Khi Emil nhìn ra khu vườn của biệt phủ Aufstieg dưới ánh sáng của chạng vạng, một cảm giác bất an đột ngột ập đến.
Dù nơi này là căn biệt thự nơi cô đã sinh ra và lớn lên, giờ đây nó lại trở nên xa lạ đến kỳ lạ như thể cô chỉ là khách đến thăm.
Khung cảnh trong phòng vẫn giống như trước khi cô rời đi đến Học Viện, thậm chí còn gọn gàng hơn trước, nhưng chính sự hoàn hảo đó lại khiến cô thêm phần khó chịu.
‘Cảm giác lạ thật…’
Có lẽ là vì cô đã nếm trải một chút tự do ở học viện.
Dẫu vậy, ngay cả ở đó, cô cũng chưa từng thực sự tự do.
Cho đến khi tâm sự với Liam, cô vẫn là một con người mang theo bí mật của mình.
Nhưng khi cô tiết lộ bí mật đó với Liam và được cậu chấp nhận, cô đã có thể tận hưởng một chút tự do ngắn ngủi trong ngày hôm ấy.
Có lẽ điều đó đã phản tác dụng.
Cô bắt đầu cảm thấy khó chịu ngay cả trong chính ngôi nhà của mình.
‘Liam đang làm gì nhỉ?’
Cô tự hỏi liệu mình có nên đưa cậu ấy về cùng hay không. Dù có chút hối tiếc thoáng qua, Emil biết suy nghĩ ấy là vô nghĩa.
Lý do cô trở về nhà là để điều chỉnh mạch ma lực.
Lôi kéo một người ngoài như Liam tham gia vào quy trình này là điều mà cha cô sẽ không bao giờ cho phép.
Dù có đưa Liam về cùng, cha cô hẳn cũng sẽ đuổi cậu ấy về ngay không chút do dự.
Nghĩ đến đó, Emil cảm thấy lồng ngực mình vô thức thắt lại.
“Ở đây lúc nào cũng khiến người ta nghẹt thở.”
Emil lẩm bẩm rồi tựa người vào khung cửa sổ.
Cô nhớ những ngày tháng hỗn loạn ở học viện.
Khi cô mở cửa sổ trong cơn bực bội, làn không khí ban đêm mát lạnh lướt qua gò má cô.
Ngay lúc cô định tận hưởng một khoảnh khắc yên bình thì có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Cánh cửa mở ra và một người hầu trong nhà xuất hiện.
Với khuôn mặt vô cảm, người đó lên tiếng:
“Tiểu thư, gia chủ gọi cô.”
“…Tôi biết rồi. Tôi sẽ tới ngay.”
Khi người hầu cúi đầu rời đi, Emil khẽ thở dài và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô nhìn về phía Học Viện, nơi mà cũng sẻ chia màn đêm này, và nhớ tới Liam.
“Em cứ nghĩ rằng mình có một chỗ dựa đi. Anh sẽ là chỗ dựa của em.”
Những lời của Liam như an ủi cô.
Thay vì trốn chạy cha mình, có lẽ đã đến lúc cô phải đối mặt trực diện.
Một cảm giác bất an, một điềm xấu dường như bủa vây cô, nhưng Emil cố gắng phớt lờ nó.
Do đặc điểm của biệt phủ Aufstieg, các hành lang ở đây dài một cách bất thường.
Với kết cấu đặc biệt, không quá cao cũng không quá rộng, thì khi Emil bước trên hành lang dài, cô biết thời khắc đã đến.
Việc điều chỉnh mạch ma lực là điều cần thiết.
Với mạch hiện tại, cô không thể học được [Hạ Trần],nên việc điều chỉnh là bắt buộc.
Cô không biết vì sao cha mình lại phá hỏng mạch ma thuật từ đầu nhưng nhưng giờ vì đó là điều kiện cần thiết để học [Hạ Trần] nên cô đã im lặng chấp nhận.
Thế nhưng giờ khi được nói rằng cần điều chỉnh lại thì lẽ ra cô phải vui mừng khôn sướng.
Nhưng Emil không thấy chút niềm vui nào… tại sao vậy?
Với tâm trạng nặng nề, Emil đứng trước cửa văn phòng của cha, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
“Vào đi.”
Nghe thấy sự cho phép, Emil mở cửa bước vào.
Đúng như sở thích của cha cô, trong phòng không dùng ánh sáng mạnh mà chỉ có ánh nến lập lòe. Dremalo đang ngồi sau bàn làm việc giữa phòng, vẫy tay gọi cô.
“Lại đây.”
“…Vâng.”
“Đến lúc rồi.”
“Vâng.”
Đến lúc điều chỉnh mạch ma lực.
Emil cảm thấy các ngón tay mình lạnh toát vì căng thẳng.
“Hãy đi theo ta. Hôm nay ta đã chuẩn bị một nơi đặc biệt.”
Emil lặng lẽ bước theo cha.
Dremalo tiến đến bức tường đá phía sau bàn làm việc, rút một quyển sách ra khỏi giá và xoay ngược nó lại. Một âm thanh nặng nề vang lên khi bức tường đá mở ra, để lộ ra một hành lang tối tăm phía sau.
“Đi thôi.”
Emil theo chân Dremalo bước vào hành lang.
Cô cảm thấy vô cùng bất an và linh cảm xấu đang cố ngăn cô lại nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Thế là Emil lặng lẽ đi xuống bậc thang dẫn đến một căn phòng đá sâu bên dưới.
“À…”
Khi tới nơi, Emil bất ngờ chạm mặt một người.
“Rất vinh hạnh được gặp ngài.”
“Lâu rồi không gặp. Emilia… à không, giờ gọi là Emil chứ?”
Scheikell.
Contred von Scheikell đang chờ sẵn ở căn phòng đá.
Ông ta chỉ liếc nhìn Emil khi cô đến, không nói gì thêm, nhưng khí thế toát ra khiến cô như bị đè nén.
“Lại đây, Emil.”
Contred vẫy tay gọi cô.
Trên tay ông ta là một lọ nhỏ, bên trong chứa chất lỏng trong suốt.
“Uống cái này.”
Emil nuốt khan khi chiếc lọ được đưa sát mặt mình.
Cô biết ý nghĩa của việc này.
Scheikell.
Gia tộc Scheikell nổi tiếng về độc dược.
Dù họ cũng giỏi y thuật nhưng ai cũng biết lĩnh vực chính của họ là độc chứ không phải thuốc.
Thế nên lọ thuốc không rõ nguồn gốc này…
“Uống đi Emil. Đây là thuốc giúp giảm đau khi điều chỉnh mạch ma lực.”
Cô nghe thấy giọng cha mình vang lên phía sau.
Bị thúc ép như vậy, Emil không thể từ chối mà chỉ đành miễn cưỡng nhận lấy.
Chất lỏng trong veo lắc lư trong lọ...
Cảm giác bất an ấy là gì?
Emil cẩn thận mở nắp.
Không có mùi gì rõ rệt nhưng cảm giác bất an cũng không biến mất.
‘Liam…’
Tại sao chứ?
Ngay khoảnh khắc chuẩn bị uống thuốc, hình ảnh Liam chợt hiện lên trong đầu cô.
*
Đã ba ngày trôi qua kể từ hôm đó.
Thứ Bảy trôi qua, Chủ Nhật trôi qua, và rồi đến thứ Hai.
Thứ Hai tại Học Viện chỉ còn ba người có mặt trong lớp Đông.
Carla, Ivan, và Liam.
Regina hiện đang bị tạm giam để đánh giá tâm lý còn Emil thì vắng mặt.
“Emil vắng mặt à? Lạ thật. Mà Carla, em ổn chứ?”
Carla trông có hơi nhợt nhạt nhưng so với trước đây thì khá hơn nhiều.
Cô gượng gạo mỉm cười với Albina, nói rằng mình vẫn ổn.
“Nhưng mà, Emil vắng mặt… Liam, em có biết gì không?”
Trước câu hỏi của Albina, Liam lắc đầu.
“Cô ấy rời đi sớm vào thứ Bảy để về nhà. Nhưng đến giờ vẫn chưa quay lại. Em cũng đang định hỏi cô xem có liên lạc nào với Emil không.”
“Thật sao? Cô cũng chưa nhận được tin tức gì từ em ấy cả.”
Quả là kỳ lạ. Emil vốn là người luôn tham gia lớp đầy đủ và trừ khi có chuyện thực sự bất khả kháng hoặc xảy ra sự cố trong học viện thì cô mới nghỉ mà không hề liên lạc.
Cô giờ này thậm chí còn không báo với Liam.
‘Lạ thật. Emil nói là sẽ về nhà cơ mà. Vậy thì lẽ ra không có vấn đề gì mới đúng.’
Nhưng chính điều đó lại là vấn đề.
Liam vốn chẳng có ấn tượng tốt gì với gia tộc Aufstieg, vốn có mối liên hệ với nhà cậu.
Nói thẳng ra, cảm giác về họ có chút… u ám và rợn người.
Cũng chính vì những con người như vậy mà Liam cảm thấy bất an khi nghĩ đến Aufstieg.
‘Mình không thể tự đến đó kiểm tra được.’
“Ivan.”
Liam quay đầu lại khi nghe tiếng Ivan gọi bên cạnh.
Ivan với vẻ mặt khá nghiêm túc, lên tiếng hỏi Liam:
“Emil nói là sẽ về nhà sao?”
“Đúng vậy.”
“Chắc chứ?”
“Chắc chắn. Tôi thậm chí còn cố thuyết phục cậu ấy đừng đi.”
“Cậu cố thuyết phục? Tại sao?”
Vì Ivan không biết Emil là con gái nên Liam không thể nói chi tiết được.
Cậu đành nghĩ ra một lý do phù hợp:
“Tôi chỉ cảm thấy bất an cho cậu ấy. Tôi không muốn để cậu ấy như vậy.”
“Ra vậy…”
Ivan cũng bắt đầu cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Venere, Aufstieg, và cả Scheikell.
Ba cái tên này cùng xuất hiện cho thấy Ivan đã sớm nghi ngờ có âm mưu nào đó đang được tiến hành.
Và việc Emil, người đã trở về Aufstieg, giờ vẫn chưa quay lại thì chắc chắn không phải chuyện ngẫu nhiên.
“Này, Ivan.”
“Ừ?”
“Cánh tay của Carla... chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Đúng là một chuyện lạ.
Sáng nay trên đường đến lớp, Carla đã thu hút không ít ánh nhìn từ các học sinh khác.
Con gái nhà Cascata, người đã mất một cánh tay trong trận chiến.
Sau đó lại là con gái nhà Cascata, người đã lấy lại được cánh tay.
Và bây giờ, cô lại mất đi một cánh tay một lần nữa.
Không thể không nổi bật cho được.
Nếu có gì tốt lúc này thì đó là biểu cảm của Carla dường như không thay đổi mấy.
“Cậu quá bình tĩnh rồi đấy.”
“Lần thứ hai rồi, đồ ngốc.”
Carla, nãy giờ vẫn đang nghe, quay sang phản bác một cách gắt gỏng.
Liam không nhịn được cười khúc khích.
“Thấy cậu vẫn còn cục tính thế kia thì chắc cậu quen với việc không có tay trái rồi, Carla.”
“Đừng có đùa nữa.”
Cuộc đối thoại qua lại giữa Carla và Liam dường như làm dịu bớt không khí nặng nề.
Nhưng Ivan vẫn không thể dứt khỏi cảm giác bất an đang lớn dần trong lòng, cái cảm giác rằng bọn kia lại đang âm mưu điều gì đó.