“À... công chúa điện hạ, xin hỏi... lát nữa người có rảnh không?”Một nữ sinh rụt rè lên tiếng hỏi Hilde.
“Công chúa điện hạ có thích ẩm thực không ạ? Bên ngoài học viện có một tiệm ăn rất nổi tiếng, hay là cùng nhau đi thử nhé?”Một thiếu niên Tinh Linh dáng vẻ nho nhã cũng tiến đến.
“Công chúa điện hạ, về phần lý luận ma pháp trong chương này... ngài có suy nghĩ gì không?”Một nữ sinh trầm tĩnh ôm theo sách vở tiến lại.
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi từ nhóm Tinh Linh, áp lực trong lòng Hilde không ngừng dâng lên.
Dù nàng đã học cách kiềm chế, nhưng đối mặt với quá nhiều người một lúc, lại chẳng ai nàng thực sự tin tưởng, cảm giác kháng cự trong tim dần dần tích tụ đến nghẹt thở.
“Ai ya, xin lỗi mọi người nhé.”Kilou nhẹ nhàng kéo tay Hilde, vừa cười xin lỗi vừa nhanh chóng đưa nàng rời khỏi lớp học.“Hilde thể chất yếu, dạo gần đây còn bị thiếu máu, sắp ngất đến nơi rồi, ta phải đưa nàng đến nhà vệ sinh nghỉ ngơi một chút. Thật xin lỗi nha!”
“Cái tên đáng ghét này…”Hilde khẽ ngẩn người, rồi mỉm cười.
“Khóa sau hình như không có tiết học gì. Vậy chúng ta tìm chỗ nào đó thư giãn một chút đi?” – Kilou đề nghị, “Đi ăn gì đó nhé? Ta cũng bắt đầu đói rồi.”
Với Kilou, đây chỉ là một khoảng nghỉ ngắn – học sinh cũng cần thư giãn mà.
“...Vâng!”Hilde nở nụ cười thực sự từ đáy lòng.
Chỉ cần có Kilou ở bên cạnh, những đám mây mù trong lòng Hilde dường như tan biến hết.
Tại một căn tin trong học viện, bên cạnh cửa sổ kính lớn đón nắng, Fitzine đang khoanh tay ngồi một mình, yên lặng.
Tiếng va chạm của dao nĩa vang lên trong không gian yên tĩnh, trở nên đặc biệt rõ ràng.
“Huynh trưởng đại nhân…”Merlin khẽ hỏi.
“Có, ta có mặt!” – Fitzine giật mình, vội đáp.
“Lúc nào thì mẫu thân đại nhân cho phép ngươi trở về Ma Tộc vậy?”Merlin vẫn không nhìn hắn, ánh mắt vẫn chăm chú dõi ra ngoài cửa sổ.
“...Một năm nữa.” – Fitzine đáp, lòng đầy lo lắng.
Trực giác của Fitzine mách bảo rằng – Merlin thực sự đang có ý đồ.
Cô muốn về lại Ma Tộc? Để làm gì?
Fitzine không biết rõ. Nhưng điều duy nhất hắn cảm thấy rõ ràng – một năm sau, tại Ma Tộc, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó lớn.
Và khi ấy, hắn sẽ trở thành gì? Có thể làm gì?
Fitzine từng nếm trải cảm giác yếu đuối, hắn cũng từng hiểu cảm xúc của Merlin.
Với Merlin – Ma Tộc có lẽ chưa bao giờ là "nhà".Cô ấy là một người không có nơi để trở về.
Một kẻ như vậy… khi quay lại cái "nhà" giả tạo đó, sẽ làm gì?
Ngoài cửa sổ, ánh nắng vẫn trải dài trong căn tin.Nhưng ánh mắt của Merlin… mãi không thấy được ánh sáng.
“Tên đó... là Merlin sao?”Kilou đang định vào căn tin thì tình cờ thấy Merlin đang ngồi cùng Fitzine.Cậu định chào hỏi, nhưng bất ngờ nhìn thấy người khác – Galuye.
“Dù không biết đồ ăn lớp Vương Lập thế nào, nhưng nơi này cũng khá nổi tiếng đấy. Thánh nữ đại nhân, có muốn thử không?”Mander – một thiếu niên lạ mặt, đang đi cạnh Galuye, vừa mỉm cười vừa giới thiệu.
“Cảm ơn.” – Galuye đáp lại lịch sự.
Kilou thầm nghĩ: Tên này là ai vậy? Không giống tùy tùng của Galuye, chắc là học sinh? Sao lại đi cùng nàng thân thiết như vậy, thân phận hẳn không thấp.
Trong khi Mander đang giới thiệu đồ ăn, giọng điệu đầy tự tin, thì Fitzine – người vừa bước vào – lập tức làm hắn khó chịu.
“Ồ, cái tên mọi rợ kia lại tới à? Muốn ăn thì chắc bên ngoài có... chuồng chó hợp hơn với ngươi đấy.”Mander cười lạnh.
Hắn biết Fitzine, cũng biết danh tiếng không mấy tốt của đối phương. Mà vốn Thánh Tộc và Ma Tộc từ lâu đã không ưa nhau, Mander chẳng cần khách khí.
Nghe vậy, Fitzine lập tức nổi giận.
Nếu là người của Thần Tộc khác, có lẽ hắn còn phải dè chừng vì sợ bị khiển trách. Nhưng nếu là người Thánh Tộc...
Hai chữ: Đánh hắn!
Không cần suy nghĩ hậu quả, chỉ cần không gây ra chết người là được!
“Ngươi chán sống rồi phải không...”Fitzine cuối cùng cũng tìm lại bản ngã vốn có –Phải rồi, hắn là hoàng tử Ma Tộc. Một tên tiểu tử Thánh Tộc cũng dám vô lễ?
“Xin dừng tay!” – Galuye vội cúi đầu xin lỗi.“Ta thay mặt đồng bào mình xin lỗi ngươi, Fitzine. Mong ngươi đừng làm lớn chuyện.”
“À?” – Fitzine nhíu mày.“Cái giọng điệu đạo đức giả đó ngươi không thấy ngứa tai à? Ngươi luôn làm ra vẻ chính nhân quân tử, nhìn mà muốn nôn!”
Fitzine ghét cay ghét đắng Galuye, không phải vì nàng làm gì sai – mà là nàng không hề có điểm yếu nào để bắt bẻ.
Và chính vì thế, mỗi lần gặp nàng, hắn lại càng thêm bực bội.
“Có vẻ... sắp có chuyện to rồi.” – Kilou gãi đầu.
“Không nên xen vào đâu, ca ca.” – Hilde nhắc,“Quan hệ giữa Thánh Tộc và Ma Tộc vốn không phải điều người ngoài có thể can thiệp.”
“Biết là thế, nhưng...” – Kilou liếc nhìn,“Đi tìm Ahifa thôi, giờ chắc chỉ có cô ấy mới dẹp yên được vụ này.”
Hilde không trả lời.
Ánh mắt cô đột ngột dừng lại.
Một thiếu nữ đang lơ lửng giữa không trung, tay cầm tách cà phê. Từng giọt cà phê lơ lửng trong không khí như những giọt nước nhỏ.
Kilou kinh ngạc thốt lên:
“Hibiscus!”