Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 18

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12107

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 51

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 75: Trò chuyện đêm khuya

Tôi nghĩ, dù cho mấy năm sau này chúng tôi có trở thành thế nào đi nữa, những lời Victoria nói với tôi tối nay, sẽ khiến tôi ghi nhớ rất lâu rất lâu, cho đến khi chết đi cũng không thể quên được.

Trong lòng dâng lên một nỗi xúc động xen lẫn những cảm xúc phức tạp, cuộn trào không ngớt, rất lâu vẫn không thể lắng lại.

“Victo... Vicky.”

Tôi không thể đáp lại tình cảm thuần khiết, không chút giữ lại, thậm chí có phần khiêm nhường của nàng, bởi vì tôi quả thật như lời nàng nói, không hiểu rõ tâm tư tình cảm của mình, thậm chí trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Đó là một sự trốn tránh trong tiềm thức. Bởi vì tôi hiểu mình không thể nào gả cho đàn ông, nhưng tình yêu hay rung động với phụ nữ cũng gần như không còn nữa — ngay cả một người đẹp khuynh quốc khuynh thành như Victoria, cũng chỉ khiến tôi nhớ lại một chút rung động khi đối diện với Tiểu Hi năm xưa, nhưng cũng chỉ là một thoáng, ngay sau đó đã bị sự hoảng sợ và bối rối mênh mông nhấn chìm, ngay cả một gợn sóng cũng không nổi lên.

Bị ảnh hưởng bởi cơ thể này, từ nay về sau tôi không thể thích phụ nữ được nữa. May mắn là, tôi cũng không vì thế mà chuyển sang thích đàn ông.

Đây chính là trạng thái hiện tại của tôi.

Thật ra, nếu sau này tôi vẫn ở trong trạng thái này, thì tôi nghĩ cả đời này... có lẽ sẽ không ở bên ai cả.

Nếu không phải gặp Victoria, nếu không phải nàng thích tôi, có lẽ tôi vẫn chưa nhận ra những điều này. Vẫn luôn không nhận ra, chính là vì tôi đã xem nhẹ và giữ khoảng cách với chuyện yêu đương, vì không còn hứng thú nữa nên mới lơ là.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn đáp lại nàng.

Có lẽ tạm thời chưa thể làm được nhiều như thế, chưa thể trở thành dáng vẻ nàng mong đợi trong lòng, nhưng một sự đáp lại nho nhỏ, tôi phải cho nàng.

“Cha tôi, mẹ tôi... gia đình tôi, họ gọi tôi là, Peipei.”

Dù tôi không thể ép buộc tình cảm của mình, nhưng Victoria đã cho tôi hiểu được vị trí của tôi trong lòng nàng, vậy thì ít nhất tôi cũng phải để nàng hiểu, nàng trong lòng tôi cũng quan trọng như vậy.

“Sau này... cô cũng, gọi tôi là Peipei đi.”

Người phụ nữ tên Victoria sững người một chút.

“Được.”

Nàng gật đầu đáp, giọng bình thản.

Rồi nàng quay người đi, tự mình tắm rửa, không nói thêm lời nào nữa. Còn tôi cũng lặng lẽ gội sạch bọt xà phòng trên đầu, lúc thì vốc nước xối lên vai, một lát sau lại ngồi thụp xuống, vùi miệng vào trong nước thổi bong bóng.

“Ọt ọt ọt...”

“Đừng làm vậy, bẩn lắm.”

“Phù... ồ.”

Đợi đến khi cả hai chúng tôi đều tắm gần xong, cô hầu gái tên Salman mang đến cho tôi một chiếc váy mới.

Chất vải của chiếc váy mềm mại mượt mà, là loại váy phong cách cung đình may thủ công khá cao cấp, trên đó thêu những hoa văn màu đỏ nhạt phức tạp mà đẹp mắt, nói thật là tôi khá thích, nhưng đó là một chiếc váy ngủ.

Nó rất mỏng nhẹ, chất liệu rất tuyệt, lớp vải mỏng gần như trong suốt, tà váy chỉ vừa đủ che qua đùi, dưới ánh lửa chiếu vào thì chẳng khác gì không mặc—đây là một chiếc váy ngủ tình thú.

Hơn nữa... tôi không biết đây là ý của Victoria, hay là do cô hầu gái trông có vẻ cứng nhắc nhưng thực ra lại là thủ hạ đáng ghét nhưng lắm mưu mẹo của Victoria tự ý làm, cô ấy không mang cho tôi đồ lót hay áo ngực có thể mặc bên trong, ngay cả bộ tôi mặc đến đây, cũng không biết đã bị cô ấy mang đi đâu mất rồi — Victoria sẽ không phải là một kẻ biến thái muốn sưu tầm nó chứ?

Tôi đã không còn căng thẳng như ban nãy nữa. Dù vẫn cần chút thời gian để thích ứng, để quen dần, nhưng lòng chúng tôi đều đã mở ra với nhau.

Đang định liếc Victoria, người đang chuẩn bị thay đồ, một ánh mắt khinh bỉ, không ngờ lại nghe nàng nói với cô hầu gái: “Đổi cho cô ấy chiếc khác đi.”

“Vâng.”

Cô hầu gái trung niên có vẻ mặt bình tĩnh y như Victoria khẽ cúi chào, cầm chiếc váy ngủ tình thú lui ra khỏi phòng tắm.

...Quả nhiên là cô hầu gái tự ý làm.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức nhớ ra một chuyện khác, bỗng trừng mắt nhìn Victoria, do dự một lát: “Cô... cô có phải là...”

“Không phải.” Victoria mặc chiếc áo choàng ngủ mới tinh trước mặt tôi, vừa vuốt mái tóc vàng óng vừa nói mà không quay đầu lại.

...Không phải?

Tôi còn chưa hỏi xong, cô đã vội phủ nhận rồi?

Cô có vẻ hiểu rõ quá nhỉ...

Cô hầu gái kia làm việc này trông cũng có vẻ rất thành thạo, quen tay, mặt không đổi sắc mà mang bộ đồ đó ra, vô cùng tự nhiên, cho tôi cảm giác không giống như lần đầu...

Cho nên ban nãy thật ra tôi muốn hỏi nàng, có phải cô thường xuyên làm như vậy không... thôi, hỏi cái này làm gì... nhưng không hỏi lại thấy bức bối, tôi cũng không hiểu tại sao.

Victoria dường như đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, nàng giải thích: “Chiếc váy ngủ đó là cỡ của em. Tất cả đồ ngủ ở đây, ngoài cỡ của ta ra, thì chỉ còn lại cỡ của em. Phòng thay đồ trong Vương cung, tẩm cung của ta, rất nhiều nơi có vật dụng cá nhân của ta, đều như vậy, ngoài đồ của ta ra, chính là của em.”

Tôi ngẩn người.

Thật ra trước đây tôi cũng đoán được phần nào, vì người phụ nữ này đã ngủ với tôi một đêm, người có cơ hội biết được cỡ quần áo của tôi chỉ có nàng. Lúc đó tôi không hiểu nàng chuẩn bị những thứ này có ý nghĩa gì, tôi cũng đâu có thường xuyên đến Vương cung... bây giờ tôi hiểu rồi.

Nhưng tôi vẫn không ngờ, nàng ngay cả ở đây cũng đã chuẩn bị... đây có được coi là 「vạn sự đã đủ, chỉ thiếu gió Đông」 không? Rốt cuộc là làm từ lúc nào... có ý đồ xấu xa... người phụ nữ này thèm muốn thân thể của tôi bao lâu rồi?

Victoria thắt lại dây áo, xoay người đi đến bên bồn tắm, từ trên cao nhìn xuống tôi vẫn còn đang ngâm mình trong bồn ngẩn ngơ.

“Salman lúc nào cũng như vậy. Là hầu gái trưởng của ta, cô ấy trầm tĩnh cẩn thận, làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, và vừa hay biết ta thích gì.”

“Ồ...”

Tôi gật đầu, đang định mở miệng nói tiếp, sau đó thấy trong mắt người phụ nữ kia lóe lên một tia mỉa mai.

“Sao, em nghĩ cỡ của mình là loại phổ biến à? Tự tin ở đâu ra vậy.”

Tôi nghe vậy liền sững người, hai giây sau mới hiểu ý nàng, trong lòng lập tức tức giận: “Victoria, cô mắng tôi!”

Nàng đây là đang mỉa mai tôi ngực nhỏ, người nhỏ, quần áo người khác căn bản không mặc vừa!

“Cô đã nói, không mắng tôi!”

“Ta chỉ đang nói lên sự thật.” Victoria thản nhiên nói.

“......”

Tôi tức đến nghẹn lời, muốn phản bác lại tạm thời không tìm được lý do thích hợp, thế là trong lòng càng tức hơn, quay đầu đi không thèm để ý đến nàng nữa.

Sau đó nghe thấy cửa phòng tắm được mở rồi lại đóng, quay đầu nhìn, thấy hầu gái trưởng cầm một chiếc váy ngủ mới đi vào.

“Tiểu thư, mời thay đồ ạ.”

Lần này là một chiếc váy ngủ màu trắng bình thường, nhưng vẫn chỉ có một chiếc váy ngủ.

Tôi không đưa tay nhận, chớp mắt nhìn hầu gái trưởng: “Đồ lót đâu ạ?”

Hầu gái trưởng mặt không đổi sắc: “Tiểu thư, đã mang đi giặt cho người rồi ạ.”

...Ai bảo bà giặt?

Tôi mới thay, sạch sẽ mà!

“Giúp tôi, lấy bộ mới được không ạ?”

Nơi này đã có quần áo của tôi, vậy thì đồ lót các thứ chắc cũng đã chuẩn bị rồi nhỉ?

Nhưng hầu gái trưởng không hề lay động, cô ấy bình tĩnh nói: “Xin lỗi tiểu thư, tôi chỉ tuân lệnh Nữ Vương Bệ hạ.”

Linh động một chút thì chết à...

Thế là tôi quay đầu lại: “Victo...”

Lại thấy Victoria đã nhanh chân bước ra khỏi phòng tắm.

...Người phụ nữ này không phải nói sẽ không làm gì tôi nữa sao! Vậy sao còn muốn tôi không mặc gì? Có cái sở thích quái đản gì vậy chứ?!

Tôi mặt mày khó chịu đứng dậy khỏi mặt nước, lau khô người rồi thay váy ngủ, đẩy cửa phòng tắm ra, thấy Victoria đang xõa tóc, nghiêng người dựa vào đầu giường, tay cầm một ly rượu vang đỏ, khẽ nhấp môi.

Tôi lập tức quên mất mình vừa định nói gì với nàng, đùng đùng nổi giận đi tới.

“Sao cô, còn uống nữa!”

“Suy nghĩ vài chuyện.” Nàng nói với tôi, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi nằm xuống phía bên kia giường.

Nhưng tôi không để ý đến nàng: “Suy nghĩ, và uống rượu, có liên quan gì sao?”

“Đưa đây!”

Tôi giật lấy ly rượu, lại cầm lấy chai rượu đặt trên khay ở tủ đầu giường, lúc này hầu gái trưởng vừa từ phòng tắm ra, tôi liền đi tới đưa cho cô ấy.

“Mang đi đi, cảm ơn.” Giọng điệu có chút cứng rắn.

Hầu gái trưởng nhìn Victoria một cái, thấy nàng gật đầu mới đưa tay nhận lấy.

“Bệ hạ, tiểu thư, tôi xin phép lui, hai người nghỉ ngơi sớm.”

Đợi cô ấy rời đi, tôi lại đi về phía đầu giường, đứng trước mặt Victoria.

“Sau này cô, bớt uống rượu lại.”

Victoria nhìn tôi, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Được.”

Trong mắt tràn đầy ý cười.

Số lần Victoria mỉm cười tối nay, đã nhiều hơn tất cả những lần tôi từng thấy trước đây cộng lại. Có lẽ là vì chỉ có hai chúng tôi, nàng không còn che giấu cảm xúc của mình như vậy nữa, cũng không cần dùng vẻ lạnh lùng và vô tình để tạo vỏ bọc cho bản thân, nhằm bù đắp cho sự chênh lệch tuổi tác với người khác.

Có thể nhìn thấy một Victoria như vậy, tôi cũng vui mừng từ tận đáy lòng.

Ngoài cửa sổ, màn đêm dần buông sâu.

Qua khe hở của rèm cửa, có thể lờ mờ thấy ánh lửa sáng lên từ dinh thự số 3, bên đó một mảnh tĩnh lặng, không nghe thấy động tĩnh gì. Tôi bỗng nhớ ra cửa sổ sát đất trên sân thượng chưa đóng, nghiêng đầu nghĩ ngợi, quyết định tạm thời quên đi chuyện này.

Sợ không dám qua...

Phố Rondall là nơi có an ninh nghiêm ngặt nhất Vương Thành, lính gác tuần tra thường xuyên, không ai dám tùy tiện đột nhập vào đây ban đêm, người dám đột nhập vào đây cũng sẽ không trộm đồ, trong dinh thự cũng chẳng có gì đáng giá để trộm, thứ đáng giá nhất là Nguyệt Đao thì dù có gọi Giáo Tông Kỵ Sĩ đến cũng chưa chắc mang đi được, thôi thì cứ mặc kệ, ngày mai rồi tính.

Ở đây vẫn an tâm hơn... có thể ngủ một giấc ngon.

Phòng ngủ rộng lớn đặc biệt sáng sủa, mỹ nhân lười biếng ở ngay bên cạnh, khoanh tay trước ngực, tay phải bóp cằm suy nghĩ. Chiếc áo choàng ngủ mỏng manh làm nổi bật nên thân hình hoàn mỹ của nàng, trong không khí thoang thoảng mùi hương thanh nhã khác hẳn với mùi hương của tôi.

Tôi ngượng ngùng đi đến phía bên kia giường, trèo lên ngồi ngay ngắn, kéo chăn lên đắp kín chân, bắt chước dáng vẻ của Victoria dựa vào đầu giường, giữ một khoảng cách không xa không gần với nàng, nhìn chằm chằm đèn chùm pha lê trên trần nhà, lúc thì chống tay lên giường, lúc lại đan tay đặt trước bụng, ngón tay xoắn vào nhau, thỉnh thoảng lại liếc trộm nàng một cái.

Nói gì đó đi... không thì thấy kỳ quặc quá.

Thế là tôi bèn thăm dò hỏi: “Cô đang, nghĩ gì vậy.”

Kết quả là rất lâu sau mới nghe thấy câu trả lời thờ ơ của nàng: “Em không cần biết.”

“......”

Được rồi, tuy tối nay có vài thứ đã thay đổi, nhưng có những chuyện vẫn mãi mãi không đổi, nàng vẫn là kẻ hủy diệt cuộc trò chuyện, không biết nói chuyện cho lắm.

Tôi hơi buồn ngủ rồi, nhưng có một chuyện phải nói với nàng trước.

“Victoria.”

Người phụ nữ đang trầm tư, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.

Tôi vội vàng sửa miệng: “Vic, Vicky.”

Vẫn có chút không quen...

Nhưng mà người phụ nữ này... ban nãy lúc hỏi cô, sao không thấy cô phản ứng nhanh như vậy?

Trong lòng hơi bất bình, miệng tiếp tục nói với nàng: “Tối qua, tôi đã gửi, thư đi rồi. Con chim ngốc... không phải, chim đưa thư này bay rất nhanh, chắc là đi về mất chưa đến hai mươi ngày.”

Lần này nàng quay đầu lại, trong mắt có chút kinh ngạc.

“Hai mươi ngày? Chim đưa thư gì mà có tốc độ như vậy.”

“Quạ Đưa Tin.” Tôi nói.

“Quạ Đưa Tin?” Victoria khẽ nhíu mày, “Tuy Quạ Đưa Tin là loại khó thuần hóa nhất, cũng là loại chim đưa thư hiếm nhất, nhưng theo ta biết, nó không có tốc độ nhanh như vậy.”

“Ừm... Quạ Đưa Tin của tôi, có hơi đặc biệt?”

Tôi không biết giải thích thế nào, Phó Mát Sữa Dê có quá nhiều điểm bất thường. Trí thông minh cao đến khó tin, nghe hiểu được tiếng người, có thể xuyên qua kết giới của Vương Thành, bay lại còn nhanh, nó chắc chắn không phải là một con chim bình thường, nhưng bây giờ tôi cũng không biết rốt cuộc nó là gì.

Rõ ràng câu trả lời mập mờ như vậy khiến Victoria càng thêm nghi ngờ, nhưng nàng chỉ nghĩ một lát, có lẽ cảm thấy đây không phải là vấn đề gì quan trọng, liền không hỏi sâu thêm nữa.

“Ngày mai ta sẽ để Ty Luật Pháp soạn hợp đồng, tối sẽ phái Sứ Giả Ngoại Giao mang hợp đồng ra khỏi thành. Nếu Đại Công tước Scaliger có ý định, chúng ta có thể tiết kiệm được ít nhất một chuyến đi về, để mọi chuyện nhanh chóng tiến triển... Pháo đài Santel có gặp khó khăn trong việc vận chuyển không?”

Tôi nghĩ một lát, có chút xấu hổ lắc đầu.

“Tôi không biết...”

Đột nhiên có chút hối hận. Khoảng thời gian ở Pháo đài Santel, tôi gần như chẳng lo nghĩ chuyện gì cả, hoàn toàn không nắm được tình hình cụ thể của xưởng, không biết chuyện làm ăn của nhà mình thế nào, đến nỗi bây giờ ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không tốt...

Sao tôi...

Không biết từ lúc nào lại trở nên như vậy rồi...

“Xin lỗi.” Tôi xin lỗi Victoria.

“Không sao, để ta nghĩ cách.” Victoria đương nhiên sẽ không trách tôi. Dừng một lát, nàng lại nói thêm một câu, “Sau này đừng nói lời xin lỗi với ta.”

Tôi nghe vậy liền im lặng.

Đây không phải là chuyện xin lỗi hay không... cái tật xấu này, tôi nhất định phải sửa. Nếu không sau này làm gì cũng rất bị động, làm gì cũng không tốt.

Im lặng một lát, tôi lại nhớ đến những lời nói với Margaret hôm đó. Cô ấy nói không thấy Thiết Giáp Vệ ở ngoài thành, tôi quên hỏi cô ấy vào thành từ cổng nào, cũng không biết tình hình cụ thể bây giờ, không kìm được mà hỏi Victoria: “Thiết Giáp Vệ, đã đến chưa ạ?”

Nhớ hôm đó lão Công tước nói, ngoài thành có một vạn ba ngàn người, và sẽ tiếp tục tăng lên. Tôi không biết gì về đánh trận, càng không hiểu cách dùng binh, biên chế binh chủng, khí giới công thành của thế giới này có khác với trong tưởng tượng không. Dù sao thì lúc mới tỉnh lại, những quả cầu lửa lớn gào thét bay về phía tôi, tôi vẫn còn ấn tượng sâu sắc... lúc đó mới có bao nhiêu người?

Hiện tại số người bên ngoài thành đã gấp mấy lần khi đó, tôi không biết nếu kẻ địch cứ tiếp tục tăng lên thì sẽ là mối nguy lớn đến mức nào đối với Vương Thành. Tường thành của Vương Thành rất cao và dày, trông có vẻ vững chắc không thể phá hủy, nhưng lỡ như phe địch có thứ vũ khí nào đó có thể gọi ra thiên thạch thì sao?

Tuy không có khả năng lắm...

Nhưng tôi vẫn có chút lo lắng nhìn Victoria.

Nàng thong thả nói: “Tối qua đã bắt đầu thay phiên cử người đi do thám. Tính đến hai tiếng trước, phạm vi tìm kiếm đã mở rộng ra ngoài ba mươi kilomet, vẫn chưa có phát hiện gì.”

“Địa hình ngoài Vương Thành phần lớn là đồng bằng, hơn một vạn người muốn ẩn nấp là chuyện gần như không thể. Bọn Thiết Giáp Vệ đó, hoặc là đã trốn vào rừng Canli ở phía nam, hoặc là vẫn còn ở nơi xa hơn. Ta cho rằng khả năng thứ hai lớn hơn nhiều.”