Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 119

Thịch. 

Ivan cảm tưởng như thể lồng ngực mình co thắt lại vì bị đè dưới một tảng đá.

Ánh mắt Carla hướng về phía Ivan nhưng cậu không còn tâm trí đâu mà để ý.

Trong tình trạng sốc như vậy, Ivan luống cuống quan sát cánh tay trái của Carla.

Da Carla vẫn luôn tái nhợt nhưng nó vốn có sắc màu của sự sống.

Tuy nhiên cánh tay trái của cô giờ đã bị tẩy cho không còn một dấu hiệu nào của sự sống

Hơn thế nữa, nó lạnh một cách kỳ lạ và khi cậu càng chạm vào thì cảm giác lại càng giống một khối gỗ cứng ngắc hơn là da thịt mềm mại.

Đó thực sự là một cảm giác kỳ lạ và nó thúc đẩy Ivan vội vàng truyền ma lực vào cánh tay trái của Carla.

Nhưng ma lực không thể đi vào trong cánh tay trái này.

Nếu vật liệu không thể chứa chấp nổi ma lực thì ít nhất nó cũng sẽ phản hồi bằng cảm giác như thể vừa chạm vào một vật gì đo.

Và nếu không khớp bước sóng thì ít nhất cũng sẽ có tín hiệu.

Giờ đây cánh tay trái của Carla đã cự tuyệt hết tất cả ma lực.

Dù có cố gắng truyền vào bao nhiêu ma lực thì cái tay cũng vẫn chối bỏ.

Không phải đẩy ngược ra, cũng không phải nhận vào, cánh tay này giờ như cái hố không đáy đang nuốt hết ma lực Ivan truyền vào.

Không có tiếng vọng và cũng không có phản ứng, không có gì cả.

'Lạ thật...'

"...Ivan."

Chỉ khi đó Ivan mới ngẩng đầu nhìn Carla.

Ánh mắt trống rỗng của cô nhìn cậu và đôi môi cô ấy mấp máy yếu ớt.

"Cánh tay có vấn đề sao...?"

Ivan cảm thấy lồng ngực thắt lại trước biểu cảm trên khuôn mặt Carla.

 Đôi mắt đau buồn của cô nói lên tuyệt vọng sắp ập đến với cô ấy.

"...Không. Chỉ là tạm thời thôi. Ta sẽ sửa nó. Đây là cánh tay ta đã làm cho em mà. Ta sẽ có thể giải quyết được vụ này."

Đó là một sự trấn an dành cho Carla.

Và đó cũng là một sự trấn an dành cho chính cậu.

"Cánh tay của tôi... cánh tay của em..."

Ánh mắt Carla lang thang vô định.

Cô ấy nhìn Ivan rồi nhìn lên trần nhà.

Cuối cùng, khi cô nhìn xuống cánh tay bất động của mình, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài từ khóe mắt Carla.

"Ta sẽ sửa nó. Carla, đừng khóc mà. Ta sẽ, ta sẽ... ta sẽ lo liệu mọi thứ."

Cánh tay trái của cô khước từ ma lực của cậu.

Cánh tay trái của cô sẽ không thể cử động được nữa.

Ivan ngày càng trở nên hoảng loạn.

*

"Ta nghe nói con gái của mấy tên buôn nhà Parla đã gây ra một sự hỗn loạn. Điều này có nằm trong tính toán của cô không?"

Contred von Schyskeil, với tư cách là người đứng đầu hiện tại của Scheikell xoay ly rượu của mình và nói.

"Tôi đã gây ra hỗn loạn nhưng nó có hơi khác so với những gì tôi đã tính toán. Nhưng không sao, vẫn nằm trong sai lệch dự kiến. Ông không cần phải lo lắng."

Vuốt bộ ria mép chuột của mình, Dremalo von Aufstieg nở một nụ cười thoải mái.

"Ngay cả khi nó khác với tính toán, kết quả vẫn không thay đổi, gia chủ Scheikell. Về việc kích động sự điên cuồng của Ivan, nó hoàn toàn phù hợp với ý định của chúng ta, phải không?"

"Sự mất trí của Ivan..."

Contred nhớ lại vẻ điên cuồng của Ivan mà Kiara đã báo cáo.

Dù gọi đó là sự điên cuồng hay sự nổi loạn, nó chắc chắn đã để lại một ấn tượng sâu sắc cho mọi người.

Mặc dù còn trẻ tuổi nhưng lượng ma lực của cậu chàng đã lớn đến mức có thể tác động vật lý lên môi trường.

Nếu tác động yếu ớt thì đã đành, chỉ tương tác vật lý đó thôi đã gần như đã phá hủy tòa nhà giảng đường của Học Viện.

Nếu lượng ma lực đó được giải phóng thông qua ma pháp hay ma thuật cổ đại thì sẽ không ngạc nhiên lắm nếu cả tòa nhà hoàn toàn bị xóa sổ thay hư hại như bây giờ.

"Hơn nữa, thằng nhóc đó thậm chí còn chưa hoàn toàn giải phóng sức mạnh đó."

"...Cậu ta chắc chắn sẽ không có bất kỳ tình cảm tốt đẹp nào với chúng ta, gia chủ Dremalo. Ngài biết đấy, chúng ta là những người đã cố giết nữ hoàng của cậu ta. Không đời nào có người lại có cảm tình với những kẻ đã làm thế."

"Ta không quan tâm đến điều đó, ngài biết điều đó rõ mà."

Mắt ông ta lấp lánh thứ ánh sáng tà ác và đã khiến Contred vô thức cau mày.

Dù nhìn thế nào đi nữa, việc hợp tác với người này này dường như không phải là một lựa chọn khôn ngoan.

Nhưng bây giờ mọi việc đã đến nước này, không có lựa chọn rút lui.

Họ phải đi đến cuối con đường.

"Một thực thể từng được gọi là ‘Đứa con của ma thuật’... hắn thực sự đáng sợ. Tuy nhiên, dù thực thể đó có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cuối cùng bản chất của hắn vẫn là con người. Và nếu là con người thì hắn không thể từ chối ma thuật gia tộc Aufstieg. Hơn nữa, chúng ta đã có một vật chứa ngốn của ta hơn hai mươi năm. Nếu chúng ta có thể tước bỏ sức mạnh đó thì sẽ ổn thôi."

"...Ngay cả khi đó là con gái ruột của ngài sao... Ngài tàn nhẫn thật đấy."

"Vật chứa là vật chứa chứ nó còn có thể là gì khác? Chẳng phải vậy sao?"

Contred im lặng. Thực ra việc can thiệp vào chuyện gia đình của người khác thật nực cười và ông ta không cần phải quá quan tâm đến nó.

"Dù sao đi nữa, rất tốt, gia chủ Dremalo. Vì Ivan đã gây ra thiệt hại đáng kể như này nên ta có thể đặt câu hỏi về khả năng kiểm soát cậu ta của Carla. Hơn nữa, vì nó xảy ra ngay giữa Học Viện nên chúng ta có thể báo cáo lên Bệ Hạ. Bằng nhiều cách khác nhau thì ta có thể quăng những điều tồi tệ cho Cascata."

"Và còn một điều tốt nữa."

"Đó là gì?"

"Theo thông tin của chúng ta, cánh tay trái của Carla sẽ không còn nữa."

"Lần nữa sao?"

Lông mày Contred giật giật.

Không có thông tin rõ ràng về việc cánh tay của Carla đã trở lại như thế nào.

Người liên quan, Carla, đã giữ im lặng, nói rằng nó xảy ra do một sự cố trong Trận Giao Lưu nên không ai bận tâm hỏi.

Hơn nữa, còn có sự cố Lucas đã chết và việc cánh tay trái của Carla đã quay trở lại không đặc biệt khiến giới quý tộc quan tâm mặc dù đó có thể là tin tốt cho các cựu chiến binh.

Lũ đó không đáng để quý tộc như họ quan tâm.

"Con gái của nhà buôn Parla đã đóng một vai trò quan trọng không ngờ. Đối với cả Carla và trong việc kích động Ivan, đó có thể không phải là một thất bại sau cùng."

"...Ngài nói chuyện khó hiểu quá. Dù sao đi nữa, nhà Scheikell của ta đã hoàn thành vai trò của mình. Hãy ngừng yêu cầu thêm thuốc độc. Nếu chúng ta đi xa hơn thì đuôi của chúng ta sẽ bị dẫm phải."

"Cứ làm như vậy đi. Ngài đã làm đủ rồi."

Với những lời đó, Dremalo đứng dậy.

Sẽ rắc rối nếu người ta biết rằng người đứng đầu hai gia tộc đang gặp nhau.

Đúng là họ không cần phải quan tâm đến ánh mắt của người khác nhưng sẽ không tốt cho hai gia tộc không còn được coi là Trụ Cột ngang hàng với Cascata bị thấy tụ tập như thế này.

"Vậy thì tôi sẽ liên lạc riêng với ngài từ bây giờ. Có vẻ như đã đến lúc Ngài Cascata hành động và chúng ta cũng phải chuẩn bị hành động. Chúng ta phải sẵn sàng."

Dremalo cười xảo quyệt.

Ông để lại những lời đó rồi quay người đột ngột.

Contred, nhìn theo bóng lưng của Dremalo khi ông ta di chuyển ra khỏi lối vào bên hông, tặc lưỡi và nhặt lại ly rượu của mình.

'...Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến cùng. Không có lựa chọn rút lui bây giờ.'

Rượu hôm nay đắng và chát thật.

*

“ Giờ ta cần phải điều chỉnh lại mạch ma lực của con. Là chuyện hệ trọng nên cuối tuần phải về nhà.

Emil gấp gọn bức thư. Rồi cô cau mày và xé nát nó.

'Cha mình nghĩ gì về sự tồn tại của mình?'

Emil suy nghĩ về câu hỏi này nhưng dù cô ấy có suy nghĩ và lo lắng đến đâu thì cũng chỉ có thể kết luận rằng bản thân là thứ công cụ xài một lần rồi vứt.

Cô vẫn nhớ những lần điều chỉnh mạch ma tlucwj của mình khi còn nhỏ.

Những đường nhánh và nút phân nhánh đẹp đẽ đã bị cha cô cắt bỏ mà không để lại dấu vết.

Vì vậy bây giờ, thay vì tinh thông ma thuật [Hạ Trần], ma pháp gia truyền của nhà mình, cô thậm chí còn không thể bắt đầu học nó.

Với các mạch không hoạt động đúng cách hoặc không thể kết nối, tất cả những gì cô có thể làm là bắn đạn đạn ma lực.

Cô thấy tự gọi mình là pháp sư thật nực cười làm sao.

‘Chuyện đó có sao đâu? Ngay cả chỉ với nhiêu đó thì tớ vẫn tin tưởng cậu ở sau lưng mình.’

Giọng nói vô tư của Liam dường như vang vọng trong tai cô.

Nhưng không chỉ vậy là xong.

Không chỉ là bắn đạn ma lực.

Nếu như cô có thể sử dụng ma thuật đa dạng hơn một chút... chắc chắn nó sẽ giúp ích cho Liam nhiều hơn nữa.

'Có lẽ cha mình đang cố gắng điều chỉnh các mạch của mình cho nó đúng lại?'

Cô vẫn giữ lấy một tia hy vọng mong manh.

Mặc dù đó có lẽ là một hy vọng vô ích nhưng Emil muốn tin điều đó.

‘Tớ không quan tâm cậu có bí mật gì. Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu, Emil à. Tớ sẽ ở bên cạnh cậu.’

Ngay cả cha cô cũng không ở bên cạnh cô.

Và cả những người hầu cận hay những người luyện tập cho cô, họ cũng không ở bên cạnh Emil.

Vì vậy nên thế giới quan vốn đã hẹp hòi của cô lại càng trở nên hẹp hơn và cô trở thành một cỗ máy chỉ biết sống theo mệnh lệnh của cha mình.

"...Liam, mình cần nói với Liam. Mình phải nói với cậu ấy."

Không còn gì để che giấu Liam nữa.

Cô không thể che giấu thêm nữa.

Emil bật dậy.

Khi cô với tay lấy miếng vải ngực, cô ngay lập tức ném nó xuống như thể vứt bỏ nó.

Cô đã theo bản năng cố gắng nhặt nó lên...

Thói quen có thể đáng sợ đến nhường này.

Tấm vải là không cần thiết.

Cô muốn trung thực bộc lộ với Liam.

Emil mở cửa phòng với trái tim đập thình thịch.

Phòng của Liam cũng gần đây.