Trong căn phòng học trống rỗng nơi ánh hoàng hôn ngự trị, một bầu không khí hoang vắng bao trùm vạn vật. Mặc dù đây là một không gian chỉ có năm học sinh và một giảng viện trưng dụng nhưng sự khác biệt giữa có sáu người và có một người, ngay cả với một số lượng nhỏ như vậy, cũng khá rõ rệt.
· Cậu có yêu Carla không? Cậu có thích cô ấy không?
'Tình yêu, hà.'
Ivan có hai trải nghiệm rạch ròi. Một là những gì cậu chỉ sở hữu như một ký ức nhưng trọng lượng của ký ức đó không hề nhẹ. Đó là trải nghiệm của kiếp trước và cũng có thể gọi là của Hắc Ivan theo cách nói của Carla. Và cái kia là trải nghiệm của cậu với tư cách là Ivan, người sống như một thường dân. Nếu hai trải nghiệm này, với trọng lượng khác nhau, được đặt lên một cái cân, nó chắc chắn sẽ nghiêng về phía trải nghiệm kiếp trước vì giá trị của nó không thể so sánh được.
Ngay cả khi nhìn vào cả hai trải nghiệm này, tình yêu không tồn tại đối với Ivan. Không có gì có thể gọi là tình cảm chứ đừng nói là tình yêu, cũng không có gì có thể gọi là tình cảm tiêu cực hay tình cảm tốt đẹp, chỉ có logic.
'Mình không biết những cảm xúc đó có ý nghĩa gì...'
Một cảm xúc cậu không biết vì cậu chưa bao giờ nhận được nó. Một cảm giác cậu không thể biết vì cậu chưa bao giờ trao nó đi. Đó là một cảm giác chỉ có thể biết được bằng cách cho đi hoặc nhận lại nhưng đó là một cảm giác cậu chưa bao giờ trải nghiệm. Đó là lý do tại sao nhận xét bình thường của Regina lại gây chấn động thế này với Ivan.
'Hmm. Carla Della Cascata…'
Nghĩ về điều đó với cằm đặt trên tay, Carla chỉ là một đối tượng để cậu lợi dụng. Nếu mọi thứ tiếp diễn như hiện tại, chắc chắn cậu sẽ kết hôn với cô ấy và cũng chắc chắn rằng cậu sẽ từ một thường dân trở thành con rể của một quý tộc lớn. Nếu điều đó xảy ra thì dù khó giành được vị trí đứng đầu gia tộc, việc giành được quyền lực trong gia tộc cũng không quá khó. Nếu cậu có thể có được dù chỉ một phần sức mạnh của nhà Cascata trong tay và nếu sức mạnh của chính Ivan được thêm vào đó khi hoàng gia chưa có người thừa kế hợp pháp...Ivan nghĩ điều đó hoàn toàn có thể.
Tuy nhiên, tuy nhiên cảm giác này thật kỳ lạ.
Tâm trí cậu đầy những suy nghĩ lợi dụng cô nhưng khi cậu nghĩ về Carla, một cảm xúc kỳ lạ bắt đầu trỗi dậy từng chút một. Ngay cả tại bữa tiệc của Aufstieg, cô ấy hành động như thể chuyện của Ivan là của riêng cô ấy và cô không ngần ngại thể hiện cảm xúc mãnh liệt của mình như thể Ivan sắp đào tẩu sang Aufstieg và bỏ cô lại.
'...Mình chỉ đang lợi dụng cô ấy. Carla chỉ là một sự tồn tại như vậy đối với mình.'
Ivan lắc đầu và nhắm mắt lại. Carla Della Cascata là một sự tồn tại như vậy. Cô ấy phải là một sự tồn tại như vậy...
*
Trong khi đó, Carla rời văn phòng giáo viên và đi dọc hành lang. Đó không phải là một hành lang dài nhưng có lẽ vì bước chân cô nặng nề cho nên hành lang dường như dài bất tận.
'Mình không hẳn là không ngờ Kiara có thể ra làm nhân chứng nhưng dù sao đi nữa...'
Đúng vậy. Kiara không ở chính xác hiện trường nhưng cô ấy vẫn ở gần đó và ngay cả khi cô ấy khai man, không ai có thể bác bỏ ngoại trừ Carla. Vì vậy, ngay cả khi tình hình trở nên phức tạp, điều cô ấy phải nghĩ đến là... Kiara sẽ đưa ra lời khai như thế nào. Nếu cô ấy có thể biết trước điều đó, cô ấy có thể thiết lập một logic để bác bỏ bất cứ điều gì, bất cứ điều gì.
'Chuyện này đã trở thành một vấn đề đau đầu.'
Mọi thứ đã thành ra như thế này bằng cách nào? Nhưng nếu cô không giết Lucas vào thời điểm đó, những điều rắc rối hơn nữa đã có thể xảy ra. Nếu Ivan bị trúng thuốc kích dục trong khi Lucas vẫn còn sống thì điều gì đó khủng khiếp đã có thể xảy ra. Giả sử kịch bản tồi tệ nhất, mạch ma lực của Ivan đã có thể bị đảo ngược, chấm dứt cuộc đời cậu như một pháp sư. Và Carla, chứng kiến cảnh đó, đã có thể...
'À, hãy loại bỏ những suy nghĩ khủng khiếp này.'
Carla lắc đầu để xua đi những suy nghĩ lạc đề. Không thể tránh được vấn đề đâu. Cô có thể trực tiếp đến gặp Kiara và hỏi nhưng điều đó có nhiều khả năng gây ra rắc rối hơn. Cuối cùng, cô chẳng thể làm gì bây giờ ngoài việc chờ đợi.
Trước khi cô kịp nhận ra, hoàng hôn đã buông xuống khuôn viên trường. Những tán cây, được tắm trong ánh hoàng hôn màu cam, đổ bóng xuống cảnh vật và khuôn viên trường chìm trong im lặng ngoại trừ tiếng la hét thỉnh thoảng của việc huấn luyện. Carla nhìn xuống khuôn viên trường một lúc trước khi quay trở lại lớp học nơi cô gặp Ivan.
"Cậu chưa về sao?"
"Tớ đang đợi cậu."
"Tôi hiểu rồi."
Khi Carla bước vào lớp học, Ivan cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Vì mục đích của cậu là đợi Carla, không có lý do gì để ở lại lớp học nữa.
"Tos không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng nó đã được giải quyết tốt chứ?"
Ivan hỏi khi họ rời lớp học và đi xuống cầu thang. Carla suy nghĩ một lát về cách trả lời, nhưng sự đắn đo không kéo dài. Kiểu gì Ivan cũng sẽ biết thôi và ngay cả khi cô cố giấu Ivan, cô cũng không thể giấu được lâu.
"Kiara sẽ ra làm nhân chứng trong phiên tòa của Hoàng Gia."
"Kiara, cậu muốn nói cô gái đi cùng Lucas đó sao?"
"Ừ."
"Cô ấy sẽ khai man, phải không?"
Carla lặng lẽ gật đầu. Cậu chắc chắn thông minh, Ivan luôn là vậy. Cậu đã nắm bắt được vấn đề mặc dù cô ấy chỉ nói có một điều.
Hai người đi về phía ký túc xá. Trời đã khá muộn nên không thấy nhiều học sinh. Đi dọc con đường rừng dày đặc bóng cây thông, Ivan nói.
"Dù sao thì, tớ không nghĩ cậu cần phải lo lắng quá nhiều đâu."
"Tại sao?"
"Dù sao đi nữa thì với vai vế là trưởng nữ Castaca, cậu sẽ không bị hỏi cung nhiều đâu. Nếu có khả năng cậu sẽ gặp bất lợi thì đó là nếu nó biến thành một vụ giết người do tình cảm. Scheiskell cũng sẽ không thích điều đó lắm đâu."
Điều đó đúng. Nếu con gái cả của gia đình quý tộc lớn Cascata giết con trai cả của gia đình quý tộc lớn Scheiskeill vì một chuyện tình đơn thuần thì điều đó sẽ xấu xí đến mức nào? Đối với các quý tộc lớn, những người được đoàn kết bởi niềm kiêu hãnh và thể diện, đó là một sự ô nhục tuyệt đối khó chấp nhận.
"Vậy nên Enrico sẽ không đứng yên. Ông ta sẽ không để nó diễn biến theo hướng đó và nếu vậy, lời khai của Kiara cũng sẽ không đe dọa đến vậy. Tớ không nghĩ cậu cần phải lo lắng đâu?"
"...Có lẽ."
Nhưng Carla có một cảm giác khó chịu dai dẳng. Như Ivan nói, nếu Carla gặp bất lợi, câu chuyện sẽ phải chuyển sang hướng tình ái và nếu điều đó xảy ra, Carla có một số yếu tố bất lợi. Vụ bê bối liên quan đến Ivan là vấn đề lớn nhất... Tin đồn đã lan rộng đến mức ít người không biết về nó. Vì tin đồn đó, sẽ không tốt đẹp gì nhiều nếu nó chuyển sang hướng tình ái.
"Bằng cách nào đó thì nó cũng sẽ qua thôi. Thể diện quan trọng mà, phải không, đối với quý tộc."
"...Không phải chỉ vì điều đó."
Carla, người đã vứt túi xách một cách bất cẩn, nằm dài trên giường và nói. Chiếc váy của cô ấy xộc xệch, và mái tóc đen tím của cô ấy tản mát như những cánh hoa đen khi cô ấy nhìn lên trần nhà.
"Thể diện của cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng. Như cậu đã nói, nếu trở thành quý tộc, thể diện là một yếu tố quan trọng."
"Thể diện của tớ á?"
Khi Ivan nhặt chiếc túi xách mà Carla đã vứt một cách bất cẩn và đặt nó lên bàn, Carla trả lời trong khi vẫn nhìn lên trần nhà.
"Thể diện của cậu sẽ bị ảnh hưởng. Nếu ..."
Carla do dự rồi nắm chặt mép chăn. Ánh mắt cô ấy liên tục nhìn xuống sàn và hơi thở của cô ấy trở nên hơi gấp gáp.
"...Nếu cậu trở thành chồng tôi thì thể diện sẽ quan trọng, phải không."
Nói xong, cô ấy quay mặt đi. Mặt cô ấy cảm thấy nóng lạ thường.
Tay của Ivan cũng dừng lại trước những lời đó. Lời nói của Carla, mà cô ấy đã thốt ra như thể chuyện chẳng quan trọng trong khí nó thật sự trọng đại. Mặt Carla cũng đỏ bừng và đôi mắt cô ấy, vốn đang nhìn lên trần nhà, đã nhắm chặt và môi cô ấy mím chặt.
Ivan lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Carla. Những lời Carla đã thốt ra, và những lời Regina đã nói. Những lời đó, không hề vô nghĩa và giờ đang đè nặng lên cậu. Ivan thở dài một hơi và khó khan lắm mới mở miệng.
"...Ta đoán vậy. Ta không thể chỉ nghĩ rằng sẽ không có gì xảy ra."
Sau bữa tối muộn, khi màn đêm đã buông xuống. Ngay cả sau khi tắm, Carla nói rằng cô ấy không có tâm trạng và Ivan cũng cảm thấy buồn bã hôm nay nên hai người nằm trên cùng một giường, cố gắng ngủ mà không có chuyện gì xảy ra.
Khi Carla quay lưng lại với Ivan, Ivan lặng lẽ nhìn chằm chằm vào lưng cô ấy. Những đường nét tinh tế của cô ấy vẽ nên một đường cong dịu dàng. Ivan, người đã lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những đường nét đó, thở dài khe khẽ và cũng quay người đi.
· Cậu có yêu Carla không? Cậu có thích cô ấy không?
Nếu cậu trở thành chồng tôi... Hôn nhân là điều không thể tìm thấy trong bất kỳ trải nghiệm nào. Cậu chưa bao giờ yêu ai chứ đừng nói đến kết hôn và cậu cũng chưa bao giờ được yêu. Ivan không biết tình yêu. Cảm xúc tình yêu là xa lạ với Ivan. Cậu chưa bao giờ nhận được tình yêu và do đó không biết cách cho đi. Nó giống như một người không biết màu sắc đang cố gắng vẽ bằng cọ với những cảm giác mơ hồ xoáy trong đầu.
Carla, người mà cậu chỉ nghĩ là một đối tượng để lợi dụng. Những gì Regina đã nói và những gì Carla đã nói. Những lo lắng được thắp lên bởi những điều đó bất ngờ tạo ra những lo lắng khiến Ivan không thể ngủ được.
Nếu Carla biến mất khỏi cuộc đời cậu... Nếu trong phiên tòa đó, lời khai man của Kiara gây ra tổn hại cho Carla...Điều gì sẽ xảy ra với mình? Liệu mình sẽ ổn chứ?
Ivan không biết. Nếu Carla biến mất khỏi đời cậu, nếu cô ấy vì chuyện này mà rời xa cậu...
Đó chỉ là một kế hoạch sai lầm hay điều gì đó sâu sắc hơn trong lòng đang bị vùi lấp bởi chính tay cậu?
Cậu không thể đi đến một kết luận rõ ràng.
Nhưng điều chắc nịch là khi suy nghĩ đó trồi lên trong tâm trí Ivan, cậu đã nắm chặt tay lại mà không hề hay biết.