Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 102

Carla đã chạy được một lúc khá lâu nhưng Regina đã biến đi đâu không rõ.

'Cô ấy đi đâu rồi nhỉ?'

Cô ấy luôn chạy trốn nhanh như vậy sao? Carla suy nghĩ một lát nhưng sự thật thì khó mà biết được. Cô hầu như chưa bao giờ thấy Regina chạy hết sức bình sinh mà thay vào đó, khi nghĩ đến Regina, hình ảnh Regina duyên dáng chạy với mái tóc tung bay trong gió lại phù hợp hơn.

Dù sao đi nữa, vào lúc này thì Regina chạy nhanh hay chậm không quan trọng. Tìm ra cô ấy đã đi đâu là ưu tiên hàng đầu và Carla thấy vài học sinh khóa trên từ một lớp khác chỉ theo hướng Regina chạy khi thấy Carla lao tới. Sau khi gật đầu cảm ơn mấy anh chị khóa trên, Carla chuyển hướng chạy như đã được chỉ dẫn.

Khi cô phóng nhanh qua sân tập, sự tò mò về việc Regina có thể chạy nhanh đến mức nào càng lớn hơn. Chẳng bao lâu, cô thấy mình gần lối vào ngọn đồi nơi họ đã được kiểm tra bằng con slime vào ngày đầu tiên. Vì đã đến đây rồi thì chỉ có một nơi để đi nên Carla chạy lên đồi không chút do dự.

Cô đã chạy bao lâu rồi? Một cây cổ thụ khổng lồ hiện ra ở đỉnh đồi. Thực ra đó không phải là một nơi cô có những kỷ niệm đẹp. Đđây là nơi cô bị Venere tấn công trên đường xuống từ một buổi giảng. Đây là nơi cô bị cho nổ tung cánh tay nên nhìn nó chỉ gợi lại những ký ức cô muốn tránh né.

Kìm nén sự thôi thúc muốn quay lại ngay lập tức, Carla tiếp cận gốc cây. Cô có thể thấy Regina ở đó. Lúc này, Regina quan trọng hơn nỗi sợ hãi trong quá khứ.

"Regina."

Carla tiếp cận Regina, người đang đứng cạnh gốc cây và đang nhẹ nhàng vuốt ve lớp vỏ cây đã bong tróc. Regina đang nhìn chằm chằm vào cây cổ thụ, ánh mắt cô cố định vào những mảng vỏ trơ trọi và dù cô có nhận ra Carla đang đến gần hay không, cô ấy cũng không liếc nhìn về phía cô.

"Regina."

"Đừng đến gần."

Trước giọng nói lạnh lùng của Regina, Carla thấy mình vô thức dừng lại. Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc. Bước tiếp, Carla cố gắng hé môi. Nếu không phải là con người cô ban đầu thì có lẽ mọi chuyện đã diễn ra khác.

Mối quan hệ của họ đã phức tạp đến mức cảm giác tội lỗi là không thể tránh khỏi. Regina thích Ivan không phải chỉ ngày một ngày hai mà là từ rất lâu rồi. Carla, người không phải không biết điều này, đã, dù vô tình và trong một tình huống không thể tránh khỏi, nẫng tay trên Regina.

"Regina. Tôi xin lỗi. Tôi thực sự xin lỗi."

Ngay khi những lời đó thốt ra, Regina quay phắt lại nhìn Carla. Có vẻ như đó không phải là một sự hiểu lầm. Đôi mắt Regina tràn đầy một cơn thịnh nộ xanh thẫm và đối mặt với cơn giận đó, Carla thấy mình thở hổn hển và đứng im.

"Xin lỗi? Cô xin lỗi vì cái gì? Không phải cô từng mạnh miệng nói rằng bản thân không làm gì sai sao?"

Điều đó chưa bao giờ được nói ra. Cô thề cô chưa bao giờ nói điều như vậy. Nhưng Carla không thể đưa ra lời bào chữa. Ký ức một người có xu hướng tự bóp méo theo cách tiện lợi cho chủ nhân. Carla đã không suy nghĩ sâu sắc đến vậy nhưng dù sao thì cô không muốn kích động Regina ngay lúc này.

"Cô cảm thấy tiếc cho tôi à? Bởi vì cô là người thắng cuộc, là người đã giành được Ivan. Giờ cô đến đây để thương hại và chế giễu tôi à?"

"Không phải vậy. Regina, không phải như vậy."

Carla thở dài và cố gắng làm dịu hơi thở của mình. Cô biết rõ tính khí nóng nảy của mình là một khuyết điểm. Vì vậy cô biết đây không phải lúc để trút giận lên Regina.

"Không phải vậy đâu. Tôi không thương hại hay chế giễu cô... không phải vậy. Nhưng hãy bình tĩnh lại. Regina, tôi không đến đây để cãi nhau mà đến để xin lỗi và nói rằng tôi đã sai."

"..."

Regina cắn chặt môi và trừng mắt nhìn Carla. Cô biết rõ rằng không thể làm khác được. Cô hiểu rõ rằng Carla không còn lựa chọn nào khác, rằng không có tình cảm yêu đương trong chuyện này. Và nếu không phải vì điều đó, Ivan đã không ra khỏi bài thi mà không hi sinh tương lai của mình. Cô biết quá rõ tất cả những điều đó.

Cô cũng biết rằng những gì cô đang làm bây giờ hoàn toàn là trẻ con, rằng điều này không nên xảy ra vì sẽ chẳng có gì sẽ thay đổi nếu cô làm thế. Mối tình đơn phương của cô đã kết thúc rồi. Cô không thể đứng cạnh Ivan được nữa. Đó là lý do tại sao cô giận dữ đến vậy vì cô cần một người để trút cơn giận của mình mặc dù chưa từng cảm thấy như vậy trước đây.

Nhìn thấy Carla khiến cô nóng máu lên nhưng đối tượng không phải là Carla.

Cô giận với chính mình vì đã quá yếu đuối, vì không thể trả thù, vì không thể nói những lời cay nghiệt hơn, vì không thể nói những điều đau lòng hơn.

Đêm đó, vào cái đêm mà Regina đã cố gắng mang Ivan đi.

Đó là đêm Regina nhận ra tình yêu của mình đã kết thúc.

‘Em có thể thất bại trong tình yêu đơn phương hoặc thậm chí nếu không phải đơn phương thì một tình yêu đang tốt đẹp cũng có thể tan vỡ. Nhưng hầu hết mọi người chỉ khóc về điều đó. Thời gian sẽ chữa lành và với thời gian, em có thể quên đi tất cả...’

‘Nhưng tại sao lại phải như vậy?’

‘Tại sao nạn nhân phải chịu đựng và giữ lại? Họ không thể giành lại được sao?’

‘Điều chị muốn nói là chị có thể là sức mạnh của em.’

Đó là một lời đề nghị đầy cám dỗ và ngọt ngào làm sao. Vào khoảnh khắc đó, Regina gần như gật đầu. Ý nghĩ rằng cô có thể giành lại Ivan khiến cô muốn gật đầu.

Nhưng cô không thể làm điều đó. Lời thì thầm ngọt ngào từ một người lạ hứa hẹn rằng Ivan cuối cùng sẽ trở về với cô...

'Nhưng Ivan quay trở lại không thể là Ivan mà mình yêu.'

Ivan luôn mỉm cười tử tế và ngây thơ. Cậu là người sẽ luôn dịu dàng với cô.

Đó mới là Ivan cô đã yêu.

Ngay cả khi cô có giành lại Ivan, liệu cậu có phải là Ivan cô đã yêu không? Sau nhiều lần suy nghĩ và do dự, câu trả lời của Regina là một lời chối từ.

"...Không, em sẽ phải từ chối chị rồi."

"Ồ, vậy sao?"

Và rồi cô ta mỉm cười. Lòng bàn tay cô ta tiến đến gần hơn, nhẹ nhàng vuốt ve má Regina. Ngay lúc đó, Regina rùng mình. Một làn sóng ngọt ngào không thể diễn tả được hòa lẫn vào ma lực của cô ta và đột nhiên, Regina cảm tháy bản thân bị nhấn chìm trong...

“Carla."

"Ừ."

"Tôi có thể hỏi cô một điều không?"

"Chắc chắn rồi, cứ tự nhiên."

Regina khẽ thở. Vì lý do nào đó, cô cảm thấy tức giận khi nhìn Carla. Cô muốn làm tổn thương cô ấy bằng cách nào đó. Thứ ham muốn xấu xí muốn làm tổn thương trái tim Carla trào dâng trong lòng. Cô muốn làm đánh Carla trước mặt Ivan và nhìn phản ứng của cậu.

"...Cô có yêu Ivan không? Cô có thích cậu ấy không?"

Regina hỏi một cách khó khăn. Ít nhất, ít nhất... cô hy vọng có một câu trả lời xác nhận điều đó.

Nhưng Carla không trả lời ngay lập tức. Cô dường như do dự và suy nghĩ, xen lẫn một tiếng ừ nhỏ nhưng Carla không thể trả lời.

"...Không yêu đâu, phải không? Đúng không?"

Regina mỉm cười. Chậm rãi di chuyển bước chân, cô đi ngang qua Carla.

"Cô thật sự là một con ả xấu xa."

Giọng nói lạnh lùng của Regina xuyên thẳng vào trái tim Carla.

"Carla chưa đến sao?"

Chỉ ngay trước khi buổi giảng sắp bắt đầu, cả Carla lẫn Regina đều chưa quay lại. Ivan gật đầu lơ đãng trước câu hỏi tình cờ của Liam.

"Ừ, có vẻ cô ấy chưa đến. Có vẻ phải mất một lúc để làm dịu Regina."

Ivan trả lời câu hỏi của Liam một cách thờ ơ trong khi suy nghĩ. Nếu có thể, cậu muốn trải ma lực của mình ra để tìm vị trí của họ. Nhưng việc liều lĩnh sử dụng ma thuật dò tìm diện rộng vào ban ngày ở học viện là mạo hiểm vô cùng.

Liệu có đáng để chấp nhận những rủi ro như vậy không? Ivan lặng lẽ chờ Carla trở về.

'Hmm. Mình không biết họ đã đi bao xa hay đang làm gì. Một cuộc trò chuyện có nên kéo dài đến thế không? Có thực sự có lý do gì để họ bắt mình chờ đợi lâu như vậy không?'

Không, không phải vậy sao? Cuối cùng, Ivan không có ý định yêu cả hai người. Nếu phải chọn thì cậu sẽ chọn Carla. Vì vậy có vẻ như sẽ ổn thôi nếu dỗ dành cô ấy bằng những lời tử tế và để cô ấy quay lại nhưng cậu không thể hiểu tại sao một cuộc trò chuyện lại phải mất lâu như vậy.

"Tôi sẽ đưa cả Emil nữa. Cậu ấy xin thêm thời gian để suy nghĩ nhưng có vẻ như cậu ấy đang mất quá nhiều thời gian. Khi giảng viên đến, hãy báo cho tôi biết, Ivan."

"Được rồi."

Ivan trả lời lơ đễnh.

"Ồ, nàng công chúa cao quý đã đến rồi. Hoàng tử đã đợi, vậy mau vào đi, Carla."

Giọng Liam đến tai Ivan, và cậu nhanh chóng quay ánh mắt về phía đó. Chắc chắn rồi, Carla, giờ trông khá tiều tụy, bước vào lớp học và liếc nhìn xung quanh.

"Regina đâu?"

Khi Ivan hỏi, Carla trả lời bằng một tiếng thở dài.

"...Vô ích thôi. Giờ thì còn tệ hơn nữa."

Trước câu trả lời của cô, Ivan cau mày một lát trước khi nói lại.

"Vậy thì cứ dừng lại đi. Không phải cứ lo lắng thì sẽ thay đổi được gì đâu."

"Cái gì?"

Carla, người đang định ngồi vào bàn, quay đầu phắt lại và trừng mắt nhìn Ivan.

Cô ấy có vẻ đang trong tâm trạng tồi tệ nên Ivan im lặng mà nhìn cô ấy.

"Cậu đang nói là cứ mặc kệ Regina sao? Cô gái đã bị tổn thương vì tôi sao? Cậu thực sự nghĩ vậy sao? Hả? Ivan, cậu thực sự nghĩ vậy sao?"

Ivan không trả lời. Cậu khẽ hừ một tiếng, gãi má bằng ngón tay rồi khẽ cười.

"Em đã quan tâm đến Regina được một lúc rồi nhỉ? Em vốn không phải loại người như vậy mà."

Carla không nao núng trước những lời đó. Thay vào đó, cô nhìn Ivan với đôi mắt mở to và trả lời.

"Tôi luôn như thế này mà."

"Thế ư?"

Ivan gật đầu. Cô ấy luôn như thế này sao?

Không có vẻ vậy nhưng dù gì thì cũng được thôi. Ma xui quỷ khiến sao mà cậu thấy khía cạnh mới mẻ này của Carla rất hấp dẫn.