Suốt cả đêm Carla không chợp mắt được một tẹo nào.
Ivan đang ngủ ngay bên cạnh nên cô không thể trở mình gây tiếng động. Trong tư thế quay lưng lại với cậu, cô thở dài thườn thượt, lo lắng hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, Carla vì cảm thấy không thoải mái mà lặng lẽ đứng dậy, mặc áo choàng và đi đến cửa sổ.
Ngồi trên bệ cửa sổ rộng, cô cuộn tròn đầu gối lại, kiên quyết mím chặt môi.
'Hoàn toàn không có gì để có thể phán đoán.'
Kiara sẽ đưa ra lời khai như thế nào?
Rằng có thuốc kích dục hay không có?
Nhưng đó là điều xảy ra khi Kiara không có mặt ở đó.
Nếu cô ấy khẳng định không có, Carla có thể phản bác bằng cách yêu cầu cô ấy tái hiện lại tình huống khi cô ấy giết Lucas. Kiara không biết, không phải sao?.
Nếu cô ấy khẳng định có thì sao...?
Điều đó cũng chẳng hợp lý.
Đối với Scheiskell, không có lý do gì để yêu cầu một nhân chứng.
Carla đã phục kích ư?
Vào thời điểm đó, Carla bị mất một cánh tay.
Dù thế nào đi nữa, cô ấy không phải là một đối thủ phù hợp nên có quá nhiều lỗ hổng trong lời khai.
Kết luận sau cùng là Kiara không có lời khai nào có thể đưa ra mà gây hại cho Carla mà cô biết.
Giữa một tình thế tiến thoái lưỡng nan không thể giải quyết như vậy, Carla lo lắng và trong một cơn bực bội, cô giật tóc và nhăn mặt.
"Hay là gặp Kiara trực tiếp?"
"À. Cậu dậy rồi à?"
"Vì ai đó đang lo lắng một cách ầm ĩ như này."
Ivan, người mà cô nghĩ đã ngủ, mở mắt và từ từ ngồi dậy trên giường.
Cảm thấy lúng túng, Carla ngậm miệng và nhìn xuống trong khi Ivan tiến đến gần cô và ngồi trên bệ cửa sổ.
Đối mặt với Ivan một cách bất ngờ, Carla cuối cùng cũng thở dài khe khẽ và nói với Ivan.
"Tôi không thể đoán được gì cả. Tôi không biết Kiara sẽ làm nhân chứng về điều gì và dù cô ấy nói gì thì cuối cùng cũng sẽ sụp đổ nếu đào bới logic và sự kiện. Chúng ta không biết cô ấy sẽ làm gì."
"Thành thật mà nói, tớ cũng cảm thấy vậy."
Ivan thậm chí còn không hiểu tại sao lại có một phiên tòa hoàng gia.
Mục đích của một phiên tòa là gì?
Nếu ai đó nói ai là nạn nhân, ai là thủ phạm, và có những tình huống này và những tình huống kia, thì chẳng phải chỉ là người đứng đầu bộ phận hành chính liên quan đưa ra phán quyết mà không cần đến hoàng đế sao?
Có lẽ là vì cô ấy là một quý tộc cấp cao nên mới vậy.
Ngoài ra, Ivan không thể khẳng định bất cứ điều gì vì cậu ấy chưa bao giờ thấy một trường hợp một quý tộc cấp cao giết một quý tộc cấp cao khác.
"Vậy thì cứ gặp Kiara đi. Cô ấy có lẽ sẽ không nói cho cậu biết cô ấy sẽ làm chứng về điều gì nhưng cậu sẽ có thể nắm được chiều hướng khả thi phải không?"
Trước lời nói của Ivan, Carla suy nghĩ một lát.
Thực tế thì phương pháp đó là tốt nhất bây giờ.
Lo lắng ở đây sẽ không mang lại bất kỳ câu trả lời nào.
"...Tôi sẽ phải gặp Kiara vào ngày mai."
"Ừ. Bằng cách đó, ta có thể gọi đó là cơn mưa rào của mình ta."
"...Ngươi có thể đừng dùng từ đó khi là Ivan được không? Nó thực sự đáng sợ đấy."
Thấy Carla cau mày khi nói vậy, Ivan bật cười.
Với giọng nói đầy tiếng cười, cậu nói lại.
"Ý ta là, ta là người đàn ông em có thể dựa vào. Không sao đâu nếu em dựa vào tá một chút, Carla."
Carla nghĩ sao tên này hôm nay dẻo miệng thế này. Cô chỉ nghĩ chứ không nói ra thành lời.
Cùng lúc đó Regina cũng không thể ngủ được.
Gần đây cô cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ về bản thân.
Cảm xúc của cô quá hỗn loạn và khó mà kìm nén được niềm hưng phấn đang trào dâng.
Từ nhỏ, cô đã được dạy dỗ để trở thành một người vợ chuẩn chỉ Đế Quốc: rèn luyện phong thái của một tiểu thư, cách cư xử và tư duy của một người phụ nữ, và thậm chí cả nỗi lo lắng rằng nếu cô ấy không giữ vững những điều đó, cô sẽ không có lý do để tồn tại.
Lớn lên được giáo dục kỹ lưỡng về cách cư xử, nói chuyện và suy nghĩ khi trở thành vợ của một quý tộc, cô ấy khá quen với việc kìm nén và chịu đựng cảm xúc của chính mình.
Dịu dàng, tử tế, kiên nhẫn và ăn nói nhỏ nhẹ, là người phụ nữ lý tưởng của Đế Quốc.
Mặc dù cô được tạo hình bởi một người lấy cảm hứng từ một bức tranh, Regina Parla giờ đây đang bị giày vò bởi sự căm ghét dành cho chính mình khi cảm thấy mình đã trở nên kỳ lạ.
'Tại sao mình lại như thế này gần đây?'
Ivan và Carla...
Chỉ cần nhìn hai người này thôi cũng khiến máu trong huyết quản cô như sôi lên.
Cảm xúc của cô đang xoáy tròn theo hướng tiêu cực và cảm giác như chúng đang dữ dội hoành hành trong cơ thể cô mà không có cách nào thoát ra.
Bất cứ khi nào có điều gì muốn nói, cô luôn làm theo lời dạy của cha mình là lặp lại ba lần trong đầu trước khi nói nhưng trong vài ngày qua cô không thể làm điều đó.
'Ivan…'
Ivan trong ký ức của cô vẫn đang mỉm cười.
Gọi tên cô ấy một cách trìu mến, cậu ấy trông như thể sẽ vươn tay ra bất cứ lúc nào, mỉm cười rạng rỡ dáp lại cô.
Nhưng khi Regina vươn tay ra nắm lấy bàn tay đó, giọng nói tử tế vốn nên gọi tên cô đột nhiên gọi tên Carla và từ phía sau cô, Carla xuất hiện, ôm lấy Ivan và trao một cái ôm nồng nàn.
'Nóng quá…'
Không phải lúc để nóng như thế này.
Trời chỉ vừa mới vào đầu hè và nếu có xét kỹ hơn thì giờ là cuối xuân.
Trong một thời điểm như vậy, Regina cảm thấy một cái nóng bất ngờ và ra khỏi giường.
Cơ thể cô nóng bừng và cổ họng cô nóng rát.
Ngay cả sau khi uống hai ly nước lạnh từ cái bình đặt cạnh giường, Regina vẫn không thể kiểm soát được cơ thể nóng bừng của mình.
'Mình cần ra ngoài hít thở không khí trong lành…'
Liệu có giúp được gì nếu cô ấy hít thở không khí lạnh không?
Phòng của cô ấy nằm ở phía ngoài cùng của ký túc xá vậy nên chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn về phía bên phải sau khi mở cửa thì cô sẽ đến khu vườn bên phải của ký túc xá.
Cô biết khu vườn đó không có cửa ra vào nên ngay cả khi giờ giới nghiêm của ký túc xá đến thì nó cũng không bị khóa.
'Chỉ một chút thôi, mình sẽ ra ngoài hít thở không khí trong lành rồi quay lại.'
Có lẽ nào cô ấy bị cảm lạnh?
Nghĩ vậy tring đầu, Regina cẩn thận nắm lấy tay nắm cửa dẫn ra vườn và từ từ xoay nó.
Đúng như dự đoán, cánh cửa không khóa và chỉ mở ra với một tiếng kim loại nhỏ.
Một làn gió lạnh luồn qua khe hở hơi mở, làm mát cơ thể đang nóng bừng của cô ấy.
"Thật sảng khoái…"
Một khu vườn vào ban đêm có sức hấp dẫn riêng.
Vào giờ khuya này, không có ai xung quanh, ngay cả những bông hoa cũng dường như khép nụ và cúi đầu.
Ở một nơi mà chỉ có vầng trăng tròn lặng lẽ nhìn xuống, Regina dạo bước trong vườn.
"Mình cảm thấy như mình có thể thở được bây giờ."
Khi làn gió đêm lạnh thổi vào, cơ thể nóng bừng của cô cảm giác như đang nguội đi.
Vào một ngày bình thường, cô ấy sẽ co ro vì lạnh thay vì cảm thấy sảng khoái nhưng Regina chỉ đang trải nghiệm cảm giác mát mẻ.
"Mình nên ngồi thêm một chút nữa trước khi quay lại…"
Thật sảng khoái,
Thật sống động,
Thật thú vị.
Khi Regina muốn giữ lấy cảm giác tuyệt vời này thêm một chút nữa và ngồi xuống một chiếc ghế dài thì ngay lúc đó, cô nhận ra ai đó đã đứng trước mặt mình.
Cảm giác sảng khoái mà cô đang cảm thấy biến mất ngay lập tức.
"Thế nào rồi?"
Lần này không có bóng tối nào được tạo nên bởi ánh trăng mờ ảo.
Chỉ có bởi mái tóc dày màu trắng bạc và đôi mắt ánh đỏ.
Khi cô nhìn thấy người phụ nữ đang nhìn mình với ánh mắt đỏ rực đến lạnh người, Regina theo bản năng co ngón chân lại và nắm chặt chiếc ghế dài.
"...C-chị muốn nói gì?"
Đó là chị ta.
Chính người phụ nữ đã gợi ý rằng cô ấy nên giành lấy Ivan.
"Em vẫn không có ý định chấp nhận lời đề nghị của chị sao?"
"Không. Ivan đang… Ivan."
Ngay cả khi cô giành lấy cậu ấy, cậu ấy sẽ không phải là Ivan mà cô ấy yêu.
Ngay cả khi cô có đánh đuổi được Carla thì thứ nhận về không phải là Ivan như trước nên nó chẳng có ý nghĩa gì.
"Hmmmm…"
Người phụ nữ tóc trắng phát ra một âm thanh kỳ lạ và khẽ mỉm cười.
"Em muốn gì từ chị, phải không?"
"Ồ, không hề."
Regina trả lời với một nụ cười, "Thực sự đấy, em không muốn bất cứ điều gì như vậy."
"Chị đây chỉ cảm thấy rằng tình yêu đơn phương của em thật đáng thương. Vì vậy chị đến để giúp đỡ, chỉ vậy thôi."
"Đừng nói dối."
"Hmmmm. Dù sao thì em có vẻ khá kiên quyết. Đáng lẽ đã đến lúc em bị cảm xúc chi phối nhưng thấy em vẫn kiềm chế được có nghĩa là em mạnh mẽ hơn chị mong đợi."
"...Cô đã làm điều gì kỳ lạ với tôi sao?"
Ngay khi Regina nghe những lời của cô ta, cô nhận ra.
"Không? Người chị này không làm gì như vậy cả."
"Vậy tại sao cảm xúc của tôi lại..."
Giọng Regina run rẩy.
Mặc dù cô ta nói không nhưng chính người phụ nữ này...
Regina gần đây cảm thấy kỳ lạ và đó là vì người phụ nữ này đã làm điều gì đó với cô.
"Chị không làm gì kỳ lạ cả, chỉ là chút ít ma pháp thuần túy. Nó không phải là điều kỳ lạ, phải không?"
"C-cái lý do ngụy biện gì..."
"Này."
Người phụ nữ tóc trắng, vẫn mỉm cười, giơ ngón tay lên và vẫy nhẹ.
"Đừng hiểu lầm. Chị chỉ giúp em thành thật hơn một chút với cảm xúc của mình. Chị đến để xem thành quả của điều đó và sự kiên nhẫn của em lớn hơn nhiều so với mong đợi của chị."
"C-cô muốn nói gì?!"
Regina bật dậy khỏi chiếc ghế dài nơi cô đang ngồi.
Bản năng của cô đang báo động.
Người phụ nữ này nguy hiểm.
Cô không nên đến gần người phụ nữ này.
Cô cần phải tạo khoảng cách giữa mình và cô ta ngay bây giờ.
Điều có thể gọi là trực giác của phụ nữ đang rung lên điên cuồng và gửi đi những cảnh báo nguy hiểm đến Regina.
"Ồ, ồ. Không cần phải cố gắng tránh chị đâu. Bây giờ chị chỉ đang cố gắng khuyến khích em thêm một chút thôi."
Người phụ nữ mỉm cười.
Trước khi Regina có thể lùi lại, lòng bàn tay của người phụ nữ chạm vào trán Regina.
"C-cô đang làm gì—"
Giật mình, Regina cố gắng gạt tay Venere ra.
Không, cô đã cố gắng.
Khoảnh khắc cô chạm vào tay cô ta, một áp lực đè nặng lên khắp cơ thể cô.
Cảm giác như thể hàng ngàn hàng vạn mũi kiếm băng lạnh lẽo đang đâm xuyên toàn bộ cơ thể Regina.
Cảm giác đó khiến Regina quỳ xuống mà không hề hay biết.