Thụp!
Hẳn đã có một âm thanh trộn lẫn trong đó, chắc là tiếng xương gãy hoặc vặn vẹo, chí ít cũng là tiếng răng rắc nứt vỡ.
Ivan nghĩ rằng Venere không thể nào không bị thương. Xét theo cảm giác trong nắm đấm và âm thanh vừa rồi, điều đó là chắc chắn.
Một cú đánh chính xác nhắm thẳng vào quai hàm.
Một đòn tấn công chứa đựng cơn thịnh nộ cuồn cuộn như vũ bão.
Nắm đấm của cậu, dồn đầy ma lực đặc quánh thành một khối rắn, giáng vào hàm Venere mạnh đến mức cơ thể cô ta bay đi như một con rồi bị cắt đứt dây điều khiển.
Kuda-dada-dang!
Venere lăn lộn giữa những đống đá vỡ vạc rải rác khắp nơi. Ivan đuổi theo, tung ra những cú đá, cú đấm. Cậu quyết tâm đập cô ta thành bã thịt băm bằng cơn mưa đòn dữ dội.
• Crack, crack, snap!
Âm thanh gãy, vỡ, nổ tung vang vọng khắp nơi.
Máu văng tung tóe đi cùng những mảng thịt bay tứ phía.
Với cú đá cuối cùng, đầu cô ta nổ tung và thân thể Venere lăn lộn như một cái giẻ rách.
“Cậu có vẻ phẫn nộ nhỉ.”
Không hề thở gấp, Ivan đá vào xác Venere và giọng nói cô ta vang lên từ phía sau.
Ivan từ từ quay đầu lại, ánh nhìn như muốn thiêu cô ta thành tro bụi.
Venere nhún vai, mỉm cười ranh mãnh nhìn cậu.
“Cậu biết là tôi không chết được, đúng không? Nhìn cậu lãng phí sức như thế, có vẻ cậu vẫn còn dư năng lượng nhỉ?”
“...Đừng nói nhảm nữa. Mau nói cách giúp Carla trở lại bình thường.”
“Ôi trời, nghe buồn cười thật đấy. Ivan, không, phải là Evan.”
“......”
Ivan không đáp lại.
Cậu biết cái tên đó quá rõ bởi Evan là tên cậu từng mang trước khi lên ngôi. Một cái tên chẳng mấy khi được nhắc đến, tên của cậu thời thơ ấu.
“Dù là Evan hay gì đi nữa, bây giờ tôi tên là Ivan.”
“Không quan trọng. Tên gọi chẳng có nghĩa lý gì với cậu đâu. Cậu là tên Hoàng đế mê đắm ma pháp cổ đại đến nỗi sẵn sàng bỏ mặc quố ssự để theo đuổi ma thuật. Hoàng đế từng được gọi là đứa con của ma thuật. Vậy mà giờ lại làm tất cả vì một cô gái... thật là cảm giác mới lạ của một thời đại khác.”
“Cô biết gì về Carla mà dám nói như vậy?”
“Sống giữa máu thịt thật đáng sợ, phải không? Vị Hoàng đế từng bị coi là vô nhân tính giờ lại trở nên như thế này vì một cô gái.”
“Tôi đã nói là đừng lôi Carla ra mà móc mỉa nữa.”
“Ui cha, đáng sợ quá.”
Venere giả vờ run rẩy vì sợ hãi, trông cô ta thật lố bịch.
Nhìn thấy sự chế nhạo rõ ràng trong cử chỉ của cô ta, Ivan cau mày. Venere tiếp lời:
“Mà dù sao thì, Ivan, chính cậu là người gắn cánh tay nhân tạo của tôi vào cô ta. Tôi chẳng liên quan gì hết. Đó là sự thật, đúng không?”
“Cái cơ thể nhân tạo rẻ tiền chế tạo bằng kỹ thuật ma thuật tồi tệ đó.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Có thể cậu thấy nó như thế. Nhưng sao cậu không thử nghĩ thế này?”
Venere tiến gần lại Ivan với nụ cười ranh mãnh.
Ivan sẵn sàng bóp cổ cô ta bất cứ lúc nào nhưng Venere dừng lại ngay trước mặt cậu và nói:
“Trong khoảng thời gian giữa cái chết của Evan và sự tái sinh của cậu thành Ivan, đã trôi qua bao nhiêu trăm năm? Cậu nghĩ các pháp sư như chúng tôi làm gì trong khoảng thời gian đó? Ngồi không xơi bánh uống trà à?”
Ivan không trả lời được câu hỏi đó.
Bởi thực tế là là giữa cái chết của Evan và khi Ivan tái sinh, thời gian đã trôi qua rất lâu. Thế giới đã thay đổi quá nhiều đến mức dù có tri thức của Evan, Ivan cũng không thể hiểu hết.
“Kỹ thuật ma lực thời của cậu và ma thuật của tôi đang dùng giờ có giống nhau không? Có khi nào cậu đã quá vội vàng và kiêu ngạo để rồi không cân nhắc gì mà cứ thế gắn cơ thể nhân tạo của tôi vào Carla?”
“Đừng lòng vòng nữa. Mau nói cách giúp Carla trở lại như trước.”
“Không có cách đó đâu, đồ ngốc.”
Nụ cười biến mất khỏi mặt Venere.
Thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng.
“Cậu nghĩ thứ như vậy tồn tại à? Kiến thức, phát triển, tiến bộ tự sinh ra từ hư không?”
Một pháp trận bỗng hiện lên trong lòng bàn tay cô ta.
Ngay lập tức, không khí xung quanh bắt đầu đóng băng.
“So với pháp sư thời nay, cậu chỉ là lính quèn, Evan. Dù là Evan hay Ivan, tài năng của cậu đúng là phi thường, ma lực cũng vậy. Nhưng kiến thức của cậu chỉ thuộc về quá khứ.”
“Đừng nói nhảm nữa.”
Ma lực bắt đầu tuôn ra từ hai cánh tay Ivan.
Một cơn bão bụi đi cùng những tia sét từ lôi thuật.
“Cậu tưởng gắn cơ thể nhân tạo đặc chế của tôi vào người khác mà không có hậu quả gì à? Cậu bị ảo tưởng rồi, đồ ngốc.”
“Nếu thế thì tôi sẽ lôi cô về, ép cô tự chế tạo lại cơ thể phù hợp cho Carla.”
“Cậu tưởng tôi điên chắc?”
Venere nghiến răng rồi khoanh tay lại.
Một kết giới ma thuật dày bao phủ khoảng đất trống.
Không buồn nhìn thêm, Ivan lao về phía Venere, tung cú đấm từ trong lốc xoáy. Venere giơ kết giới đỡ lấy nhưng vẫn bị đẩy lùi một đoạn.
“Cách chiến đấu cổ lỗ sĩ, chỉ có biết rót ma lực vô tội vạ.”
Venere mỉm cười. Ivan nheo mắt nhìn cô ta.
“Đó là vì cô không có tinh tế.”
Vừa dứt lời, Ivan lại lao lên.
Lốc xoáy tăng tốc, cuộn tròn dữ dội. Tia chớp rít lên, lao về phía Venere.
Venere vây quanh Ivan bằng ba, năm, rồi bảy thân ảnh. Số lượng tăng dần lên.
Không cần những ma thuật hoa mỹ, chỉ với loạt đạn ma lực dày đặc, Venere đã áp đảo về số lượng.
“Không có chiến trường nào hợp hơn nơi này!”
Ivan hét lên, giơ nắm đấm chứa sét.
‘Cậu hiểu chứ? Nếu không thể giải phóng ma lực ra ngoài, thì hãy biến cả chiến trường thành cơ thể mình.’
‘ Cậu tưởng thế mà được à?’
‘ Không thử sao biết.’
Một trong những phép thuật mà Ivan và Carla cùng nghiên cứu.
Nắm đấm chứa [Lôi Quyền] giơ lên bầu trời, xé tan không khí bằng tia sáng tím đậm và tiếng nổ vang rền.
“Thiên Lôi!”
Phép thuật đó, Carla đã từng thi triển.
Tích tụ ma lực điên cuồng rồi đánh thằng xuống đất...
Bùm!
Một tiếng nổ long trời lở đất, bụi mù bốc lên cuồn cuộn.
Đám bụi không phải màu xám thường thấy mà là màu đỏ đẫm máu nhuộm khắp không gian.
Những cơ thể nhân tạo trong vụ nổ vỡ vụn, máu thịt phủ kín nền đất.
Sương máu trộn lẫn với [Thiên Lôi] bốc lên ngùn ngụt.
“…Giờ tôi hiểu cảm xúc mình rồi. Tôi cuối cùng cũng đã rõ tâm trí mình muốn gì rồi.”
Giữa làn bụi mù, Ivan chậm rãi đứng dậy.
“Tôi chỉ muốn Carla ở bên mình.”
Ngay cả bây giờ, trái tim cậu vẫn hướng về Carla.
Cậu muốn nắm tay cô, để cô có thể ngủ yên bình.
“Giờ tôi hiểu được thế nào là nhân tính. Ma thuật không phải là con người và sẽ không thay thế họ. Có lẽ tôi đã đánh mất những điều đó ở kiếp trước.”
Venere mở to mắt nhìn cậu.
Ban đầu là ngạc nhiên, ma lực phát ra từ Ivan đã vượt quá giới hạn.
Thứ hai là thán phục, nguồn ma lực thuần khiết tuôn trào mạnh mẽ đến mức khó tin là của con người.
Thứ ba là khoái cảm, cuối cùng cậu ta đã trở lại thời hoàng kim. Đây là sự thức tỉnh hoàn toàn.
“Tôi nói lại lần nữa. Đưa Carla về như cũ.”
Venere không đáp.
Dường như cô ta không thể trả lời.
Cô ta đã đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Có lúc cô còn nghi ngờ liệu có thành công không.
Dù biết Ivan là Evan chuyển sinh, nhưng nếu cậu không thức tỉnh thì kế hoạch của cô sẽ thất bại.
Không thể báo thù Ngài Cascata cho nên cô ta đã chờ đợi suốt bao lâu.
“Có vẻ như cuối cùng tôi đã đúng.”
“...Câm miệng đi, Venere.”
“Không, tôi không nói nhảm. Dremalo và Contred đều sai. Tôi đúng. Nếu muốn diệt tướng thì phải giết ngựa. Đúng là như vậy.”
“Cô đang thử thách giới hạn của tôi.”
Ivan lại lao về phía Venere.
Ngay khi cậu định đập vỡ đầu cô ta, Venere lại cười:
“Giờ thì không sao nữa. Mọi thứ đã đi đúng hướng. Tôi đã nói rồi mà. Cánh tay của Carla không thể quay lại được.”
“Câm miệng lại!”
Đầu Venere bị nắm chặt trong tay Ivan.
“Đã quá muộn rồi, Ivan. Ước mơ của cậu, sự ngu xuẩn của Scheikell và Aufstieg, tất cả đã kết thúc. Mọi thứ sẽ đi theo ý tôi, kế hoạch của tôi!”
Ngay khi Ivan siết chặt, đầu cô ta phát nổ.
“…Con khốn. Lại trốn như chuột.”
Ivan nhận ra điều đó bởi cậu không còn cảm nhận được sự hiện diện của Venere nữa.
Vì cô ta là pháp sư dùng cơ thể nhân tạo nên chừng nào chưa tiêu diệt thân thể gốc, chuyện này chưa kết thúc.
“Giảng viên Lorenzo. Ông có nghe được không?”
Một con quạ bay tới.
Nó đậu lên cành cây và một người đàn ông mệt mỏi hiện ra.
“Tôi không ngờ sẽ nghe thấy tên Dremalo và Contred ở đây.”
“Việc dọn dẹp sau này giao cho thầy.”
Ivan vuốt mái tóc rối bời mà lên tiếng.
Đôi mắt cậu lóe sáng...
“Em phải quay về với Carla.”