Khoan.
Khoan đã.
Thực sự là kết thúc được cái của nợ này rồi đó hả?
N-Nhưng...
*nhìn bối rối
.
.
.
Có lẽ phải rất cam đảm t mới quyết định viết ra cái lời bạt này, bởi nó làm t trở nên có phần ảo tưởng.
Nhưng hey, phóng lao thì theo lao thôi, biết làm sao được.
Trước hết phải cảm ơn Bò Cạp đã không ngần ngại mà vẽ minh họa cho truyện, mặc dù nó vẫn không làm t ưng ý (đọc được dòng này thì bỏ qua và vẽ tiếp cho t những bức thật đẹp khác đi, coi như chỗ thân quen). Sau đó t cũng cần cảm ơn những người đã không ngần ngại mà góp ý giúp t có thể hoàn thiện bản thân. Và cuối cùng, là lời cảm ơn gửi tới những bạn độc giả, vì đã quyết định dành ra chút thời gian của mình để đọc câu chuyện này.
Khó mà nói rằng t hoàn toàn hài lòng về câu chuyện này của mình được. Nó vẫn có những lỗ hổng và điểm trừ nhất định, văn phong cũng chẳng phải loại xuất sắc hay diễn đạt cũng chưa đến mức hoàn hảo. Cái này chẳng phải do t cầu toàn, và người ta vẫn thường nói, vạn sự khởi đầu nan, với cái tinh thần như vậy, hẳn là tôi sẽ tiếp tục viết rồi. Tại sao không cơ chứ?
Nhưng đến khi nào gặp lại, ấy sẽ là câu hỏi còn để ngỏ.
Hơn một năm để hoàn thành cái thứ này, t đã bán rẻ tuổi trẻ của mình tới nhường nào đây? (Xin lỗi vì đã tự huyễn hoặc, thực ra nguyên nhân nằm ở tính lười biếng thâm niên và sự trì hoãn tới cùng cực của người viết)
Đôi lời cuối cùng, cậu t vẫn thường rao giảng với thằng cháu mình rằng còn trẻ thì hãy hẹn hò với 100 người đi, sau thấy ưng thì chọn lấy 1 người là được. T thực không bằng lòng với cái ý niệm đó, nhưng khó mà nói mình không cảm thấy thôi thúc kiếm được (hai tới ba) ý trung nhân.
Không biết nếu sau đây t được ngồi cạnh một bạn nữ dễ mến nào đó và nói “Nhìn này, đây là câu chuyện mình tự sáng tác đấy!” thì cổ có đổ t không nhỉ?
*Khuôn mặt khinh bỉ ý nghĩ của chính bản thân mình.
Mà nói vậy thôi, chứ t thấy mình viết tệ kinh khủng, mãi sau này khi đọc lại, t thực lòng chỉ muốn đập đầu vào gối cho đỡ ngượng thôi...
Được rồi, xin chào, tạm biệt, và hẹn gặp lại.