Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 135

Liam tỉnh lại vào một ngày trời mưa, tiếng mưa rơi lách tách trên khung cửa sổ lấp đầy căn phòng bệnh viện.

Ngay khi mở mắt ra trong cơn mê mệt cận tử, thứ đầu tiên bật khỏi môi cậu là:

“Emil…?”

Chỉ đến khi nghe rằng Emil vẫn ổn, rằng cô đã được cứu, Liam mới thở phào nhẹ nhõm.

Quan sát tình trạng của Liam, Ivan ngồi xuống bên giường, đóng vai bạn trò chuyện cùng cậu.

Những lớp băng dày quấn quanh sườn cậu giờ đã không còn rỉ máu nữa.

“Hôm nay cậu thấy sao rồi?” Ivan hỏi và Liam nở nụ cười nhợt nhạt.

“Cũng tạm ổn. Không cần cậu phải lo.”

“Trông thì vậy nhưng mà với một người như cậu thì cứ nằm yên đi, đừng có động đậy.”

Sau khi trở về từ hoàng cung, Ivan đều đặn đến phòng bệnh của Liam và Emil hai lần một ngày để kiểm tra tình hình.

Với đầy đủ y sĩ chăm sóc, đặc biệt là cả các pháp sư từ nhóm nghiên cứu kỹ thuật ma pháp được cử đến để lo cho Emil, cậu nghĩ rằng tình trạng của cô sẽ sớm cải thiện...

“Emil sao rồi?”

Liam lúc nào cũng hỏi về cô.

Cậu chưa từng hỏi han gì về tình trạng của bản thân.

Lần nào, lần nào cũng chỉ là Emil.

“Vẫn… như cũ.”

Tình trạng của Emil không có tiến triển.

Như thể linh hồn đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể, cô ngồi thu mình trong kết giới chặn hoàn toàn dòng ma lực từ bên ngoài, đôi mắt mờ đục dõi lên trần nhà cả ngày.

“Vậy à.”

“Ừ. Nhưng không ai từ bỏ cả. Nhất định chúng ta sẽ đưa Emil trở lại.”

Liam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ivan không bỏ lỡ ánh mắt u ám thoáng qua ấy.

“Có khi Emil sẽ hồi phục còn nhanh hơn cậu đấy. Nên cậu cũng phải nhanh chóng khỏe lại.”

Ivan nói.

Nhưng cậu cũng biết, chính mình cũng không mấy chắc chắn vào lời nói đó.

Liam quay lại nhìn Ivan.

“…Ừ, nếu vậy thì tốt.”

“Nhất định sẽ là vậy.”

“Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc Emil đâm tôi, Ivan. Đó không phải là Emil. Cô ấy không cố tình làm vậy.”

“Tớ biết. Đó không phải là ý muốn của Emil. Không chỉ cậu, mà cả tớ, người có mặt ở đó, cũng biết điều đó. Nên kể cả khi Emil tỉnh lại, tớ cũng sẽ không để ai truy cứu trách nhiệm hình sự. Tớ sẽ bảo vệ cô ấy.”

“…Tớ tin cậu, Ivan. Emil chỉ là bị lợi dụng thôi.”

“Phải. Hãy tin tớ. Tớ cũng sẽ bảo vệ Emil.”

Ivan rời khỏi phòng bệnh và lặng lẽ đi dọc hành lang về phía phòng của Emil.

Khu vườn Học Viện hiện ra sau ô cửa sổ đang đắm chìm trong cơn mưa lạnh buốt.

Những tán cây đung đưa dữ dội trong mưa gió như thể cả thời tiết cũng hiểu được tâm trạng của Ivan.

Bước vào phòng của Emil, Ivan thấy Albina đang đứng bên cửa sổ.

Bên trong kết giới, Emil vẫn ngồi co người lại, mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

“Có thay đổi gì không?”

Ivan hỏi và Albina khẽ lắc đầu.

“Vẫn chưa có gì tích cực.”

Rồi, sau một khoảng lặng, Albina cất tiếng.

“Nhưng… có vài phản ứng. Đôi khi ngón tay cô ấy động đậy, mí mắt cũng run nhẹ… đặc biệt là khi nhắc đến tên Liam.”

Ivan đứng bên ngoài kết giới, dõi mắt nhìn Emil.

Emil, người đã đánh mất linh hồn mình…

Lời Dremalo nói rằng ông đã đã rút cạn cô để tạo thành vật chứa...liệu có đúng?

Làm sao một bậc cha mẹ có thể đối xử với con mình như vậy…?

Có lẽ trên đời có những cha mẹ như thế vì chính cha của Ivan cũng từng như vậy.

Nhưng Ivan đã tự giải thoát bản thân khỏi lời nguyền ấy. Cậu đã tự tay giết cha mình.

Còn Emil thì chưa đủ can đảm để làm vậy. Chỉ có thế thôi.

“Emil…”

Ivan khẽ thì thầm khi nhìn Emil từ phía ngoài kết giới.

“Cậu nghe thấy tớ chứ? Mọi người đang đợi cậu. Chúng tớ đang đợi cậu trở lại. Liam cũng đang đợi cậu nữa.”

Mí mắt của Emil khẽ run.

Dù không rõ đó có phải phản ứng có ý thức hay không, Ivan vẫn lặng lẽ đứng đó.

*

Carla tung cú đấm thật mạnh vào hình nộm.

Một tiếng “bụp” vang lên và hình nộm rung bần bật.

Thay vì cố lấy lại thăng bằng suýt bị mất, cô tự nhiên xoay bước, dùng lực từ chuyển động ấy để đá vào hình nộm từ hướng ngược lại...

“…Hừm.”

Nhìn hình nộm bị phá vỡ, Carla tỏ ra không hài lòng lắm.

Thành thật mà nói, việc chú trọng đến sự linh hoạt trong chuỗi chiêu này khiến đòn đánh thiếu sức mạnh so với những cú đấm mạnh mẽ trước kia.

Khi chỉ còn một tay, cô không thể phụ thuộc hoàn toàn vào những cú chọc thẳng nhanh nữa, nên đã luyện chuỗi động tác này, nhưng vẫn chưa thật sự ưng ý.

“Mình phải quen với việc sống mà không có cánh tay.”

Lúc mới mất đi một cánh tay, cô đã cảm thấy như mất đi ý nghĩa sống.

Nhưng lần này, khi chính cô yêu cầu Ivan chặt tay mình, cô đã có quyết tâm phải thích nghi.

Như để củng cố ý nghĩ ấy, khi cô mở mắt ra và không thấy Ivan đâu, Carla đã đoán rằng Ivan đã đi đến dinh thự Aufstieg.

Vì vậy, cô lập tức báo cho Albina và Lorenzo, nhờ vậy mà đến được hiện trường kịp lúc.

“Phải quen dần thôi. Trước hết là phải quen với nó.”

Triệu hồi một hình nộm khác, Carla siết chặt nắm đấm rồi khựng lại.

Một cảm giác kỳ lạ lan khắp người cô.

Một luồng ma lực nhỏ và tinh tế mà Carla, vốn nhạy bén, giờ mới cảm nhận được.

‘…Luồng ma lực của Regina?’

Một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng cô.

Cảm giác bất thường xen lẫn luồng ma lực của Regina… rất quen thuộc.

Trong đêm khuya, kết giới bảo vệ Emil đã bắt đầu yếu đi.

Các vệ binh từ nhóm nghiên cữu kỹ thuật ma pháp bắt đầu gật gù trong lúc canh gác và hành lang chìm trong ánh sáng mờ của những viên đá phát quang, khiến người ta khó phân biệt thời gian.

Vào lúc đó, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện ở cuối hành lang.

Di chuyển chậm rãi như thể lơ lửng, bóng đen tiến về phía phòng nơi Emil đang ở.

Khuôn mặt hiện ra dưới ánh sáng yếu ớt ấy là… Regina.

Ánh mắt cô trống rỗng, gương mặt không chút biểu cảm.

Bước đi như một con búp bê vô hồn, cô lướt qua các lính canh đang ngủ gật.

Cánh cửa phòng bệnh mở ra không một tiếng động.

Regina bước vào không do dự, tiến đến gần kết giới nơi Emil đang ngồi.

Ngay lúc đó, các trạm canh báo động quanh kết giới phát ra tiếng kêu lớn cùng ánh sáng đỏ.

“Ai, ai đó?!”

Các lính gác lao vào phòng bệnh.

Thấy Regina tiến đến kết giới, họ đồng loạt xông lên nhưng thay vào đó lại bị bật ngược lại bởi kết giới và va mạnh vào tường.

“Re, Regina…?!”

Cảm nhận được điều bất thường, Carla xông vào, phá tung cánh cửa phòng bệnh.

Regina, đang đứng trước kết giới, quay đầu lại nhìn Carla một cách máy móc, như thể lắng nghe âm thanh nào đó.

“Regina! Cậu đang làm cái gì vậy?!”

Carla lao đến Regina.

Kết giới bắt đầu đẩy cô ra dữ dội nhưng Carla không lùi bước.

Cô dùng một tay xoay méo kết giới và tiến lại gần Regina.

Regina không phản ứng gì.

Thay vào đó, một làn khói đen độc ác bắt đầu bốc lên từ bàn tay cô đang hướng vào kết giới.

“…Vật chứa Aether. Mở mắt ra đi. Chủ nhân gọi ngươi.”

Ngay khi lời của Regina vang lên, Emil mở mắt.

Và khi mắt cô mở ra, ánh sáng đỏ bắt đầu xoáy sâu trong tròng mắt.

“REGINAAAAAAAAA!”

Carla hét lên, lao về phía Regina một lần nữa.

Ngay trước khi tay Carla chạm đến Regina, Emil chụp lấy nó.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt rực đỏ của Emil nhìn thẳng vào Carla...

Một vụ nổ lớn thiêu cả căn phòng

*

“Có vẻ đã thành công.”

“Nhưng không thể sử dụng được nữa. Nó sắp sụp đổ hoàn toàn về mặt tinh thần rồi.”

Phớt lờ lời lầm bầm của Venere, Dremalo cười ha hả.

Biết bao phiền phức mà ông phải chịu đựng chỉ vì cái kết giới chặn ma lực đó. Nó khiến ông không thể điều khiển vật chứa Aether...

“Không thể diễn tả nổi ta may mắn thế nào khi lúc đó không thả con bé đi.”

“Tôi không định dùng nó theo cách này nhưng dù sao cũng đã gây thiệt hại cho Học Viện và Regina sẽ mang Emil về đây.”

“Tốt. Vậy thì có thể bắt đầu thực sự rồi. Vật chứa Aether vẫn còn giữ được sức mạnh đó. Ta cảm nhận được, cảm nhận được rồi. Với sức mạnh đó, chúng ta sẽ mở ra một kỷ nguyên mới.”

“…Muốn làm gì thì làm.”

Venere trả lời bằng giọng dửng dưng.

Dremalo không quan tâm đến lời Venere.

Trong một thời đại nơi phép thuật trở thành công cụ chiến tranh...

Không một pháp sư nào mong muốn một thời đại như vậy.

Nơi pháp sư tỏa sáng phải là chiến trường.

Nhưng ông không muốn phép thuật chỉ là một công cụ chiến tranh.

Phép thuật phải là thứ cai trị chiến tranh, là quy tắc của thế giới này.

Dremalo tin tưởng tuyệt đối rằng cuối cùng ông sẽ đạt được thế giới đã lẩn trốn khỏi ông suốt bấy lâu dù đã nắm trong tay sức mạnh.

Emil, người chứa sức mạnh của Ivan, giờ đã là một vũ khí mang tên Vật chứa Aether.

Với thứ đó, ông có thể thực hiện được.

Dùng phép thuật để điều tiết thế giới này và dùng sức mạnh đó để thống trị chiến tranh.

Dremalo tin rằng đó mới là bản chất thực sự của phép thuật.