"Ah, ahn, haaa…"
Regina, người đã vô ý quỳ xuống, giờ đang thở hổn hển từng hơi.
Cô cảm giác phổi mình như có vấn đề vì có cố thì cô cũng không thể hít vào và có thử thì cũng không thể thở ra không khí trong phổi.
Một cơn đau dữ dội như thể toàn thân đã bị đâm bằng hàng ngàn mũi kiếm băng bao trùm lấy cô.
Trán cô, trán cô!
Người phụ nữ tóc trắng, chỗ mà tay cô ta đã chạm. Một vùng tối huy hoàng nở ra từ đó.
Bóng tối ngoại lai cũng sớm ổn định hoặc có lẽ là không.
Cô cảm giác như thể nó đã hòa làm một với mình và sự sợ hãi từ những chỗ trống thiếu logic dần được loại bỏ.
Trước mặt Regina là Ivan.
Ivan đứng đó, trên mặt là nụ cười từng khiến cô say nắng.
“Regina à.”
Ivan đưa tay ra vì muốn giúp cô đứng dậy.
Regina không do dự mà đưa tay mình ra.
Tay chạm tay và bàn tay ấm áp, mềm mại của cậu giờ đã bao quanh tay cô...
Rồi Ivan rút tay lại.
'T-tại sao…? Ivan, Ivan…?'
Những tiếng kêu của Regina không chạm đến Ivan khi cậu đã đưa tay về và đang di chuyển ra xa cô.
'Ivan, Ivan…! L-làm ơn, nắm lấy tay tớ đi!'
Regina cố lắm mới có thể thốt lên được như thế.
Cô đang ngồi đây, cô giờ đang ở đây. Mọi chuyện quá muộn nhưng cô vẫn còn ở đây. Regina kêu lên một tiếng rồi cố đứng dậy để đuổi theo Ivan.
Tuy nhiên, tay cô không bao giờ chạm đến được cậu.
Bất thình lình từ trong hư không, Carla chạy đến bên Ivan và với nụ cười lạnh băng đầy kinh bỉ, Carla cho Regina một cái nhếch môi đầy đắc thắng rồi rút vào sườn của Ivan rồi vòng tay với cậu.
"Anh vẫn còn suy nghĩ về cô ta à, Ivan?"
Một tiếng thì thầm giữa hai người.
Nhưng Regina lại nghe rất rõ.
"Anh sẽ quên cô ta bây giờ. Em đã chọn anh và anh đã chọn em không phải sao?"
'Đ-đừng! Không được…'
Regina không thể thốt lên rằng mọi chuyện không thể như thế này.
Cô biết Ivan đã chọn Carla và cô không thể chối bỏ sự thật đó.
Nhưng!
Đó là tình huống không thể tránh khỏi.
Đó là tình huống cô chẳng thể thay đổi được gì.
Carla đã cố cướp Ivan từ cô…
"Dù có từ góc độ nào thì chẳng phải em luôn tốt hơn Regina phải không, Ivan? Chọn em là một quyết định sáng suốt đấy."
Regina mở to mắt ra.
Âm thanh nghe như thể Carla đang cố quyến rũ Ivan đù chuyện này chưa từng xảy ra.
"Đúng rồi Carla, em tốt hơn cô ta nhiều."
Cái nhìn của Ivan, cái nhìn lạnh băng không nên xuất hiện trên mặt cậu, đã nhìn Regina từ trên xuống.
"Regina chỉ có vậy thôi, đơn giản là thế."
'Không!!!'
Regina ôm đầu và co người lại trong tư thế bào thai.
Cô hét lên rằng chuyện không phải như vậy đâu nhưng thứ vang vọng chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
Những cơn sóng thần của cảm xúc nuốt trọn cô.
'Không, không…'
Dù cô có cố chối bỏ nó như thế nào thì chuyện đã rồi.
'Ivan, Ivan lẽ ra phải chọn mình…'
Ivan không trở lại bên cô.
Và cô không thể chấp nhận điều đó.
'…Đúng rồi.'
Regina dừng mọi chuyển động.
Mắt cô, đôi mắt vô vọng của người thủy thủ lạc lối giữa cơn giông bão, đã chìm xuống vũng nước tăm tối.
'Carla là người xấu, Carla đã đụ dỗ Ivan cho nên cô ta là người phá đám…'
Ivan nên là của cô.
'Nếu vậy thì mình sẽ giật lại Ivan từ tay con ả kia. Ivan phải là của mình.’
Carla là người sai vì đã cướp cậu ấy.
Ivan, người hồi nãy đã rũ bỏ cô, giờ lại đang đứng kế bên cô.
Không nhận ra sự mâu thuẫn và phi lý của tình hình hiện tại, Regina lặp lại với bản thân.
“Mình phải giành lấy anh ấy về, phải cướp lại Ivan từ tay con khốn Carla. Mọi chuyện đều do con đĩ Carla đó”
Ivan biết rằng Carla đã trằn trọc cả đêm. Vậy nên cậu hỏi khi nhìn cô tất bật chuẩn bị ra ngoài vào sáng sớm.
"Em đi đâu vậy?"
"Tôi cần gặp Kiara."
“Em định gặp cô ta để nói chuyện, phải không?"
"Ừ."
Carla gật đầu.
Có lẽ ngay cả khi họ gặp nhau thì cũng sẽ không có câu trả lời rõ ràng.
Nhưng ngay cả khi cô cứ lo lắng như thế này thì cũng sẽ không có câu trả lời nào cả.
Vì vậy Carla quyết định rằng tốt hơn hết là nên gặp và nói chuyện trực tiếp.
"Vào giờ này thì Kiara vẫn ở trong phòng.Tốt hơn hết là đi bây giờ."
"Không phải gặp sau giờ học sẽ tốt hơn sao?"
"Không. Nếu cứ thế này tôi sẽ không thể tập trung vào giờ học. Tốt hơn là nên gặp và nói chuyện ngay để tâm trạng thoải mái hơn."
Ivan từ bỏ việc cố gắng khuyên Carla.
Những gì cô ấy nói không hoàn toàn sai.
"Vậy thì tôi sẽ quay lại sau."
"Ừ. Ta hy vọng em có một kết quả tốt."
Carla không trả lời.
Carla đứng trước cửa phòng Kiara và hít thở sâu.
Cô gõ đủ lớn để người bên trong nghe thấy và sau một lúc, một giọng nói hỏi ai.
"Carla Della Cascata. Tôi muốn nói chuyện một lát."
“…Vào đi.”
Khi Carla mở cửa và bước vào, Kiara đã mặc quần áo tươm tất mặc dù còn sớm.
Cô ấy đã ngồi trên ghế sofa phòng khách đọc sách nhưng khi thấy Carla bước vào, cô từ từ khép cuốn sách lại và đứng dậy.
"Mới sáng sớm mà có chuyện gì mà cô đến đây vậy?"
"Tôi nghĩ cô biết tại sao tôi đến đây. Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?"
"Vì cô đã vào rồi và vì tôi đã để cô vào rồi, tôi không thực sự có lựa chọn nào khác. Mời ngồi. Chuyện sẽ dài chứ?"
"...Tôi không biết."
Carla ngồi đối diện Kiara, quan sát sắc mặt của cô ta.
Tái nhợt và thiếu sức sống, đó là ấn tượng đầu tiên của cô.
Kiara mà cô đã gặp vài lần trước đây, khi Lucas còn sống, trông không tệ đến mức này.
Làn da của cô ấy, vốn trắng trẻo và mịn màng như Carla, giờ lại nhợt nhạt đến mức có thể gọi là xám xịt.
Có quầng thâm dưới mắt như thể cô ấy đã không ngủ ngon và cô ấy trông gầy gò như thể cô ấy đã không ăn uống đầy đủ cho nên giờ trông cô như người bệnh.
"Tôi đã đoán trước được rằng cô sẽ đến gặp tôi. Tôi thực sự hơi ngạc nhiên khi cô mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ."
"Đến ngay lập tức sẽ quá lộ liễu."
"Cô phát hiện ra sau khi nhận được thông báo ngày xét xử phải không?"
"Đúng vậy."
Carla dành một chút thời gian để hít thở và sắp xếp suy nghĩ. Cô nên nói gì, nên diễn đạt như thế nào? Cô có nên nói theo kiểu vòng vo của giới quý tộc không? Nhưng câu trả lời đã rõ ràng.
"...Tôi muốn biết cô sẽ đưa ra lời khai như thế nào tại tòa."
"Điều đó có quan trọng không?"
"Quan trọng chứ."
"Thế à? Tôi đoán vậy. Nhưng tôi hơi ngạc nhiên. Tôi không nghĩ cô lại có vẻ tuyệt vọng đến thế."
Kiara ngạc nhiên khi Carla có vẻ cấp bách hơn cô ấy mong đợi.
Tất nhiên, ngay cả khi Kiara làm chứng thì điều đó cũng sẽ không thay đổi Carla từ vô tội thành có tội.
Kết quả của phiên tòa đã được định đoạt.
Cô không biết Contred von Scheiskeil đang cố gắng đạt được điều gì bằng cách yêu cầu cô làm chứng rằng Lucas thực sự có thuốc kích dục như ông ta đã hướng dẫn cô ấy làm.
Nhưng ít nhất cô có thể đoán rằng đó không phải là để dẫn đến một bản án có tội.
"Nó quan trọng. Cô là quý tộc nên cô hiểu mà. Đó là vấn đề thể diện."
"Thế à?"
"Không chỉ thể diện của tôi mà cả thể diện của Ivan nữa."
Một tia sáng khác lóe lên trong mắt Kiara. Cô ấy đã nghĩ Carla cực kỳ ích kỷ y như các quý tộc thường vậy.
Nhưng nếu cô ấy quan tâm nhiều đến thể diện của một thường dân như Ivan thì đó thực tế là bằng chứng cho thấy những tin đồn đang lan truyền trong Học Viện là sự thật.
"Tôi không biết về mối liên hệ giữa hai người. Nhưng tôi không thể nói cho cô biết tôi sẽ đưa ra lời khai như thế nào."
"Cô định nói dối, phải không? Khai man, ý tôi là vậy."
Kiara im lặng trước những lời đó.
"Cô có thể nói bất cứ điều gì cô muốn nhưng không có gì đảm bảo rằng tôi sẽ khai man. Vì vậy cô không cần phải vội vàng kết luận."
Carla không ngần ngại.
Thay vào đó, cô nói nhanh hơn, tiếp lời ngay khi Kiara nói xong.
"Tôi sẽ không thể can thiệp vào việc cô nói dối dù cho cô có khai man hay không. Cô đã nằm trong nanh vuốt của Scheiskeil rồi. Nhưng nếu cô khai man, cô nên biết rằng điều đó có thể có nghĩa là cô đang đối đầu với Cascata."
"Mỏí của Cascata sẽ quay về phía chúng tôi sao?"
"Mỏ của Cascata nhạy cảm đến thế đấy. Và đôi cánh của nó rất rộng. Đôi cánh lớn đến mức hai đầu không thể nhìn thấy nhau nên có rất nhiều chỗ."
Một tuyên bố kiêu ngạo rằng họ sẽ vui vẻ chấp nhận cô và gia tộc cô ngay cả khi cô ấy rời Scheiskeil và đào tẩu sang Cascata.
Nhưng nếu Carla là người nói điều đó thì điều đó có thể hiểu được.
"Rất khó để tôi trả lời khi không phải Enrico hay thậm chí Fabio Della Cascata mà là tiểu thư Carla đang nói điều đó. Nanh vuốt của Scheiskell cũng rất cứng và sắc."
"Cô đang bị đe dọa."
Kiara im lặng trước những lời đó.
Kiara, người đã mấp máy môi vài lần, nhặt lại cuốn sách cô ấy đã đặt xuống.
"Tôi nghĩ tôi nên đọc xong cuốn sách này và chuẩn bị đến trường. Thời gian đang cạn dần."
"Được rồi. Tôi hiểu câu trả lời của cô. Fabio vẫn còn trẻ và Enrico vẫn khỏe mạnh. Và tôi cũng có hai cánh tay tốt. Và nếu một Trụ Cột khác được dựng nên, đôi cánh của Cascata sẽ bao phủ Đế Quốc dưới một vương miện. Tôi hy vọng cô đưa ra một quyết định tốt."
"Chúc cô về an toàn."
Kiara không nhìn Carla. Carla liếc nhìn cô ấy khi cô ấy mở sách, rồi rời khỏi phòng.
'...Có lẽ không phải là chuyện lớn.'
Đó là điều cô ấy nghĩ.
Nhưng khoảnh khắc Carla đóng cửa phòng Kiara, cô ấy cảm thấy một nỗi lo lắng không tên đang len lỏi vào.
Nỗi lo lắng tiếp tục theo cô khi cô đi dọc hành lang và cô thậm chí còn cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình.
Ngay cả khi cô ấy sử dụng khả năng phát hiện ma lực thì cũng không có gì đáng ngờ đặc biệt nhưng lại có một cảm giác bất an kỳ lạ như thể ai đó đang trừng mắt nhìn cô ấy.
'Hoo.'
Carla thả lỏng thần kinh căng thẳng bằng một tiếng thở dài và nhìn xung quanh.
Và ngay sau đó, cô ấy nhận ra rằng đầu ngón tay của mình đã trở nên lạnh một cách kỳ lạ.
'Cảm giác này là gì?'
Một cảm giác bất an không tên cùng với lo lắng.
Cố gắng rũ bỏ những cảm giác đó, Carla đi dọc hành lang trở về phòng, không hề hay biết rằng có ai đó đang theo dõi cô từ bên ngoài cửa sổ.