng bị tiêu diệt, đã đến lúc một quốc gia do ma pháp cai trị được dựng nên.”
Dremalo mở miệng.
Giọng hắn đầy mỉa mai, châm chọc.
“Mất thời gian để xử lý cho sạch… nhưng giờ thì xong rồi. Tất cả đã sẵn sàng.”
Ivan quay sang Contrado.
Gã vẫn chỉ lặng lẽ xoay ly whisky, không nói một lời.
Không nhìn Ivan.
Mỗi lần ánh mắt Ivan chạm đến, hắn lại né đi.
“…Thuốc khiến Regina thành ra như vậy, cũng do mấy người tạo ra à?”
Không có câu trả lời nhưng sự im lặng ấy chính là lời thừa nhận.
Ivan siết chặt nắm đấm.
“Những gì các người làm với con ruột mình… có còn là con người không?!”
Tiếng hét của cậu vang vọng khắp không gian, nhưng Dremalo chỉ cười lớn.
“Chúng ta cần sức mạnh. Cậu không hiểu đâu. Ở nơi rìa thế giới này thì để sáng tạo ra cái gì đó… phải có hy sinh. Dù là con mình. Vì vinh quang của cha mẹ, chẳng phải con cái sẽ vui vẻ mà hy sinh sao?”
Không chịu nổi trước tên vô nhân tính này.
Ivan chạy đến ống thủy tinh.
Không ai ngăn cậu lại hoặc có lẽ chẳng ai thèm ngăn.
Cậu đặt tay lên bề mặt ống lạnh ngắt.
Emil bên trong và lặng yên như ngủ say ngàn thu.
“Emil… đi thôi. Liam đang chờ cậu.”
Ivan gọi.
Nhưng Emil không nhúc nhích.
Khi Ivan cố giải trừ phong ấn trên ống thủy tinh bằng ma lực của mình...
“Đừng! Cậu không được phá ma pháp đó!”
Dremalo hét lên.
Nhưng cùng lúc đó vết nứt bắt đầu xuất hiện.
Khi ma Lực của Ivan chạm vào, các phù văn trên người Emil phát sáng đỏ rực.
“Kìa, nứt rồi kìa.”
Venere cười khẽ.
“Phá hủy nó đi.”
Lời nói đó như một sự trêu chọc.
Ivan dồn thêm ma lực.
Nhiều hơn, nhiều hơn nữa!
Các vết nứt lan rộng và chất lỏng bên trong bắt đầu rò rỉ.
Đồng thời, mí mắt Emil khẽ giật.
Choang!!
Ống thủy tinh vỡ tan.
Chất lỏng tràn ra.
Thân thể Emil đổ sụp xuống sàn.
Ivan vội đưa tay ra đỡ cô.
Nhưng Emil đã tự động di chuyển trước.
Chậm rãi, như một cỗ máy, Emil đứng dậy.
Và cô chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt lạnh băng.
Ánh mắt đó không còn là Emil mà Ivan từng biết.
Một đôi mắt trống rỗng đến đáng sợ, không một tia cảm xúc.
Ánh mắt của một cỗ máy.
‘…Có gì đó không ổn…’
Ivan đang định buông tay thì...
Miệng Emil khẽ mở, cô nhìn Ivan.
“…Vật chứa Aether… Bắt đầu… hấp thụ…”
Giọng Emil trống rỗng như tiếng vọng xuống đáy vực, không cảm xúc và không ngữ điệu.
Và rồi Emil bóp cổ Ivan.
Ma lực của cậu bắt đầu bị cô hút vào không ngừng.
Bottom of Form