Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 18

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12112

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 51

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 76: Giả như tôi vẫn là một người đàn ông

“Công tước Lex bị bắt giam, bây giờ đã trở thành tù nhân của ta, nhưng ta sẽ không vì thế mà xem thường hắn. Đó là một người vô cùng cẩn thận, đặc biệt giỏi chiến lược đánh vào lòng người. Kế hoạch hành thích trong Vương cung không đơn giản như vậy, Công tước Lex rất sợ chết, nếu không cũng sẽ không trở nên nóng vội như thế. Nếu không phải ta có được sự ủng hộ của gia tộc Rekmon, nếu không phải ngọn núi lớn là Giáo hội đè nặng trên đầu, nếu không phải...”

Nói đến đây, Victoria khựng lại một lát.

Sau đó như khẽ thở dài: “Nếu không phải mẫu hậu lấy cái chết để chứng minh trong sạch. Theo tính cách trước đây của hắn, chắc chắn sẽ không lộ diện nhanh như vậy, hắn sẽ tiếp tục trốn trong Pháo đài Fresk, mỗi ngày đều tính toán làm sao để ta chết một cách lặng lẽ, chết mà không liên quan gì đến hắn, rồi đổ mọi tội lỗi lên đầu người khác.”

Đúng vậy...

Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trước đó.

Sự cố của Tiên vương, lập Nhiếp Chính Thái hậu, cái chết của tiểu hoàng tử, những vết sẹo trên người Victoria, tai họa ở Vương Thành, cái chết của Thái hậu, Chân Lý Chi Môn... tất cả mọi chuyện, nghe qua dường như chẳng có chút liên quan nào đến gia tộc Clive.

Tiên vương là do Thái hậu ra tay, người độc chết tiểu hoàng tử là thúc phụ của Victoria, thủ phạm gây ra tai họa ở Vương Thành là Teresa, còn Thái hậu thì tự sát, nàng chết vì mối hận không thể giải tỏa và sự yếu đuối chôn sâu trong lòng, nàng là kẻ muốn chiếm đoạt vương quyền nhưng thất bại. Mọi người sẽ cho rằng nàng ngu xuẩn, ích kỷ, đa nghi, ngay cả con gái mình cũng không tin, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đến mức cấu kết với dị giáo đồ...

Ngay cả một người biết nội tình như tôi, nếu không được Victoria chỉ điểm, tôi cũng không hiểu gia tộc Clive đã tham gia vào những chuyện gì trong đó. Bọn họ phủi sạch bản thân quá mức, hiểu rõ bản chất của việc mượn dao giết người, ngoài chuyện thuê sát thủ mà ai có tiền cũng làm được ra, gia tộc Clive... hay nói đúng hơn là lão Công tước thật sự chẳng làm gì cả, quyết không để lại bất kỳ bằng chứng nào, ngay cả cớ để nói cũng không muốn để lại.

Nhưng tất cả mọi chuyện, người hưởng lợi cuối cùng đều là bọn họ.

Quốc vương qua đời, chính quyền tan rã, Nhiếp Chính Thái hậu vội vàng lên ngôi, nhưng nàng lại là một người phương Bắc hận thấu Vương thất, nàng chỉ làm Vương thất suy vong nhanh hơn, giúp kẻ khác tạo nên đội quân hùng mạnh nhất Isenbell — Thiết Giáp Vệ, bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay rồi chết đi, chết rồi còn phải thay kẻ khác gánh chịu tiếng xấu.

Thâm độc đến tận tâm can.

Chuyện như vậy, người không biết sẽ vĩnh viễn không biết, cho dù có ai đoán được cũng không dám nói ra ngoài, chỉ có thể giấu trong lòng, đây là lý do tất cả mọi người đều sợ gia tộc Clive. Bởi vì đấu không lại, mà đấu lại rồi thì càng đánh không lại.

Đợi đến khi Victoria lên ngôi, mọi chuyện đã quá muộn, quyền lực của kẻ địch đã vững chắc, không còn là một sự tồn tại mà một vị vua có thể tùy ý xử trí nữa.

Đối với Victoria, lão Công tước là một kẻ địch vô cùng đáng sợ, cần phải dốc toàn lực để đối phó.

“Chỉ cần có thể giết được ta, Vương Thành mất đi Boswell, những bức tường cao và cổng thành đó đối với hắn chẳng khác gì hư không, Vương thất sẽ không còn ai có thể cản bước chân của hắn. Chúng ta sẽ mất đi vinh quang, mất đi tôn nghiêm, mất đi tất cả quá khứ và hiện tại, tương lai còn bị đóng trên cột ô nhục của lịch sử vương quốc, còn ta sẽ trở thành vị vua bất tài nhất trong mấy trăm năm qua của Isenbell, bởi vì bọn họ sẽ bịa ra một lý do chính đáng và hợp lý để soán ngôi. Đây là kết quả tất yếu, cũng là kết quả mà Công tước Lex muốn thấy nhất.”

Victoria vén mái tóc vàng óng ra sau đầu, một đôi chân ngọc trắng nõn vắt chéo đặt bên mép giường, vạt áo choàng ngủ quấn chặt lấy cơ thể hơi vén lên, để lộ đôi chân dài thon thả thẳng tắp.

Nàng như đang nói với tôi, lại như chỉ đang tự nói với chính mình, ánh mắt nhìn ra ánh đèn xa xa ngoài cửa sổ. Thấy vậy tôi nghĩ ngợi, nghiêng người kéo góc chăn lên, đắp kín chân cho nàng, rồi vỗ nhẹ mấy cái.

Trong lòng có chút không thoải mái, nặng trĩu buồn bã, nhất là sau khi nghe nàng bình thản nói ra những lời đó.

Bởi vì đây không phải là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.

Victoria đang đối mặt với một lão già thâm sâu, tinh thông tính toán, bày mưu lập kế, cực kỳ kiên nhẫn, gan dạ, cẩn thận và đầy bản lĩnh, hiểu rõ nhân tính, và còn vô cùng tham vọng.

Nếu không phải tôi hiểu tư tưởng thống trị của hắn, nếu không phải tôi từng nghe gã thống lĩnh béo không biết sống chết, cũng không muốn biết sống chết đó nói ở nhà mình, về chính sách thuế mới. Nếu không phải vì tôi đến Vương Thành, quen biết và công nhận Victoria, giả như tôi chỉ ở một nơi rất xa, nghe người khác kể về một người như vậy, kể về những việc làm của hắn, có lẽ tôi sẽ thầm khâm phục hắn.

Hắn là một nhân kiệt.

Nhưng cũng chỉ có vậy, ngay cả một kẻ kiêu hùng cũng không được tính, càng không thể trở thành một vị vua được người người kính trọng, dẫn dắt Isenbell và thần dân ngày một thịnh vượng.

Có những người đứng ở vị trí cao, sẽ dành tâm sức để phát triển lĩnh vực thế mạnh, giải quyết những vấn đề nan giải cấp quốc gia, làm sao để người bên dưới tránh xa khổ nạn, để họ hiểu được trời không phụ lòng người, làm nhiều hưởng nhiều, tìm cách mang lại cuộc sống ấm no cho thần dân, ví dụ như Victoria.

Và cũng có những kẻ khốn nạn, sau khi nắm trong tay quyền lực lớn, sẽ ra sức vơ vét, tư lợi cá nhân, đầu óc đầy tư tưởng bóc lột. Bọn họ không cầu tiến, không biết xây dựng, chỉ biết lấy bạo trị bạo, phá hoại quy tắc và thị trường, làm cho dân chúng lầm than, và vĩnh viễn hếch mũi lên trời, không chịu nhìn xuống chân mình dù chỉ một cái.

Bọn họ sẽ dành phần lớn tâm sức vào một việc: để mình sống thoải mái hơn, để người khác mãi mãi sống trong áp bức và sợ hãi, cho đến khi không còn dám dấy lên một tia phản kháng nào.

Rõ ràng lão Công tước không phải loại người thứ nhất. Còn hắn có phải loại người thứ hai không... tuy tôi không rõ tình hình cụ thể ở cái pháo đài gì đó của hắn, nhưng có thể nghĩ đến những việc hắn đã làm.

Chỉ mấy chuyện tôi biết, đều tràn ngập giết chóc và phá hoại, bạo lực và áp bức. Hắn làm việc này dường như rất giỏi, hoàn toàn không biết kính sợ quy tắc, những năm qua cũng chỉ không ngừng khuếch trương vũ lực, với tiền đề là làm tổn hại lợi ích vương quốc, cản trở sự phát triển của thành phố. Gia tộc của hắn vì lợi ích mà không có giới hạn, lại còn hỗ trợ Teresa làm việc, cuối cùng làm mất đi Thần Chi Di Vật đã bảo vệ Vương Thành mấy trăm năm — Boswell.

Nếu Thần Chi Di Vật vẫn còn, mặc cho Thiết Giáp Vệ của hắn có mạnh đến đâu, binh lực có bao nhiêu, cũng đừng hòng lay chuyển được tòa thành ngàn năm này, tôi thậm chí còn cảm thấy đây có thể là một trong những lý do gia tộc Clive bằng lòng ngấm ngầm giúp đỡ Teresa.

Trong lòng người này không có trời đất, trong mắt chỉ có bản thân.

Hắn có lẽ có thể trở thành kiêu hùng trong thời loạn lạc, nhưng không hợp với cảnh thái bình của vương quốc hiện nay. Giả như hắn có thể ngồi lên vương vị, vậy Isenbell sau này sẽ trở thành thế nào, tòa thành xanh vững chãi này sẽ bị làm cho ô uế đến mức nào? Và dưới sự thống trị của hắn, cuộc sống của người dân cuối cùng sẽ ra sao, tôi thậm chí có thể tưởng tượng được.

Mấy hôm trước lúc rảnh rỗi, mỗi tối tôi đều ngủ rất sớm, nằm trên giường sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung, đôi khi sẽ nghĩ đến những chuyện này.

Càng nghĩ càng thấy những người này thật đáng ghét.

Cạch, cạch.

Tôi khẽ chau mày, cắn móng tay, yên lặng lắng nghe lời của Victoria.

Nàng nói: “Nhưng rốt cuộc hắn không thể tiếp tục làm như vậy nữa. Hắn đã sốt ruột, muốn nhân cơ hội Giáo hội tập trung sự chú ý vào Sirgaya và Vực Sâu, muốn nhân cơ hội Boswell biến mất, nhân lúc Thiết Giáp Vệ tạm thời còn nghe lời hắn, không tiếc bất cứ giá nào để giết ta, chiếm lấy Vương Thành. Hắn đã sốt ruột, người ta khi sốt ruột sẽ trở nên nóng vội muốn thành công, sẽ vì nhiều áp lực mà không thể suy nghĩ thấu đáo, không thể bình tâm xem xét tình hình, cũng sẽ bỏ qua nhiều thông tin vốn không nên bỏ qua, sẽ phạm sai lầm, cho nên lần này hắn đã thất bại.”

“Nhưng cho dù như vậy, ta cũng không tin Công tước Lex sẽ dễ dàng giao quyền chủ động vào tay ta như thế, không đơn giản vậy đâu. Hắn không thể không tính đến kế hoạch sau khi thất bại. Gia tộc Clive vẫn còn con trai cả của hắn, đó là một kẻ điên có lý trí, còn tàn bạo hơn cả Công tước Lex, lão Rekmon bọn họ có thể sẽ xem thường người này, nhưng ta thì không... ta cho rằng thiếu đi sự kiềm chế của Công tước Lex, bọn họ nói không chừng sẽ làm ra những chuyện lớn mật, bất ngờ hơn. Có lẽ ta còn phải tính đến Chân Lý Chi Môn, và những kẻ địch đang ẩn nấp trong bóng tối... những người này nhất định phải chiếm được Vương Thành, không thể không làm vậy... nhưng nếu ta là bọn họ, ta sẽ làm gì...”

Những lời sau đó, Victoria càng giống như đang tự lẩm bẩm.

Tôi nghe vậy mày nhíu càng sâu: “Vực Sâu sắp đến rồi. Margaret nói, cái thung lũng đó, Giác Mã Xa đi ba ngày, là đến được. Rất gần đây. Nếu...”

Nghĩ ngợi, những lời sau đó tôi không nói tiếp.

Tôi không muốn tùy tiện dựng FLAG, Vương Thành vẫn chưa hồi phục sau tai họa lần trước, những người bị phá hủy nhà cửa đến nay vẫn chưa có nơi ở mới, lòng người vẫn còn hoang mang lo sợ, chuyện như vậy không thể xảy ra lần nữa.

Nhưng Victoria có thể hiểu ý tôi.

Tôi tiếp tục nói với nàng: “Rõ ràng, kẻ địch đáng sợ nhất, đang ở ngay trước mắt. Những người này, tại sao, lại không để tâm... tại sao, còn có tâm tư, làm những chuyện này... vỏ trứng cũng mất rồi, vốn dĩ đều đang tốt đẹp... nếu như, sức phòng thủ của Vương Thành, lại bị suy giảm, giả như Vực Sâu rất mạnh, vậy thì tất cả mọi người, đều có nguy hiểm... đều không sợ sao...”

Những lời đứt quãng, thật ra đều chỉ là phàn nàn mà thôi, trong lòng tôi rõ nguyên nhân.

“Bởi vì đối với những người đó, Vực Sâu không phải kẻ địch, ta mới là.”

Victoria đưa tay sờ đầu tôi.

Trong giọng điệu lạnh nhạt, không chút cảm xúc, ẩn giấu một tâm trạng phức tạp hơn.

“Có lẽ đợi bọn họ chiếm được Vương cung, sau đó sẽ quay lại xem xét vấn đề này. Trước đó, nơi này sẽ xảy ra chuyện gì, thần dân ở đây có an toàn hay không, Isenbell sẽ vì thế mà bị ảnh hưởng thế nào, đều không nằm trong phạm vi quan tâm của bọn họ. Bọn họ thậm chí còn mong ta có thể chết trong trận chiến với Vực Sâu, lý do Thiết Giáp Vệ chậm chạp không xuất hiện, có lẽ cũng là vì vậy.”

Cho nên tôi rõ nguyên nhân.

Con người luôn vì lợi ích, cơ hội, sơ hở, tình thế... những yếu tố bày ra trước mắt, bị những thứ này che mờ đôi mắt, trở nên ngu xuẩn và ích kỷ, trở nên không màng hậu quả, hoặc có lẽ họ vốn là loại người như vậy.

Nhưng dựa vào đâu chứ...

Dựa vào đâu mà những kẻ khốn nạn này, lại dám ngang nhiên, vào lúc này đối phó với vị vua đã thật sự đổ máu vì Vương Thành... bọn họ còn ra tay trong tiệc sinh nhật của Victoria, nhưng Victoria mới là anh hùng, bọn họ dựa vào đâu...

Bọn họ đã cống hiến gì cho đất nước này chứ...

Tôi cảm thấy rất phiền lòng, trong lòng nghẹn một cục tức không sao thoát ra được. Nhưng tôi không phải thần dân của đất nước này, càng không phải quý tộc ở đây. Tôi là hoàng thất của một quốc gia khác, có những chuyện tôi không thể làm, chỉ có thể đứng nhìn.

...Nhưng cũng có những việc tôi có thể làm, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tốt.

“Bất kể thế nào, Vương Thành cũng sẽ chuẩn bị vẹn toàn.” Victoria nói.

“Thiết Giáp Vệ không thể nào vây thành được, trừ khi bọn họ có ba mươi vạn người. Công tác dọn dẹp vành đai ngoài thành đã được triển khai, ta sẽ trong thời gian có hạn, cố gắng hết sức để Thủ Bị Quân đến được các thôn trấn và nông trại chăn nuôi xung quanh. Lương thực, gia súc, những gì có thể mang về Vương Thành đều mang về hết, không mang về được thì đốt tại chỗ, không để lại cho bọn họ bất kỳ vật tư nào có thể sử dụng. Nếu bọn họ thật sự muốn đánh, ta sẽ ép bọn họ tấn công mạnh tường thành, ép bọn họ tìm đến cái chết, ép bọn họ phạm nhiều sai lầm hơn...”

Victoria nắm lấy tóc trên đầu tôi, ngón tay không ngừng gãi trên da đầu tôi, vẻ mặt trầm tĩnh.

“Hiện tại Thủ Bị Quân đóng trong thành, bộ binh có một vạn hai ngàn người, kỵ binh có hai ngàn, cung thủ hai ngàn, Kỵ Sĩ hơn hai trăm, Giác Mã Thú có thể tham chiến hơn ba ngàn con, cộng thêm Kiếm của Canli... lão Rekmon lần này gần như là dốc toàn lực ủng hộ, điều động cả người nhà đến đây. Mấy vị thành chủ khác tuy đã viết thư, nhưng chi viện có lẽ không kịp... nhưng không sao, thủ thành là đủ rồi.”

Trong mắt nàng lóe lên tia sáng lạnh: “Tuy ta vẫn chưa biết bọn họ trốn ở đâu, không biết bọn họ đang có ý đồ gì, nhưng ta có thể xác nhận một chuyện, đó là gia tộc Clive nhất định rất sốt ruột. Bất kể bọn họ muốn làm gì, bọn họ đều sốt ruột hơn ta, ta sẽ khiến bọn họ ngày càng sốt ruột... cứ chờ xem, tin tức nói không chừng sẽ đến vào ngày mai.”

Victoria vỗ nhẹ lên đầu tôi hai cái, thu tay về, quay đầu thổi tắt ngọn nến trên tủ đầu giường.

Độ sáng trong phòng ngủ hơi tối đi một chút.

“Nhưng đây đều không phải chuyện em phải lo, nghỉ ngơi đi.”

“Vâng...”

Tôi nhìn nghiêng mặt nàng, mỉm cười ngọt ngào với nàng.

Tối nay Victoria nói rất nhiều, trước đây nàng chưa bao giờ nói với tôi những chuyện này... có lẽ là vì chuyện xảy ra trong bồn tắm, có lẽ là vì... trong lòng nàng vẫn còn những lo lắng mà tôi không biết... cho nên nàng mới nói ra, dường như đang tạo dựng lòng tin cho chính mình.

“Vicky.”

“Sao vậy?”

“Cô chắc chắn, sẽ thắng. Vực Sâu cũng được, Thiết Giáp Vệ cũng được. Không có kẻ địch nào, có thể đánh bại cô, đánh bại chúng ta. Bọn họ dám đến, chúng ta cứ, cho bọn họ một trận nhừ tử!”

Victoria khẽ mỉm cười, cũng không đáp lại, chỉ sờ mặt tôi.

“Ngủ đi.” Nàng nói như vậy.

Đêm đã khuya.

Tôi nằm trên chiếc giường xa lạ, ngửi mùi hương thanh nhã quen thuộc trên gối, nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ với mái tóc vàng óng quấn quýt bên cạnh, nàng yên lặng nhắm mắt, nằm nghiêng mặt về phía tôi, hơi thở đều đặn.

Tôi và nàng đối mặt, đôi mắt đen láy mở to, không chớp mà nhìn nàng chằm chằm.

Victoria lúc này, yên tĩnh đến có phần yếu mềm, thật khiến người ta muốn chở che.

Tôi cứ nhìn nàng như vậy, trong lòng bỗng thấy bình yên đến lạ. Bất kể là Vực Sâu, là Hỗn Độn Chi Lực ngày càng cuộn trào trong cơ thể, hay cả những giấc mơ đáng sợ không sao giải thích được, tôi dường như không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.

Tôi nghĩ, giá như tôi vẫn là một người đàn ông.

Nếu là như vậy, có lẽ tôi sẽ thật sự yêu nàng, nguyện dùng cả sinh mạng để bảo vệ nàng, cả đời yên ổn ở bên cạnh, toàn tâm toàn ý phò tá nàng, cho đến khi chết đi hoặc già đi.

Nhưng mà...

Giá như tôi vẫn là một người đàn ông, Victoria chắc chắn sẽ không yêu tôi, phải không?

Số phận thật biết trêu người.

Tôi cứ nhìn như vậy cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, hai mí mắt bắt đầu díu lại, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Ngủ thôi...

Trong mơ màng, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên eo tôi.