Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 134

Thời gian mãi trôi chẳng thèm để ý suy tư con người.

Và khoảnh khắc ấy dường như đã đến, Ivan nghĩ thầm khi ánh mắt cậu dừng lại trước cánh cổng vàng của hoàng cung.

Chiếc xe ngựa vừa tiến vào khuôn viên hoàng cung thì dừng lại.

Theo chỉ dẫn của Ngài Cascata rằng từ đây họ phải đi bộ, Ivan và Carla xuống xe rồi lặng lẽ bước theo ông tiến về phía cung điện chính.

Ivan đưa mắt nhìn quanh và để dòng suy nghĩ miên man dẫn lối.

Cảm giác như cả một đời người đã trôi qua kể từ khi Evan kia qua đời.

Trong ký ức của cậu, hoàng cung từng rộng lớn và tráng lệ… và ký ức đó vẫn còn rõ nét. Thế nhưng cung điện hiện tại còn vượt xa điều đó. Về quy mô, về độ rộng lớn, về sự lộng lẫy, mọi thứ đều áp đảo hoàn toàn đến mức ký ức xưa kia của Ivan trông thật nhỏ bé và mờ nhạt.

“Cuộc sống đúng là phù phiếm.”

Cậu từng là một người sống và chết vì kỹ thuật vận dụng ma pháp. Thế nhưng giờ đây, khi nhìn lại, tất cả dường như đều vô nghĩa.

Đời người rồi sẽ kết thúc. Dù một người chết đi thì nhân loại vẫn tiếp tục tồn tại. Sau cái chết của cậu, thời gian của nhân loại vẫn tiếp tục trôi. Theo cách đó, những lời của Venere có lẽ không hoàn toàn sai.

Ivan cố gắng giữ nét mặt bình thản nhưng không thể hoàn toàn phớt lờ áp lực mà cung điện nguy nga này tạo ra.

Học Viện vốn đã tráng lệ nhưng so với nơi này thật chẳng đáng gì.

“Ngài Ivan Contadino, tiểu thư Carla. Mời hai vị theo lối này.”

Một người đàn ông có vẻ là quản gia trưởng bước đến, cúi chào cung kính.

Ivan thoáng nghĩ đến danh xưng "Ngài" đi kèm với tên mình. Dù chẳng có lý do gì để bận tâm nhưng khi thực sự được gọi như thế, cậu lại cảm thấy hơi lạ.

Sau khi tách khỏi Ngài Cascata, cả hai bước theo người đàn ông dọc hành lang.

Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ.

Giữa những cái nhìn đầy tò mò xen lẫn nghi ngờ, Ivan và Carla dễ dàng đoán ra lý do.

“Chắc là vì vụ phản nghịch.”

“Đừng cứng người ra thế. Không cần phải căng thẳng vậy đâu.”

Carla thì thầm, giọng rất nhỏ nhưng đủ để Ivan biết cô thật lòng đang rất căng thẳng.

Ivan gượng cười nhưng có vẻ nụ cười ấy không đủ trấn an.

Carla khẽ nắm tay Ivan một thoáng rồi buông ra.

“Từ giờ mới là chiến trường thật sự.”

Cô thì thầm một lần nữa. Ivan gật đầu.

Ngay sau đó, họ đứng trước một cánh cửa khổng lồ được trang trí bằng những họa tiếtvàng óng rực rỡ.

Cậu không biết nơi này dùng để làm gì, nhưng các cửa sổ lớn quanh đây được đặt rất cao, cho phép nhìn toàn cảnh kinh đô bên dưới.

Vị quan nghi lễ xướng danh họ.

Cánh cửa từ từ mở ra để hồi đáp lời mời vào.

Phía đối diện họ là một khung cửa sổ khổng lồ.

Mặt trời đang lặn, và ánh đèn trong thành phố lần lượt bật sáng.

Giữa khung cảnh đó, một người đàn ông đang đứng, tay chắp sau lưng, hướng mắt nhìn xuống dưới.

Hẳn đó là Hoàng Đế.

Khi Ivan và Carla bước vào, người đàn ông ấy từ từ quay lại.

Thoạt nhìn, ông có vẻ đã có tuổi nhưng ánh mắt vẫn sắc bén và sáng rõ như một thanh niên trai tráng.

“Chào mừng, Ivan Contadino. Và Carla Della Cascata.”

Ivan và Carla đồng thời quỳ xuống, cúi đầu thật sâu.

“Thần xin bái kiến Bệ hạ.”

“Đứng dậy đi. Không cần quá câu nệ như thế.”

Giọng Hoàng Đế bình thản.

Ông bước đến bên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ.

Trên bàn đã bày sẵn trà bánh và hơi nước vẫn còn bốc lên từ tách trà cho thấy vừa mới được chuẩn bị không lâu.

“Carla. Bác của cháu đã báo cáo đầy đủ mọi chuyện. Thật tiếc về cánh tay của cháu.”

“Thần cảm ơn sự quan tâm của Bệ hạ. Thần tin rằng mình sẽ thích nghi được.”

Giọng Carla khá bình tĩnh.

Cô trả lời một cách chân thành như để xác nhận điều đó.

“Vậy à. Dù sao thì, lý do ta gọi cậu Contadino đến hôm nay… e rằng cũng có liên quan đến cháu, Carla.”

Trong giọng ông có một tia mệt mỏi không thể giấu.

Hoàng Đế ra hiệu mời họ đến bàn.

“Mời ngồi. Chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện thôi mà.”

Khi Ivan và Carla ngồi xuống, Hoàng đế tiếp tục lời nói như thể đã chờ sẵn.

“Cậu Contadino. Ta nghe nói cậu đóng vai trò quan trọng trong việc lần này. Tất nhiên, Carla, cháu cũng vậy. Thực chất, chính cháu đã cứu cậu Contadino này. Dù hành động đơn độc của cậu ấy có thể bị xem là liều lĩnh nhưng… chắc cậu ấy tin tưởng rằng Carla có thể hoàn thành phần việc của mình.”

Không phải vậy…

Thực tế thì Ivan khi ấy còn chẳng nghĩ đến Carla.

Cậu đã tin rằng mình và Liam có thể xoay xở được. Nhưng nếu không có Carla, tất cả đã đổ vỡ và có lẽ cậu đã mất mạng.

“Cuối cùng, cả hai đã đóng vai trò quan trọng trong việc vạch trần âm mưu phản loạn của Aufstieg và Scheiskell.

Và việc này đã tạo ra một rạn nứt lớn trong cấu trúc quý tộc của Đế Quốc.”

Bốn đại gia tộc của Đế quốc vốn có vị thế vô cùng lớn:Cascata, Scheiskell, Aufstieg, Bricone.

Bricone thì chỉ vừa đủ để được gọi là một trong bốn nhưng vẫn có ảnh hưởng chút ít.

Mà nếu hai trong số đó có dính líu đến phản loạn thì đó là việc không thể bỏ qua.

“Sẽ là vô lý nếu không tưởng thưởng cho công trạng như vậy.

Vậy nên, Contadino, nếu cậu đồng ý thì cậu có muốn trở thành đệ tử của Ngài Cascata không?”

“…Thần xin thứ lỗi?”

“Ý ta là như vậy đấy. Ban đầu ta định đề nghị cậu trở thành con nuôi của Ngài Cascata nhưng ta lại nghĩ đến tương lai của cậu và Carla. Điều đó đúng chứ? Do đó, nếu trở thành con nuôi thì lại nảy sinh vấn đề huyết thống dù không có quan hệ máu mủ và cũng không hợp thuần phong mỹ tục Nên việc nhận làm con nuôi là không thể nhưng nếu là đệ tử thì sao?”

“Đệ tử, tức là…”

Việc nhận làm con nuôi là không thể.

Dù không có máu mủ nhưng Ngài Cascata là anh em với Enrico Della Cascata nên nếu Ivan trở thành con nuôi ông ấy thì sẽ rắc rối khi cưới Carla.

“Cũng giống như học trò thôi. Qua đó, cậu có thể chính thức học về chính trị và cơ chế của triều đình.”

“Học về cơ chế triều đình… ý Bệ Hạ là?”

“Đúng vậy. Ngài Cascata đã đồng ý. Ông ấy tin rằng Ivan Contadino xứng đáng là học trò của mình.

Khả năng pháp thuật của cậu rất đáng khen nhưng kỹ năng quản lý quốc gia thì vẫn cần học.”

Ivan trầm ngâm.

Nhiều suy nghĩ đan xen trong đầu cậu.

Tham gia triều đình, làm chính trị… điều đó có ý nghĩa gì?

Cậu vẫn chưa hiểu rõ mục đích thực sự của Hoàng Đế, nhưng ít nhất, điều này sẽ thay đổi đáng kể những gì cậu từng làm và sẽ làm.

Ivan nhìn sang Carla.

Carla có vẻ bối rối, đôi mắt mở to đảo liên tục.

Có lẽ cô hoàn toàn không lường trước được tình huống này.

“…Thưa Bệ hạ.”

Cuối cùng, Ivan lên tiếng.

Một nữ sinh đang tiến vào Học viện.

Sau thời gian dài tự giam mình để sám hối, cô buông lỏng mái tóc đen dài trong gió, mắt hướng về tòa nhà Học Viện.

“Không ngờ ông ta lại làm chuyện như vậy…”

Kiara sững sờ khi nghe tin Scheiskell chủ mưu cuộc phản loạn.

Từ sau khi tên khốn mà cô phục vụ qua đời, Kiara đã tự nhốt mình để hối lỗi.

Trớ trêu thay, chính điều đó đã cho cô sự tự do.

Tuy nhiên, sắc mặt cô không sáng sủa gì cho cam.

Đôi mắt tối, nặng trĩu ưu tư, phản chiếu ánh hoàng hôn sắp tắt.

“Gia tộc mình rồi sẽ ra sao…”

Gia tộc Servitore vốn sống dưới sự che chở của Scheiskell.

Mất đi Scheiskell, sụp đổ là điều gần như chắc chắn.

Giờ đây, với phản loạn của Aufstieg và Scheiskell, một trật tự mới sắp hình thành. Gia tộc Servitore phải tìm cách tự vươn lên hoặc tìm một chỗ dựa mới.

Nhưng tự vươn lên gần như là điều không thể.

Cha của Kiara không đủ bản lĩnh.

Ông ta là người sẽ bám lấy tiền tài và trốn chui trốn lủi trong bóng tối.

“Mình phải làm gì đây…”

Đổ hết lỗi lên đầu Contred von Scheiskell và chọn cách giữ mạng?

Hay chọn trung thành và cùng diệt vong với Scheiskell?

Giữa ngã rẽ ấy, Kiara lặng lẽ bước về phía ký túc xá Học Viện.

Bước chân nặng nề vang lên trên nền đất.

Cái bóng sau lưng cô kéo dài, quay lưng lại với ánh hoàng hôn đang tắt dần.