rong suốt cuộc đời mỗi người, chúng ta sẽ gặp vô số người – bằng hữu, người thân, tình nhân, kẻ thù…
Có người từng nói, trong số 1000 người bạn gặp, mỗi người đều có thể giữ một vai trò khác nhau trong cuộc đời bạn.
Thế nhưng, nhiều khi… chúng ta lại chỉ biết bỏ lỡ.
“Ta có chuyện... muốn hỏi ngươi.”Galuye chậm rãi mở lời.
Kilou thoáng ngạc nhiên. Trong trí nhớ cậu, số lần tiếp xúc với Galuye – vị Thánh nữ Thánh Tộc – chỉ đếm trên đầu ngón tay, gần như là chưa từng. Tại sao nàng lại muốn nói chuyện với cậu?
Thánh Tộc – chủng tộc nổi danh nhất trong Thần Tộc không chỉ bởi sự khắc kỷ, mà còn bởi trí tuệ.
Người ta đồn rằng, Thánh Tộc là chủng tộc thông tuệ bậc nhất trong tất cả Thần Tộc. Trong lịch sử, phần lớn các thánh nhân đều xuất thân từ họ. Thánh Tộc còn sở hữu thư viện đồ sộ nhất trong toàn Thần Tộc – nơi lưu trữ gần như toàn bộ lịch sử thế giới và vô số ma pháp thượng cổ thất truyền.
Chính vì thế, Kilou không khỏi tò mò – Galuye muốn hỏi gì mình?
“Ngươi... có từng...”
“Kilou?”Giọng Hilde đột ngột vang lên từ con đường nhỏ gần đó.
“Ngươi chạy đi đâu mà lâu vậy?”
Từ sau khi Kilou nói đi nhà vệ sinh, đã một lúc lâu không quay lại. Hilde theo bản năng đi tìm, và cuối cùng bắt gặp cảnh tượng này – Kilou đang đối mặt với Thánh nữ Galuye.
Không nói nhiều, nàng lập tức bước đến đứng chắn giữa hai người, kéo Kilou ra sau lưng. Dù Galuye từng cứu mạng Kilou, Hilde vẫn không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai ngoại trừ Kilou.
“Ngươi tìm Kilou có chuyện gì?”
“...Không có gì.”Galuye bình thản, khuôn mặt không lộ cảm xúc, chỉ lễ phép gật đầu rồi rời đi.
Cuối cùng, Kilou vẫn không biết được Galuye định hỏi điều gì.
Thế nhưng… cuộc gặp gỡ này đã khiến vận mệnh của họ lặng lẽ giao nhau.
Ngày hôm sau, tại lớp học, Ahifa đứng trên bục giảng tuyên bố:
“Bắt đầu từ hôm nay, lớp học Vương Lập sẽ tạm thời đóng cửa trong vòng nửa năm.”
“Các ngươi sẽ học cùng học sinh các tộc khác. Đồng thời cũng sẽ có giảng viên mới thay thế ta tiếp tục dạy dỗ. Nhiệm vụ của ta… đến đây là kết thúc.”
“Nửa năm sau, chúng ta sẽ gặp lại.”
Trên thực tế, lớp học Vương Lập vốn được thiết kế dành riêng cho người thừa kế các gia tộc Thần Tộc, bình thường sẽ không tạm ngưng. Nhưng lần này thì khác – Kilou phần nào đoán ra nguyên nhân.
Trước đó, Kenny từng nói: đây không chỉ là học viện, mà còn là sân khấu chính trị giữa các Thần Tộc. Việc Hilde học cùng các thành viên hoàng thất Tinh Linh tộc, mục đích không chỉ để học hành – mà còn để chuẩn bị cho tương lai hoàng thất.
“Chán chết được, mấy người kia.”Vera ngồi một góc lẩm bẩm đầy khó chịu.
Kilou thầm chửi trong lòng – Uy, dù sao cũng là đồng tộc với ngươi, đừng nói thế chứ… Ngươi là công chúa đấy, người ta nghe được thì tổn thương đó!
Ở bên cạnh, Fitzine lặng lẽ nhìn Merlin rồi khẽ thở dài.
Mặc dù cô không muốn tách khỏi Kilou, nhưng suy cho cùng chỉ là nửa năm. Cùng lắm thì mất mấy buổi học chung – sau này vẫn còn gặp lại.
Từ xa, ánh mắt Galuye cũng đang dõi theo Kilou.
“Nếu là hắn... thì sao?” – nàng tự hỏi.
Kilou ôm một tập sổ tay học sinh dày như viên gạch, vừa dò bản đồ vừa đi tìm lớp học của Tinh Linh Tộc.
Cửa lớp học đóng chặt. Theo thời khóa biểu, lúc này các học sinh có lẽ đã bắt đầu học rồi. Việc phân lớp và thông báo được tiến hành quá gấp, Kilou vừa chia tay Ahifa là lập tức phải đưa Hilde đến lớp mới.
“Được rồi, nhập gia tùy tục. Nếu làm phiền họ đang học, mình sẽ xin lỗi sau...”
Kilou mở cửa.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cậu ngây người.
Tất cả ánh mắt – hàng trăm gương mặt non nớt – đều nhìn về phía cửa.
Không có giảng viên. Mọi người đang chờ đợi ai đó.
Một học sinh bước ra, dáng vẻ giống lớp trưởng, nói:“Chúng ta đã chờ lâu rồi… Công chúa điện hạ.”
Lập tức, hoa tươi và quà tặng được đưa tới tấp. Đám học sinh Tinh Linh đồng loạt dâng lễ vật để chào đón Hilde.
“Ngươi... được hoan nghênh quá nhỉ…”Kilou bị chen lấn giữa đám đông, nhìn sang Hilde mà nửa bất ngờ, nửa thấy cũng hợp lý.
Kilou chưa từng gặp nhiều người trong số họ, nhưng lại biết rõ từng người một – thân thế, gia cảnh, mọi thông tin.
Cậu đã yêu cầu Hilde cho xem toàn bộ hồ sơ của các tân sinh Tinh Linh.Cậu đến đây… không chỉ để học cùng Hilde.
Cậu đến để tìm một người.
Hibiscus.
Và người đó… có lẽ đang ở đây.
Phía Hilde, cô cũng bị sự nhiệt tình quá mức này làm cho sững người.Lâu lắm rồi mới thấy cảnh như vậy, nhưng…
Cô không thích những người này.
Dưới ánh mắt của Kilou, những lễ vật kia xuất phát từ thiện chí. Nhưng với Hilde – người từng trải qua những năm tháng bị lợi dụng từ nhỏ – thế giới này chỉ có hai loại người:
Người có thể lợi dụng, và người không đáng để lợi dụng.
Trong mắt cô, đám Tinh Linh này xem mình là một "con cờ" – những món quà là công cụ để lợi dụng thân phận công chúa, nhằm leo lên địa vị cao hơn. Cũng giống như mẹ mình trước kia…
Thứ gọi là "thiện ý", trong lòng Hilde còn không bằng nửa phần tình cảm Kilou dành cho mình.
Nhưng cô biết, Kilou tới đây là vì tìm người.Người đó... có thể đang ẩn mình trong đám đông này.
Vậy nên – cô sẽ lợi dụng lại bọn họ.
Đối mặt với những “lễ vật” và “thiện ý”, Hilde nở một nụ cười hoàn hảo.
Giả tạo? Có lẽ. Nhưng... đây không phải lần đầu cô làm vậy.
Ở phía Ma Tộc – bầu không khí hoàn toàn trái ngược.
Không ồn ào, không lễ vật, không chào đón hoa mỹ.
Cả lớp đồng loạt đứng lên, quỳ một chân trước Fitzine để thể hiện lòng tôn kính cao nhất.
Ma Tộc tôn sùng cường giả. Và Fitzine – với sức mạnh được mọi người công nhận – xứng đáng được tôn vinh.
Thế nhưng, bản thân Fitzine lại không thấy vui.
Cô mạnh?Có lẽ… nhưng người đứng sau lưng cô kia thì sao?
Merlin – vẫn như mọi khi, yên lặng đứng sau lưng Fitzine.Nhưng kể từ sau lần khảo hạch đó, trực giác của Fitzine liên tục cảnh báo:
Merlin có mục đích.
Một chấp niệm rất sâu. Nàng muốn trở thành vương.
Cái cán cân tưởng như đang giữ thăng bằng… đã bắt đầu nghiêng về một phía.
Phía Thánh Tộc – khung cảnh cũng tương tự.
Tất cả Thánh Tộc đều xếp cánh gọn gàng sau lưng, đồng loạt quỳ lạy trước Galuye – Thánh nữ, người được họ thờ phụng.
Một thiếu niên tuấn tú bước ra từ đám đông.Hắn là thành viên hoàng thất có địa vị cao nhất ở đây – đại diện toàn thể nghênh đón Galuye.
“Chúng ta đã chờ rất lâu, Thánh nữ đại nhân.”
“Đừng để việc này làm gián đoạn lớp học, Mander.”Galuye nhận ra hắn.
“Vâng, Thánh nữ đại nhân.”Mander cúi đầu – nhưng không rời đi.
“Còn chuyện gì sao?” – Galuye hỏi.
“Chúng ta đã chuẩn bị chỗ ngồi cho ngài. Mời theo ta.”Mander ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Galuye.
Tuy khiêm tốn, nhưng ánh nhìn kia lại ẩn chứa một sự xâm lược ngầm.
“Nhưng thưa Thánh nữ...”Một tùy tùng bên cạnh Galuye lên tiếng.
“Im lặng.” – Mander cắt ngang, “Ta đang nói chuyện với Thánh nữ đại nhân.”
Dù tùy tùng của Galuye có thân phận cao hơn nhiều người, nhưng Mander là hoàng tử, lời hắn có sức nặng vượt trội – trừ Galuye, không ai ở đây có quyền cãi lại.
“Ta nghĩ… Thánh nữ đại nhân cũng sẽ không từ chối. Phải không?”
Galuye mỉm cười đáp lại nụ cười của Mander:
“Dĩ nhiên. Là hảo ý, ta sao có thể từ chối?”
Đúng rồi… đây mới là Thánh nữ đại nhân.