Một con mồi không chỉ đơn giản bỏ chạy là sẽ sống khi đang bị săn. Đôi khi nó sẽ cứng đờ tại chỗ để kẻ đi săn ăn thịt.
Kiara, đứng trước Contred, đang trong tình cảnh y hệt.
Như một con chuột nhắt phải đối đầu với một con rắn, như con ếch nhái trước một con rắn săn mồi, Kiara chẳng thể làm gì, chẳng thể nghĩ gì, chẳng thể nói gì mà chỉ ngồi đó im như pho tượng.
“Mai là ngày xét xử rồi, Kiara.”
“…Vâng thưa ngài.”
“Ta tin lời chứng của con.”
“Vâng.”
“Cô con gái nhà Castaca đã đến tìm và nói chuyện với con.”
“…Vâng.”
“ Nhớ cho rõ vị trí của con trong chuyện này. Dù cho nanh vuốt nhà Scheiskell không thể xé xác cánh nhà Castaca thì ít nhất nó cũng sẽ để lại thương tích.”
Kiara chỉ có thể nói ra một tiếng “vâng” yếu ớt.
“Chỉ còn một thứ con cần làm thôi, Kiara.”
“Con hiểu ạ, thưa ngài. Con sẽ làm như đã hướng dẫn.”
“ Cũng được rồi nếu con hiểu. Giờ con đi đi”
Kiara nghiêng ngả người và cuối cùng thì cũng gắng gượng đứng dậy được.
Cô cố lắm mới có thể chào ngài Contred và với những bước đi loạng choạng, cô rời phòng khách và biến mất đằng sau cánh cửa đóng kín.
Giờ cô phải về phòng mình và cố chìm vào giấc ngủ.
Nhưng giấc ngủ vẫn chẳng đến được chỗ cô vì cô đã trằn trọc cả đêm với đôi mắt mở to, trong đầu bao suy nghĩ về phiên xét xử ngày mai đang đợi chờ cô.
Contred giơ cao li rượu của mình.
Ông lắc lư cái li vài lần để xuất hiện xoáy rượu rồi húp một ngụm, từ từ tận hưởng hương vị trước khi nuốt thứ chất lỏng.
‘Mình biết Kiara sẽ không lung lay mà…’
Làm chứng là đã có thuốc kích dục là vũ khí của Contred để bôi nhọ gia tộc Castaca.
Giờ thì chuyện đã lên đến tận tòa án hoàng gia và Ngài Castaca vẫn có quyền lực trong bộ phận pháp sư hoàng gia nên hiên nhiên Carla sẽ trắng án.
Dù có lời qua tiếng lại bao nhiêu lần thì kết quả cuối cùng đã định sẵn rồi. Mọi chuyện giờ chỉ là hình thức cho xong chuyện.
Phiên xét xử lần này chỉ đơn giản là tận dụng quyền lực của Hoàng Đế để xác nhận sự vô tội của Carla sau khi cho ông ta nghe từ cả hai phía.
Nếu đã không thể ép con nhãi kia nhận tội thì tận dụng phiên xét xử này để bôi tro trét trấu lên Castaca thì quá tuyệt vời rồi.
“…Mạng sống con mình chỉ đáng giá chừng này thôi sao... Tương lai gia tộc này đen tối thật.”
Chuyện kế thừa giờ cũng chẳng xong.
Sau khi mất đi Lucas thì đứa con thứ, người chỉ sở hữu tài năng trung bình trong ma pháp, sẽ phải lên làm người thừa kế. Điều này là đủ để thấy tương lai Scheiskell sẽ tàn thế nào.
Thêm nữa, chính ông đã liên minh với Aufstieg nhưng giờ ông hối hận khi không cố tìm những cách khác.
“Đã ném lao thì phải theo lao vậy, phải theo…”
Đặt ly rượu xuống, Contred để cằm mình trên đôi tay rồi bắt đầu suy nghĩ về người phụ nữ ông gặp lúc chiều.
Một người phụ nữ với mái tóc trắng bệch và đôi mắt đỏ tươi nổi bật.
Dành riêng cho cô ta, con chó nhà Aufstieg, là một loại chất độc do chính ông sử dụng.
Trong vô số loại độc trong kho lưu trữ của Scheiskell tồn tại một thứ có dạng hơi khác lẽ thường. Nó sẽ từ từ gậm nhắm cơ thể và lí trí cho đến khi người dính phải chết bất ngờ.
Contred, đã tìm hiểu về loại độc này, đã đưa vào cơ thể người phụ nữ kia một lượng vừa đủ.
“Nếu tất cả đều trơn tru thì chuyện sẽ đâu vào đó thôi.”
Contred nghiêng ly rượu lần nữa
*
Hoàng đế, giờ đã già nua, ngồi tại bàn làm việc của mình. Vài tờ giấy khẽ bay lượn trong ánh nến và dịch chuyển qua lại dưới tay ông.
"Cháu gái của nhà Cascata, quả thật."
Thực tình, một hay hai vụ án mạng không phải là chuyện lớn. Như mọi người đã đoán, Hoàng Đế không quan tâm đến bất cứ tranh cãi nào nảy sinh từ đó. Sau cùng thì phán quyết sẽ là không có tội và Carla Della Cascata sẽ rời khỏi phòng xử án với một tâm trạng nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, tài liệu trong tay hoàng đế lại ghi chi tiết lịch sử của Ivan Contadino chứ không phải bị cáo Carla Della Cascata.
'Theo báo cáo của Ngài Cascata, đứa nhóc này chắc chắn là hắn.'
Ivan Contadino.
Một nhân vật từ một đế chế đã biến mất từ lâu, giờ chỉ còn được tìm thấy trong hồ sơ mật...
Ivan được cho là hiện thân của vị hoàng đế đó. Cậu ta đã thể hiện tài năng từ khi còn nhỏ, học ma pháp dưới sự bảo trợ của Albina, một giảng viên tại Học Viện, và nhờ đó cậu ta đã vào Học Viện và quyến rũ Carla Della Cascata.
Mặc dù vẫn chỉ là một nghi ngờ, nhưng nếu được quan sát thêm một chút, cậu ta chắc chắn sẽ bộc lộ bản chất ma thuật của mình và một yêu cầu về việc giải phóng các pháp bảo ma thuật được lưu trữ trong kho hoàng gia đã được đưa ra.
Hoàng Đế đọc đi đọc lại tài liệu trong một thời gian dài.
'...Hắn ta quá nguy hiểm.'
Tính cách của cậu ta được mô tả là cực kỳ điềm tĩnh, quyết đoán và lý trí. Nếu cậu ta hoàn toàn lấy lại ký ức về kiếp trước và hoàn toàn khai thác sức mạnh đó, một cơn bão máu sẽ càn quét Đế Quốc. Do đó, khẳng định của Ngài Cascata rằng cậu ta phải bị giết ngay khi điều đó trở nên chắc chắn.
Ngay cả khi có 99.9% nghi ngờ nhưng nếu không có 0.1% bằng chứng, người ta không thể chắc chắn. Còn nếu có 0.1% khả năng nghĩa là nếu chàng trai trẻ đó không phải là nhân vật đáng lo ngại kia thì một chàng trai trẻ đầy hứa hẹn vô tội sẽ phải chịu một cái chết yểu.
Cân nhắc những khía cạnh như vậy, Hoàng Đế cảm thấy một sự trung thành từ Ngài Cascata và một nụ cười mãn nguyện hiện lên trên khuôn mặt già nua của ông. Ông nhấc tay, nắm lấy ấn tín hoàng gia và đóng dấu vào tài liệu.
"Với điều này, mọi chuyện đã được giải quyết. Vậy thì ta nên bắt đầu nghỉ ngơi thôi. Tuổi tác làm mờ đôi mắt rồi..."
Đẩy các tài liệu vào một chiếc bìa da và sau đó trở lại ngăn kéo bàn, Hoàng Đế đứng dậy và ngáp dài.
·
“Trở lại rồi dây.”
“Ừ thì tớ muốn đi cùng cơ mà ... chắc là không được đi rồi”
“ Không thể nào đâu. Dù có đến thì với thân phận thường dân hiện giờ thì việc quan sát phiên xét xử quý tộc đã là có vấn đề lắm rồi đấy. Vậy nên ở nhà đi.”
Carla trêu chọc Ivan, thậm chí còn lè lưỡi lêu lêu cậu.
Thấy Carla như vậy thì Ivan không thể nào mà không vui cười được dù cho trước đó mặt cậu căng như dây đàn.
“Đi vui vẻ nhé Carla. Mong là không có chuyện gì xảy ra và cậu sẽ về toàn vẹn.”
“Okay, canh phòng cẩn thận đấy.”
Dù bóng dáng cô đã rời xa nhưng Ivan vẫn đứng chết trân ở đó một hồi lâu
Carla Della Cascata...
Cậu vốn chỉ định lợi dụng cô vì lợi ích mà cô đem lại.
Điều đó là không đổi kể cả bây giừ.
Cái danh con rể nhà Castaca sẽ là nền tảng để cậu phất lên trong giới quý tộc.
Nhưng nếu Carla đi rồi và không trở về nữa, nếu có chuyện xẩu xảy ra với cô thì...
‘…Chuyện như vậy không được xảy ra.’
Phải chăng cậu lo lắng vì Carla vẫn còn giá trị lợi dụng?
Hay có lẽ vì lý do gì khác?
Ivan chẳng thể nào nhìn ra được hướng đi đúng đắn trong vấn đề này.
Nhưng có một điều cậu rất rõ: trong khi mới nãy đang nhìn nhận cô bằng cái đầu thì bây giờ cậu lại đang sử đụng con tim.
Dù cho có là bị cáo song Carla vẫn là đại quý tộc nên xe ngựa từ cung điện hoàng gia đến đón cô là loại dành cho giai tầng thượng lưu.
Xe dừng lại ở tòa án hoàng gia nơi nằm ở rìa ngoài ngoại thành.
Bước xuống xe tại cái nơi toát lên vẻ u ám xám xịt so với sự xa hoa vàng khè của cung điện, Carla bước qua cổng vào và nhanh chóng đi đến chỗ xét xử.
“Carla, em có ngủ miếng nào không vậy?”
Albina, người đã đợi cô sẵn ở cổng vào, liền hỏi câu đó khi thấy cô.
“Tôi vẫn ngủ được chút ít nhưng trông cô còn tàn tạ hơn cả tôi đấy, giảng viên.”
Quả thật vậy, Albina giờ trông thiếu sức sống hơn cả Carla.
Dù bị cáo ra tòa là Carla nhưng ai nhìn vào thì cũng tưởng đó là Albina.
“Albina đã lo lắng cho cô lắm đấy.”
Vừa dập tắt điếu thuốc cháy dở vừa nói, Lorenzo xuất hiện và Carla đành cuối đầu nhẹ với Albina.
“Cảm ơn.”
“Không, không! Vì học sinh đang phải ra tòa nên... Kệ đi. Giờ vào trong trước cho rồi. Sắp đến lúc rồi.”
“Ừm, vào thôi”
Lorenzo dẫn đường phía trước còn Carla và Albina chỉ có thể đi cạnh nhau phía sau dọc theo dãy hành lang.
Chẳng có cuộc trò chuyện nào cả.
Trong toà án thì đội bảo vệ cho gia tộc Castaca và đội của gia tộc Scheikell đang tham gia chiến tranh tinh thần nhưng Carla chẳng mảy may để ý đến bầu không khí căng thẳng mà cứ thế tiến vào.
Ngồi ở vị trí dành cho bị cáo, Carla đảo mắt xung quanh.
Bên phía Castaca thì có ông già Enrico và kế bên ông ta là thằng Fabio, người trông cực kì lo lắng. Còn bên phía đối phương thì hiện diện Contred và Đệ nhất Phu nhân của Scheikell.
Mặt ai trông cũng cứng đờ như đá nên Carla chẳng chào ai mà chỉ đơn giản là ngồi im lặng trên ghế, mắt chăm chăm nhìn về phía trước.
Ding, ding!
Tiếng chuông phát động giờ xét xử đã ngân vang.
Ngay lúc đó, cửa tòa án bật mở, để lộ vị Hoàng Đế trong bộ áo chùng màu đỏ tím.
Ai ai cũng đứng dậy để đón tiếp ngài và trong không khí nặng nề và trang trọng ấy, ông ta bước đến trung tâm và ngồi tại vị trí dành cho thẩm phán.
Chỉ khi ông ngồi rồi thì mọi người mới ngồi xuống và đợi ông nói trước tiên.
“Từ bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu phiên xét xử tội mưu sát của Carla Della Castaca, trưởng nữ nhà Castaca, với Lucass von Scheikell, trưởng nam nhà Scheikell.”
Cả phiên tòa khởi đầu bằng những từ ngữ đó.