Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 111

"Con phải nhớ lời ta dặn, Carla. Đừng làm ô danh gia tộc thêm nữa."

"...Hiểu rồi."

Không có lời lẽ tôn trọng nào được trao đổi.

Phản ứng của Carla có vẻ thờ ơ nhưng Enrico không bận tâm.

Carla đóng cửa xe ngựa và quay người lại.

Như thể chỉ chờ cô quay đi là xong chuyện, chiếc xe ngựa phóng đi vun vút và nghe tiếng lạch cạch của bánh xe càng ngày xa dần, Carla liếc nhìn lại.

Bóng dáng chiếc xe ngựa dần dần mất tăm.

Khi cô lặng lẽ nhìn theo, Carla khẽ thở dài và quay lại.

Bây giờ là lúc trở về Học Biện.

Là lúc để trở về ký túc xá. Dù sao chăng đi nữa thì ý nghĩ rằng có ai đó đang đợi mình ở đó cũng khiến cô cảm thấy tốt hơn phần nào.

'...Tốt hơn? Có gì tốt hơn chứ? Không biết cậu ấy có đợi mình không nữa.'

Điều đó không chắc chắn.

Có lẽ ấy sẽ đợi hoặc có lẽ không... nhưng dù sao đi nữa thì giữa hai người họ đã có mối liên kết tạo nên theo năm tháng.

Đó là khoảnh khắc Carla đang chìm trong suy nghĩ.

Cô cứ đứng đó, tự hỏi mình đang làm cái quái gì rồi quyết định mình nên quay lại và nghỉ ngơi một chút vì cảm giác mệt mỏi cả ngày nay.

“Chuyện của em có đạt kết quả tốt đẹp không?"

Carla hơi giật mình và ngẩng đầu lên.

Cô hoàn toàn không ngờ sẽ nghe thấy một giọng nói ở đây.

Cô thấy một bóng người đứng cách đó vài bước, toàn thân đen ngòm bởi đang bị đèn đường chiếu ngược sáng.

Nhận ra bóng dáng quen quen của Ivan, Carla hắng giọng và chỉnh lại nét mặt.

"...Ừ thì... cũng tốt. Tất nhiên là được tuyên trắng án rồi."

"Thật sao?"

Khi Ivan tiến đến gần Carla, bóng tối dần tan đi và để lộ khuôn mặt cậu dưới ánh đèn đường.

Với nụ cười trên môi, Ivan nhìn Carla kỹ hơn khi tiếp cận cô.

"Em làm tốt lắm."

"Ừ. Giờ cũng mệt rồi nên tôi vào nghỉ ngơi đây."

"Được thôi, cùng vào nào. Còn bữa tối thì sao?"

"Không đói lắm."

Không có gì ngạc nhiên khi cô ấy không nghĩ đến thức ăn. Cả ngày không ăn uống tử tế thì cô giờ đang kiệt sức vì phiên tòa kéo dài.

Dù có đói thì cô vẫn không hề cảm thấy thèm ăn chút nào.

"Ta đoán vậy mà nên ta đã làm một ít đồ ăn cho em. Đó là món salad ăn nguội cũng không sao."

"Salad à."

"Ta cũng mang theo một ít chanh. Ta vắt lên nhé?"

"Cứ làm đi. Có cần hỏi nhiều vậy đâu chứ đồ ngốc này."

Hehe, Ivan khúc khích cười.

Thật kỳ lạ làm sao vì sau bao chuyện giữa hai người, sự gần gũi này khiến Carla cảm thấy một cảm giác đặc biệt như đang trở về mái ấm của mình.

*

Trên suốt quãng đường trở về ký túc xá, Ivan vẫn im lặng.

Carla cũng mệt mỏi và không có gì đặc biệt để nói nên một sự im lặng khó xử bao trùm giữa họ.

Cho đến khi về tới phòng thì tình hình vẫn không ddoior và kẻe cả sau khi Carla đã thay hết quần áo thì nó vẫn vậy.

Ivan, nhận thấy vẻ mặt sầm sì và mệt mỏi của Carla, không tìm thấy lời nào để nói trong khi Carla, theo cách riêng của mình, thấy tâm trí mình quá bừa bộn để nói bất cứ điều gì.

"...Mình mệt với mọi thứ quá rôi."

Carla là người phá vỡ sự im lặng.

Ngay khi họ trở về phòng, cô đã quăng mình lên chiếc ghế sofa trong phòng khách và thở dài thườn thượt.

"Em làm tốt lắm. Chắc hẳn mọi thứ đã rất khó khăn cho em."

Ivan lặng lẽ tiến đến từ phía sau và bắt đầu xoa bóp vai cô.

Có vẻ như căng thẳng đã tích tụ khá lâu nên giờ cô nàng đang kiệt quệ.

"Không sao đâu."

"Ta hy vọng sự dính líu của ta không gây rắc rối gì cho em."

"..Cũng đã đoán trước được rồi."

Vấn đề là mọi thứ đã diễn biến theo một cách tồi tệ hơn nhiều so với dự đoán.

Những gì xảy ra trong phòng xử án hôm nay có khả năng thắp lửa cho và giới thượng lưu vào ngày mai và cách người khác nhìn Carla trong Học Viện chắc chắn sẽ trở thành một mối lo ngại.

Dù sao đi nữa, được sinh ra trong giới quý tộc và lớn lên như một quý tộc, Carla có thói quen coi trọng danh tiếng của mình.

Đối với một người như cô ấy, việc có thể đoán trước được người khác sẽ nhìn nhận cô như thế nào là khá rắc rối.

"Em có thể kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra không?"

Carla ngậm miệng.

Nhưng cô hiểu rằng việc che giấu những gì đã xảy ra hôm nay với Ivan là không thể.

Tên này sẽ biết thôi, không qua miệng cô thì cũng qua miệng lưỡi người khác.

Vì đó không phải là điều cô có thể giấu nhẹm đi được lâu, có lẽ tốt hơn hết là cứ nói hết ra cho đơn giản.

"...Cảm giác như mới bị Scheiskell đâm sau lưng vậy."

"Em không được tuyên trắng án sao?"

"Không phải, cơ bản là một pha cảm tử kéo theo gia tộc Castaca, kiểu như vậy."

Carla che mặt và rên rỉ.

Với cương vị là bên kháng cáo, cô không thể tranh cãi ở đó nhưng việc cô phải chịu đựng trong im lặng thật đáng phẫn nộ.

Nếu cô có thể đáp trả lại họ... ừm, nếu cô làm vậy thì mọi chuyện sẽ không kết thúc tốt đẹp.

Với sự hiện diện của Hoàng Đế, những hành động như vậy sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng...

"Vậy, chuyện gì đã xảy ra là..."

"À, cuối cùng, nó trở thành một pha có qua có lạii. Vì Scheiskell tấn công đây như vậy nên tôi được tuyên trắng án nhưng danh tiếng đã bị kéo cho xuống dốc."

"Đã thành ra như vậy rồi à."

Thấy khuôn mặt Carla đỏ bừng vì giận dữ, Ivan cảm thấy hơi bối rối.

Điều đó có thể hiểu được; ai có thể đoán được rằng Scheiskell sẽ hành động như vậy?

Từ góc độ này, nó giống như thắng một trận chiến nhưng thua cả cuộc chiến.

Hơn nữa, Ivan vô tội bị cuốn vào đó... mặc dù cậu ta cũng chẳng phải hoàn toàn vô tội.

"Đi tắm đây, Giờ mệt quá rồi nên chắc cả hai chỉ đi ngủ thôi."

"Ừ, được rồi. Cẩn thận đừng té nhé."

Với một tiếng thở dài sâu sắc, Carla cuối cùng cũng đứng dậy.

Gom quần áo để thay trong tay, cô ấy đi về phía phòng tắm trong khi Ivan dõi theo bóng dáng cô và với một tiếng ngân nga nhẹ nhàng, cậu đứng dậy và tiến đến cửa sổ.

Đèn đã tắt và vài cột đèn đường chiếu một ánh sáng lờ mờ lên cảnh đêm.

So với cảnh khuya lộng lẫy từ dinh thự Cascata, cảnh này khá tồi tàn nhưng vẫn là một khung cảnh đủ thoải mái để sắp xếp lại suy nghĩ của anh.

'Bây giờ mình nên làm gì?'

Danh tiếng xã hội của Carla chắc chắn đã chạm đáy.

Tất nhiên, đối với chính Ivan, một khi cậu đã trở thành quý tộc với quyền lực của Cascata thì sẽ không có vấn đề gì khi đạt được mục tiêu vươn lên xa hơn bằng sức mạnh của chính mình.

Tuy nhiên, với danh tiếng của Carla giảm sút như thế này, chắc chắn sẽ có những trở ngại trong kế hoạch sử dụng quyền lực của Cascata theo ý định của cậu.

'...Có ai để thay thế cô ấy không?'

Ai đó để thay thế Carla? Ai đó có thể thay thế vị trí của cô ấy trong các kế hoạch cậu định thực hiện. Một người như vậy...

'Không tồn tại trên đời.'

Không có, hay nói đúng hơn là không nên có.

Ivan đột nhiên cảm thấy lạ lùng về suy nghĩ này.

 Carla Della Cascata là gì đối với cậu?

Cô chỉ là một mục tiêu để lợi dụng, là trưởng nữ của một gia đình quý tộc danh giá.

Hơn nữa, cô còn là người cậu phải giả tạo mà cười cùng trong thời thơ ấu, là một người xem cậu là đối thủ để ganh dua.

Nếu đã đến nước này rồi thì lẽ ra cậu đã phải chuẩn bị một kế hoạch khác.

Bây giờ giá trị của Carla như một công cụ đã giảm đáng kể và sẽ không phải là một ý tồi nếu tìm kiếm một người tốt hơn cô ấy.

'...Nhưng mình không muốn.'

Sự thật là không có ai tốt hơn Carla, lý đo đó chỉ là một cái cớ tiện lợi.

Thực tế thì cậu thậm chí còn chưa nghĩ đến việc tìm kiếm người khác thay thế Carla.

'Một cảm giác kỳ lạ làm sao...'

Ai đó tốt hơn Carla...

Cậu không cần tìm và cũng không muốn tìm.

Đó là một cảm giác kỳ lạ.

Đối với Ivan xưa và nay thì đây là một cảm xúc cậu chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.

*

Cùng lúc đó tại sân tập Học Viện.

Thịch!

Thanh kiếm lớn đánh vào hình nộm bị đẩy lùi bởi một lực giật mạnh. Theo lý thuyết thì Liam lẽ ra phải bỏ qua mức độ giật đó và nắm lại chuôi kiếm để tiếp tục tấn công hình nộm nhưng cậubuông thanh kiếm ra như thể vứt bỏ nó.

Rồi cậu đi sang một bên và ngồi phịch xuống.

"Phù..."

Liam thở dài thườn thượt.

Hành vi của bản thân hoàn toàn không giống cậu thường ngày và Emil, người đang tập luyện cùng Liam, tiến đến gần trong khi đang lau mồ hôi trên trán mình.

"Liam, có chuyện gì vậy?"

"Không vấn đề gì đâu."

"Không đúng. Có chuyện gì đó đang làm phiền cậu."

"...Mình không thể giấu cậu được rồi."

‘Không, ngay cả khi không phải tớ thì bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy như vậy khi nhìn cậu’

Emil kìm nén những lời dâng lên đến cổ họng và hỏi lại.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Cô chỉ hỏi vậy nhưng rồi chính Emil co rúm lại dưới ánh mắt dữ dội của Liam.

"Ta-tại sao...?"

"Là vì cậu đấy Emil."

"Tại sao lại là tớ chứi?!"

Đột nhiên bị nhắm đến bởi một mũi tên khiến Emil hét lên.

Không, mình đã làm gì chứ?

Emil không làm gì cả nhưng sự tập trung đột ngột của Liam vào cô khiến cô giật mình.

"Tớ chỉ quá lo lắng cho cậu thôi."

"C-cái gì?"

Nghe có vẻ là một nhận xét bất cẩn nhưng sự sắc bén của câu nói đó là quá đủ.

Đó không phải là một trò đùa vì ánh mắt của Liam quá nghiêm túc để Emil có thể bỏ qua.

"Tớ không thể tập trung được chút nào vì đang quá lo lắng cho cậu."

"M-mình đã làm gì..."

Tim cô đập liên hoàn khi bị Liam nêu ra làm lý đo.

Đột nhiên chỉ với câu nói đó, tim cô đập thình thịch và mặt cô nóng bừng lên.

"Cậu cứ mãi giữ kín chuyện cho một mình cậu. Cái chuyện mà cậu không nói gì cả mà cứ lo lắng một mình ấy. Cậu nghĩ tớ sẽ không biết sao, Emil?"

"C-cậu đang nói gì vậy?"

"Mình có thể nhìn ra ngay, Emil. Rằng cậu đang giữ điều gì đó trong lòng và chịu đựng một mình."

Emil không thể nói gì. Liam, kỳ lạ thay, lại đang chạm vào cốt lõi của vấn đề trong khi vẫn đang làm xoay Emil như chong chóng.

"Tớ không quan tâm nếu cậu có bất kỳ bí mật nào. Chúng ta là bạn, phải không nào? Có phải chỉ mình tớ nghĩ vậy không?"

"Đ-đó là..."

Emil không thể đáp lại. Tâm trí cô trống rỗng và không biết phải trả lời như thế nào khi cô đối mặt với ánh mắt chân thành của Liam.