“Tỉnh dậy đi công chúa!”
Tôi giật mình.
Có ai đó cứ liên tục lay nhẹ vai tôi.
Phải rất cố gắng tôi mới có thể mở nổi đôi mắt đang ríu lại hết mức. Chẳng hiểu sao tôi thấy uể oải ghê gớm, cứ như thể tôi bị dựng dậy khi đang giữa giấc ngủ trưa vậy.
Trong một khắc tôi không thể nhớ nổi mình đang ở đâu và làm gì.
Đầu tôi quay quay. Mọi thứ cứ mông lung như một giấc mơ.
Tôi cố xác định lại phương hướng.
Không gian chật hẹp, hơi mồ hôi, mùi đồ ăn hâm nóng, khay bàn ăn được dựng lên cẩn thận và họa tiết hoa hồng trên lớp bọc ghế...
Phải rồi... tôi đang ở trên một chuyến bay...
Nhưng có gì đó rất kì lạ... Mọi thứ im ắng một cách khác thường...
Không hề có tiếng u u ồn ào của động cơ, và cả tiếng xì xầm nói chuyện. Im bặt.
Tôi quay sang nhìn ra ô cửa sổ nhỏ.
Và những gì đập vào mắt tôi...
Một thứ ánh sáng sặc sỡ tưởng như chỉ xuất hiện khi có hiện tượng cực quang. Đúng hơn là vô số những dải sáng đủ các sắc thái đan lẫn vào nhau như những chiếc tua sứa trên một bức nền đen thăm thẳm... Chúng liên tục thay đổi hình dạng từ những vòng cung song song trở thành loe ra như bàn tay, hay tụ lại thành xoáy trôn ốc, và đôi khi thì chẳng theo một quy luật nào cả.
Khoan...
CÁI GÌ VẬY?!?
Tôi không nghĩ mình bị ảo giác, nhưng quả thực, có lẽ trong tình huống này sẽ tốt hơn nếu tôi bị thế thật.
Nếu kia là bầu trời, thì rõ ràng đó không phải bầu trời mà tôi thường thấy. Nó có màu xám ảm đạm vào những ngày mưa và xanh vời vợi vào những ngày nắng, chứ không kì dị như thế kia.
Nhìn một hồi, cảm giác bất an cũng cứ thế mà leo thang.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Liệu tôi có đang ở trong một giấc mơ quái đản nào không đây?
“Em có vẻ bình tĩnh hơn chị tưởng nhỉ.”
Sực tỉnh, tôi quay sang phía giọng nói nhẹ nhàng ấy vừa phát ra.
Tôi có chút bất ngờ khi nhận ra chị Di đang đứng đằng sau, tựa lưng vào ghế trong tư thế chống nạnh. Chị nhìn tôi một cách hết sức bình thản.
“Nghe này, chị không biết em đang nghĩ gì, nhưng đây là sự thật đấy. Và đừng hét lên hay làm mấy việc đại loại thế.”
Tôi không thực sự hiểu mục đích của chị Di khi nói những lời đó, nhưng nó làm tôi có chút yên tâm. Cách thể hiện của chị mang phong thái của một người đáng tin và có thể dựa dẫm được. Không biết tại sao, nhưng tôi cảm giác rằng chị thực sự nắm được chuyện gì đang diễn ra ngay lúc này.
Phải cố gắng lắm tôi mới có thể nặn ra vài lời để nói.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Chị cũng không rõ.” Chị Di nhún vai.
Một câu trả lời thẳng thừng.
Dù sao nó cũng không làm tôi hoang mang hơn là bao.
“Vậy mọi hành khách khác đâu rồi? Họ có còn trên máy bay không mà sao không thấy động tĩnh gì vậy?”
Nghe vậy chị Di trầm ngâm một chút trước khi đưa ra cho tôi một cái nháy mắt đầy ẩn ý “Về chuyện đó, sao em không tự đứng lên mà xem nhỉ?”
Tôi bèn làm theo lời chị, chầm chậm cởi dây an toàn rồi từ từ nhỏm dậy.
Nhìn sang trái. Ngước sang phải. Rồi quay về phía sau...
Tôi bàng hoàng.
Lẽ nào mọi thứ trở nên im ắng một cách đáng sợ như vậy...
Vì tất cả hành khách đều đang... NGỦ??
Khoan! Có đúng là họ đang ngủ không vậy? Hay đây là một kiểu hôn mê kì lạ nào đó? Mà nhỡ đâu tệ hơn thế... Nhớ đâu họ đều đã... chết rồi thì sao?!
Không biết thực hư thế nào, nhưng toàn bộ hành khách trên máy bay trừ tôi và chị Di đều đang trong trạng thái bất động, tất cả đều ngồi yên tại chỗ, mắt nhắm nghiền nên tôi chẳng thể tự tin mà đưa ra một nhận định chắc chắn. Trên từng hàng ghế trải dài, các hành khách ngồi với đủ mọi tư thế, thẳng thớm, nghiêng ngả, xiêu vẹo hay cúi gập cả người về phía trước... trông chẳng khác gì những con ma nơ canh vừa trải qua một cuộc vận chuyển trên đoạn đường đầy ổ gà.
“Thôi nào, họ vẫn còn sống, chỉ đang ngủ thôi, giống như em lúc nãy ấy, cả phi hành đoàn cũng vậy, và máy bay thì dừng hoạt động lâu rồi, nhưng có vẻ nó vẫn đang trôi nổi thì phải...” Chị Di liền xác nhận thay cho tôi, nhưng điều đó không giúp tôi thêm yên tâm là bao.
“Thế tại sao chị không ngủ?”
“Chịu.” Chị đẩy vai ra dấu chẳng biết “Nhưng nếu nói chị không thấy buồn ngủ thì cũng không hẳn vậy. Không hiểu sao lúc đó chị tự nhiên buồn ngủ muốn chết luôn, nhưng quả thật trong tình thế đấy ngủ được cũng tài.”
Vậy là có chuyện không thể lường trước đã xảy ra với chuyến bay này rồi, nhưng dựa trên tình hình bây giờ thì cũng chưa đến nỗi thảm họa. Câu hỏi đặt ra bây giờ rằng, chính xác thì toàn bộ sự việc là như thế nào? Nếu nắm được diễn biến câu chuyện, không biết chừng tôi có thể nghiệm ra gì đó cũng nên.
Nghĩ vậy tôi liền lên tiếng yêu cầu.
“Nói vậy tức là chị đã thức suốt phải chứ? Vậy chị có thể cho em biết chuyện gì đã xảy ra không?”
“Nếu em muốn” Chị Di nhướn mày, làm ra vẻ mặt ưu tư trong chốc lát như đang mường tượng, rồi chị nói.
“Nếu không nhầm thì lúc đó máy bay đang bay trên khu vực biển Đông thì phải. Mọi thứ đang rất bình thường thì đột nhiên máy bay xóc nảy lên một cái rất mạnh. Quả thật cú đó làm khá nhiều hành khách hoảng loạn, vậy mà lúc chị quay sang thì thấy em đã ngủ say như chết từ đời nào rồi.
“Thế rồi không biết cơ trưởng tự dưng thông báo cái gì đó qua loa. Anh ta nói tiếng nước ngoài, vả lại giọng như thể bị ngạt mũi nên khá là khó nghe. Sau đó thì chị nhìn ra cửa sổ và thấy bầu trời bỗng xuất hiện những dải sáng nhìn như xúc tu khổng lồ, dần dần bao trọng lấy chiếc máy bay. Ngay lúc ấy chị bỗng cảm thấy một cơn buồn ngủ ghê gớm ập đến, cứ như thể có ai đó cầm gậy đập cho bất tỉnh vậy... Mà không, thế nặng nề quá, chị nghĩ hình ảnh phải ngồi trong giảng đường suốt năm tiếng nghe một ông thầy nhàm chán giảng bài sẽ chuẩn hơn. Túm lại, chị suýt chút nữa gục xuống một cái thì đột nhiên giật mình mà tỉnh dậy và cố giữ cho bản thân tỉnh táo nhất có thể. Trước khi chị kịp nhận ra thì tất cả những hành khách xung quanh đều đã chìm vào giấc ngủ hết cả, động cơ máy bay thì ngừng hoạt động và khung cảnh bên ngoài trở thành như em thấy bây giờ...”
“À mà...” Đột nhiên chị Di giơ ngón trỏ lên trời như thể vừa nhớ ra gì đó.
“Thực ra ngoài chị còn có một người nữa cũng chống lại được cơn buồn ngủ.”
“Thật á? Ai vậy?” Tôi tròn mắt. Sao chị ấy có thể quên nói một chi tiết quan trọng như vậy chứ?
“Ừ... ” Chị Di úp mở “Đúng ra chị nên giới thiệu em sớm hơn. Đó là một người ở cùng cơ quan với chị, nói đúng hơn là cấp trên của chị. Có thể nói chuyến này chị đi theo là để hỗ trợ cho người đó. Lúc mới vào tập sự chị được người đó giúp rất nhiều nên vẫn thường gọi ông ấy là “thầy”.”
Phải rồi, lẽ nào đó chính là người đàn ông đã bắt chuyện với chị Di lúc ở phòng chờ sân bay? Nếu là vậy thì mọi thứ đều sẽ có lí.
“Vậy giờ cái người đấy đang ở đâu?” Tất nhiên tôi không khỏi thắc mắc.
“Có lẽ thầy vẫn đang ở buồng lái tìm cách liên lạc với mặt đất.” Chị Di nói “Mặc dù lúc mới kiểm tra thì mọi thiết bị truyền phát tín hiệu như bộ đàm hay điện thoại đều gặp trục trặc hoặc mất sóng hết. Giờ không biết đã có tiến triển gì chưa? Mà có lẽ thầy sẽ trở lại đây sớm thôi. Lúc đấy chị sẽ giới thiệu hai người với nhau.
“Thực ra chính thầy là người đã ra quyết định không đánh thức các hành khách còn lại trên máy bay, trước hết nhằm tránh tình trạng hỗn loạn, thứ hai là vì mục đích tiết kiệm năng lượng. Em biết đấy, có lẽ không phải hành khách nào cũng có đủ bình tĩnh để mà nắm bắt tình hình như em đâu, sẽ là không thể kiểm soát nếu những người kia thức dậy. Vả lại tuy vẫn còn các loại lương thực được hãng hàng không chuẩn bị từ trước để phục vụ hành khách, nhưng sẽ tốt hơn hết nếu giảm bớt miệng ăn xuống mức tối thiểu càng lâu càng tốt.”
Tôi không nghĩ mình nên bình luận gì, nhưng có vẻ đó là một lối tư duy khá thực dụng.
“Thế tại sao chị còn đánh thức em dậy?”
Tôi hỏi, nhưng thực ra trong đầu đã phần nào mường tượng ra câu trả lời trong đầu rồi. Chắc chị lại không kiểm được cái tính vô tổ chức của mình mà gọi thằng em dậy vì mấy cái lí do kiểu dạng “buồn đời quá nên cần người nói chuyện cùng” chứ gì? Thật là...
“NHÌN KÌA!”
Giật cả mình! Tim tôi suýt chút nữa thì nhảy khỏi lồng ngực. Đang yên đang lành tự nhiên chị la lên như gặp ma thế để làm gì? Đừng có hù người đang căng thẳng chứ?
“Không trả lời cũng được, nhưng chị không nhất thiết phải đánh trống lảng kiểu đấy đâu...” Tôi cố trấn tĩnh, tìm cách đáp trả chị.
“Không đùa! N-Nhìn...” Nói không nên lời, giọng chị trở nên run run và hành động thì trở nên cứng đơ như tượng đá.
Trong vô thức, tôi vẫn nhìn theo ngón tay chị, đôi mắt hướng ra ngoài khung cửa kính cường lực nhỏ hẹp...
“C-Cái gì??”
Bất ngờ chồng chất bất ngờ. Chúng ập đến như gió lùa trong cơn bão làm ruột gan tôi muốn lộn tùng phèo.
Không thể như vậy được?! Lần này lại là cái gì đây??
Tôi thực sự bàng hoàng, bởi thứ đang ở trước mắt mình...
Ngay trong tầm mắt của tôi, thứ gì đó trông giống một cô gái đang trôi lơ lửng!
Không phải giống, đấy đích thị là một cô gái.
Khuôn mặt bị mái tóc dài rũ rượi che khuất, tắm mình trong thứ ánh sáng đa sắc bí ẩn, cô mang trên mình chiếc váy ren hồng thướt tha với kiểu dáng trông như bắt nguồn từ những buổi dạ hội của quý tộc thời Trung Cổ. Nhìn qua có thể đoán được đó là một cô gái trẻ, tầm đôi mươi. Dựa vào việc hoàn toàn không có một cử động từ nãy đến giờ, thật khó để kết luận rằng cô gặp tình trạng giống những hành khách trên máy bay, hay thậm chí là tệ hơn.
Cô gái cứ thế trôi bồng bềnh chầm chậm dọc theo cánh máy bay. Cái cách váy và tóc xòe ra khiến cô trông như một bông hoa nở rộ được bao bọc bởi dải ánh sáng đa sắc mềm mại như nhung.
Nếu ai đó ví cảnh tượng lúc ấy trông như một màn khiêu vũ mãn nhãn và hoành tráng, chắc tôi sẽ không phản đối.
Giữa lúc đó, chị Di lên tiếng, giọng có phần mơ hồ.
“Không biết cô gái kia có phải hành khách trên chuyến bay này không nữa... Chị khá chắc là mọi lối đi đều đã đóng kín. Vả lại cách cô ấy xuất hiện cũng rất kì lạ, mà gọi là bất thường có lẽ chuẩn hơn.”
Tôi chau mày.
“Ý chị là sao? Cách cô gái kia xuất hiện?”
Vẫn giữ ánh nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, chị Di đáp.
“Nói thật, dù tận mắt chứng kiến, chị vẫn không thực sự tin vào điều mình vừa thấy. Cái cách cô gái ấy xuất hiện... Lúc đó giữa khoảng không ngoài kia bỗng xuất hiện một luồng sáng trắng nhỏ, trông giống như một quả cầu vậy. Rồi tự nhiên cô gái kia lao ra từ đó, cứ như thể súng bắn đậu vậy... Mọi chuyện xảy ra trong có vài tích tắc.”
Nghe vậy tôi cũng á khẩu luôn. Tôi cố tưởng tượng sự việc theo cái cách chị Di miêu tả, nhưng xét thế nào cũng thấy nó thật khôi hài và khó tin. Bởi vậy, tạm thời tôi không muốn bình luận gì cả mà chỉ dán chặt đôi mắt vào cô gái nọ, quan sát cái cách cô ấy trôi ngoài không gian cứ như thể nơi đó không có chút trọng lực. Tôi cứ giữ nguyên như vậy cho tới khi chị Di nói rằng mình sẽ chạy đi gọi ông thầy kia.
Tôi chỉ im lặng gật đầu đáp thay cho câu trả lời.
Chẳng thể hiểu được. Mọi thứ cứ đến theo cách không thể lí giải nổi.
Hơn thế nữa, tôi có cảm giác ngờ ngợ. Lại là Deja vu sao?
Tuy vô căn cứ là thế, nhưng càng nhìn tôi càng thấy kì lạ.
Tôi không biết nữa... Cô gái kia có chút gì đó quen quen. Phải chăng tôi đã từng nhìn thấy cô ấy rồi? Hay đó là một người nổi tiếng nào đấy? Một diễn viên hay nghệ sĩ chẳng hạn? Không, không phải vậy. Tôi cố nhớ lại nhưng tất cả vẫn hóa công cốc. Chẳng thể nào đưa ra được một cái tên có phần hợp lí. Vả lại có nhớ ra đi nữa thì tôi không nghĩ mình có thể tìm ra một cách giải thích thỏa mãn cho việc cô gái kia bất thình lình xuất hiện từ hư vô.
Càng đào bới tôi càng bị rối... Cảm giác khó chịu đeo bám dần nhen nhóm sắp trở nên lớn hơn nữa. Tất cả những uẩn khúc và mờ ám ấy như thứ dầu bắt lửa, thổi bùng lên nỗi băn khoăn thường trực của tôi.
Không được, nếu vậy sẽ chẳng thể suy nghĩ được gì...
Hít thở sâu, tôi cố bình tĩnh lại.
Phải rồi, suýt chút nữa tôi đã quên mất mục đích cho sự tồn tại của mình ở đây lúc này. Trôi lơ lửng trong khoảng không vô định, mất toàn bộ phương hướng và bị cắt đứt liên lạc với mặt đất... chẳng phải tất cả những chi tiết đó đều phù hợp khi gán nó vào một vụ mất tích hay sao? Đây chính là thứ mà tôi đến để chứng kiến kia! Tuy chẳng thực lòng muốn chuyện này xảy ra, nhưng tôi không thể nào mà chống lại sự sắp đặt của số phận. Thay vì gặp sự cố và phát nổ trên không, hay lao thẳng xuống biển và vĩnh viễn chìm xuống đáy sâu, thì chiếc máy bay này đang trải qua một hiện tượng còn kinh ngạc hơn cả thế.
Với cá nhân Anh Đào mà nói, tôi không chắc điều này sẽ là cô ta vui vẻ, nhưng hẳn nó sẽ hay hơn là nghe tin về những mảnh vỡ của máy bay.
Dù vậy, vấn đề là tôi chẳng thể nào nắm bắt nổi chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình lúc này. Nguyên nhân có thể là gì đây? Một hiện tượng siêu nhiên nào đó? Thậm chí liệu có hay không sự tác động của những kẻ ngoại lai đến từ hành tinh khác? Lỡ chúng đang thử nghiệm để chuẩn bị cho một kế hoạch điên rồ nào đó? Và không loại trừ khả năng về sự can thiệp của các vị thần, dù rằng ngày nay khái niệm thần linh đã bị đánh tráo khá nhiều.
Tất cả chỉ là suy đoán, không có chút cơ sở nào cả. Người trong cuộc chẳng hay và người ngoài cuộc cũng chẳng biết. Tất cả những gì họ có thể thấy là một chiếc máy bay đang phóng trên bầu trời thì tự nhiên mất liên lạc và tan biến vào hư vô, tức chỉ nhận biết hiện tượng mà không nắm được bản chất.
Dù sao thì vai trò của tôi ngay từ đầu không phải tìm lời giải mà chỉ là trải nghiệm và ghi chép lại sự việc. Thay vì cố gắng đưa ra một phép suy luận phù hợp, tôi nên quan sát thật kĩ và nằm lòng mọi hiện tượng bất thường thì hơn.
Tự nhủ vậy, tôi ngưng trầm ngâm mà quay sang nhìn cửa sổ.
Cô gái kia vẫn ở đó với tình trạng không có nhiều thay đổi.
Cứ chằm chằm như thế này, có lẽ tôi đang ngắm cô ấy chứ không phải quan sát nữa rồi. Đôi khi con người ta có những dự cảm lạ lùng... Nếu được quyền nêu cảm nhận của mình ngay lúc này, thì tôi đồ rằng cô gái kia chắc hẳn là con của một gia đình khá giả nên cô nàng sẽ sở hữu bộ tính cách có phần lạnh lùng và kiêu kì...
Dù sao cũng không nên đánh giá sách qua bìa.
Mà nói đến bìa, chẳng phải ngoại hình của cô gái này khá kì lạ sao? Trang phục mà cô ấy mặc đâu phải đến từ thời đại này? Rõ ràng sẽ không có gì bất hợp lí nếu bảo rằng cô ấy vốn là một nàng công chúa đến từ thế kỉ 16.
Dù sao câu chuyện cũng đủ phức tạp rồi, nên tôi không mong muốn cái viễn cảnh đấy thành sự thật cho lắm...
Và trước khi tôi kịp kết thúc dòng suy nghĩ đó, bên ngoài kia ngay sát cô gái bỗng xuất hiện một quả cầu màu đen. Đen tuyền một màu, tưởng như nó hấp thụ mọi thứ ánh sáng xung quanh.
Tôi vừa kịp liên tưởng tới chữ “hố đen”.
“Bụp” một cái.
Ngay tắp lự, cô gái kia biến mất.
“...”
KHOAN ĐÃ?!
CÔ TA ĐÂU RỒI?!
Tôi chết trân, miệng há hốc như thằng ngốc.
Mới lơ là có một tích tắc, và toàn bộ diễn biến lập tức phóng vèo qua trước mắt.
Mà tôi cũng không chắc rằng có tập trung cao độ đi nữa cũng sẽ đem lại khác biệt rõ rệt nào.
Qúa nhanh. Cô ta tan biến chỉ trong nháy mắt. Nhanh tới nỗi tôi phải á khẩu.
Tất cả những gì còn đọng lại trong bộ nhớ ngắn hạn của tôi chỉ vỏn vẹn có vậy.
Không đủ cam đảm để tin vào đôi mắt mình, tôi rướn cả người ra áp mặt vào khung kính.
Ngó lên, nhìn xuống, quay trái, sang phải.
Trống rỗng là thứ mà tôi nhận được.
Cô gái kia đã thực sự bốc hơi (mà không để lại hơi và cũng chẳng bốc cái gì cả) trước mũi tôi ngay khi khối cầu đen đặc đó xuất hiện. Cứ như thể cô ấy bị cuốn vào đó vậy...
Trong vô thức, tôi đưa tay ôm lấy trán. Vì choáng ngợp.
Thế rồi...
“Em có vẻ không ổn lắm nhỉ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, tôi phần nào lấy lại được bình tĩnh.
Đúng là những lúc thế này có người ở cạnh vẫn tốt hơn.
Cố bắt kịp hơi thở của mình, tôi nói.
“Chị có thấy...”
“Lúc ở buồng lái. Có. Đến cả thầy cũng rất bất ngờ. Đó quả là một hiện tượng gây sửng sốt.”
Miệng thì nói sửng sốt nhưng giọng thì từ tốn như không có gì, tôi tự hỏi cảm giác thực sự của chị Di lúc này.
Chị chỉ nhìn tôi một cái rồi bước lại ghế của mình và nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Chín mươi tám.”
“Dạ?”
“Chín mươi tám giây. Đó là thời gian tính từ lúc cô gái kia xuất hiện đến khi cô ấy biến mất.”
Quá chóng vánh. Sự tồn tại của cô gái bí ẩn kia chớp nhoáng như điện xẹt, khiến tôi đến tận lúc này vẫn chưa hết kinh ngạc và bàng hoàng. Điều đó đã thực sự đánh một cú thiệt mạnh vào ấn tượng của tôi.
Mà...
“Khoan. Chị ngồi đếm đấy à?” Tôi thấy việc này hơi bị kì. Người bình thường có ai lúc nào cũng lăm lăm đồng hồ cho mấy chuyện vô bổ thế này không?
“Em có thể coi đấy là đạo đức nghề nghiệp cũng được.” Chị Di thản nhiên đáp “Vả lại em chỉ cần nhớ điểm đầu và điểm cuối thôi.”
Tôi không hiểu vấn đề lương tâm thì có quyền gì mà lên tiếng ở đây. Hơn nữa, cách chị lôi nghề nghiệp vào làm bình phong khiến tôi bắt đầu tò mò về công việc của chị.
Nhưng, trước đó, tôi nghĩ mình có điều quan trọng hơn cần hỏi. Điều mà ngay đây thôi, khi chị Di nhắc tới chuyện giờ giấc tôi mới nhớ ra.
“Nhân tiện cho em hỏi, theo đồng hồ của chị thì bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Bốn giờ năm.” Nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo ở tay, chị Di trả lời ngay tắp lự.
“Chính xác cơ.”
“Bốn giờ ba phút và... năm hai giây.”
Tất nhiên chị Di cũng rất vui lòng chiều theo yêu cầu của đứa em mình.
Vậy là đã rõ rồi, tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa. Đúng bốn mươi tám tiếng trước tôi đã đặt chân tới dòng thời gian này, tác động lên nó, thay đổi nó và trải qua sa số những chuyện kì quặc mà có dành cả đời chắc cũng không bao giờ gặp lại. Và nếu mọi thứ diễn ra như lời cô nàng ưa sáng chế kia thì quỹ thời gian của tôi đã cạn kiệt. Cái gì không chống lại được thì tốt nhất cứ thuận theo mà xét.
Giới hạn rồi, tôi không còn ở đây lâu nữa. Xem chừng chỉ còn tính bằng giây...
Cái gì cần thì cũng đã có, tôi nghĩ vậy. Giờ tôi chỉ cần trở về và kể lại những gì mình được chứng kiến, như vậy tôi sẽ có thể chấm dứt mọi ràng buộc với Anh Đào. Cô ta sẽ không dám đòi hỏi hơn, tôi tin là vậy, bởi lẽ tôi cũng chẳng sở hữu gì nhiều hơn.
Thế nên dựa trên khía cạnh nào đó tôi đã đạt được hầu hết mục đích của mình.
Sở dĩ hầu hết, bởi có một điều làm tôi trăn trở.
Đã định không làm, nhưng nếu bỏ lỡ ngay bây giờ, hẳn là tôi sẽ hối hận mãi về sau. Đằng nào cũng không mất gì, tôi chẳng có lí do nào để chùn bước cả.
Cố nín thở, Tôi nói.
“Chị Di này. Chị nhớ cái lúc em bảo em đến từ tương lai không?”
“Có.” Chị Di nghiêng đầu “Nhưng kể cả thế thì em vẫn là em chị thôi? Phải chứ?”
Nghe kiểu này là hiểu chị chẳng mảy may tin lời tôi. Tất nhiên rồi, loại người nào tin được mấy câu tự nhận vô căn cứ đấy mới đáng lo ngại.
“Thôi thì tùy chị thôi. Nhưng... Có điều này... Em...”
Không hiểu sao những lời tôi định nói cứ kẹt lại trong cổ họng. Cục nghẹn như chặn ngang mọi thứ. Chết tiệt, giờ phút này rồi mà mày vẫn hèn như vậy? Không dám nói ra lời quan trọng với người quan trọng chỉ vì quá xấu hổ âu cũng là lẽ thường thấy. Nhưng sẽ thật là nhảm nhí nếu tôi lấy nó ra để biện hộ cho sự kém cỏi của bản thân ngay bây giờ.
Thế rồi,
Nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, chị Di nói một cách hết sức ôn tồn.
“Cứ từ từ thôi cũng được. Chị vẫn đang nghe đây.”
Tôi ngước lên nhìn chị Di. Trong đôi mắt sáng lấp lánh kia, tôi có thể thấy cả ảnh phản chiếu của mình. Cảm giác ấy... Một cảm giác hết sức ấm áp và yên tâm chợt nhen nhóm trong lòng tôi.
Hít một hơi thật mạnh, tôi thu hết toàn bộ quyết tâm mà thở ra.
“Em cảm ơ-”
Ngay lập tức,
Cả không gian quay cuồng.
Tôi đổ sập xuống.
Và thế giới tối sầm.