Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 117

Mỗi bước chân của Ivan là một tâm chấn rạch thêm những vết nứt lớn xuống sàn nhà. Sàn đá nứt vỡ và vang lên tiếng than khóc đớn đau như thể sắp bị cắt nát bấy và Ivan tiến đến gần Regina. Cậu không che giấu ma lực hung tợn đang bùng phát từ mình.

Ivan nhìn xuống Carla, người đang nhắm chặt mắt và thở ra từng hơi nặng nề, rồi quay ánh mắt về phía Regina.

"Tôi bảo cô nói, Regina."

"T-tớ không biết...! T-Tớ không thể nói!"

Regina hét lên, lắc đầu cố chối bỏ thực tại trong khi che tai. Cô không biết tại sao nhưng cô cảm thấy mình không nên tiết lộ ai đã đưa lọ thuốc cho mình. Vì vậy Regina không nói ,không, cô ấy không thể nói ra.

"Cái miệng cô câm à Regina? Nói ngay bây giờ! Loại thuốc gì đã khiến Carla ra nông nỗi này!"

"Tớ, tớ không biết! Không biết cô ấy sẽ, cô ấy sẽ thành ra thế này! Nếu tớ biết thì...!"

Regina cũng bối rối không kém. Chị gái đó đã nói với cô rằng nếu cô bôi lọ thuốc lên Ivan, chỉ cần chỗ nào trên da cũng được, thì cậu ấy sẽ quay lại với Regina. Chị ấy đã nói dối mình sao? Nếu mình đã đổ thứ đó lên Ivan...!

"Tớ, tớ không biết nó sẽ thành ra thế này...! Tó không biết...!"

"Cứ nói đi nói lại mình không biết không có nghĩa là cô sẽ thoát tội chết đâu..."

Lời nói của Ivan bị cắt ngang. Ai đó đã nắm lấy cổ tay của Ivan. Đó là người đang áp sát Regina từ phía sau.

"Bình tĩnh lại đi, Ivan. Em định làm sập giảng đường sao?"

Lorenzo, đang hút một điếu, cau mày khi ông cố kiềm chế Ivan.

"Giảng viên. Bỏ tay tôi ra."

"Nếu tôi bỏ ra thì cậu sẽ giết người đấy, Ivan. Làm sao tôi có thể thấy chết mà không cứu chứ? Hừm?"

Lorenzo thở ra một hơi dài và nhìn xung quanh. Một hành lang tan hoang sắp đổ sập. Những mảnh kính vỡ vụn phủ đầy sàn nhà. Và Ivan, đang đỡ lấy Carla đã ngã, tỏa ra một luồng ma lực áp bức với một vòng xoáy màu tím đen.

"Trước tiên, hãy bình tĩnh lại đi, Ivan."

Lorenzo tạo một ấn chú bằng tay và vẫy tay. Một ma trận ma thuật cổ với sự lạnh lẽo điên cuồng nở rộ trên mu bàn tay ông và ngay lập tức làm đóng băng cả không gian.

Lốc xoáy ma lực đang giận dữ nhanh chóng đóng bang và ma lực của Ivan dường như chùn bước trong một khoảnh khắc nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc thôi. Ma lực màu tím đen lại dâng lên như thể không bị ảnh hưởng bởi cái lạnh.

'Thằng nhóc này đã vượt quá cấp độ của một học sinh rồi.'

Ma lực của Ivan, đe dọa sẽ nuốt chửng bất kì ma thuật gì của Lorenzo, không phải là thứ ma thuật cổ đại vi phàm hay ma pháp hiện đại mà chỉ đơn giản là một sự bộc phát ma lực. Chỉ chừng đó là đủ áp đảo Lorenzo rồi.

"Ivan! Cái gì, cái gì đang xảy ra... Ôi Chúa ơi, Carla!"

Ma lực của Ivan dần dần lắng xuống chỉ sau khi giọng nói của Albina được nghe thấy. Khi không gian đã ngừng rung chuyển, Albina cuối cùng cũng vội vã đến và nhanh chóng đỡ lấy Carla.

Ivan giao Carla cho Albina, rồi thở dài sâu sắc như thể cậu không thể làm gì khác và giờ đang rút lại ma lực đã phát tán ra.

"Bây giờ tôi có thể thở được một chút rồi. Tôi biết cậu đang tức giận nhưng hãy bình tĩnh lại."

Lorenzo vỗ vai Ivan. Sau đó ông nhìn xung quanh và huýt sáo đầy kinh ngạc trước khi nói, "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây. Ivan, tôi đã nhận được báo cáo tổng quát rồi. Regina đã ném thứ gì đó vào cậu,và Carla đã chạy tới đỡ cho cậu, phải không?"

"...Đúng. Từ những gì tôi thấy, nó dường như là cùng loại thuốc mà tụi tôi đã nhờ cô Albina đem đi phân tích."

"Ưm..."

Lorenzo rên rỉ và gãi đầu. Ông đã nghe câu chuyện từ Albina. Carla đã cãi nhau với Regina và Regina đã mang một chất lỏng với cái tên kỳ quái như tình dược. Và giờ ông thấy nó xuất hiện ở đây một lần nữa, Regina...

"Dù sao đi nữa, Ivan. Hãy trấn áp ma lực của cậu đi. Albina, tôi sẽ dọn dẹp ở đây... Cứ đưa hai đứa này đến phòng y tế đi."

"Tôi chưa nhận được câu trả lời từ Regina."

Trước lời nói của Ivan, Lorenzo thở ra một làn khói dài và mỉm cười.

"Đây là công việc của người lớn, Ivan. Tôi biết cậu đang tức giận vì người yêu của cậu bị làm hại nhưng đây không phải là nơi để tức giận. Đến phòng y tế đi. Đó là điều cậu nên làm trước tiên."

"Ừ, bình tĩnh lại. Ivan, em đang quá kích động lúc này."

Ánh mắt của Albina quay về phía Ivan. Sau đó nhìn vào cổ cậu và rồi đến ngực cậu.

'Nó đã biến mất.'

Chiếc vòng cổ đã biến mất. Albina nhận ra rằng ma lực của Ivan đã thoát khỏi xiềng xích áp chế. Màu đen pha trộn với ma lực màu tím có lẽ là bằng chứng.

"Tốt nhất là nên đến phòng y tế ngay bây giờ, Ivan."

Albina, cõng Carla, đi trước. Ivan liếc nhìn lại Regina, người vẫn đang ngồi xổm và run rẩy, rồi liếc nhìn Lorenzo và chỉ sau đó cậu mới đi đến phòng y tế.

Albina, người đã nhìn bóng lưng của Ivan một lúc, tiến đến gần Regina.

"Regina, Regina Parla. Em bị bắt giữ kể từ giây phút này."

Trước những lời đó, Regina, người đang ngồi xổm, đột nhiên ngẩng đầu lên.

"C-Cô nói gì cơ?! Tại sao lại là em!?"

"Không còn chỗ cho lời bào chữa nào nữa đâu Regina. Cô nghe từ Carla và Ivan rằng em đã làm điều gì đó. Và lần này có rất nhiều nhân chứng nói rằng em đã tự tay ném thứ gì đó với ý định làm hại Ivan và Carla. Em không nên làm điều này với bạn học của mình."

Môi Regina run rẩy trước giọng nói lạnh lùng của Albina.

"K-không...! Em không có ý đó, nếu tôi biết, em đã đưa nó cho Ivan...! Không, ngay từ đầu emthậm chí còn không biết đó là loại thuốc đó...!"

"Dừng lại."

Giọng nói lạnh lùng của Albina cắt ngang lời bào chữa của Regina.

"Cô có biết lời bào chữa của cô vô trách nhiệm đến mức nào ngay bây giờ không?"

Hoảng sợ, Regina đứng dậy và nhìn xung quanh. Trong hành lang giảng đường, nơi mọi thứ đều đổ nát và tan hoang, ngay cả học sinh từ các lớp khác cũng đã tập trung lại và đang trừng mắt nhìn cô. Trong một loại những ánh mắt thù địch đó, Regina không không thể tìm thấy bất kỳ ánh nhìn thân thiện nào. Giờ đây mọi người giống như đang đâm những mũi dùi sắc nhọn vào cô.

"Nếu, nếu Carla không... nếu Carla không cướp Ivan khỏi em..."

"Tỉnh táo lại đi, Regina. Ivan không hẹn hò với ai cả. Cô cũng biết điều đó rất rõ rồi. Chính cô nói cô chưa bao giờ tỏ tình với Ivan. Vậy nên Carla không cướp Ivan khỏi cô."

"N-nhưng... Ivan chắc chắn..."

"Regina. Tỉnh táo lại!"

Không chỉ ánh mắt cô mà ngay cả giọng điệu của Albina cũng lạnh lùng.

"Ivan chưa bao giờ hẹn hò với cô. Ngay từ đầu thì Ivan chưa bao giờ là của cô."

"......"

Regina cúi đầu một cách bất lực. Sự thật lạnh lùng đập nát thực tại màu hường của cô và dù có cố gắng phủ nhận đến đâu thì đây mới là sự thật.

*

"Sự cộng hưởng đã đạt đến đỉnh điểm rồi, Ngài Cascata."

Venere đang ngồi trên mái nhà ít người ghé thăm của Học Viện. Ngài Cascata đang đứng phía sau cô ta và Venere đang nói chuyện mà không quay lưng lại với ông ấy.

"Như ngài đã thấy, đã có sự vẩn đục pha trộn với ma lực. Cho dù đó là tái sinh hay gì đi nữa thì sự cộng hưởng đã tăng cao nhất có thể và sẽ sớm đạt đến giới hạn. Không còn nhiều thời gian cho đến lúc đó đâu."

"Ta có thể coi là chuyện không cứu vãn được nữa."

"Ngài có thể nghĩ như vậy."

Khi Venere xác nhận, Ngài Cascata cũng gật đầu.

"Bệ Hạ đã cho phép sử dụng mọi thứ. Không còn nhiều thời gian nữa cho nên Venere, hãy theo dõi hắn ta thật kỹ lưỡng. Mercurio cũng sẽ có mặt."

"Tuân lệnh."

"Ta sẽ liên lạc lại với cô sau. Hãy tiếp tục báo cáo ngay cả khi ta không hỏi."

Ngài Cascata định quay đi sau khi nói điều đó nhưng giọng nói của Venere đã ngăn ông ấy lại.

"Ngài Cascata."

"Nói đi."

"Khi chuyện này kết thúc, ngài sẽ trả lại trái tim tôi, phải không?"

Venere, phù thủy giả kim là một phù thủy đã sống rất lâu bằng cách thay đổi cơ thể nhân tạo. Nhưng sức mạnh chiến đấu thực tế của cô không cao cho nên cuối cùng cô cũng bại trận và bị Ngài Castaca lấy đi quả tim.

"Trái tim, trái tim, cô nói..."

"Đó là lời hứa ban đầu."

"Ta sẽ suy nghĩ về nó."

Đó là kết thúc cuộc trò chuyện. Ánh mắt của Venere dõi theo cái bóng của Ngài Cascata khi ông bước xuống cầu thang.

'Suy nghĩ về nó... hừm.'

Venere mỉm cười xảo quyệt.

'Nếu ngài nói ngài sẽ suy nghĩ về nó thì tôi cũng có điều để suy nghĩ thôi.'

Suy nghĩ khác nhau tùy thuộc vào việc ai làm gì và làm như thế nào. Và suy nghĩ đó có thể hoàn toàn trái ngược với mong đợi của người khác.

'Không biết ngài có còn thư thái như vậy nếu tôi giật phăng tim ngài ra khỏi cơ thể để trả đũa không. Không biết nó sẽ như thế nào nữa đây.'

Một tiếng ngân nga kỳ lạ tuôn ra.

*

Carla, người đã được thay bộ đồ bệnh nhân, không thể mở mắt được chút nào. Cô rên rỉ mọi lúc và dường như cô đang rất đau đớn. Thỉnh thoảng cô lại cau mày và mỗi lần như vậy thì Ivan luôn nắm chặt tay Carla. Điều đó dường như khiến cô cảm thấy tốt hơn một chút.

'...Mình cảm thấy một chất độc lạ trong cánh tay trái của cô ấy.'

Đó không phải là ma lực hay quỷ khí. Nếu phải phân loại thì nó là chất độc. Và vì nó đã thấm vào vai trái của cô nên phần đó cũng làm cậu ấy bận tâm.

'Nó là gì, là cái gì...'

Ivan không thể hiểu ra được. Ngay cả khi có đang suy nghĩ cao độ thì cứ mỗi lần Carla rên rỉ là cậu liền vô thức ngừng suy nghĩ lại và nắm chặt tay cô.

Chỉ khi đó hơi thở của Carla mới trở nên đều đặn. Có lẽ là vì Ivan nắm chặt tay Carla và không buông.

Thực ra, không phải vậy.

Bản thân nói là vì lợi ích của Carla nhưng hơn thế nữa, Ivan sợ hãi.

'...Carla sẽ không, sẽ không chết chứ?'

Mỗi khi suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu cậu ấy, Ivan lại nắm chặt tay Carla. Chỉ khi cảm nhận được hơi ấm đó, Ivan mới cảm thấy tốt hơn. Chỉ khi hơi ấm của Carla ở đó, Ivan mới có thể cảm thấy tốt hơn.