Cô cảm thấy đầu óc mình choáng váng và đau đớn.
Chính xác hơn thì không chỉ là đầu, thậm chí là cả hai bên… nói cách khác là tai cô đang đau nhức và Carla từ từ mở mắt ra.
Sau vài cái chớp mắt, tầm nhìn mờ dần trở nên rõ ràng từng chút một. Tuy nhiên, tiếng ù tai vẫn không ngừng, một âm thanh vo ve kéo dài khiến đầu cô đau nhức không chịu nổi.
“Carla! Em có sao không?!”
Carla nhăn mặt nhìn Albina, người đang nói điều gì đó trước mặt cô. Có vẻ như cô đang cố nói gì đó nhưng Carla không nghe thấy gì cả. Thay vào đó, chỉ có tiếng ù ù vang vọng khiến đầu cô càng thêm đau đớn.
Cô chỉ có thể gật đầu để đáp lại.
Dựa vào sự giúp đỡ của Albina, người đã đỡ cô ngồi dậy, Carla quan sát xung quanh.
Những tàn tích đổ nát của phòng y tế bị phá hủy hiện ra thật kinh hoàng.
Giữa đống hỗn loạn ấy, đội y tế của Học Viện đang tất bật chạy đi chạy lại và trông như thể đang la hét nhưng Carla vẫn không nghe được gì.
‘Tai mình…’
Giữa lúc ấy, Ivan vội vàng chạy đến chỗ Carla. Cậu cũng đang nói điều gì đó nhưng không âm thanh nào truyền đến được. Carla chỉ tay vào tai và lắc đầu.
Chỉ lúc đó Ivan mới hiểu tình trạng của cô.
Cậu nhặt lên một mảnh giấy nhăn nhúm, bẩn thỉu, viết vài chữ lên đó rồi giơ ra trước mặt Carla.
[Emil đã mất tích. Cô ấy đã gặp Regina trước đó.]
Có lẽ là thật. Carla cũng đã thấy rồi. Regina đã giúp giúp Emil thoát ra. Và ánh mắt cô ấy khi nhìn Carla lao đến để ngăn cản. Rồi sau đó là vụ nổ.
‘Sống sót được thế này cũng đã là kỳ tích.’
Vấn đề thực sự là Carla không nghe được gì. Có lẽ vụ nổ đã tạm thời làm tổn thương màng nhĩ của cô.
“Tôi biết vì đã ở đó mà. Tôi đã thấy Regina giải phóng Emil. Vụ nổ xảy ra cùng lúc.”
Khá kỳ lạ khi cô không nghe được cả giọng nói của chính mình.
“Venere chắc chắn có liên quan.”
Carla lẩm bẩm.
Vì không nghe được, cô không thể kiểm soát âm lượng của giọng nói khiến mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.
[Em cần được chữa trị. Carla, em không nghe được đúng không?]
Carla gật đầu sau khi đọc tờ giấy mà Ivan đưa. Cô cần điều trị nhưng tình trạng này có lẽ chỉ là tạm thời.
Cơn đau tai đã bắt đầu giảm bớt, tiếng ù tai cũng vậy.
Nếu chỉ là tạm thời, thì…
…Cô không thể lãng phí thời gian vào việc này.
Emil đang gặp nguy hiểm. Chính xác hơn, sự bực bội và giận dữ của cô với Venere, kẻ có thể sử dụng Emil cho mục đích gì đó, lớn hơn nhiều so với mối quan tâm đối với Emil.
“Tôi có thể chữa trị sau, không sao đâu. Nhưng bây giờ chúng ta phải hành động ngay.”
[Đi đâu? Giờ chưa tìm thấy dấu vết gì cả.]
“Chúng ta sẽ tìm được.”
Đó là lời của Lorenzo.
Dù Carla vẫn chưa nghe được, gương mặt Albina sáng bừng khi nghe thấy câu đó.
Lorenzo đang kiểm tra thiết bị duy trì kết giới đã bị phá hủy hoàn toàn.
Ông nhìn qua thiết bị vốn dùng để bảo vệ Emil, ngăn chặn can thiệp bên ngoài, rồi lắc đầu nói:
“Nhớ lại những gì Dremalo nói. Hắn đã kết nối ma lực thông qua Regina nên hắn có thể điều khiển Emil. Vậy chắc chắn phải để lại dấu vết. Nếu lần theo được dấu vết đó thì có thể tìm được.”
“Ồ!”
Albina vỗ tay đứng bật dậy. Trên gương mặt cô hiện rõ sự tin tưởng mãnh liệt vào khả năng thành công.
“Mạch ma lực của Emil khác với người thường. Dremalo chắc chắn đã can thiệp trực tiếp. Vậy thì bước sóng sẽ khác biệt và hắn có thể đã điều khiển Regina để phá vỡ kết giới quanh Emil rồi kết nối cô bằng mệnh lệnh… Sau đó mang cô ấy đi. Nếu phân tích theo hướng đó thì có thể truy vết ngược lại.”
“Đúng thế. Phương pháp đó có thể được. Và Lorenzo, ông…”
“Tôi đâu có nuốt khẩu phần quân đội suốt mấy năm trời để rồi công cốc đâu.”
Lorenzo nhún vai.
“Trước hết, chúng ta phải tổ chức lại mọi thứ. Có thể truy vết được vì đúng là có dấu vết. Nhưng nếu truy được rồi thì liệu có chắc sẽ dẫn ta đến câu trả lời không?”
“Ý thầy là sao?”
Ivan, người đang liên tục viết lên giấy và đưa cho Carla xem, hỏi lại.
Nếu có thể truy vết, thì chẳng phải nên làm ngay sao?
Cậu không hiểu tại sao Lorenzo lại nghi ngờ việc đó.
“Ý tôi là… chẳng phải nên biết bọn đó đang nhắm đến cái gì trước khi hành động sao?”
Lời của Lorenzo không sai.
Thực tế, nếu lao đầu vào mà không biết chúng đang chuẩn bị gì thì có thể rơi vào bẫy.
“Bọn khốn đó đã cố giết Emil, thầy à.”
Carla chen vào, mặt đầy tức giận.
“Hơn nữa, chúng còn lợi dụng Regina chứ không chỉ mỗi Emil. Chẳng lẽ thầy định ngồi yên nhìn?”
Việc Carla nổi nóng cũng không có gì lạ.
Với Emil, cô không thực sự thân thiết nên có thể lạnh nhạt cũng không sai.
Nhưng Regina thì khác. Carla vẫn còn mang cảm giác tội lỗi sâu sắc với Regina nên những lời của Lorenzo khiến cô rất khó chịu.
“Bình tĩnh nào, Carla. Ý tôi không phải là bỏ mặc mà là đừng hành động mù quáng. Chúng ta không biết bọn chúng đang chuẩn bị gì. Nhìn tình trạng của Ivan bây giờ đi.”
Đọc dòng chữ mới được viết trên giấy, Carla im lặng.
Ivan vẫn chưa hồi phục ma Lực. Sau trận chiến với Liam, gần như toàn bộ ma lực của cậu đã chuyển sang Emil.
Biết vậy, Carla cũng không còn lời nào để nói.
“Chúng ta nên đến gặp Liam trước. Cậu ấy có mối liên kết đặc biệt với Emil, có thể sẽ có manh mối.”
Mọi người đều đồng ý với đề xuất của Ivan.
Chẳng còn gì cần giấu nữa. Giờ đây bí mật của Emil đã bị phơi bày và chuyện Liam có tình cảm đặc biệt với Emil cũng không còn là bí mật.*
*
“Emil … hiện giờ là như vậy sao?”
Liam trông vẫn còn rất yếu. Việc cậu ấy còn sống đã là một phép màu rồi huống chi là đã tỉnh lại và còn lo lắng cho Emil. Đó thật sự là một điều phi thường.
“Ừ. Như tôi đã giải thích… tất cả mọi chuyện.”
Lorenzo bỏ lửng. Danh tiếng của Học Viện giờ đây đã bị chà đạp không thương tiếc. Ngay cả học sinh mà họ có trách nhiệm bảo vệ cũng đã mất tích, thật là một nỗi nhục.
“Ông có biết Emil đã đi đâu không?”
Lorenzo gật đầu. Đúng là họ có thể tìm được Emil. Vấn đề là sau đó sẽ làm gì.
“Chúng ta có thể lần ra tung tích cô ấy. Nhưng chúng ta cần quyết định có nên đi ngay lập tức hay chờ thêm một chút để xác nhận kế hoạch của bọn chúng trước khi hành động… Tôi muốn nghe ý kiến của cậu. Cậu là người thân thiết nhất với Emil.”
“Chúng ta phải đi ngay.”
Liam bật dậy khỏi giường, kéo tấm chăn sang một bên. Ivan ngạc nhiên trước hành động đó, vội ngăn cậu lại.
“Cậu không đủ sức để di chuyển đâu, Liam. Cậu biết mà. Cậu vẫn còn bị thương.”
“Tôi biết, Ivan. Nhưng cậu cũng biết nữa.”
Liam nhìn thẳng vào Ivan.
Ánh mắt đầy quyết liệt của cậu khiến Ivan vô thức im lặng.
“Cậu có thể ngồi yên mà chờ đợi trong khi người con gái cậu yêu đang gặp nguy hiểm không?”
Ivan quay đầu nhìn về phía Carla.
Cô ấy vẫn đứng đó, thính lực chưa hồi phục hoàn toàn, với vẻ mặt đầy bực bội như thể đang chờ ai đó đưa cho cô mảnh giấy ghi nội dung cuộc trò chuyện.
“…Không. Tớ không thể.”
“Vậy đó… Cho nên chúng ta phải hành động ngay lập tức.”
Ivan thở dài. Đúng là cố chấp nhưng cậu không phải không thể hiểu cảm giác của Liam.
“Được rồi, tớ hiểu rồi. Liam, cậu hãy hứa là đừng cố quá sức.”
Liam gật đầu.
Ivan thở dài, đứng dậy và nhặt tờ giấy. Cậu viết ngắn gọn tình hình hiện tại và rằng Liam sẽ đi cùng họ.
“Cậu yêu đương đến phát điên rồi à?”
Ivan hoàn toàn đồng cảm với lời của Carla.
*
Trong khi Ivan dìu Liam tới căn phòng nơi Emil đã ở, Lorenzo ngay lập tức bắt tay vào truy ngược vết tích ma lực. Ông mang cả thiết bị chuyên dụng trong quân đội ra sử dụng và mỗi lần ma lực được đưa qua, những dấu vết mở nhạt còn sót lại được phân tích và cho kết quả là những ký hiệu kỳ lạ.
“Quả là một vụ nổ lớn. Cũng may vì Carla không bị thương tật gì và tâm chấn ... phải rồi.”
Lorenzo nhặt một hòn bi nhỏ nằm lăn lốc trong góc phòng. Nó được tạo nên từ pha lê đen, cỡ một đốt ngón tay, và vô cùng khó nhìn thấy nếu không để ý.
“Nó là cái gì?”
Giờ đây với đôi tai phần nào bình thường, Carla hỏi Lorenzo. Ông xoay xoay viên bi bằng ngón tay trước khi trả lời.
“Là đá chuyển đổi. Chức năng là tạm thời biến đổi bước sóng ma lực của Regina. Sử dụng Regina như một vật dẫn, hòn đá này đã chuyển đổi ma lực sao cho giống ma lực của Venere hoặc Dremalo rồi ... trực tiếp phá vỡ rào chắn.”
“…Khả thi à?”
“Nếu sẵn sàng vứt bỏ mạng sống vật dẫn thì khả thi.”
“Ông đang nói là lũ kia hi sinh Regina?”
“Nói thẳng ra là vậy.”
Lũ điên đó.
“Tôi sẽ dùng thứ này để truy ngược lại. Albina, thiết bị khuếch đại trong tòa tháp chính giờ còn xài được không?”
Albina ngừng một lát khi nghe Lorenzo nói.
“…Tôi cần phải đi kiểm tra. Cũng không rõ nữa.”
“Xin phép sử dụng nó đi. Không xin được thì cứ liên hệ với Ngài Castaca. Tôi nghĩ chúng ta cần phải dùng nó đấy.”
Albina gật đầu đáp lại.