"Ivan."
Đêm đã muộn rồi.
Albina mở cánh cửa phòng y tế đang gần như bị chôn vùi trong im lặng.
Gương mặt cô cứng đờ như thể đang kìm nén một điều gì đó.
Ánh mắt cô hướng về phía Ivan nhưng có lẽ vì vẻ mặt nghiêm trọng ấy, Ivan cũng không thể mỉm cười lại.
"Cô muốn em nói thật. Ở đây chỉ có cô, em, và Carla thôi."
"...Vâng."
Ivan đứng dậy khỏi giường nơi Carla đang nằm rồi bước đến sofa. Albina cũng theo sau và ngồi xuống phía đối diện.
"Cánh tay trái của Carla... rõ ràng là đang có gì đó không ổn. Em cũng biết điều đó, đúng không?"
Ivan gật đầu trước câu hỏi của Albina.
Giờ thì không thể phủ nhận nữa rồi.
Cánh tay trái của Carla rõ ràng đang trong trạng thái bất thường.
Vốn dĩ làn da của Carla trắng sữa và khỏe mạnh nhưng bây giờ cánh tay ấy đã mất hẳn màu sắc sống động ấy và trở nên trắng tinh đến mức có thể gọi là tái nhợt.
Điều nghiêm trọng hơn là khu vực bị mất sắc đã lan rộng, vượt qua cả phần vai, nơi cánh tay từng bị đứt lìa.
Vì điều đó, Albina đã yêu cầu mọi người rời khỏi phòng y tế, còn Ivan thì không rời khỏi Carla một phút giây nào. Tình trạng này kéo dài cho đến hiện tại.
"Cánh tay trái của Carla. Đã đến lúc em nói cho cô biết thật sự nó là gì. Cô cần biết để còn ứng phó."
Trước câu hỏi đó, Ivan thở dài sâu và đưa tay vuốt mặt.
Nếu phải nói sự thật... thì nên bắt đầu từ đâu? Phải nói thế nào đây?
Nếu nói ra, cậu cũng phải nói luôn cả chuyện chiếc vòng cổ đã bị vỡ. Nhưng làm sao để giải thích chuyện đó trong khi Ivan vẫn hành động bình thường như thể không có gì?
‘Mình đã quá ngây thơ.’
Chỉ có thể giải thích như thế. Nếu có thể, Ivan thật sự muốn tát vào bản thân của quá khứ, cái tên ngu ngốc và kiêu ngạo ấy.
"...Đó là một cánh tay được lấy từ cơ thể nhân tạo do một pháp sư giả kim tạo ra."
"Ý em là sao? Pháp sư...?"
"Cô cũng đã gặp cô ta rồi đấy, thưa giảng viên. Chính là pháp sư mà em đã giết khi cánh tay trái của Carla bị chặt đứt."
"...Cô ta vẫn còn sống à?"
Albina mở to mắt. Rồi cô chợt khựng lại rồi khẽ rên:
"À... cô hiểu rồi. Nếu thứ em giết khi đó không phải bản thể mà chỉ là cơ thể nhân tạo..."
"Đúng vậy. Cô ta vẫn sống. Vẫn còn sống tới tận bây giờ... Quan trọng hơn là trong lần thi thám hiểm, bọn em vô tình tìm thấy một hang động nơi cơ thể nhân tạo của pháp sư đó được lưu trữ."
"Và?"
"Tất cả cơ thể đều trong tình trạng tồi tệ nhưng bọn em đã lấy cánh tay từ một cơ thể còn khá nguyên vẹn và gắn vào cho Carla."
"Ai là người gắn?"
"...Em."
"Em á?"
Albina im lặng một lúc sau khi nghe vậy.
Cô không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Ivan, rồi cuối cùng cũng cất lời, khó khăn:
"...Vậy là chiếc vòng cổ thật sự đã bị vỡ rồi."
"Vâng. Đã vỡ rồi."
"Hmm..."
Albina chống cằm suy nghĩ.
Thật ra, cô đã đưa chiếc vòng cổ cho Ivan vì nghĩ rằng trong Ivan có một nhân cách thứ hai, một thứ gì đó rất tà ác và mạnh mẽ đang trú ngụ bên trong.
Nếu còn lý trí thì cậu sẽ không thể nào xé xác cha mình ra được. Dù ông ta có tồi tệ đến mức nào thì đối với một đứa trẻ, chuyện đó vẫn là điều cực kỳ khó.
Vì vậy, việc nghĩ rằng trong Ivan có một thứ gì đó kỳ lạ là điều hợp lý và đó cũng là lý do khiến cô trao cho cậu chiếc vòng cổ ức chế.
"Cô hiểu rồi. Có những điều cô muốn hỏi thêm nhưng để sau thôi. Vậy thứ thuốc mà Carla đỡ thay em có vẻ đã ảnh hưởng đến cơ thể nhân tạo đó. Dựa trên hoàn cảnh thôi."
"Ồ..."
"Thế thì con pháp sư đó chắc chắn phải có cách giải quyết."
"Ờ..."
"Nghe cách em nói thì có lẽ em biết cô ta còn sống. Vậy em có thể gặp được không?"
Lời của Albina rất hợp lý.
Thậm chí, Ivan còn cảm thấy lạ khi bản thân chưa nghĩ tới chuyện đó sớm hơn.
Chắc là do hoảng loạn vì Carla đã tổn thương thế kia. Nhưng khi nghe xong, Ivan chỉ biết nhìn Albina, cứng họng không nói nên lời.
"Nhìn cách mọi chuyện diễn ra thì loại thuốc đó không dễ lấy và cũng không dễ điều chế. Ivan, em biết phải đi đâu để gặp pháp sư đó không?"
"Biết."
Tất nhiên là biết.
"Ở đâu?"
"Aufstieg. Cô ta có liên hệ với Aufstieg."
Tất nhiên cậu biết.
Cậu từng được mời đến tiệc của Aufstieg và đã gặp Venere.
"Pháp sư dưới trướng Aufstieg..."
Albina như bị cuốn vào một mê cung phức tạp của suy tính.
Một pháp sư đột ngột xuất hiện và lại thuộc về Aufstieg.
Hơn nữa, nếu loại thuốc đó gây phản ứng lên cơ thể nhân tạo, thì hắn chắc chắn có liên quan.
Và nếu Scheikell cũng tham gia điều chế thuốc...
Rất có thể Aufstieg và Scheikell đang âm mưu điều gì đó.
"Ivan. Vậy em ở lại đây một chút. Cô sẽ cử người đến Aufstieg..."
"Không, giảng viên. Em phải đi."
"Em đang nói gì vậy? Tại sao lại..."
Đây là điều đương nhiên.
Albina thì không biết nhưng Ivan thì biết rõ.
Aufstieg muốn có Ivan.
Chúng nói rằng nếu cậu không nắm lấy bàn tay mà chúng đưa ra, cậu sẽ hối hận.
Nhưng giờ thì chúng đã đi quá giới hạn.
"Aufstieg muốn em."
Ai cũng muốn nhân tài, Aufstieg cũng vậy.
"Chúng nói nếu em không chấp nhận bàn tay chào đón ấy, em sẽ hối hận."
"Vậy ra Aufstieg bằng cách nào đó đã chuẩn bị loại thuốc ấy và định dùng cho em nhưng Carla lại chịu thay..."
"Đúng vậy. Và có lẽ với chúng, dù kết quả thế nào cũng vẫn là thắng lợi. Dù em hay Carla dính phải thì cuối cùng em vẫn sẽ phải hối hận."
Nhưng Ivan không có cơ thể nhân tạo — dù vậy, cũng dễ tưởng tượng ra rằng điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra nếu chính Ivan uống thuốc.
"Vì vậy em phải đi, cô Albina. Chỉ có như vậy chúng mới chịu ra mặt."
"Nhưng như thế rất nguy hiểm."
"Chúng là kẻ đã khiến Carla ra nông nỗi này và chúng cũng đã làm gì đó với Regina. Nếu em không tự thân đến, chúng sẽ không bao giờ lộ diện."
Lời Ivan hoàn toàn chính xác.
Báo cáo lên cơ quan quốc gia và yêu cầu điều tra chính thức cũng là một cách nhưng quá khó và quá lâu.
Ngay cả Albina cũng không đủ mạnh để xử lý, cô không phải kiểu người lao vào chiến đấu toàn lực.
Đúng lúc đó, cửa bật mở.
Một người đàn ông đứng ngược sáng bước vào.
"Tôi sẽ đi cùng. Như thế chẳng phải an toàn hơn sao?"
"Sao thầy lại ở đây, giảng viên Lorenzo...?"
"Còn vì sao nữa?"
Lorenzo nhún vai.
"Một học sinh bị thương trước mắt tôi. Thế là quá đủ lý do rồi, đúng không?"
*
"Tấn công trực diện là việc cậu phải làm một mình, Ivan."
"Còn thầy thì sao?"
"Một con quạ thì đâu có vào bằng cửa chính."
"Em không hiểu ý thầy lắm..."
"Đừng cố hiểu. Dù sao thì cứ để tôi lo chuyện của tôi, cậu đừng bận tâm."
"Ý thầy là mấy cái hoa văn thế này?"
Ivan chỉ vào hoa văn được vẽ trên lòng bàn tay.
Trong cỗ xe đang trên đường đến Aufstieg, Lorenzo đã vẽ hoa văn đó lên tay Ivan và dặn không được để ai trong Aufstieg thấy.
"Đúng thế. Dù sao thì, Ivan, hãy làm một đấng nam nhi đi. Đừng quên lời hứa cứu Carla."
"Em sẽ không bao giờ quên."
Trước khi đi, Ivan nắm chặt tay Carla và hứa.
Cậu nhất định sẽ quay lại và sẽ không trở về tay trắng.
Cậu sẽ mang thuốc chữa về cho cô.
Còn nếu không thể... thì sẽ vác cái đầu của Venere.
Venere, cô ta đã đi quá giới hạn rồi.
Ivan nghiến răng ken két.
"Đừng lo cho Carla. Albina sẽ trông chừng em ấy. Dù có là cả một đội quân đi chăng nữa thì một khi Albina bắt đầu phòng thủ thì không ai có thể xông vào được đâu. Vậy nên em cứ yên tâm."
"Cô Albina mạnh đến vậy sao?"
"Cô ấy là một chiến binh vốn có chuyên môn về phòng thủ. Ma pháp triệu hồi vốn mạnh ở khoản đó mà Albina lại càng là người giỏi về nó. Vậy nên em khỏi cần phải lo."
Ivan quyết định tin lời Lorenzo.
Thực tế thì dù không tin cậu vẫn phải tin... trừ khi Ivan có hai cơ thể đồng thời.
Mang theo quyết tâm sắt đá, cỗ xe lao vút đi.
Dinh thự Aufstieg, lần viếng thăm thứ hai đã bắt đầu.