Việc trực tiếp dò hỏi Aufstieg vượt quá quyền hạn của Ivan.
Vì chính Venere đã nói rằng Aufstieg có liên quan đến Scheikell nên bây giờ để Lorenzo xử lý là điều đúng đắn.
“Cứ để phần còn lại cho các giảng viên, Ivan. Em nên quay lại chỗ Carla.”
Lorenzo vỗ nhẹ lên vai Ivan khi nói vậy.
Ông cũng biết sức mạnh của Ivan.
Ông đã từng thấy Ivan chiến đấu khi bản thân ông đang ở dạng con quạ và qua những lời lảm nhảm của Venere, ông có thể phần nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Dù chưa bao giờ tin vào những điều hoang đường được truyền tai nhau, ông không thể phủ nhận những gì đã diễn ra ngay trước mắt mình.
Hơn nữa, ông đã thấy Ivan thi triển song ma pháp và áp đảo Venere; chỉ cần nhìn khí thế thôi cũng đủ để đoán được phần nào.
“Nếu Scheikell dính líu thì cũng dễ hiểu tại sao thứ thuốc đó lại xuất hiện, Ivan. Nên em không cần phải mang vẻ mặt sợ hãi như thế. Trước hết hãy quay lại với Carla đi. Hãy về chăm sóc cho em ấy.”
“......”
Ivan không trả lời.
Dù chính cậu là người đầu tiên nói rằng nên quay lại với Carla, trong lòng cậu vẫn đầy ham muốn muốn xông thẳng vào phủ Scheikell ngay bây giờ.
Cậu muốn túm cổ bọn chúng mà bóp vì chúng dám điều chế ra thứ thuốc như vậy và hỏi rốt cuộc chúng định làm gì. Nhưng thế giới không vận hành theo cảm tính. Ivan phải chấp nhận rằng những gì Lorenzo nói là đúng đắn.
“...Vâng.”
“Còn về cánh tay trái của Carla, ...tôi không cần phải nói em cũng hiểu rồi.”
Nghe Lorenzo nói vậy, Ivan khẽ gật đầu.
Cánh tay trái của Carla, cánh tay mà cô đã từng mất một lần, đã trở nên quý giá hơn bội lần với cô vì cô ấy không muốn trải qua nỗi đau mất mát thêm lần nào nữa.
Làm sao cậu có thể nói với cô rằng cô không thể lấy lại cánh tay ấy? Rằng nó sẽ không bao giờ trở lại như trước?
“Em không cần phải nói điều đó, Ivan.”
Lorenzo vừa nói, vừa châm một điếu thuốc làm từ cỏ ma lực.
Đôi môi hơi cong lên cho thấy ông đang cười.
“Chỉ cần ở bên Carla và bảo vệ cô ấy. Trả lại cánh tay của cô ấy như cũ là việc của người lớn. Là của tôi và Albina. Dù sao thì Học Viện này cũng là nơi vừa dạy dỗ vừa bảo vệ các em mà. Nghe có vẻ buồn cười vì từ đầu đến giờ chả bảo vệ được gì mà còn để bị tấn công, nhưng mà…”
“...Đúng là vậy thật.”
Cậu biết chuyện đó là không thể.
Cậu biết rằng điều đó sẽ không xảy ra.
Cậu biết rằng cánh tay đó sẽ không thể trở lại như ban đầu.
Dù biết vậy, cậu vẫn phải gật đầu.
“Được rồi. Vậy quay về đi. Ở bên cạnh Carla. Phần còn lại bọn tôi sẽ lo liệu.”
Lorenzo phủi nhẹ áo khoác ngoài của Ivan chỗ này chỗ kia.
“Nếu em quay lại với bộ dạng này, Carla sẽ lo lắng lắm đấy. Em không định làm cô ấy thắp thỏm ngay từ lúc tỉnh dậy đâu nhỉ?”
“Phải… đúng là vậy.”
Ivan gắng gượng nở một nụ cười.
Dù khó khăn, cậu vẫn cố gắng cười.
“Vậy thì quay về đi. Tôi cũng phải chuẩn bị theo cách của mình.”
“...Em nhờ thầy lo liệu mọi thứ.”
“Ừ. Đừng lo quá. Rồi mọi chuyện sẽ ổn.”
Liệu có thật là sẽ ổn không?
Liệu mọi chuyện có thật sự suôn sẻ?
Ivan quay lưng, mang theo trái tim nặng trĩu lo âu.
Cậu chỉ mong Carla không trở nên tồi tệ hơn nữa.
Ma lực sắp cạn rồi? Giống như thể giờ cậu đang lo biển không đủ muối vậy, ngu ngốc làm sao.
Hướng về Học Viện, Ivan gần như di chuyển theo đường chim bay trong khi không ngần ngại thi triển ma pháp [Bão Bụi] suốt dọc đường.
Đêm đã khuya và trăng cũng đã xuống thấp.
Không kịp thở lấy một nhịp, Ivan đã về tới nơi. Cậu chỉnh lại y phục và cẩn thận mở cửa phòng y tế.
“Ivan.”
“Carla?”
Chỉ trong khoảnh khắc, cậu không nhìn rõ biểu cảm của Carla vì ánh trăng phía sau cô.
Ngay khi bước vào phòng y tế, Ivan cẩn thận đóng cửa lại và tiến đến gần Carla.
“Em tỉnh từ khi nào vậy?”
“...Mới lúc nãy thôi.”
“Cảm thấy thế nào?”
“Cũng ổn…”
Cô không ổn chút nào.
Trong mắt Ivan, Carla trông cực kỳ tiều tụy và có lẽ vì ánh trăng, trông cô tái nhợt hơn bình thường.
Có vẻ như là lần đầu tiên cậu thấy cô yếu đuối đến vậy nhưng thực ra không phải.
Ivan chắc chắn đã từng thấy Carla suy sụp trước đây.
Chẳng phải là khi chuyện về cánh tay trái xảy ra sao?
Trớ trêu thay, lần này cũng lại là cánh tay trái.
Nhưng Ivan không thể nói ra sự thật.
Cậu chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô.
“Cậu vừa đi đâu vậy?”
“...Gặp Venere.”
Carla im lặng.
Nhưng Ivan có thể hiểu.
Ánh mắt Carla khi nhìn cậu đã nói lên tất cả.
Có điều gì đó đã xảy ra sao? Cô đã biết được điều gì sao...?
Ánh mắt Ivan tự nhiên dừng lại ở cánh tay trái của Carla.
Dù bị áo bệnh che lại nhưng rõ ràng nó vẫn chưa trở lại bình thường.
Carla cũng nhận ra ánh mắt Ivan.
Cô đưa tay chạm nhẹ lên cánh tay trái, vẻ mặt hoàn toàn buồn bã.
“...Nó vẫn như cũ.”
“Cho ta xem được không?”
“Xấu lắm.”
“Không xấu chút nào đâu. Carla, em không thể nào xấu xí trong mắt ta được.”
“Không phải là bản thân xấu xí... đồ ngốc này... haizz.”
Carla thở dài mấy lần rồi bắt đầu từ từ cởi áo bệnh ra.
Cô hoàn toàn có thể xắn tay áo lên nhưng có lẽ vì lý do nào đó khiến cô cảm thấy khó chịu nên Ivan chỉ im lặng quan sát.
“ Quen có hai tay rồi nên giờ cởi mấy cái nút này khó thật.”
“...Không cử động được sao?”
“Không cử động được.”
Cánh tay trái của cô buông thõng.
Chật vật dùng tay phải để tháo nút áo, Carla từ từ cởi phần trên của áo bệnh.
Và rồi, hiện ra trước mắt...
“......”
Ivan lặng lẽ nhìn cánh tay trái của Carla.
Biết nói gì bây giờ ngoại trừ... nó thậm chí còn tồi tệ hơn trước.
Chính xác hơn là nhìn nó càng khiến người ta hoảng sợ hơn.
Một cảnh tượng kinh hoàng và phi lý làm sao.
Cánh tay trái của Carla trắng bệch, trắng đến mức gần như trong suốt.
Và vì vậy, những mạch máu xanh tím quấn quanh cánh tay ấy càng trở nên rõ rệt.
Chúng nổi lên, đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi sự kìm hãm của da thịt và tạo thành một cảnh tượng rùng rợn.
“...Tệ lắm. Vì vậy tớ không muốn cho cậu xem.”
Carla vừa nói vừa mặc lại áo bệnh.
“Carla.”
Những lời nghẹn trong cổ họng cuối cùng bật ra thành nỗi day dứt.
Cảnh tượng quá đỗi sốc khiến Ivan không thể nói nên lời và cảm giác tội lỗi ấy lại dâng lên trong lòng cậu.
Cậu đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Bàn tay từng luôn ấm áp ấy giờ đây lạnh lẽo như xác chết khiến Ivan giật mình.
“Không phải vậy. Vì nó xấu nên em mới...”
“Xấu lắm đúng không? Nên cậu mới... không nói được gì.”
“Không phải thế.”
“Đừng cố dỗ dành, Ivan. Tớ…”
Carla không thể nói hết câu.
Một khi miệng đã khép lại thì không thể mở ra được nữa. Môi cô trắng bệch, run rẩy trước những gì khổ chủ sẽ nói.
Những từ ngữ không thể nói ra cứ rung lên trong im lặng, khiến Ivan chỉ có thể nắm chặt tay cô.
“Đừng có nhìn bằng ánh mắt đó, Ivan…”
Carla cúi đầu xuống.
Cánh tay trái không thể cử động và bàn tay phải đang nằm trong tay Ivan.
Trái tim và thân thể dễ dàng bị Ivan chạm đến ấy giờ đây chỉ còn lại đau đớn.
“Ngốc thật, ngốc lắm. Tớ thấy... thấy mình ngu ngốc quá đi mất…”
Chẳng lẽ thứ mà Nữ thần của Thác nước lấy đi không chỉ là giới tính của cô sao?
Có lẽ cả tương lai rực rỡ mà lẽ ra cô đã có cũng bị lấy mất rồi?
Những suy nghĩ đau đớn ấy lướt qua trong đầu Ivan.
Carla, đầu cúi gằm, để yên tay mình trong tay Ivan.
Những giọt nước mắt lặng lẽ thấm vào chăn.
“Carla…”
“Đừng nói gì cả, Ivan. Đừng nói gì hết… Tớ đã ngốc nghếch và đã làm một chuyện ngu xuẩn…”
Những điều đã xảy ra thì không thể vãn hồi.
Carla biết điều đó.
Thế nhưng cảm giác hối tiếc kinh khủng khiến cô chỉ mong được quay về trước lúc đó.
Cô biết mình đã sai, biết mình dại dột thế nào. Dù hối hận bao nhiêu lần thì cũng đã quá muộn.
Chỉ mong có thể hét lên rằng mình muốn quay ngược thời gian nhưng tất cả đều vô ích.
Carla cúi đầu, lặng lẽ rơi khóc.
“…Tất cả là lỗi của tớ vì đã làm những chuyện dại dột.”
Cô rút tay ra khỏi tay Ivan, khịt mũi và lau mắt.
Lau ướt nơi tay lên chăn, cô ho khẽ vài tiếng rồi lấy lại giọng nói.
“Khóc lóc thế này chẳng thay đổi được gì. Đúng không, Ivan?”
Ivan không trả lời.
Có lẽ là không thể và cũng có thể vì những cảm xúc rối bời dành cho Carla.
“Vậy thì, trước khi tớ bị thứ này nuốt chửng hoàn toàn...”
Carla ngẩng đầu lên.
Với gương mặt như thể chưa từng khóc, cô nhìn Ivan. Môi cô run rẩy nhiều lần rồi cuối cùng cũng mở miệng.
“Ivan...Giúp một điều thôi.”
“Cứ nói đi. Gì cũng được.”
“Chặt cánh tay trái đi.”
Ivan chết lặng.
“Tớ tin là cậu sẽ gắn lại.”
Carla mỉm cười, một nụ cười đẫm lệ nhưng vẫn là nụ cười.