Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 137

Tòa tháp trung tâm của Học Viện chứa một bộ khuếch đại.

Sự tồn tại của nó gần như không ai biết đến và nó chủ yếu là một thiết bị được chuẩn bị để phòng thủ học viện.

“Không ngờ lại phải dùng nó thế này… Albina, công suất tối đa.”

Khi Lorenzo nói với Albina, cô gật đầu và kéo cần điều khiển năng lượng của bộ khuếch đại xuống. Ánh sáng xanh nhấp nháy từ thiết bị và âm thanh khởi động bắt đầu vang lên chậm rãi.

“Có vẻ họ bảo trì thường xuyên đấy. Vẫn hoạt động tốt.”

Lorenzo châm một điếu thuốc cỏ ma lực.

Thấy dáng vẻ bình thản của ông, Carla không kiềm được mà hỏi:

“Chúng ta không bắt đầu luôn sao? Tình hình đang khẩn cấp mà.”

“Chuyện gì cũng cần thời gian, Carla. Phải để nó làm nóng cái đã.”

Lorenzo vẫn rất điềm tĩnh.

Trong khi mọi người đều nóng lòng như lửa đốt thì Lorenzo chỉ ung dung hút thuốc.

Cuối cùng khi Carla gần như không chịu nổi nữa và sắp hét lên thì ông ném điếu thuốc xuống sàn, nghiền nát nó dưới chân và nói:

“Được rồi, đủ rồi đấy.”

Lorenzo cẩn thận đặt viên pha lê đen ông đang cầm vào khe trung tâm của bộ khuếch đại.

Ngay khi viên pha lê khớp vào vị trí, ánh sáng xanh trở nên mãnh liệt hơn nữa.

Ngay sau đó, một cột ánh sáng xanh dâng thẳng lên trời từ bộ khuếch đại.

Cột sáng ấy vươn lên đến một độ cao nhất định rồi bẻ cong quỹ đạo, hướng về một nơi nào đó ở chân trời. Một chấm đỏ, dường như là chỉ định vị trí, hiện lên trên màn hình bộ khuếch đại cùng với bản đồ.

“Ra rồi. Vị trí… gần hơn mình tưởng. Hửm, thật là…”

Lorenzo cười khẩy như không thể tin được.

Ivan nghe tiếng cười đầy mỉa mai ấy thì hỏi:

“Ở đâu?”

“Ngay gần đây. Trong học viện này.”

Lorenzo quay sang nhìn Carla.

Chính xác hơn là nhìn vào vai trái của cô, nơi tay áo lật phật vì không còn cánh tay.

“… Carla, chỗ đó không phải nơi cô có kỷ niệm đẹp. Nơi cánh tay cô bị thổi bay, nơi cô lần đầu gặp Venere. Chính nơi đó.”

Gương mặt Carla trở nên lạnh đi.

“Tôi không quan tâm. Chúng ta đi ngay thôi.”

“Khoảng cách gần, nếu cận vệ Hoàng gia triển khai thì nên đi cùng họ. Tôi sẽ gọi chi viện ngay còn mấy đứa...”

“Không, chúng ta phải tự lo trước. Nếu Cận vệ Hoàng gia đến trước, Emil sẽ…”

Họ sẽ không để Emil sống.

Dù sao thì Emil cũng là người của phe phản loạn.

Đối với Cận vệ Hoàng gia, Emil chỉ là mục tiêu cần tiêu diệt.

“Làm ơn, cứu Emil, thầy… chỉ cần cứu Emil thôi…”

Liam nói bằng giọng khàn đặc.

Lorenzo im lặng nhìn Liam rồi thở dài thật sâu.

“… Được. Nhưng các cậu phải làm đúng lời tôi. Cấm hành động liều lĩnh.”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

*

Nơi đó chưa bao giờ là ký ức đẹp đối với Carla.

Lúc cô còn kiêu ngạo với quyền năng tràn đầy, cô đã gặp Venere và kết cục là…

‘Không. Giờ khác rồi.’

Carla lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ đó.

Dù cô đã mất sức mạnh, nhưng Ivan vẫn ở đây. Liam, Lorenzo, Albina cũng vậy.

Tổng cộng là năm người. Sẽ không có chuyện như lần trước nữa.

Lorenzo gọi tên Carla.

Nhưng thay vì để cô đi trước, ông bước lên trước và nói:

“Chỗ này tôi dẫn đầu. Có thể có bẫy.”

Đi qua rừng, họ thấy một cái hang nhỏ mà trước đây chưa từng thấy.

Một cái hang chỉ vừa đủ cho hai người đi vào.

“Trước giờ có chỗ này sao?”

“Có ai biết hết địa hình được? Đây đâu phải khu quân sự. Nghĩ là bọn chúng đào ra sẽ dễ hiểu hơn.”

Ivan im lặng trước lời Lorenzo.

Tuy giọng nói hơi gắt nhưng nội dung thì không sai.

“Tôi vào trước rồi đến Albina. Carla, hỗ trợ Liam.”

Trên thực tế, chỉ có Lorenzo, Albina và Carla là còn khả năng chiến đấu.

Ivan thì chưa hồi phục ma lực còn Liam bị thương nặng.

Nói trắng ra là hai người đó đã mất khả năng chiến đấu.

Họ gần như không nói lời nào khi băng qua hang.

Ai cũng cảm nhận được trực giác rằng tình hình rất tồi tệ và không ai dám chắc điều gì sắp xảy ra.

“Không sai. Chắc chắn là bọn chúng đào hang này.”

Lorenzo cười khô khốc.

Hang không dài nhưng cầu thang đá dẫn xuống phía dưới thì quá hoàn hảo để là tự nhiên.

“Thấy cầu thang kiểu này là biết rồi… Haizz.”

Càng xuống sâu, mật độ ma lực càng dày đặc.

Carla, vốn nhạy cảm với sóng ma lực, nhíu mày suốt cả quãng đường.

Sóng ma lực này… là của Ivan.

Ivan đang ở đây, nhưng càng xuống sâu, sóng ma lực của cậu càng rõ rệt từ phía dưới.

“Carla, cậu cũng cảm thấy đúng không?”

“Ừ. Tôi cảm nhận được ma lực của cậu đấy.”

Ivan bật cười khẽ.

“Ma lực của tớ à. Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa.”

“Ừ. Ma lực của cậu đã được truyền sang Emil. Chắc chắn Emil đang ở đây.”

Sau khi xuống cầu thang, họ đi tiếp một hành lang dài.

Và cuối cùng, trước mặt họ là một cánh cửa khổng lồ được làm bằng kim loại đỏ và khắc đầy công thức vòng phép và cổ ngữ bằng vàng.

“Chắc chắn hắn ở bên trong. Albina, trông cậy vào cô đấy.”

Albina gật đầu và bước lên.

Cô triệu hồi một hồn ma, để nó ngấm vào các hoa văn kỹ thuật ma pháp, ngắt dòng chảy ma lực. Lorenzo thì lại châm thuốc.

“…Emil bên trong kia có thể không còn là Emil mà mọi người biết nữa. Gần như chắc chắn là vậy. Hãy chuẩn bị tâm lý đi.”

Không ai trả lời.

“Xong rồi. Mở luôn đi.”

Khi Albina chạm tay vào cửa, các công thức vàng chuyển sang đỏ rực.

Sau đó, cánh cửa từ từ mở ra.

Ngay tức khắc, ai cũng đưa tay che mắt khỏi ánh sáng chói lòa bên trong.

Dần dần, khi mắt họ thích nghi… cảnh tượng hiện ra trước mắt...

Trên bệ tế tròn ở trung tâm căn phòng, Emil đang lơ lửng.

Nhưng đúng như Lorenzo nói, đó không còn là Emil họ biết.

Emil, hoàn toàn khỏa thân, phát ra ánh sáng xanh trong suốt.

Trên cơ thể cô là vô số công thức ma pháp phức tạp được khắc chằng chịt và ma lực ngưng tụ thành những dải sáng rõ rệt xoay quanh cậu.

Dremalo và Venere đứng cạnh bệ tế.

“Các ngươi đến muộn hơn ta tưởng.”

Dremalo cười khi nhìn họ.

“Hay nên nói là các ngươi đã đến đúng lúc.”

“Thả Emil ra, lão quái vật!”

Liam nói. Giọng cậu hoàn toàn khàn đặc nhưng vẫn đầy khí lực.

“Không thể. Dù có thả, các ngươi cũng biết Emil giờ không còn là Emil mà các ngươi từng biết nữa. Vật chứa Aether. Đúng vậy, nó chỉ là Vật chứa Aether.”

“Đừng có nói nhảm, lão điên kia!”

Carla hét lên.

“Vật chứa Aether hay cái gì cũng mặc, trả Emil lại đây! Và Regina đâu rồi?!”

Giọng cô đầy giận dữ không thể che giấu.

Thực ra, Carla còn lo cho Regina hơn Emil.

“À, Regina hả? Regina Parla. Ừm, cô ta vẫn ổn. Vai trò của cô ấy rất quan trọng trong việc hoàn thành Vật chứa Aether. Dù sao thì ta không thể trả Emil lại. Mà có trả cũng vô ích.”

“Thằng già chỉ biết lảm nhảm.”

Liam nghiến răng.

“Vật chứa Aether cái thá gì, lão bị lú lẫn rồi à?”

“Không ai biết Vật chứa Aether là gì sao? Đây là trình độ ma pháp hiện tại của Đế Quốc đấy. Không biết Vật chứa Aether là gì, thật không thể tin nổi.”

“Im đi đồ điên!”

Ivan hét lớn.

Aether … Vật chứa Aether…

Mình từng nghe qua ở đâu đó.

Nhưng lại không nhớ nổi…

“Ta đã nuôi dưỡng Emil trong một thời gian dài cho một mục đích đặc biệt. Đúng vậy, Ivan. Ivan Contadino, từ khoảnh khắc ta biết ngươi tồn tại. Khoảnh khắc ta thấy ngươi, kẻ đã giết cha mình, thì ta đã nhận ra. Hắn đã trở lại. Nên ta chỉnh sửa mạch ma lực của Emil để có thể tiếp nhận ma lực của bất kỳ ai mà không xảy ra xung đột. Nói cách khác, một vật chứa hoàn hảo.”

“Cô ấy là con gái của ông…! Sao ông có thể làm thế với con gái mình chứ!”

Carla hét lên, Dremalo lại cười lớn như thể điều đó thật nực cười.

“Con gái à? Ừ, là con gái. Nếu là con trai thì ta đã không làm vậy. Nhưng con gái thì có sao đâu. Cứ coi như gả nó đi đâu đó là được.”

“Ông… điên rồi…”

“Có vẻ không ai hiểu tại sao ta lại giải thích chi tiết thế này. Emil, mở mắt đi.”

Emil, đang lơ lửng trên bàn tế, từ từ mở mắt.

Hai con mắt đỏ lập lòe của cô đảo qua khắp căn phòng.

Không một chút cảm xúc nào hiện lên trong chúng

“Emil! Là anh, Liam đây! Anh đến đón em!”

Liam hét lên nhưng Emil không có chút phản ứng.

“Ta đã bảo rồi. Vô ích thôi. Emil giờ không còn bản ngã. Một vật chứa thuần túy: không cảm xúc, không ký ức, không ý thức… nó chỉ là vật chứa thôi.”

Dremalo quay sang Venere.

Venere gật đầu rồi mạnh tay kéo cần gạt bên cạnh mình.

 Fiiiiiiing…

Ma lực xoay quanh Emil bắt đầu bùng phát mạnh mẽ.

Hai con mắt đỏ đang lập lòe thì sáng rực lên với ánh đỏ mãnh liệt.

“Giờ thì bắt đầu rồi. Một quốc gia vì ma pháp, một đế chế vì ma pháp. Hãy để mạng sống của các ngươi mở đường cho trang sử mới!”

Dremalo hét lên.

“Ra tay đi, Vật chứa Aether!”

Ma lực bùng nổ dữ dội.

Emil, bao bọc bởi luồng ma lực như áo giáp, lao thẳng về phía họ.