Tham Vọng Những Loài Hoa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 318

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 426

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 296

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 462

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 301

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 1309

Hồi Ba: Một buổi cà phê - Chương 7: Đoạn 2: Bên lề cà phê về tảng đá vô giá (trị)

Cuốc bộ thêm hai dãy phố nữa, chúng tôi đến trước cửa quán cà phê mà Anh Thảo đã gợi ý.

Đó là một quán cà phê nhỏ và yên tĩnh nằm gần hồ. Nhìn từ ngoài trông nó giống như một cửa hàng lưu niệm theo phong cách phương Tây với hai chiếc đèn dầu treo hai bên và bậc tam cấp bằng đá. Vừa đẩy cánh cửa kính khung gỗ bước vào, tôi liền cảm thấy choáng ngợp bởi nội thất bên trong. Ván gỗ ốp tường, sàn thì được lát gạch kẻ sọc đen trắng. Không gian với tông nâu trầm chủ đạo và thiết kế tân cổ điển thực sự biến đây thành một nơi thích hợp để ngồi tâm sự. Đó là chưa kể tới tiếng nhạc Blues, thứ hoàn toàn vừa vặn với những phần còn lại của quán.

Sau đó chúng tôi chọn một bàn đôi gần cửa sổ trên tầng hai. Do địa thế của quán và độ rộng của hồ, ở trên này chúng tôi sẽ dễ dàng ngắm được toàn cảnh phía bên kia, mà nổi bật nhất chính là những tòa cao tầng bằng kính xếp so le cao thấp trông như phím đàn lệch.

Kéo chiếc ghế gỗ lại gần, tôi ngồi xuống, đồ đạc lỉnh kỉnh thì để hết dưới chân.

Từ chỗ mình, tôi có thể ngắm trọn cả mặt hồ qua khung cửa kính cao rộng và trong suốt. Ngoài kia, liễu rủ bóng xuống mặt nước dập dềnh, đung đưa nhẹ theo từng cơn gió. Con đường nhựa phía dưới vắng vẻ và trong quán cũng vậy, chỉ lác đác có vài người ngồi... nhưng kể cả thế, tôi vẫn thích cái không khí ở đây...

Và không riêng mình tôi, cả Anh Thảo cũng đang tận hưởng chút thời gian thư giãn. Bằng chứng là mặc dù chính cô đề xuất đến đây để nói chuyện, vậy nhưng từ nãy đến giờ cô chỉ im lặng mà nhìn chăm chăm vào mấy bức họa trên tường.

Mà, cũng không có gì phải vội vàng cả.

Sẽ là bất lịch sự nếu ta cứ cố kéo người khác ra khỏi giây phút bình yên và thư thái của họ. Vả lại bản thân tôi cũng muốn tận hưởng không gian tràn ngập nhạc Blues này thêm một chút nữa.

Và thế là, chúng tôi cứ ngồi yên như vậy, cho đến khi người phục vụ mặc tạp dề đen bưng khay đồ ra bàn.

Ly cà phê đen còn đang bốc hơi là của tôi, còn cốc cacao đá thuộc về Anh Thảo.

Tôi chờ cô gái ngồi đối diện mình nhấm nháp một chút trước khi đưa ra quyết định mở đầu cuộc trò chuyện. Dù sao cũng phải có ai đó lên tiếng trước, không thể cứ ngồi không mãi được.

Nghĩ vậy, tôi bèn đưa ly cà phê của mình lên cao.

“Ẹc.”

Nhấp mỗi ngụm cà phê nhỏ mà đắng ngắt cả miệng.

Tôi tự hỏi tại sao nhiều người có thể nghiện nổi thứ nước vừa đắt tiền mà lại chẳng ngon lành này. Nếu như biết trước tôi đã chọn cà phê làm gì, khổ nỗi tôi không phải tuýp người hay đặt chân tới những chỗ như thế này. Bởi vậy kinh nghiệm chọn đồ uống của tôi gần như là con số không tròn trĩnh. Và giọt nước bắt đầu tràn ly khi tôi nhìn vào cái bảng thực đơn có tới tám mươi phần trăm là Anh ngữ hay Ý ngữ của quán...

Dù sao thì,

Gác chuyện đó qua một bên. Tôi sẽ cải thiện trình độ Anh ngữ của mình sau.

“Giờ Anh Đào không ở nhà nữa cô có thấy bất tiện không?” Tôi hỏi.

Anh Thảo nghe thấy tôi nói thì nhẹ nhàng đặt cốc ca cao xuống mặt bàn.

“Về chuyện đó...” Cô khẽ nhếch môi “Đúng là có chút bất tiện thật, nhưng nó không thực sự phiền như tôi nghĩ...”

“Sao lại thế?”

Anh Thảo cười gượng.

“Nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp,... đều do một tay tôi làm cả... Khi chị tôi rời đi thì tự dưng lượng việc nhà giảm đi phân nửa. Vả lại... trước kia chị tôi cũng chưa bao giờ có khái niệm giúp tôi mấy chuyện lặt vặt đó nên thậm chí tôi còn có cái suy nghĩ khá ngớ ngẩn rằng “không phải một nửa, mà có khi là giảm tận bốn lần vậy”... Hahaha...”

Khoan đã cô gái, thực ra đó là một phép suy luận vô cùng hợp lí đấy. Cô cần phải tự tin hơn vào những nhận định của mình đi.

Mà, tôi cũng hiểu được phần nào cảm xúc của Anh Thảo.

Trước kia khi người chị phiền toái vẫn còn ở nhà, cô đã luôn phải đảm đương vai trò “em gái mẫu mực”. Anh Thảo tự gắn cho mình cái mác trách nhiệm, và cô cũng không ngần ngại mà nhận lấy cả phần của người chị.

Nhưng giờ thì Anh Thảo chẳng còn lí do gì để thúc ép bản thân nữa.

Hiển nhiên là cô sẽ thấy nhẹ nhõm.

“Vậy ra đó là lí do vì sao cô rảnh rỗi tới mức chỉ vì tò mò về một bài báo mà không ngại cuốc bộ cả cây số.” Vừa nói tôi vừa làm bộ gật gù.

“Tôi cũng có ngại chứ... Chỉ là nhân tiện tôi cũng đang cần sắm mấy thứ thôi...” Anh Thảo liền biện minh “Và trong lúc đang phân vân xem đi đâu mua thì tự nhiên tôi nhìn thấy tờ báo trên nóc tủ lạnh...”

Thế thì lạ thật đấy? Tôi nghĩ mình vừa phát hiện một điểm bất thường trong lời kể của cô ấy.

“Ý cô là tờ báo mà cô đã cắt cái mẩu tin kia á? Không liên quan nhưng nó giống như một tờ báo lá cải vậy. Và kể cả không phải thế thì tôi nghĩ cô cũng đâu phải người thích đọc những thứ kiểu này.”

Anh Thảo nhấp một ngụm cacao, thế rồi trái với dự đoán của tôi, cô tỏ vẻ đồng tình.

“Anh nói không sai... Tôi không phải người mua tờ báo đó. Và chị Đào cũng không phải tín đồ của báo chí... Dù thế tôi nghĩ nhiều khả năng người mang nó về là chị ấy. Chỉ là...” Cô trầm ngâm “Số báo đó đã được phát hành từ tháng Tám rồi.”

“Điều đó thì ảnh hưởng gì?” Tôi không hiểu lắm.

“Anh nhớ trong mục tin kia có đề cập tới siêu thị mới khánh thành chứ? Và việc chỗ đó có khuyến mãi trong bốn mươi ngày đầu tiên tính từ lúc khai trương.”

Tôi gật đầu. Ra là vậy. Lí do Anh Thảo không chờ đến khi người bạn của mình trả lại xe là vì lúc đó cái sự kiện khuyến mãi kia đã hết hạn mất rồi.

Dù sao thì, ngừng bàn luận về sự tồn tại của tờ báo thôi nào. Hãy quay về với trọng tâm cuộc trò chuyện, mà ở đây, là nội dung của bài viết nọ.

Cá nhân tôi khó phủ nhận rằng thông tin trong bài viết đó là một dạng “mì ăn liền”, tức là đọc thì hay, mà chẳng đọng lại gì, nhưng trong một chừng mực nào đó, tôi nghĩ nó vẫn hữu ích ở mức có thể chấp nhận được. Ít nhất thì tay biên tập viên đã sáng suốt khi không đặt bài viết vào mục “Tin hay không tùy bạn”.

Nếu như phải tường thuật lại theo kiểu lười biếng, thì bài báo đó nói về một siêu thị mới khai trương trong khu vực. Thậm chí tác giả bài viết còn không ngần ngại bổ sung thêm địa chỉ cái siêu thị như muốn bảo với người đọc rằng “Này, hãy thử đến đây nếu bạn có cơ hội, và tiện thể mua sắm luôn cũng được”.

Nôm na là thế.

Nhưng khi đi sâu vào chi tiết, không khó để nhận ra đối tượng chính được nhắc tới trong bài báo là một mặt hàng đang được bày bán trong cái siêu thị đó.

Mà thực ra ở trường hợp này, dùng từ “món hàng” thì chuẩn hơn.

Một món hàng đang được bày bán trong cái siêu thị đó.

Món hàng này là một tảng đá lớn.

Theo bài báo, với chiều cao gần ba mét, bán kính đáy một mét, tảng đá ấy có dạng bầu dục không hoàn toàn, đỉnh chóp nhỏ hơn hướng lên trên. Và vì người viết còn cung cấp cả hình ảnh nên tôi có thể đưa ra hình dung một cách trực quan hơn nữa về tảng đá kì lạ này.

Bề mặt xù xì, thô ráp, không chạm trổ rồng phượng hay điêu khắc hoành tráng, trông nó chẳng có vẻ gì gọi là quý giá.

Một tảng đá với vẻ ngoài hết sức tầm thường, tưởng như có thể tìm thấy trên bất cứ ngọn núi nào.

Vậy nhưng, chính cái tầm thường ấy lại là tiền đề cho cái bất thường sau này.

Như đã đề cập, tảng đá kia là một món hàng đang được bày bản ở cái siêu thị kì lạ đó. Và đã là hàng hóa thì phải có giá cả.

Mười tỉ là những gì một người cần chi trả nếu muốn sở hữu tảng đá.

Một cái giá cắt cổ dẫn tới một thương vụ không tưởng.

Tôi đồng ý rằng câu chuyện này chứa đầy những chi tiết bất thường, và tận dụng nó để viết bài hẳn là điều mà nhiều nhà báo sẽ làm. Nhưng cũng phải nói rõ, tôi không phải kiểu người có hứng thú đặc biệt với những thứ kiểu này. Thông thường tôi sẽ chỉ lướt qua cái mẩu thông tin ở trên rồi mặc kệ nó mà thôi. Đây không phải là vấn đề mà tôi cần thiết phải quan tâm làm gì.

Thế nhưng cô gái đang ngồi trước mặt tôi thì khác.

Anh Thảo không dễ dàng hài lòng với cái suy nghĩ “kệ đi mà sống” như bao người khác. Có gì đó làm cô cảm thấy khó hiểu, nên cô đòi hỏi được nghe một câu trả lời thỏa đáng. Và người có trách nhiệm giải thích cho Anh Thảo trong trường hợp này, là tôi.

Dù chỉ là chút cảm nhận riêng tư, nhưng tôi khá bất ngờ khi nhìn thấy khía cạnh này của Anh Thảo. Bị thu hút bởi hiện tượng kì lạ và bứt rứt tới nỗi phải nhờ người khác giải đáp vướng mắc hộ, sự tò mò của cô gái này có thể sánh ngang với một đứa nhóc được rồi. Tất nhiên, tôi không phán xét gì cả, và tôi cũng rất vui lòng được giúp đỡ cô ấy. Suy cho cùng, tôi đã chấp nhận rằng thế giới này tồn tại vô vàn kiểu tính cách đặc trưng cho chính người sở hữu, sự khác biệt là điều không thể tránh khỏi.

Vả lại, tôi có cảm giác rằng ly cà phê thằng này đang cầm trên tay giống như một kiểu mua chuộc mà Anh Thảo dành riêng cho mình vậy. Đó là một khoản tiền đặt cọc, hay chi phí trả trước mà cả hai bên giao kèo đều không mong đợi. Xem chừng tôi đã ngầm chấp nhận lời đề nghị bất thành văn do Anh Thảo đặt ra rồi.

Thôi được rồi. Hãy xem khả năng của tôi đến đâu nào.

Thở dài một hơi, tôi mở lời.

“Anh Thảo này. Có chuyện này tôi muốn hỏi. Sáng nay cô vừa tạt qua siêu thị đó đúng không? Vậy cô có nhìn thấy tảng đá đó không?”

“Về chuyện đó... Tôi có nhìn thấy...” Cốc cacao vừa kịp đưa lên miệng, cô đã phải đặt nó xuống để trả lời câu hỏi của tôi.

“Thế tảng đá đó nhìn giống trong bài báo kia chứ?”

Anh Thảo liền gật đầu một cách chắc cú.

Vậy là tính xác thực của bài báo có thể tin tưởng được. Vì tôi chưa từng, và cũng không đời nào có ý định chiêm ngưỡng tận mắt tảng đá bí ẩn kia nên coi như mọi tư liệu trong tay tôi lúc này chỉ gồm mẩu tin kia cùng trải nghiệm của Anh Thảo.

Xem chừng không nhiều cho lắm thì phải.

Dù sao trước tiên hãy thu thập thêm thông tin cái đã.

Nhấp một ngụm cà phê, tôi trầm ngâm suy nghĩ. Bây giờ khi đã quen miệng rồi, tôi thấy cà phê cũng không phải thứ gì tồi tệ cho lắm. Mùi thơm xộc lên mũi và vị đắng đã dịu bớt, tôi cảm thấy mình minh mẫn hơn chút đỉnh.

Thế rồi, tôi lên tiếng, mở đầu cho màn vấn đáp dài dằng dặc giữa mình và Anh Thảo.

Mà thực ra, nếu làm việc đấy ngay lập tức, có lẽ nó sẽ khiến cuộc đối thoại trở nên cụt lủn. Vậy nên tôi phải giải trình một số điều trước đó mới được.

“Ừm... Túm lại là thế này.”

“Vâng?” Anh Thảo dùng hai tay giữ chặt cốc cacao trước ngực, mắt nhìn chăm chú.

Không để vị khán giả kia phải chờ lâu, tôi liền nói. Mà, ở khía cạnh nào đó, gọi nó là một bài thuyết trình dài dằng dặc thì có phần chuẩn xác hơn.

“Ừm... Bây giờ thế này. Có nhiều cách để xác định xem giá trị của một thứ gì đó phụ thuộc vào những yếu tố nào. Tất nhiên, bản thân từ “giá trị” là do nhân loại tạo ra, và nội hàm của nó cũng vậy. Giá trị của một vật phụ thuộc vào chủ quan người đánh giá, sự thật là vậy, nhưng như vậy thì chung chung quá. Tôi không nhớ mình đã đọc hay nghe ở đâu, nhưng từ đó, tôi có thể đúc kết ra hai quan niệm về những yếu tố tạo nên giá trị của một vật.

“Theo quan điểm thứ nhất, giá trị của một vật sẽ phụ thuộc vào ba yếu tố, đó là: số lượng, độ thu hút và khối lượng công việc cần thiết để tạo ra sản phẩm.

“Để ví dụ, hãy phân tích tại sao một chai rượu từ thế kỉ mười sáu lại đắt đỏ. Đầu tiên là bởi số lượng những chai rượu tương tự không còn là bao, tiếp sau đó, ta phải nhắc tới nhóm những người có sự hứng thú đặc biệt tới các dòng rượu lâu đời bởi tiếng tăm của chúng thông qua quá trình lên men truyền thống. Và điều cuối cùng, chính là lượng thời gian mà chai rượu đó có được. Việc đóng nắp một chai rượu chưa phải là công đoạn cuối cùng, câu chuyện thực sự nằm ở sau đó – giai đoạn tàng trữ. Chúng ta đều biết rượu để càng lâu thì càng ngon nhờ sự phân hủy độc tố tạo thành este. Như vậy, sẽ hoàn toàn hợp lý nếu ta coi thời gian ủ rượu như một yếu tố tương đương với khối lượng công việc.

“Hiểu nôm na là vậy. Ngoài ra thì cũng có ý kiến thứ hai cho rằng có thể có thể chia giá trị của một vật ra làm ba phần: giá trị sử dụng, giá trị ngoại hình và giá trị xã hội. Giá trị sử dụng, như tên gọi, là công dụng càng nhiều và chất lượng càng tốt thì cái này càng lớn. Giá trị ngoại hình thì đề cao cảm giác trực quan, đây là lí do mà người ta sẽ nhanh chóng đánh giá món ăn nào có vẻ ngon miệng hơn, hay căn nhà nào được xây dựng tốt hơn. Và cái cuối cùng, giá trị xã hội, mục đích chủ yếu là để khoe khoang, hay đáp ứng sự tự thỏa mãn của người sở hữu, với cái quy định ngầm rằng giá trị món đồ càng cao, tức thành tiền, độ quý hiếm và sự độc đáo càng nhiều thì người sở hữu món đồ có vị thế càng lớn.

“Tất nhiên đi theo quan điểm nào cũng có lí cả, và không thể phủ nhận rằng yếu tố nào cũng quan trọng.”

Dừng lại, tôi nhấp ngụm một cà phê cho đỡ khô miệng. Sở dĩ tôi cũng hơi ngạc nhiên về những lời bản thân vừa nói. Thật khó mà tưởng tượng nổi đống kiến thức trong mấy buổi hội thảo mà tôi (bị ép phải) tham dự hồi đại học, giờ đây lại được sử dụng theo cách này.

Chỉ mong Anh Thảo không nhìn tôi bằng ánh mắt như thể trước mặt mình là sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống.

Tôi ngẩng lên.

Ồ.

Đúng là cô ấy đang nhìn tôi với cái ánh mắt đấy thật.

Sao tôi không lạ nhỉ?

Kể cũng phải thôi, nếu giờ có thằng dở người nào đó tự nhiên ngồi trước mặt mình và lảm nhảm về khuynh hướng xác nhận chắc tôi không giữ bình tĩnh được mà đập nó một trận ra trò.

Đang định hỏi xem liệu có cần tôi nói lại không thì bỗng nhiên Anh Thảo khoanh tay trước ngực, mỉm cười một cách gượng gạo. Trông dáng vẻ băn khoăn kia tôi đoán cô đang có thắc mắc gì đây.

Và đúng là ngay sau đó Anh Thảo lên tiếng hỏi thật.

“Vậy...” Ngần ngừ một hồi, cô nói “Theo anh, yếu tố nào là quan trọng nhất?”

Câu hỏi của Anh Thảo khá cụt lủn, nhưng tôi nghĩ mình hiểu ý mà cô ấy đang cố truyền đạt.

Đành vậy.

Suy nghĩ một chút, tôi bèn trả lời.

“Về chuyện này... cá nhân tôi đánh giá cao phương diện “độ thu hút” ở quan điểm thứ nhất.

“Lấy ví dụ, tôi bán một chiếc xe tăng... Sao vậy? Ví dụ thôi mà? Bỏ qua mấy cái tiểu tiết đấy đi, quay lại này... Có thể cái xe tăng đó yếu hơn hay đơn giản là kém hơn khi đối chiếu với các mẫu xe tăng khác trong chợ, giáp không dày bằng hay hỏa lực pháo chưa đủ mạnh chẳng hạn. Kể cả thế, tôi vẫn có thể thuyết phục được một gã nào đó mua hàng của mình, miễn là tôi khiến hắn cảm thấy hứng thú. Hắn càng hứng thú thì giá trả cho chiếc xe tăng càng cao, thậm chí là vượt cả mong đợi của tôi không biết chừng. Việc của tôi lúc này là kể những câu chuyện, tán gẫu vài thông tin gì đó liên quan đến chiếc xe tăng của mình, khiến nó trở nên độc đáo hơn, phù hợp hơn với với sở thích người mua mà thôi.

“Tương tự vậy, ở quan điểm thứ hai, tôi cho rằng giá trị xã hội là quan trọng nhất. Hãy quay lại với chai rượu sản xuất từ thế kỉ mười sáu. Có thể nó được sản xuất bởi một xưởng rượu vô danh nào đấy, nhưng điều đó sẽ không thay đổi sự thật rằng nó đã có hơn bốn trăm năm tuổi thọ. Kết hợp với lời đồn thổi về chất lượng chai rượu và cả mong muốn thể hiện sự giàu có của những người tham gia đấu giá, sẽ dễ hiểu tại sao giá trị của cổ vật thường liên hệ mật thiết tới giá cả của nó.

“Sở dĩ tôi nói tương tự, chính là vì tính linh động của chúng. Bởi lẽ, một sản phẩm sau khi sản xuất, hay một món ăn đã được đưa ra bàn, sẽ không còn cách nào để làm thay đổi chất lượng của nó nữa, từ vẻ bề ngoài cho tới công dụng bên trong. Những thứ đều đã cố định và bị khóa cứng. Như vậy, người bán chỉ còn một cách tối ưu để tăng thêm giá trị cho sản phẩm là làm khơi dậy sự hứng thú nơi người mua, hay là làm tăng lên giá trị xã hội của nó. Chính vì yếu tố này không hề có giới hạn, kể cả trên lẫn dưới, nên nếu biết cách, người ta có thể đẩy giá lên trời mà vẫn có người sẵn sàng bỏ tiền, còn không, nó sẽ thành con dao hai lưỡi, làm giảm đi giá trị của sản phẩm và tồi tệ hơn là không thể bán được.”

Rồi tôi ngừng lại. Lần này thì tôi ngừng thật. Những gì cần giải thích cũng đã giải thích. Và tôi mong rằng Anh Thảo nắm được điều mà mình vừa cố truyền đạt. Nó là tiền đề cho những câu hỏi của tôi sau này, vì vậy sẽ dễ dàng hơn nếu cô ấy hiểu ý tôi.

Tất nhiên cái cách cô ấy chăm chú nhìn xuống cốc cacao làm tôi có chút băn khoăn. Nhưng dù sao, đợi chờ là hạnh phúc, và tôi thì không có ý định phàn nàn gì cả.

Rồi cuối cùng, Anh Thảo cũng lên tiếng, dưới dạng một câu hỏi.

“Trước kia chưa có dịp hỏi...” Cô tỏ ra dụt dè “Chắc anh dân kinh tế... phải không nhỉ?”

“Coi là vậy cũng được.” Tôi trả lời.

“Ra vậy...” Anh Thảo nói kiểu lấp lửng, rồi cô lại im lặng như muốn ra hiệu “hãy nói tiếp đi, tôi nghe đây”.

Tuy không hiểu lí do nào thôi thúc cô gái ngồi trước mặt mình đặt ra một câu hỏi có phần lạc đề như thế, nhưng tôi sẽ bỏ qua tiểu tiết vậy.

Tất nhiên nếu Anh Thảo không còn thắc mắc gì nữa, tôi đành phải tiếp tục thôi.

“Giờ thì tôi sẽ hỏi cô vài thứ về tảng đá kia, được chứ?”

“Tôi sẽ cố trả lời trong khả năng...” Anh Thảo gật đầu.

Hít một hơi dài, tay khoanh trước ngực, tôi bèn nói.

“Vậy thì... Đầu tiên, cô đã nhìn tận mắt tảng đá đó rồi, vậy vẻ bề ngoài của nó có gì đặc biệt không?”

“Ừm...”

Thấy Anh Thảo có vẻ băn khoăn, tôi bèn gợi ý.

“Màu sắc?”

“Nếu màu xám là bình thường... thì tôi nghĩ màu sắc của nó bình thường...” Ngẩng lên trần nhà nghĩ một chút, cô trả lời.

“Vậy còn lấp lánh hay phát ra ánh sáng kì lạ?”

“Tôi nghĩ là tảng đá không làm được việc đó...”

“Thế còn hình thù đặc biệt, hay một bức điêu khắc nào đó trên bề mặt tảng đá?”

“Tôi không nghĩ là có gì đáng chú ý về ngoại hình của tảng đá cả...” Được tôi dẫn lời, Anh Thảo đáp lại một cách suôn sẻ mặc dù còn hơi e dè.

Tôi hiểu rồi, vậy là có lẽ vấn đề không nằm ở ngoài mà là bên trong à?

Xem chừng cuộc điều tra vẫn chưa dừng lại được.

“Thế cô có biết được hay nghe ngóng gì không? Về vật chất cấu thành nên tảng đá?” Tôi hỏi.

“Ừm... Tôi khá chắc là không...”Anh Thảo đáp lại.

“Về nguồn gốc hay xuất xứ của nó thì sao? Dạng như thiên thạch đến từ không gian chẳng hạn?”

“Cũng không nốt...”

“Ừm.” Tôi gật đầu “Thế còn quá trình khai thác?”

“Tôi không nghĩ thế...” Anh Thảo trả lời trong khi đôi mắt vẫn đang hướng ra ngoài cửa sổ.

“Phải rồi. Tảng đá ấy có đi kèm mục đích tôn giáo hay mang ý nghĩa tâm linh nào không?” Tôi lại hỏi.

“Ừmmm... Tôi không thấy có một bát hương hay tín đồ tôn giáo nào gần đấy cả...” Anh Thảo lắc đầu, có vẻ cô đã hiểu thấu được vấn đề.

“Điều cuối cùng này...” Tôi lên tiếng báo hiệu như vậy, bởi lẽ tôi cũng cạn câu hỏi rồi “Cô có biết tảng đá ấy gắn liền với sự kiện nào đó không? Một sự kiện lịch sử chẳng hạn... Hay truyền thuyết cũng được.”

“Tôi không rõ... Nhưng chẳng ai nói với tôi về chuyện đó... nên có lẽ là không đâu”

Anh Thảo tỏ ra trầm ngâm.

“Hừmmm...” Tôi thở dài thay cho lời đáp.

Những điều tôi vừa hỏi, sở dĩ đều là để xác định xem tại sao tảng đá kia lại có giá trị tới nhường ấy. Đánh vào mong muốn được sở hữu của con người, bất kì sản phẩm nào cũng cần có những điểm đặc biệt, về mặt hình thức hay cái nội tại, phải thực sự nổi bật lên. Bằng không, nó sẽ chẳng bao giờ có thể đạt tới một giá trị vượt trội so với mặt bằng chung, và sẽ không ai chịu bỏ tiền ra để rước thứ đó về cả.

Thế nhưng từ những thông tin Anh Thảo cung cấp cho, tôi cảm thấy ngày càng có ít cơ sở để tin vào lập luận trên. Chẳng phải nếu muốn bán được một sản phẩm gì đó và thu hút được người mua thì phía cung cấp phải tìm cách thể hiện cho đối phương biết được mọi ưu điểm của mặt hàng chứ?

Hay là đây không phải hướng giải quyết cho sự việc này?

Lẽ nào...

Chìm trong những suy nghĩ bản thân, cả tôi và Anh Đào đều lặng thinh.

Cứ như vậy, cuộc đối thoại của chúng tôi rơi vào tình trạng bế tắc.

Sau màn vấn đáp vừa rồi, cả hai đều không biết phải nói gì tiếp theo. Nhưng cá nhân tôi cho rằng đây là một sự im lặng có thể chấp nhận được. Bởi suy cho cùng, ở quán cà phê, nếu không có gì để nói, người ta có thể giả vờ mình đang ngồi nhấm nháp cappuccino và tận hưởng nhạc jazz. Sẽ chẳng ai phán xét điều đó cả, trừ khi họ thực sự muốn.

Vả lại, đáng lẽ ra đây là thời điểm để tôi và Anh Thảo hỏi han nhau mấy câu vô thưởng vô phạt mới đúng. Dự định tương lai, mẫu người ưa thích, món ăn sở trường, ca sĩ thần tượng,... hay những chủ đề kiểu kiểu vậy. Đó sẽ là cách tối ưu để khỏa lấp đi số thời gian chết trong cuộc nói chuyện.

Thế nhưng, có ngồi lại với nhau mới biết, cả tôi và Anh Đào đều không phải tuýp người mau miệng và có một sự tò mò đặc biệt nào đối với đối phương. Phần vì chúng tôi quen nhau chưa được lâu, còn chủ yếu thì hẳn là do trời sinh ra tính như vậy...

Mà khoan.

Hình như mình hơi lạc đề thì phải?

“Vậy... anh có gì cần hỏi nữa không?” Vừa lúc ấy Anh Thảo lại lên tiếng hỏi.

“Không. Tôi nghĩ vậy đủ rồi.” Tôi đính chính.

“Ừm... Nói vậy tức là... anh nghĩ ra gì đó rồi à?”

“Ừ thì, cũng không chắc chắn cho lắm, nhưng đúng là vậy.”

Tuy nói theo kiểu lấp lửng nhưng tôi có đủ tự tin để tin vào nhận định của mình. Thực ra qua những thứ hỏi được từ Anh Thảo, tôi cũng rút ra được kha khá điều. Mặc dù các câu trả lời của cô ấy đều mang sắc thái phủ định nhưng điều đó không có nghĩa là nó vô nghĩa, bởi vì tôi đã sử dụng phương pháp liệt kê để tìm ra đáp án. Khi bạn đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật – nếu phải lấy dẫn chứng thì cái suy nghĩ của tôi nó cũng tương tự thế này.

Tất nhiên chưa chắc tôi đã xét tới mọi trường hợp. Cũng có thể tôi bỏ sót một vài manh mối hay viễn cảnh nào đó, nhưng cũng khó trách, bởi lẽ trí tưởng tượng của tôi cũng có hạn mà thôi. Thế nên không quá khó hiểu khi lượng giả thiết tôi đưa ra khá khiêm tốn... Tuy nhiên đôi khi nhiều chưa hẳn đã tốt, và trong hoàn cảnh eo hẹp về thời gian cũng như nguồn lực thế này thì tôi cho rằng mình có thể bớt khắt khe đi đôi chút.

Đúng vậy, nói như thế tức là tôi đã sớm gạch bỏ hết những trường hợp không thể rồi. Và giờ chỉ còn duy nhất một giả thiết nữa chưa được nhắc tới.

Bởi vậy, hiển nhiên là nó sẽ đúng...

Mà nói thế không chuẩn cho lắm,

Phải là “Bởi vậy, hiển nhiên là nó sẽ hợp lí nhất” thì sẽ chính xác hơn.

Có lẽ dây dưa thế là đủ rồi, tôi nên sớm trình bày cho Anh Thảo về ý tưởng của mình thôi nào. Thầm nhủ như vậy, tôi đưa tay lên gạt mũi, nhân tiện nhìn trộm cô gái đang ngồi trước mặt mình.

Trông Anh Thảo thư thái hơn tôi nghĩ. Vừa nhấm nháp đồ uống, cô vừa nhìn vẩn vơ ra ngoài cửa sổ.

Điều đó làm tôi có chút băn khoăn, nhưng suy cho cùng nó chẳng phải cái gì quan trọng cho lắm. Và thế là, tôi bèn lên tiếng.

“Nói chung là tôi nghĩ mình tìm ra câu chuyện đằng sau tảng đá kia rồi.”

“Vậy hả?” Nghe thấy thế Anh Thảo liền quay lại nhìn tôi “Nếu thế thì anh kể đi...”

Tôi ngần ngừ một chút rồi mới nói.

“Nhưng hãy nhớ rằng đây chỉ là suy đoán thôi nhé. Tôi không chắc chắn là nó sẽ đúng sự thật đâu.”

“Không sao cả...” Anh Thảo chớp mắt.

“Ừm. Vậy thì...” Tôi gật đầu xác nhận “Cá nhân cô nghĩ sao về tảng đá đó?”

Tự dưng bị hỏi làm Anh Thảo hơi bất ngờ, nhưng rồi cô cũng nhanh chóng tìm cách trả lời.

“Tôi chỉ không hiểu... tại sao họ lại bán một thứ như thế ở siêu thị với cái giá trên trời? Rõ ràng nếu có ai đó mua nó, chắc chắn họ không hề bình thường chút nào... Ý tôi là về cả đầu óc lẫn gia thế ấy...”

“Thế mới nói tảng đá đó đâu phải để bán.”

“Hả?” Anh Thảo nhìn tôi đầy khó hiểu

“Nói thật thì đến một hòn đá nhặt ngoài đường còn có nhiều giá trị sử dụng hơn tảng đá đấy. Ít nhất cô có thể dùng nó để chọi tên nào chọc tức mình. Những gì tôi hỏi cô đều đã củng cố cho giải thiết này của tôi. Nôm na mà nói thì nếu không thể tìm lí do tại sao tảng đá lại giá trị, ấy là vì nó vốn vô giá trị. Mà thực sự thì ngay từ đầu cũng chẳng có ai bán đá quý ở siêu thị cả. Vậy nên ngay từ đầu tảng đá đó đã chẳng phải để bán rồi.”

“N-Nhưng...”

“Có điều này tôi muốn hỏi, cô có thấy ai đứng canh gác tảng đá đó không?”

Nghe vậy Anh Thảo nghiêng đầu một đoạn, rồi cô nói.

“Theo tôi nhớ... thì không thấy ai mặc đồ bảo vệ hay giống vậy ở gần tảng đá cả...”

“Vậy còn biện pháp bảo vệ vô hình trước mắt thường như tia hồng ngoại thì sao?”

“Nếu là mấy cái đèn chiếu từ dưới lên tảng đá như ở bảo tàng thì có lắp... nhưng tôi thực sự không nghĩ đưa tay qua đấy sẽ kích hoạt chuông báo động...”

“Tôi hiểu ý cô. Nhìn qua bức ảnh trên tờ báo này tôi cũng phần nào cảm nhận được điều đó. Thậm chí tảng đá còn chẳng được đặt trong lồng kính nữa kia mà” Tôi vô thức thở dài “Có thể nói mức độ an ninh dành cho tảng đá đó cực kì thấp. Lí do thì quá rõ ràng rồi: vì nó chẳng đáng giá để mà phải làm tới vậy.”

Xem chừng vẫn chưa hài lòng với những lời tôi vừa nói, Anh Thảo chau mày.

“Nhưng nếu ý anh là tảng đá đó vô giá trị... thì tại sao?”

Tôi liền sửa lại.

“Thực ra nói tảng đá đó vô giá trị cũng không đúng. Chẳng qua nó vô dụng với chúng ta vì nó không nhằm vào một hình thức khách hàng cụ thể nào cả. Đối tượng mà tảng đá này nhắm tới, nghe thì có vẻ kì lạ, nhưng đó chính là sự hiếu kì của con người.”

Anh Thảo tiếp tục im lặng nghe tôi nói.

“Rõ ràng một tảng đá trông có vẻ vô dụng được bày bán ở siêu thị với cái giá cả chục tỉ sẽ là một đề tài thú vị để viết báo và bàn tán trên mạng xã hội. Chính điều đó làm tảng đá nổi tiếng. Và tảng đá đó càng nổi tiếng thì nơi đặt nó, tức cái siêu thị kia cũng sẽ nổi tiếng theo. Càng nhiều người biết tới sự tồn tại của cái siêu thị đó nghĩa là càng có nhiều người đến đó mua đồ. Kể cả những người đến chỉ vì tảng đá thì vẫn có khả năng cao là họ sẽ mua một món đồ nào đó hoặc dùng bữa ở quầy ăn nhanh siêu thị. Với quy mô của cái siêu thị đó thì chắc sẽ có một hai quầy ăn thôi, để phục vụ những khách hàng đi từ sáng đến chiều chẳng hạn. Chỉ riêng điều đó thôi đã giúp các nhà quản lý tiết kiệm một khoảng tiền quảng cáo lớn rồi. Bằng chứng chính là việc tảng đá xuất hiện trên bài báo nọ và từ đó tác động tới quyết định của cô.

“Nôm na thì như thế. Cá nhân tôi cho rằng đây là lời giải thích hợp lí nhất rồi. Nó đã đưa ra những nhận định thỏa mãn cho động cơ và hiện tượng kì lạ về tảng đá kia.”

“Oaa...” Anh Thảo không kìm được cảm thán mà thốt lên. Nhưng cô có vẻ vẫn muốn hỏi gì đó.

Thế rồi, cô nói.

“Nhưng... tôi còn một thắc mắc nữa... Tại sao họ không lấy hòn đá cho nó đơn giản mà lại phải dùng tới một tảng đá cồng kềnh như thế? Ý tôi là... chẳng phải như vậy sẽ dễ vận chuyển và bảo quản hơn sao?”

Nghe thấy thế tôi bèn cười hắt ra một cái làm Anh Thảo không khỏi bối rối mà chớp chớp mắt vài chặp.

“Thực ra thì chính câu hỏi của cô đã bao hàm câu trả lời rồi đấy.”

“...”

“Thôi được rồi...”

Tôi đưa tay ra trước ngực làm bộ như đag cầm một chiếc hộp vô hình.

“Thực ra mấu chốt ở đây chính là trọng lượng và kích thước. Ngay cả cô cũng nhận thấy tảng đá lớn như vậy sẽ khó vận chuyển hơn phải chứ? Nghĩ mà xem, an ninh ở siêu thị vốn vô cùng lỏng lẻo, nếu chỉ dùng một hòn đá dễ dàng mang đi được chẳng phải sẽ tạo điều kiện xảy ra trộm cắp sao? Mặc dù tôi cũng chưa nghĩ ra loại người nào lại có động cơ để làm chuyện này, nhưng không phải là không thể. Có thể nói đây là phương án tối ưu nhất để đánh đổi với hệ thống an ninh chặt chẽ mà cần nhiều kinh phí để duy trì.”

“Thì ra là vậy!” Anh Thảo reo lên một tiếng. Giờ thì trông cô đã hoàn toàn thỏa mãn với lời giải thích của tôi rồi.

Nở nụ cười thán phục, Anh Thảo liền nhìn tôi mà nói.

“Anh giỏi thật đấy... Chỉ có từng đó thông tin mà suy luận ra quá nhiều tới vậy...”

“Nói quá rồi. Đấy chỉ là suy đoán vớ vẩn mà thôi. Hơn nữa có khi chuyện này là do mấy tay quản lí thừa hơi bày ra không biết chừng. Con người mà, nhiều kẻ điên lắm.”

Ngoài mặt thì tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng thực ra bên trong tôi đang phổng hết cả mũi lên. Ý tôi là ai chả vui khi được người khác khen ngợi cơ chứ? Chẳng thể phán xét họ được.

Vả lại, dựa trên tinh thần của một buổi cà phê vào sáng chủ nhật, tôi cho rằng mình đã có chút thời gian thoải mái cần thiết. Không hiểu sao nhìn Anh Thảo, tôi tự dưng có cảm giác khá kì lạ. Cũng chẳng phải mê tín gì, chỉ là thật buồn cười khi chúng tôi vốn không quen biết nhau từ đầu, trải qua một vài sự cố kì lạ mà thành ra dây dưa với đối phương. Nếu gọi là duyên số chưa chắc đã sai. Và cũng thật hài hước khi vừa mới gặp nhau trở lại, Anh Thảo đã lập tức kéo tôi vào một sự việc bất thường mà chắc hẳn nếu không có gì đặc biệt, tôi sẽ chẳng bao giờ chú ý đến nó cả. Thực ra tôi còn nghĩ rằng câu chuyện vừa rồi chỉ là cái cớ, là phương tiện của buổi cà phê này mà thôi. Không ai cố tình để nó xảy ra cả, tất cả cứ đến theo cái cách tự nhiên nhất có thể.

Dù sao thì cuộc vui nào rồi cũng đến hồi kết.

Tôi đã đưa ra lời giải đáp cho thắc mắc của Anh Thảo, và bởi vậy hai đứa cũng không còn lí do gì để nấn ná ở đây nữa.

Chúng tôi không chạy chung một dự án, không làm chung một công việc, không ở chung một khu nhà và không có chung một sở thích. Suy cho cùng, chúng tôi thực sự chẳng có một điểm chung nào cả, nên có muốn kéo dài đối thoại cũng chẳng được.

Có lẽ tôi nên kết thúc cuộc gặp này trước khi mọi thứ trở nên nhàm chán thôi nhỉ?

Tôi về nhà tôi và cô về nhà cô, hai đứa lại tiếp tục sống theo cái cách mà mình vẫn sống. Và thỉnh thoảng, có lẽ, có lẽ thôi, chúng tôi sẽ va chạm trên phố lúc nào đó như một sự ngẫu nhiên không ngoài dự đoán. Tất nhiên, hai đứa có thể bày ra một cuộc đi ăn hay cà phê tương tự thế này, tôi sẽ rất hoan nghênh mà thôi.

Nghĩ như vậy, tôi nâng ly lên và nhấp nốt ngụm cà phê cuối cùng. Nó nguội rồi, mùi thơm đã giảm bớt nhưng vị đắng thì vẫn còn nguyên vẹn. Chắc tôi sẽ rủ mấy đồng nghiệp mới ra đây thử xem sao. Đó cũng là một cách để thắt chặt quan hệ mà nhỉ?

“Anh nhớ cô bạn tên Kim của tôi không? Chắc là có nhỉ... Dù sao lúc đi dạo trên đê anh cũng có nói mà...”

Và ngay trước khi tôi định mở miệng nói lời mãn cuộc thì Anh Thảo lập tức lên tiếng.

Tôi rướn mày nhìn cô.

“Cô ấy thì liên quan gì?”

Khá kì lạ khi Anh Thảo tự dưng nhắc tới một cô gái vốn chẳng liên quan gì tới cuộc nói chuyện và cũng không có nhiều can hệ với tôi cho lắm.

“À thì... Tôi chỉ đang tự hỏi cái hôm cậu ấy mượn anh... Có chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Nghe thấy vậy tự nhiên trong đầu tôi bắt đầu nhớ lại về ngày hôm ấy... Khó mà nói đó là kỉ niệm gì đẹp đẽ được, trái lại nó còn làm tôi thấy hơi nôn nao là đằng khác. Quả thật tôi vẫn nhớ cái khoảnh khắc mình lăn lộn như một tên vật thuốc dưới ảnh hưởng của thứ mùi kì lạ nọ...

“Ừ thì cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng lắm đâu. Mà tôi cũng chẳng muốn nhắc tới nó nữa.”

Tôi cười trừ. Thấy vậy Anh Thảo tỏ ra tiu nghỉu. Xem chừng người bạn kia không kể lại cho cô ấy chút gì rồi... Mà thế cũng tốt, tôi đỡ phải giải trình nhiều.

Dù vậy, nhân tiện nói về vụ này làm mấy thắc mắc từ lâu về cô gái nọ bỗng nổi lên trong tôi. Không kìm được tò mò, tôi bèn hỏi Anh Thảo.

“Không liên quan nhưng hình như bạn cô là người nước ngoài à? Ngoài mái tóc ngả nâu ra thì tôi không thấy cô ấy có quá nhiều nét ngoại quốc...”

“À à... về chuyện đó...” Anh Thảo liền gật gù “Nếu gọi là ngoại quốc thì hơi quá... Nhưng đúng là ông nội của cậu ấy là người Pháp nên mái tóc kia cũng được thừa hưởng một phần từ đó... Vả lại cậu ấy cũng sống ở đây từ bé rồi...”

“Cơ mà xem chừng cô gái đó với Anh Đào có vẻ không ưa nhau lắm thì phải?”

“Anh tinh thật đấy... Đúng là chị Đào không thích cậu ấy, nhiều khi còn khó chịu ra mặt cơ nên tôi thường không nhắc đến cậu ấy trước mặt chị... Tôi cũng chẳng biết đầu đuôi thế nào, lúc hỏi thì chị chỉ bảo “Cứ coi như là xung đột nghề nghiệp đi”...”

“Xung đột nghề nghiệp?” Tôi hỏi.

“Tôi cũng không hiểu lắm...” Anh Thảo lắc nhẹ đầu “Nhưng đúng là chỗ hai người đó làm có phần đối lập nhau thật... Của chị Đào là viện nghiên cứu khoa học còn của người kia là, nếu tôi không nhầm cũng là viện nghiên cứu nhưng là về khía cạnh văn hóa hay tương tự thế...”

“Ra vậy.”

Biết những điều trên giúp tôi có một cái nhìn rõ ràng hơn về hành động của cô gái kì lạ kia. Tôi đã tự hỏi vì cớ gì mà cô ta phải lân la đến những chỗ bất bình thường như vậy, nhưng giờ thì coi nó là tính chất công việc cũng không có gì sai.

“Mà hình như bạn cô còn hỏi mượn con mèo kia một lần nữa nhỉ.”

“Ừm... À phải. Lúc anh còn ở trong con mèo là lần đầu tiên. Sau đó th-”

Chưa kịp dứt lời, chợt Anh Thảo mở to đôi mắt, nhìn tôi chằm chặp như thể kinh ngạc lắm. Hành động đó làm tôi đang định nhích người liền khựng lại. Rồi cô nói, giọng run run.

“S-Sao anh... lại biết chuyện đó?”

“Ủa? Thì tại v-”

Tôi lập tức giật mình.

Thôi chết! Lỡ nói hớ rồi!

Ngay từ đầu tôi đã chủ định giấu nhẹm chuyện này đi, nhưng không hiểu run rủi thế nào lại thành ra giấu đầu hở đuôi kiểu này. Thật bất cẩn quá đi mất... Tôi cứ thế cuốn theo cuộc nói chuyện mà chẳng nhận ra nó đã bị chuyển hướng từ lúc nào.

Cảm giác cả người bắt đầu nóng lên, tôi bắt đầu thấy ngứa ngáy trên đầu.

“Ờ t-thì...” Tôi tìm cách phân trần.

Nhưng Anh Thảo liền cắt ngang và nắm lấy quyền lên tiếng.

“L-Lần thứ hai cậu ấy đến mượn mèo là một ngày sau khi anh rời đi. Không thể nào có chuyện anh biết được... Nếu là được nghe qua điện thoại thì càng không thể... Mà không... Anh không thể biết được, dù là theo cách nào đi nữa. Trừ khi...”

Cô nói với giọng chắc nịch.

“... anh trực tiếp quay trở lại nhà tôi.”

Tôi im bặt.

Anh Thảo đã nắm thóp được tôi rồi. Chẳng thể nói gì để đánh lạc hướng cô ấy nữa. Bịa đặt hay phủ nhận đều vô nghĩa hết, bởi mọi thứ đều rõ ràng như ban ngày. Một sai sót trong lời nói dối mà đến đứa trẻ cũng nhận ra được, thực sự không sai khi nói tôi đã rơi vào cái bẫy không chủ định của Anh Thảo.

Giờ thì chỉ còn một viên đạn cuối cùng, nếu Anh Thảo nhận ra điều đó và khai hỏa, sẽ chẳng còn đường lùi nào cho tôi nữa.

Và tất nhiên, điều tôi không mong đợi đã xảy ra. Bởi nói thế nào thì Anh Thảo vẫn tinh nhạy hơn vẻ bề ngoài của mình.

Với giọng điệu như một thanh tra thực thụ, cô lập tức chốt hạ.

“Anh đã đến lúc tôi không có nhà. Điều đấy có nghĩa là anh đã gặp chị Đào đúng không? Và chắc hẳn anh phải biết gì đó về chuyện chị ấy rời đi... À không. Còn hơn thế, anh có liên quan tới chuyện chị ấy rời đi không?”

Tuy biểu tình của Anh Thảo không giống như đang buộc tội nhưng nó vẫn làm tôi chùn bước. Với cái tính của cô gái đang ngồi trước mặt mình, hiển nhiên tôi biết cuộc đối thoại này rồi sẽ dẫn đến đâu.

Xem chừng có giấu diếm cũng chẳng để làm gì. Và có lẽ tôi nên bớt nghiêm trọng hóa vấn đề lên vậy. Suy cho cùng đó cũng chẳng phải bí mật quốc gia hay cái gì đó đại loại thế...

Thôi thì sự đã rồi.

Cân nhắc một hồi, tôi đành thở dài mà gật đầu.

“Đúng là tôi từng trở lại nhà cô. Nhưng liên quan đến việc Anh Đào rời đi thì tôi không chắc.”

“Lần đó anh đến để làm gì vậy?”

“Tôi có chút chuyện cần trao đổi với Anh Đào.”

“Thế chuyện đó là chuyện gì vậy?”

Lần đầu tiên trong cuộc nói chuyện, Anh Thảo trở thành người tra hỏi.

Tôi thở dài, hạ giọng đáp lại.

“Về chiếc máy bay đã chở ba mẹ hai người ba năm về trước.”

Ngay tắp lự đôi mắt lấp lánh của Anh Thảo mở to chưa từng thấy. Cặp đồng tử giãn rộng, hướng thẳng vào tôi chứa đầy sự kinh ngạc.

Đó là một phản ứng không nằm ngoài dự đoán, tôi thầm nhủ.

Khỏi cần nói cũng biết cả hai rơi vào trạng thái im lặng như thế nào.

Nhưng rồi Anh Thảo cũng sớm lấy lại được sự bình tĩnh. Thậm chí cô ấy còn làm việc đó dễ dàng hơn tôi tưởng.

Ngồi sâu vào ghế, Anh Thảo nhắm mắt lại như đang suy nghĩ gì đó. Rồi cô hít một hơi thật sâu rồi dùng giọng điềm tĩnh nhất có thể để hỏi.

“Anh có thể kể cho tôi nghe những gì anh đã nói với chị Đào được không?”

“Ừ thì...”

“Tôi thực sự muốn biết. Biết lí do vì sao chị Đào lại đột ngột bỏ nhà, biết thêm về chuyến bay ba năm trước... Tôi nghĩ mình có quyền đòi hỏi điều đó... Tôi không thể chịu nổi việc mình là duy nhất mù tịt mọi thứ được... Nó... thực sự rất khó chịu...”

Anh Thảo nói mà như khẩn cầu.

Thật khó từ chối trong cái hoàn cảnh này, nhất là khi những lời của cô ấy đều đúng cả. Và tôi thì không phải kẻ nhỏ mọn tới mức làm ngơ yêu cầu từ tận đáy lòng của một cô gái.

Đã phóng lao thì đành theo lao vậy, tôi cũng chẳng có ý định chần chừ thêm nữa. Nghiêng ly cà phê trống không về phía trước, tôi chẹp miệng.

“Thôi được rồi. Nhưng tôi sẽ không kể không công đâu.”

Chớp chớp mắt ra chiều khó hiểu, rồi Anh Thảo cũng hiểu ra mà đáp lại.

“Chỉ cần trong khả năng, tôi sẽ cố hết sức để đáp ứng yêu cầu của anh...”

“Vậy thì thêm một chầu cà phê nữa. Được chứ?” Tôi trả lời kèm theo một nụ cười.

Nghe thấy vậy Anh Thảo cũng bật cười theo. Cô đưa một tay lên chống cằm.

“Yêu cầu của anh hơi cao đấy... Nhưng xem chừng tôi không từ chối được rồi...”

Và sau câu nói đùa ấy, một ly cà phê nữa nhanh chóng xuất hiện trước mặt tôi. Không hiểu sao mặc dù chính bản thân là người đề đạt, nhưng tôi lại có cảm giác mình đang bị Anh Thảo sử dụng cà phê để mua chuộc vậy...

Thật lạc đề quá rồi.

Tôi nhấp một ngụm cà phê cho lại giọng. Rồi không để cô gái đang chăm chú nhìn mình từ nãy đến giờ phải chờ lâu hơn nữa, tôi chọn tư thế ngồi thoải mái nhất và bắt đầu lên tiếng kể.

“Túm lại thì, chuyện là thế này...”