Thần Chết Dịu Dàng Ngắm Nhìn Bầu Trời Nhuộm Màu Hoa Anh Đào Mà Cười

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

27 63

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

75 134

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

850 3356

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

232 360

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

427 2816

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

55 583

Web Novel - 6.

“Tiếp theo đi đâu đây?” Thần Chết hỏi, nhưng tôi để anh ta ngồi lại trên băng ghế, một mình đi vào nhà vệ sinh.

Nhìn vào gương, tôi thấy khóe miệng mình nhếch lên, má hơi ửng hồng. Trông chẳng giống vừa nằm trên giường bệnh vài giờ trước. Lúc này, chẳng ai nhìn tôi mà nghĩ tôi là một bệnh nhân.

“Giờ làm gì tiếp nhỉ?”

Ăn kem xong, tôi thấy hơi đói. Hay là tìm một tiệm crepe? Hoặc hỏi Thần Chết xem anh ta muốn đi đâu, rồi thử đến chỗ anh ta thích. Nhưng nếu hỏi thế, chắc anh ta sẽ bảo, “Thôi về bệnh viện nhé.”

“Ha ha…”

Tưởng tượng cảnh đó, tôi bất giác bật cười. Nhưng ngay lúc ấy, tim tôi đập mạnh một nhịp, như muốn nhắc nhở rằng tôi vẫn là một bệnh nhân.

“Ư… hự…”

Vẫn ổn, vẫn ổn mà. Chỉ một chút nữa thôi, xin hãy cho tôi thêm chút thời gian. Có thể đây là lần cuối tôi được ra ngoài như thế này. Xin hãy để tôi tận hưởng thêm chút nữa…

Tôi hít sâu, cố gắng đưa oxy vào cơ thể, bình tĩnh lại. Phải kìm nén sự phấn khích. Thuốc là cách tốt nhất, nhưng trong túi tôi chỉ có vài viên dự phòng cho trường hợp khẩn cấp. May mà tình trạng chưa đến mức phải uống, và tôi cũng chẳng muốn đến lúc bắt buộc phải dùng. Chỉ cần cầm cự đến chiều, bình tĩnh lại… Xin hãy…

“Ổn mà… ổn mà…”

Dần dần, cảm giác khó chịu dịu đi.

Thở ra một hơi dài, tôi nhìn lại mình trong gương. Gương mặt xanh xao, quen thuộc, lại hiện ra. Có lẽ, đây mới là gương mặt thực sự thuộc về tôi.

“Phải quay lại thôi…”

Tôi đã rời Thần Chết khá lâu, anh ta có thể đang lo lắng.

Liếc gương lần cuối, tôi cố nhếch môi thành một nụ cười, rồi rời nhà vệ sinh.

“Hả…?”

Định bước về phía băng ghế nơi Thần Chết đang chờ, tôi chợt khựng lại vì một cảnh tượng lạ.

Thần Chết vẫn ngồi đó, nhưng trước mặt anh ta là một người đàn ông, đứng đối diện, như thể… anh ta có thể nhìn thấy Thần Chết. Nhưng chẳng phải chỉ tôi mới thấy được anh ta sao? Chuyện này là thế nào?

Tò mò, tôi vội bước về phía băng ghế. Khi gần đến nơi, Thần Chết dường như nhận ra tôi, quay về phía này. Người đàn ông kia cũng nhìn theo.

“Ơ…”

Tôi lúng túng, không biết phải làm gì. Người đàn ông bước về phía tôi.

“Sao thế…?”

Tôi căng thẳng, nghĩ anh ta sẽ nói gì đó. Nhưng không, anh ta chỉ lướt qua, chẳng để ý đến tôi. Chỉ có một khoảnh khắc, tôi thoáng cảm thấy anh ta liếc nhìn mình, hay chỉ là tưởng tượng?

“Người vừa nãy…”

“Hả?”

“Người vừa nãy làm gì thế?”

Chờ người đàn ông khuất hẳn, tôi mới hỏi Thần Chết. Anh ta sẽ trả lời thế nào? Có phải người đó cũng là người anh ta phụ trách? Hay là…

“Ta không biết,” Thần Chết đáp.

“Không biết là sao…”

“Chắc tìm chỗ ngồi thôi. Tự nhiên đến đấy.”

“Không phải người quen của anh à?”

“Người quen? Với ta? Sao lại thế?”

Thần Chết đưa tay lên cổ, bật cười, giọng tự nhiên đến mức tôi chẳng biết nói gì thêm.

“Nhưng ta hơi hoảng thật,” anh ta tiếp.

“Sao thế?”

“Tại ta sợ người ta ngồi lên người ta.”

“Xạo!”

Thần Chết cười đùa, giọng vui vẻ hơn thường lệ, nhưng chẳng hiểu sao, tôi thấy điều đó hơi lạ.

“Sao thế?” Anh ta hỏi.

“Ờ… hôm nay anh phấn khích hơn bình thường.”

“Thế à?”

“Ừ, đúng thế.”

Không chỉ hôm nay, mà từ lúc nãy, anh ta bỗng nhiên… Tôi nuốt lời định nói, giữ trong lòng.

Thần Chết im lặng một lúc, như đang nghĩ ngợi, rồi lên tiếng, “Có lẽ, ta cũng hơi mong chờ ngày hôm nay.”

“Hả…?”

“Cô bảo chưa từng đi hẹn hò. Thì ta cũng thế.”

“Ý anh là…”

“Đây cũng là lần hẹn hò đầu tiên của ta.”

Lời anh ta khiến cảm giác kỳ lạ trong tôi tan biến. Má tôi nóng bừng, tim đập thình thịch.

Lần hẹn hò đầu tiên của Thần Chết… Chỉ một câu nói đơn giản, sao lại khiến tôi vui đến thế?

Vui ư?

Tại sao tôi lại vui khi biết anh ta chưa từng hẹn hò?

Tôi bối rối, chẳng hiểu nổi cảm xúc của mình.

“Sao thế?” Thần Chết nhìn tôi, giọng tò mò.

“Chờ chút,” tôi nói, rồi cố suy nghĩ.

Đúng là tôi vui khi nghe anh ta nói thế. Nhưng tại sao? Trong truyện tranh, người ta thường vui vì được là “lần đầu” của người mình thích. Nhưng tôi đâu có thích Thần Chết theo kiểu đó.

Vậy tại sao?

Tôi không hiểu. Nhưng… chẳng hiểu sao, cảm giác này cũng không tệ.

“Thôi, kệ đi,” tôi nói.

“Cái gì kệ?”

“Chẳng có gì!”

Thần Chết nghiêng đầu nhìn tôi. Nhìn anh ta, tôi bật cười.

“Này, đi ăn crepe tiếp nhé?”

“Còn ăn nữa hả?”

“Không thích thì…”

Chỉ cần được cười đùa, bàn bạc với ai đó thế này, tôi đã thấy vui. Những điều nhỏ nhặt thế này, thật đáng quý.

“Thế thì dẫn tôi đi chỗ anh muốn.”

“Chỗ ta?”

“Ừ! Đây là hẹn hò mà. Anh chọn một chỗ cũng được chứ?”

“…”

Tôi biết mình hơi làm khó anh ta, nhưng thấy anh ta bối rối cũng đủ khiến tôi vui rồi. Chắc anh ta sẽ bảo, “Ta không chọn được đâu.” Nếu thế, tôi sẽ đề xuất chỗ nào nhỉ?

Nhưng ngoài dự đoán, Thần Chết bỗng nói, “Vậy thì…” như thể vừa nghĩ ra điều gì.