Sau đó mọi chuyện diễn ra đúng như những gì mà nó nên diễn ra.
Tôi bị Anh Đào bắt phải ở lại chỗ của cô ấy thêm nửa ngày nữa để kể lại mọi thứ mà tôi đã trải qua trong cuộc hành trình trở về quá khứ kéo dài suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ vừa rồi.
Tất nhiên tôi không phản đối. Tôi không cảm thấy mình cần phải làm thế, vả lại nhiều khả năng Anh Đào đã có một kế hoạch nào đó trong trường hợp mọi thứ diễn ra không đúng theo ý của cổ. Dù chỉ là suy đoán, nhưng với tôi, phòng bệnh thì vẫn hơn chữa bệnh.
Tại căn phòng chứa sách ẩm ướt và mốc meo dưới tầng hầm, tôi kể ra mọi thứ mình biết, không sót một chi tiết nào (mà tôi cho rằng nó sẽ giúp ích cho Anh Đào) cả.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, ở giữa là chiếc bàn nước cùng chiếc đèn bàn màu xanh, trông lúc đó chẳng khác gì một cảnh hỏi cung trong mấy bộ phim hình sự vậy.
Suốt cả quá trình gần như chỉ có tôi nói, còn lại Anh Đào lắng nghe chăm chú và thỉnh thoảng lại đặt câu hỏi. Cô nàng còn không quên đặt một cái mấy ghi âm bên cạnh mình. Tôi nhận ra dù mình có kể những gì đi nữa thì biểu cảm của Anh Đào vẫn gần như không đổi. Lẽ nào cái này người ta gọi là “tính khách quan của các nhà khoa học” hay sao?
Đùa thôi.
Túm lại vì có rất ít khoảnh khắc Anh Đào thay đổi vẻ mặt tập trung và vô cảm của mình nên tôi có thể nhận biết rất rõ những lúc như vậy.
Khi tôi bảo rằng “tới đây dã là mọi thứ mà tôi biết”, ánh mắt Anh Đào trở nên có phần mơ hồ, nhưng sau đó cô nàng gặng hỏi thêm vài ba lần, và còn bắt tôi phải kể lại câu chuyện một lần nữa. Phiền phức đến thế là cùng, cũng may là không biết Anh Thảo từ đâu nhảy ra ngăn người chị của mình lại (tôi đồ rằng cô ấy đã ở ngoài cửa nghe lỏm cuộc đối thoại trong phòng).
Sau khi bị cô em nhắc nhở một hồi thì Anh Đào lẩn mất dạng luôn, vậy là toàn bộ thời gian còn lại chỉ có tôi với Anh Thảo. Dù sao như vậy cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Cô ấy mời tôi ở lại ăn trưa. Không có lí do để từ chối, tôi đành nhận lời. Chúng tôi có trao đổi rất nhiều trong suốt bữa ăn, nhưng về phía Anh Thảo thì cô cứ chốc chốc lại lên tiếng xin lỗi, mặc dù cô vốn chẳng làm gì có lỗi. Thậm chí Anh Thảo còn van xin (với cái thái độ của cổ lúc ấy thì tôi chắc từ này là phù hợp) tôi đừng báo cảnh sát về những gì đã xảy ra. Vốn ban đầu đã quyết vậy, giờ Anh Thảo cư xử như thế tôi càng chắc chắn lựa chọn của mình. Dù sao trong tôi cũng không hề có chút hận thù hay oán trách nào cả, chỉ hơi tức vì đã bị lợi dụng thôi.
Có lẽ đấy cũng là những gì tôi nên làm để đáp lại sự tử tế và khoảng thời gian Anh Thảo đã chăm sóc cho tôi.
Vì vậy tôi xác nhận với Anh Thảo một cách không thể rõ ràng hơn rằng coi như từ giờ mình sẽ quên hết tất cả những gì đã xảy ra, và cô ấy không cần phải lo lắng gì cả. Tất nhiên nghe thấy vậy, Anh Thảo tỏ ra vô cùng nhẹ nhõm và biết ơn.
Sau đó vì không có tiền và cái chân đau nhức mà tôi đành phải nhờ Anh Thảo chở về gần nhà trọ của mình bằng chiếc cub 50 của cô ấy. Lúc bắt đầu đi xa khỏi ngôi nhà sơn trắng của hai chị em nhà ấy, tôi cảm thấy thoải mái kì lạ. Có lẽ vì nơi đó đã đem lại cho tôi chút kỉ niệm không mấy làm đẹp đẽ cho lắm.
Nhìn lại thì, chỉ trong vòng hơn một tuần, tôi đã biến thành mèo, để rồi suýt bỏ mạng, trở thành nạn nhân cho nhưng toan tính của một ả bác học dở người nào đó, sau thì du hành về quá khứ, ngăn chặn một vụ tai nạn giao thông, bước chân lên chuyến bay đã biến mất đầy bí ẩn ba năm về trước, chứng kiến nó gặp sự cố và cuối cùng là quay trở về hiện tại và lấy lại thân xác của mình. Quá nhiều sự kiện đặc biệt cho một đời người. Đến tôi còn ngạc nhiên khi nghĩ lại về những gì mình đã trải qua, chỉ là, đa số chúng đều không phải những kí ức đáng nhớ cho lắm.
Suốt quãng đường Anh Thảo liên tục hỏi han về tình trạng sức khỏe của tôi, rằng chân tôi còn đau hay lưng còn nhức không. Tôi trả lời rằng mình ổn, mặc dù sự thật không phải vậy. Với cái kiểu này chắc cơ thể tan tạ của tôi sẽ mất khá lâu để bình phục hoàn toàn đây. Tuy không đến mức phải chống nạng, nhưng tôi chỉ có thể cà nhắc chứ chẳng đi nhanh được. Nếu vài ngày nữa không có tiến triển chắc tôi sẽ phải tới bệnh viện xem sao.
Cuối cùng tôi bảo Anh Thảo thả tôi xuống góc phố cách khu trọ hai dãy nhà. Ban đầu cô ấy không chịu mà cứ quyết đưa tôi đến tận nơi, nhưng sau tôi từ chối nên đành thôi.
“Nếu có gì tôi có thể giúp được thì xin anh cứ tìm tôi... Tôi hứa sẽ cố hết sức... Tạm biệt...” Trước khi chia tay Anh Thảo vẫn không quên nói những lời đó.
Tôi gật đầu đáp lại lời chào của cô.
Anh Thảo nấn ná hỏi han một chút rồi cũng phóng xe đi. Tôi nhìn theo cho tới khi bóng cô khuất dạng sau khúc rẽ.
Bước cao bước thấp về nhà trọ, người đầu tiên tôi gặp, thật không may, lại là bà chủ nhà. Bà có gọi tôi ra hỏi chuyện, nhưng phần lớn là về bộ comple. Còn việc tôi biến mất suốt một tuần, với bả đó có vẻ chẳng phải chuyện gì quan trọng cho lắm nên cũng chỉ hỏi qua loa. Vậy cũng hay, càng tránh nói về việc suốt một tuần vừa rồi tôi ở đâu càng tốt. Mà cũng phải thôi, đồ đạc tôi ở đây hết, muốn đi đâu cũng khó. Vả lại nghe cách bà ta nói đầy lãnh đạm làm tôi có cảm giác rằng chuyện thế này đã từng xảy ra trước đây ở cái nhà trọ này rồi. Túm gọn lại thì là một sự dày dạn kinh nghiệm chăng?
Tất nhiên tôi bị ăn mắng thậm tệ, về chuyện này tôi không có phàn nàn gì hết. Sau khi hứa hẹn đủ điều và xin lỗi một cách thành thật, cuối cùng tôi cũng được bà chủ nhà tha cho.
Dù sao trước khi lên phòng, bả không quên dặn với theo về việc ngày ba mươi tháng này là hạn cuối tiền nhà. Tôi thở dài.
Vậy là lại phải động não nghĩ ra kế sách gì đó để xoay xở trong cái hoàn cảnh eo hẹp này rồi...
Nhưng trước hết, điều mà tôi muốn nhất ngay bây giờ là đánh một giấc thật say sưa. Tâm trí mệt mỏi thì không thể thông suốt mà suy nghĩ được, vả lại tôi cũng oải quá rồi.
Đẩy cánh cửa gỗ, tôi bước vào phòng. Nhìn quanh một vòng, tôi nhận ra nó gần như không thay đổi so với ba năm trước. Quần áo lộn xộn giăng khắp nơi, sách vở thì chất thành đống ở góc, rõ ràng căn phòng không được chăm sóc cẩn thận cho lắm. Thậm chí tôi còn có thể một lớp bụi mỏng bắt đầu bám lên bề mặt đồ vật.
Nhưng có lẽ cứ kệ vậy, mình sẽ lo chuyện đó sau.
Trong đầu tự nhủ vậy, tôi liền giật dây chiếc quạt treo tường ở số to nhất rồi đổ nhào xuống nệm. Cảm giác được xả hơi thật thoải mái không còn gì bằng...
Tay vắt trên trán, tôi nhắm mắt lại.
Rồi tôi nhận mình không buồn ngủ đến thế. Thứ tôi thực sự muốn chỉ là ngả lưng một chỗ mà thôi.
Bởi vậy mà dù nằm mãi tôi vẫn không tài nào chìm vào giấc ngủ được, một chút cũng không. Và thế là tôi bắt đầu hướng mắt lên sàn nhà mà suy nghĩ miên man...
Trong khoảnh khắc, những việc đã xảy ra suốt một tuần vừa rồi bắt đầu ùa về, đặc biệt là những kí ức trong chuyến du hành trở về ba năm trước. Tôi tự dưng thấy nhớ chị Di, và cả cái quan tâm người khác chẳng giống ai của chị... Tất nhiên trong mắt tôi, chị vẫn là một người khó ưa, nhưng giờ không hiểu sao tôi lại muốn gặp lại kẻ khó ưa đó tới vậy. Và dù biết rõ rằng cái nguyện vọng này của mình của sẽ chẳng bao giờ được thực hiện, tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm. Bởi tôi đã tự thuyết phục bản thân rằng, dù nghe viển vông, nhưng ở ngoài kia vẫn tồn tại một viễn cảnh, một hiện thực, hay một dòng thời gian nào đó, mà người chị của tôi vẫn còn sống, và đang làm những gì mà chị muốn...
Thế rồi, đột nhiên dòng suy nghĩ của tôi bỗng bị cắt ngang bởi cú chọc đau điếng ở đùi.
Thở dài, tôi rút thủ phạm – chiếc điện thoại nắp gập màu đen đã qua ít nhất hai đời chủ – ra và tiện tay mở màn hình lên.
Mười bốn giờ mười bốn.
Có vẻ mình cũng biết chọn thời điểm quá nhỉ. Qúa sớm cho các dự định vào buổi chiều và đã muộn cho những hoạt động sau bữa trưa...
Vẫn còn nửa ngày dài đang chờ trước mắt, và tôi lại chẳng thiết làm gì cả. Thực ra đúng là có những việc tôi muốn thực hiện, nhưng không phải hôm nay. Có lẽ để ngày mai bắt đầu thì hơn... Rất nhiều thứ cần phải lo, nhưng trước tiên tôi phải nghỉ ngơi lấy đà đã, rồi lên kế hoạch cụ thể cũng chưa muộn.
Mà, nếu vậy thì,
Hôm nay đã là ngày bao nhiêu rồi nhỉ?
Tôi lại đưa mắt nhìn điện thoại...
Hừm...
Khoan đã nào.
Hình như có gì đó không đúng.
Trừ khi Trái Đất ngừng quay dẫn đến việc thời gian ngừng trôi, không thì nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.
Sở dĩ tôi nói vậy là bởi,
Nếu đúng như những gì chiếc điện thoại cà tàng của tôi đang hiển thị ngay lúc này, thì hôm nay sẽ là ngày mùng 4 tháng Tám.
Sẽ khó mà nhận ra sự khác biệt nếu như chỉ bị lệch một hay hai ngày, nhưng tới cả chục ngày thì không. Nếu không nhầm tôi bắt đầu dính vào mớ rắc rối kia ngay sau cuộc phỏng vấn xin việc gần nhất, tức đầu tháng này, và từ đó đến nay cũng hơn một tuần trôi qua rồi.
Tôi ngước lên quyển lịch treo tường trên đầu.
Thứ thì dễ nhớ hơn ngày. Hôm nay là thứ bảy, chiếu theo đó sẽ là ngày 14, vậy là chậm đúng mười ngày.
Tôi tính chỉnh lại thời gian cho đúng, nhưng chợt nhớ ra nếu vậy chắc gì giờ trên máy đã chuẩn xác, trong phòng cũng chẳng có đồng hồ treo tường để đối chiếu. Tự dưng thấy ngại, chắc tôi nên chờ khi nào biết rõ thời gian hẵng sửa một thể.
Mà không hiểu sao nó lại bị trục trặc kiểu này nữa?
Bị tắt nguồn? Hay lỏng pin? Chắc không phải, tắt nguồn thì thời gian vẫn tự cập nhật, mà tôi cũng đâu cần phải khởi động lại máy hay chỉnh pin gì đâu nhỉ? Vả lại vẫn còn nửa lượng pin, nên tôi không nghĩ năng lượng là vấn đề ở đây.
Vả lại nó có vẻ đang khá ổn là đằng khác. Tuy chỉ là ước chừng nhưng đồng hồ vẫn nảy số đều đều mỗi khi một phút trôi qua.
Chậc.
Kệ vậy, sao tôi phải tốn thời gian cho những việc vô bổ thế này cơ chứ?
Ném điện thoại ra xa đầy nhẫn tâm, tôi lại lật ngửa nhìn lên trần nhà.
Ừ thì nó cũng không có ích hơn là bao, nhưng thiết nghĩ tôi không nên khắt khe với bản thân quá.
Dù thế, khó mà phủ nhận rằng cứ nằm không thế này mãi cũng chán, và thậm chí tôi còn thấy có chút cắn rứt vì phí phạm quỹ thời gian vốn đã chẳng nhiều nhặn gì.
Cố tìm gì đó để làm ngay thôi – tôi tự nhắc nhở bản thân như vậy và miễn cưỡng với tay về phía chồng sách ngổn ngang ở đầu giường.
Rút đại một cuốn bìa trông có vẻ bắt mắt, tôi giơ lên trước mặt.
Hành Trình Của Cáo: Tập Một: Doppelgänger
Tôi chau mày ngay lập tức.
Chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa, nhưng cái tên này thực sự nhắc tôi nhớ lại vài ba cái kí ức không được hay ho cho lắm. Cuốn sách gần như gắn liền với mở đầu cho tất cả những chuyện đã xảy ra với tôi suốt hơn một tuần vừa rồi. Tất nhiên tôi không đang cố đổ lỗi cho nó, làm như vậy là quy chụp vô căn cứ. Cuốn sách đâu có muốn mình trở thành chủ đề của cái sự kiện hóa trang đấy. Rõ ràng nó chẳng phải nguyên nhân hay hệ quả của câu chuyện mà giống một phép liên tưởng thì đúng hơn.
Bởi vậy, với danh nghĩa là một con người vị tha và sáng suốt, tôi không nghĩ mình có lí do gì để không đọc cuốn sách này cả.
Lật bìa lên, tôi bắt đầu đưa mắt lướt theo từng chữ đầu tiên.
Tôi vốn chẳng phải người thích đọc sách, thể loại của cuốn truyện này lại càng không. Thế nhưng mọi thứ mượt mà tới bất ngờ. Lời văn cuốn hút cùng những phân đoạn miêu tả chi tiết mà đặc trưng là điều có thể thấy đầu tiên. Sau là nhân vật và cốt truyện, tất cả đều tạo nên một sức hút khó tả, hoàn toàn hòa hợp với bối cảnh.
Tay cứ liên hồi lật sách và mắt thì không thể ngừng đưa đẩy, tôi mải mê thả mình theo dòng chảy của mạch truyện với sự tập trung mà đến bản thân cũng phải bất ngờ.
Mọi thứ cứ diễn ra một cách hết sức tự nhiên như vậy.
Và không rõ bao nhiêu thời gian đã trôi qua,
Chỉ biết là lúc mà tôi cảm thấy mỏi mắt và phải đặt cuốn sách xuống, thì câu chuyện đang dừng lại ở trang 134 với duy chỉ có một dòng tiêu đề được in đậm – Chương Năm: Doppelgänger
Nhiều khả năng chương này sẽ là cao trào của cuốn sách, tôi đoán vậy. Và giờ thì tôi đã hiểu vì sao nhiều người thích truyện này đến thế. Đơn giản là nó hay, vậy thôi. Tất nhiên không phải theo kiểu xuất sắc ngay từ những câu từ đầu tiên, nhưng tác giả rất biết cách đan xen các tình tiết gây tò mò và tạo hứng thú vào.
Từ đó, tôi bắt đầu suy nghĩ miên man ra, mà chắc ai cũng vậy cả.
Sự chú ý của tôi vô tình đổ vào chữ Doppelgänger. Đây không phải thứ mà người ta hay bắt gặp trong cuộc sống hằng ngày, xét về việc được sử dụng lẫn nghĩa của nó. Nếu lên mạng, ta có thể thấy nó được phiên dịch ra là “người song trùng”. Tôi chưa từng nghĩ gặp được một bản sao của mình là điều gì đó tệ hại, nhưng theo những gì mà từ này vẫn được quan niệm thì nó gắn liền với vận xui nhiều hơn.
Nói ra thì hơi ngớ ngẩn, nhưng nhỡ đâu Doppelgänger là có thật, và Doppelgänger của tôi đang ở đâu đó ngoài kia. Liệu chúng tôi có giống nhau về ngoại hình, tính cách và suy nghĩ? Mà nói vậy thì ai trong chúng tôi sẽ là bản sao, và ai sẽ là bản chính? Và nếu Doppelgänger của tôi không phải “anh ấy” mà là “cô ấy”, hơn nữa lại là một “cô ấy” vô cùng xinh đẹp? Đó sẽ là một mối quan hệ khá kì lạ đấy, vì xem chừng tôi không ngại phải yêu bản thân mình cho lắm.
Mà...
Không.
Khoan đã.
Doppelgänger?
Lẽ nào là như vậy?
Nhưng,
Suy đoán này chỉ là nhất thời.
Nó đầy may rủi và dễ lung lay. Nhỡ đâu sai thì sao?
Không.
Không thể sai được.
Nếu như vậy chẳng phải mọi thứ sẽ ăn khớp với nhau một cách hoàn hảo.
Nhận định ấy chợt xuất hiện như ánh chớp giữa đêm hè. Tôi không biết trong một ngàn lẻ một cơ hội, sẽ có bao nhiêu phần trăm xác suất nó có thể xảy ra lần nữa.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Mở được nút thắt này là đã tháo được phân nửa sợi dây rồi.
Giờ chỉ còn một thứ nữa, duy nhất một thứ nữa.
Một bánh răng duy nhất để hệ thống hoạt động.
Một mảnh ghép cuối cùng để bức tranh hoàn chỉnh.
Nếu như tôi có thể tìm thấy mối liên hệ giữa thứ đó với điều tôi vừa tìm được, thì chẳng chóng thì chầy, câu chuyện ba năm về trước sẽ hoàn toàn sáng tỏ.
Phải, chính là bí ẩn về chiếc Boeing 777.
Tôi đang gần nó hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là tôi chỉ cần với tay ra là đạt được kết quả. Vẫn còn trở ngại, và giờ phải tìm lời giải thích hợp lí cho nó.
Hơn nữa đó phải là một lời giải tích cực. Sẽ không hay nếu tin vào một viễn cảnh nơi tất cả các hành khách trên chiếc máy bay năm nào đã gặp phải những điều tồi tệ.
Tôi tự hỏi cảm giác phấn khích đang tiếp thêm động lực cho mình đến từ đâu.
Một lần nữa, tôi lại vẽ nên những suy đoán trong trí tưởng tượng.
Miễn là chúng móc nối với nhau và loại bỏ mọi mâu thuẫn, thì đó đều có thể là đáp án đúng.
Tôi cố tập trung cao độ.
Nhưng sau cùng,
Chẳng có gì hiện lên cả. Không có lấy một ý tưởng, một viễn cảnh hay một con đường nào đủ thỏa mãn.
Tâm trí mông lung dần, đầu tôi bắt đầu bị rối và không còn đủ khả năng để suy nghĩ một cách thông suốt nữa.
Có lẽ đây là giới hạn của tôi rồi.
Chán nản, tôi thở dài và nằm sõng soài ra giường.
Chẳng biết đây có phải cảm giác mà người ta vẫn gọi là bất lực không nữa.
Thở hắt ra một hơi, tôi bỗng thấy trống rỗng kì lạ.
Như một lời tự vấn vô nghĩa, tôi chợt quên mất lí do mình phải lao tâm khổ tứ như thế này.
Mà không phải là quên.
Bởi ngay từ đầu đã chẳng có lí do nào, nên cũng chẳng có gì để nhớ.
Tôi có cảm giác nếu mình cố gắng hơn nữa, trong một tâm trạng thuận lợi thì việc giải được bí ẩn về chiếc Boeing 777 ba năm về trước là nằm trong tầm tay.
Nhưng, tôi làm vậy vì ai, và vì cái gì chứ?
Tôi nhận được gì sau tất cả? Và tôi hướng đến cái gì sau tất cả?
Trong suy nghĩ của tôi lúc này, người mong muốn nắm được chìa khóa cho vụ mất tích ba năm trước là Anh Đào.
Nhưng tôi không muốn làm điều này cho cô ta một chút nào, dù chỉ là làm ơn.
Còn Anh Thảo.
Chính cô ấy đã nhận rằng mình không cần, và gần như là không muốn biết thêm một thông tin nào về chiếc máy bay đã chở cha mẹ mình nữa. Sự lựa chọn là của của Anh Thảo, tôi tôn trọng điều đó.
Vậy là đủ để tôi nhận ra hành động của mình vô nghĩa tới nhường nào.
Thay vì nghĩ kế trả tiền nhà, lên kế hoạch cho tương lai và tìm cách cải thiện tình trạng bản thân hiện giờ, thì tôi lại đang suy nghĩ vẩn vơ về những thứ vốn chẳng ảnh hưởng đến mình.
Mà, dễ dãi một chút chắc cũng không sao.
Đôi khi con người ta làm những việc vô nghĩa, không phải vì họ bị bắt buộc hay có lí do nào đấy mới làm.
Đôi khi, tất cả chỉ nằm ở chữ “muốn”.
Nếu muốn thì người ta sẽ tự khắc tìm ra lí do cho hành động của mình.
Có thể nói đó là một giải pháp tình thế hiệu quả.
Hay lời bào chữa bất chợt nhưng đanh thép.
Vậy thì câu hỏi đặt ra lúc này,
Chỉ là, liệu tôi có muốn hay không mà thôi?
Nghĩ tới đó, tôi đành thở dài mà ngước mắt ra ngoài cửa sổ.
Phía bên kia chấn song loang lổ những mảng gỉ sét, bầu trời bắt đầu chuyển sang tông màu vàng cam nhàn nhạt, như một lời nhắc nhở về việc mùa hè rồi đây cũng sắp đi tới cái kết của nó.