Cung điện Hoàng gia, tại nơi kiên cố và sâu nhất cung điện.
Tại một nơi chỉ dành cho Hoàng Đế, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau. Một bàn tay ấn chặt vào thái dương và những ngón tay của bàn tay kia gõ nhịp nhàng trên tay vịn ghế sofa tạo ra một giai điệu lạc quẻ.
Ở một nơi tĩnh lặng đến mức ngay cả tiếng thở nhẹ cũng có thể nghe thấy, Hoàng Đế ngồi nhắm mắt, nhấp ngón tay trong suy nghĩ sâu xa.
"Đó là một mối đe dọa."
Và người đàn ông ngồi đối diện Hoàng đế, Ngài Cascata. Ông cũng nói với Hoàng Đế với vẻ mặt cứng như đá.
"Bây giờ phải xem xét cho kỹ. Không còn chỗ cho nghi ngờ nữa."
"...Chắc chắn sao?"
"Vâng, chắc chắn."
Hoàng Đế vuốt râu, suy ngẫm lời của Ngài Cascata. Thực ra thì vấn đề không đáng để Hoàng đế bận tâm. Tuy nhiên, lý do Hoàng Đế lo lắng rất đơn giản.
"Mức độ cộng hưởng đã tăng đủ. Thằng nhóc đã được xác nhận trong cả báo cáo của Mercurio và báo cáo của Venere. Nếu chúng ta trì hoãn lâu hơn và để hắn ta hoàn toàn thức tỉnh... hoặc nếu thằng nhóc tiêu thụ nhân cách đó, chúng ta sẽ không thể xử lý hậu quả. Bây giờ là lúc phải hành động."
Trước lời của Ngài Cascata, Hoàng DDế thở dài sâu sắc. Tâm trí ông ấy cảm thấy rối bời và hỗn loạn.
Một gia đình hoàng gia không có người thừa kế. Nếu đến nước này thì có lẽ việc nhận nuôi một quý tộc đầy hứa hẹn sẽ là một giải pháp... Có thể có những phương pháp tốt hơn nếu ông tìm kiếm thêm nhưng giờ trong đầu ông chẳng có nổi một con đường khác.
"...Dù sao đi nữa, dòng dõi hoàng gia có thể kết thúc ở đây. Không có người thừa kế thì việc nhận nuôi đứa trẻ đó có thể là một lựa chọn."
"Xin đừng nói những điều như vậy, thưa Bệ hạ."
Khuôn mặt Ngài Cascata cứng lại. Một trong những vấn đề của gia đình hoàng gia hiện tại là thiếu người thừa kế. Không có cả công chúa chứ đừng nói đến thái tử. Không phải ông không có con cháu. Hai con trai và một con gái. Giờ đây, cả ba đã qua đời do một tai nạn không rõ nguyên nhân. Vấn đề là nếu Hoàng Đế qua đời ngay bây giờ thì sẽ không có ai kế vị ông ấy.
Hoàng đế già nua cảm thấy trái tim mình yếu đi rõ rệt. Gợi ý nhận nuôi Ivan làm người thừa kế và truyền ngôi cho cậu khiến Ngài Cascata cau mày.
"Ngài không có lý do để phản đối điều này, Ngài Cascata. Nếu Ivan Contadino trở thành Hoàng đế mới thì tất nhiên sẽ có phản ứng dữ dội từ các quý tộc nhưng nó có thể trấn áp bằng vũ lực. Nếu nó trở thành Hoàng đế, cháu gái của ngài gần như nắm chắc ghế Hoàng hậu. Chẳng phải đó sẽ là lợi thế khổng lồ cho gia tộc Cascata sao?"
Trước lời của Hoàng Đế, Ngài Cascata im bặc. Hoàng đế đã già yếu và ngay cả khi ông ấy thoái vị thì ông cũng phải truyền ngôi cho một người có lý trí lành mạnh.
"Chuyện đã xa xưa rồi, nhưng Bệ Hạ biết rõ. Hắn ta đã mất trí và ám ánh với ma pháp. Không thèm nhìn chuyện nối dõi và thậm chí còn không thèm quản lý vương quốc của mình cho đàng hoàng. Sao Bệ Hạ có thể truyền ngôi cho một người như vậy?"
" Khi ta chết thì một cuộc đấu tranh hỗn loạn và đẫm máu để giành giật ngai vàng sẽ xảy ra. Hay ngài sẽ tự mình thừa kế ngai vàng?"
"Đừng nói những điều như vậy. Thưa Bệ hạ, ngài phải đưa ra lựa chọn đúng đắn. Ivan không phải là người xứng đáng. Hán ta không thể là người lên ngôi. Đế Quốc này sẽ phải tồn tại ngàn năm vàt tôi sẽ làm cho nó thành hiện thực."
Ngài Cascata trừng mắt nhìn Hoàng Đế. Từ các cuộc chiến tranh chinh phục cho đến việc hỗ trợ ông và đạt được Đế Quốc phát triển như hiện tại, Ngài Cascata đã làm việc không mệt mỏi. Sẽ không quá lời khi nói rằng cả cuộc đời ông đã cống hiến cho Đế Quốc.
Vì vậy ông không thể hiểu tại sao ngai vàng lại dễ dàng được trao cho tên hoàng dế phục sinh đó mặc dù gia đình hoàng gia không có con cháu.
"Vậy thì, cứ làm theo ý ngài. Bất cứ khi nào chủ đề về người thừa kế được đưa ra, ta luôn trở nên yếu đuối... đây thực sự là một thói quen xấu. Và về Ivan Contadino... Ngài Cascata, cứ làm theo những gì ngài thấy phù hợp. Nếu cậu ta trở thành mối đe dọa cho Đế Quốc thì phải bị ngăn chặn."
"Đã hiểu. Thưa Bệ hạ, tôi sẽ chuẩn bị như đã báo cáo trước. Tôi sẽ thông báo lại cho ngài một khi ngày hành quyết được định."
"Ta tin tưởng ngài."
Ngài Cascata đứng dậy và cúi đầu. Đế Quốc phải tỏa sáng ngàn năm trên một nền tảng vững chắc. Ở một nơi như vậy không thể để những bóng ma của quá khứ hành động.
Khi Ngài Cascata rời khỏi căn phòng ấy, ánh mắt ông chìm sâu trong suy tư.
*
'Người ta nói rằng chỉ cần chạm vào da cũng có tác dụng...'
Regina vội vã bước đi trong khi siết chặt một lọ thủy tinh trong suốt. Loại thuốc đầu tiên đã thất bại nhưng đó là do Ivan cần phải uống nó. Lần này thì khác. Ít nhất cô có thể giả vờ va vào Ivan và xịt nó lên tay cậu nên độ khó đã giảm đáng kể. Vì vậy lần này cô chắc chắn sẽ thành công.
'Nếu cái này thành công, Ivan... Ivan, anh sẽ quay lại với em...'
Cậu chỉ mới nhìn Carla trong một khoảnh khắc nhưng với thứ này, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Bước chân của Regina nhanh hơn, vươn xa hơn và không lâu sau đó đó chuyển sang gần như chạy. Thở hổn hển, Regina không ngừng chạy.
Ở đằng xa, cô có thể nhìn thấy tòa nhà giảng đường. Đã đến lúc bữa sáng kết thúc và không lâu sau đó các lớp học sẽ bắt đầu. Vì vậy Ivan sẽ ở đó. Nghĩ vậy, Regina đi thẳng đến tòa nhà giảng đường.
Cô nghe thấy những tiếng thì thầm giữa những người nhận ra cô do sự hỗn loạn buổi sáng nhưng Regina không bận tâm. Bước vào tòa nhà, Regina đi thẳng đến phòng học. Cô không thể nhầm lẫn về vị trí, vì vậy cô ấy đi thẳng đến đó mà không do dự.
"Regina?"
Và cô đã gặp họ. Carla, người vừa chuẩn bị bước vào lớp học cùng Ivan, và chính Ivan.
"...Carla."
Một tia lửa lại bùng lên trong lòng Regina. Tại sao, mặc dù những gì đã xảy ra vào sáng hôm đó, họ lại bình tĩnh đi học cùng nhau? Cô thậm chí không có trong suy nghĩ của họ sao?
'Không. Ivan rất tốt bụng. Chính Carla... con ả đó là người sai.'
Carla sớm nhận thấy ánh mắt của Regina rất kỳ lạ.
"Regina. Đợi đã, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Albina đã nói rằng sẽ điều tra riêng nhưng bây giờ cô đã gặp Regina. Vậy đây chẳng phải là cơ hội hoàn hảo sao? Vì vậy Carla bước đến gần Regina.
Vào khoảnh khắc đó, Carla đã nhìn thấy. Lọ thủy tinh nhỏ mà Regina đang ôm chặt vào ngực cùng thứ chất lỏng trong suốt bên trong.
"Regina, cô lại...!"
Lửa lóe lên trong mắt Carla. Chỉ mới một thời gian ngắn kể từ các sự kiện sáng hôm đó, Regina hoặc có vài loại thuốc không xác định đó hoặc ai đó trong Học Viện đã đưa chúng cho cô ấy. Dù sao đi nữa, Carla giờ xác định là phải giật lấy lọ thuốc đó ngay lập tức.
"Carla, đợi đã..."
Ivan, cảm thấy rằng thái độ của Carla bất thường, cố gắng ngăn cô lại. Khi cảnh tượng đó lọt vào tầm nhìn của Regina, ngay khoảnh khắc đó, không một chút do dự nào.
"Ivan!"
Cô ném lọ thuốc nắm chặt trong tay bằng tất cả sức lực của mình.
Cô đã đổ dồn mong muốn của cô vào nó. Cái mong muốn cho Ivan trở về bên cô cùng lọ thủy tinh bay thẳng...
"Ivan!"
Và dính vai trái của Carla, người đang đứng trước Ivan. Với một tiếng "thịch" trầm đục, lọ thuốc vỡ tan, và chất lỏng trong suốt bắt đầu chảy xuống vai, cánh tay và cơ thể cô ấy.
"...À."
Tiếng ồn ào đã vang lên trong tai cô ấy dường như mờ dần vào khoảng không. Trong tích tắc, cô cảm thấy như ý thức đang trôi đi và Carla lắc đầu để cố không gục ngã. Khuôn mặt cô nóng bừng, và dường như hơi nóng đang lan khắp cơ thể cô khiến cô khó giữ thăng bằng.
"Carla, Carla!"
Khi Ivan đỡ lấy Carla đang loạng choạng, cậu trừng mắt nhìn Regina. Regina, người đã ném lọ thuốc trong một khoảnh khắc hoảng loạn, dường như bất ngờ vì không ngờ nó lại trúng Carla. Khuôn mặt cô tái nhợt đi có lẽ là vì biểu cảm bây giờ của Ivan là thứ mà cô chưa từng thấy cậu hướng đến mình trước đây.
"I-Ivan. Biểu cảm của cậu... đáng sợ quá..."
Ivan trừng mắt nhìn Regina trong khi ôm chặt Carla, người không thể đứng vững.
"Regina. Tôi đã cố gắng suy nghĩ tích cực về những gì cô đã làm vì quá khứ của chúng ta nhưng..."
Ma lực màu tím bùng nổ từ Ivan với một tiếng gầm chói tai. Ma lực là một loại năng lượng vì vậy ngay cả khi nó được giải phóng thì nó chỉ hiện diện chứ chẳng tương tác vật lý gì đến thế giới. Nhưng ma lực mà Ivan đang phát ra bây giờ dường như có thể sờ chạm vào.
—Chaechaechaeng! —Jjeojjeojjeok...
Các cửa sổ rung lắc dữ dội trước khi vỡ vụn liên tiếp. Sàn nhà của tòa nhà nơi Ivan đứng nứt nẻ như mạng nhện, như thể có vật gì đó nặng đã bị đập liên tục.
"Cô lẽ ra phải tiết chế hơn."
Đột nhiên, hỗn loạn bùng nổ giữa các học sinh khác trong tòa nhà giảng đường. Tiếng la hét thúc giục mọi người sơ tán xuống tầng một và ra ngoài có thể nghe thấy từ mọi hướng, nhưng chỉ có Ivan, trừng mắt nhìn Regina, đứng đó nghiến răng.
"Nói đi, Regina. Lọ thuốc cô định ném vào tôi là cái quái gì? Và Carla đang bị gì?"
"Đó là... tình dược..."
"Câm miệng!"
Khi Ivan hét lên, ma lực màu tím dâng trào dữ dội hơn nữa. Bây giờ những làn sóng mạnh mẽ lan rộng đủ để rung chuyển toàn bộ tòa nhà và thứ năng lượng hữu hình từ Ivan đã pha trộn với năng lượng đen kịch để trở thành một màu tím đậm ghê rợn.
"Nói nhanh nào Regina. Lọ thuốc này là gì?"
Trong hành lang của tòa nhà nơi trông như sắp sập bất cứ lúc nào, Regina vẫn bất động và chỉ đang nhìn chằm chằm vào Ivan.
"Carla là của tôi, Regina. Không ai có thể làm hại Carla. Nói cho tôi biết lọ thuốc đó đã làm gì với cô ấy và cô đã nhận nó từ ai."
"I-Ivan...!"
"Nói!"
"Á!"
Regina cúi xuống và ôm tai. Khi cậu trừng mắt nhìn Regina trông như thế muốn phanh thây cô ra, Ivan tiến đến gần cô trong khi ôm chặt Carla trong lòng.