Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 18

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12107

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 51

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 74: Gọi ta là Vicky

Ta thích em.

Nữ vương của Isenbell ôm chặt tôi vào lòng, dùng giọng điệu bình thản và thẳng thắn, nói như vậy.

Không e thẹn, không ngượng nghịu, không xao động, không hoảng loạn. Victoria không hề để lộ ra bất kỳ vẻ thiếu tự tin nào, dù có lẽ nàng đã hiểu thái độ của tôi, nhưng vẫn luôn ung dung điềm tĩnh từ đầu đến cuối.

Tôi vốn nghĩ mình sẽ trở nên rất hoảng loạn, cảm xúc sẽ dâng đến đỉnh điểm sôi trào, nhưng thật ra lại không. Cũng chẳng biết là vì sự trấn tĩnh của nàng, hay là vì cảm giác an tâm sau khi đã nói rõ mọi chuyện, dường như đột nhiên... trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, cơn sóng thần trong lòng đã cuộn trào rồi rút đi xa, mọi thứ cuối cùng đều trở lại gió yên biển lặng.

Tôi cảm thấy mình có thể trò chuyện tử tế với nàng rồi, nhưng vừa mở miệng ra, lại không biết phải bắt đầu thế nào.

Victoria im lặng chờ một lát, thấy tôi không lên tiếng liền nói tiếp: “Vương Thành là một nơi dân giàu của nhiều, cũng là thành phố có mật độ dân số đông nhất Tây Châu. Nơi đây quy tụ thường dân và quý tộc đến từ khắp nơi trên thế giới, họ mang trong mình những mục đích riêng, có người đến tìm kiếm học thức, có người muốn tích trữ đầu cơ, có người chăm chỉ làm việc, cũng có người cùng đường bí lối, chỉ để tìm một chốn dung thân... Họ hoặc là an phận thủ thường, hoặc là xảo quyệt gian trá, hoặc là hung bạo ngang ngược, hoặc là ngu muội không ai bằng... Trong Vương Thành có đủ loại người. Người thế nào, ta cũng đều đã tiếp xúc qua.”

Lời nói gần trong gang tấc phảng phất bên tai, giọng thì thầm nhẹ nhàng như lời mộng mị.

“Tất cả mọi người... quý tộc cũng được, bình dân cũng thế, địa vị cao sang hay không có gì trong tay, họ đều như nhau. Làm gì nói gì, vĩnh viễn đều không thoát khỏi tư lợi cá nhân. Đa số mọi người, ta chỉ cần dùng thời gian ngồi uống một tách trà là có thể nhìn thấu họ. Cũng có những người biết che giấu, giấu cảm xúc rất giỏi, ta quan sát một thời gian cũng có thể nhìn thấu. Bởi vì họ làm việc đều có mục đích, mỗi người cuối cùng cũng chỉ vì bản thân mình, có mưu đồ thì sẽ có dấu vết để lần ra. Điều này đương nhiên không có gì sai, bản tính con người vốn là vậy, ngay cả ta cũng không ngoại lệ... nhưng Peilor, em thì khác.”

Victoria bắt đầu xoa nắn bụng mềm của tôi, rồi sờ đến rốn, dùng ngón tay vẽ vòng tròn xung quanh, cảm giác nhồn nhột khiến tôi hơi muốn cười, không nhịn được mà đưa tay bắt lấy bàn tay không đứng đắn của nàng, không ngờ Victoria lại nắm ngược lại tay tôi thật chặt trong lòng bàn tay, không chịu buông.

Tôi giãy giụa một chút, phát hiện nàng không có ý định buông ra, nghĩ lại thấy nếu buông ra không chừng nàng lại sờ mó lung tung, chẳng bằng cứ thế này thì hơn, thế là không phản kháng nữa.

Đôi mắt mờ hơi nước khẽ nheo lại, yên lặng nghe nàng thì thầm bên tai: “Chỉ có em là khác biệt, trong mắt em ta không nhìn thấy những thứ đó. Tham lam, dục vọng, tranh danh đoạt lợi, yêu hư vinh... những thứ này em đều không có, cho nên em rất đặc biệt.”

“Peilor, em quá trong sạch... lương thiện, thuần khiết, có một đôi mắt trong veo. Trông thì có vẻ yếu đuối, nhưng thật ra là một cô gái vô cùng kiên trinh, trước những chuyện đúng sai trọng đại lại cương nghị quyết đoán, năng lực hành động vượt xa tuổi của em...”

Oa...

Mặt tôi lại bắt đầu nóng lên, trong mắt ánh sáng lan tỏa, lén liếc nhìn khuôn mặt Victoria đang kề sát mình, rồi vội vàng dời mắt đi.

Nàng đang nói lời ngon tiếng ngọt với tôi sao...

Lần đầu tiên nghe nàng nói những lời như vậy, lần đầu tiên được người ta khen ngợi như thế, ghê gớm thật... rõ ràng bình thường toàn mắng tôi ngốc.

Không nhịn được mà vặn vẹo thân mình hai cái, tìm một tư thế thoải mái hơn trong lòng Victoria, rồi nằm yên không động đậy.

Thì ra trong lòng nàng mình có hình tượng như vậy... nhưng nàng nói đó là mình sao? Chính mình cũng không tin... mình vẫn có dục vọng mà, mình ăn rất khỏe.

Đây có phải là cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi không?

Năng lực hành động cao là vì tôi sống hai kiếp rồi, cộng lại còn lớn tuổi hơn cô đó, Victoria... cho dù cô nói những lời này...

“Peilor, em có biết ta khâm phục em nhất ở điểm nào không?” Victoria khẽ hỏi.

Bất ngờ bị nàng hỏi, tôi lập tức tỉnh lại từ cơn say mê khó hiểu, mắt hơi mở ra một chút: “C-cái, cái gì cơ...”

Ban nãy mình bị những lời hay ý đẹp mê hoặc rồi sao? Bây giờ nghĩ những chuyện linh tinh đó làm gì chứ.

Thật không có tiền đồ...

Phải mau nghĩ xem nên đáp lại Victoria thế nào, làm sao để nàng thấy dễ chịu, lại có thể tránh được ngượng ngùng, nói cho nàng biết tôi tạm thời vẫn chưa chấp nhận được... chưa chấp nhận được cái đó, nhưng ôm một lát thì được, chỉ một lát thôi, thì được, đều là con gái có gì đâu... nhưng nàng phải đảm bảo ngoan ngoãn, không được động tay động chân, không được làm chuyện khác, chỉ ôm thôi... nói như vậy có uyển chuyển hơn không?

...Ủa? Không đúng, mình là mãnh nam mà...

Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man, Victoria vẫn tiếp tục thì thầm bên tai tôi, giọng ngày càng mềm mại, miệng như bôi mật.

“Em mới mười sáu tuổi, chỉ là một cô bé còn chưa lớn, lại có trách nhiệm hơn rất nhiều người đã sống quá nửa đời người, nhìn nhận vấn đề thấu đáo hơn họ rất nhiều. Em đã trải qua những chuyện tồi tệ, cùng kẻ địch đáng sợ nhất quyết chiến sinh tử, đã thấy qua mặt xấu xí tàn khốc của nhân tính, mỗi một chuyện đều là điều người thường không thể tưởng tượng, mỗi một chuyện đều là nặng nề, khiến người ta khó lòng chịu đựng. Nhưng sau khi trải qua những chuyện đó, em vẫn có thể giữ được một trái tim trong sạch thuần khiết...”

“Cô đừng, đừng khen tôi nữa...”

Đầu óc quay cuồng.

Nói nữa, tôi cũng không biết mình sắp bay đi đâu nữa...

Hay là thế này đi, tối nay tôi ngủ cùng nàng, dù sao về cũng sẽ sợ, trước đây cũng không phải chưa từng ngủ chung, có gì to tát đâu.

Nhưng lỡ như nàng vẫn muốn làm gì đó... không được, nhiều nhất chỉ được ôm, không được làm gì cả, phải mặc đồ ngủ... nếu tôi nói với nàng như vậy, có khiến lòng nàng dễ chịu hơn một chút không...

...Mà rốt cuộc nàng định ôm đến bao giờ? Không thấy nóng sao... lưng nóng ran, tôi nóng quá.

“Em biết không? Em giống như một món báu vật vô cùng quý giá, độc nhất vô nhị trên đời, khiến ta chỉ hận không thể ngậm vào trong miệng...”

Tai phải đột nhiên vang lên tiếng hít vào 「ha」, dái tai bị thứ mềm mại và ấm áp bao bọc chặt, ngay sau đó là một cơn đau.

“A!” Tôi kinh ngạc kêu lên.

Victoria... nàng cắn tai tôi!

Cơ thể lập tức cứng đờ, ngón chân co quắp lại, run nhẹ mấy cái rồi không đứng vững nổi nữa, mềm nhũn cả người mà ngã xuống, nhưng lại bị cánh tay đang ôm eo tôi của Victoria giữ chặt lại.

Nàng lạnh nhạt nói: “Ta không nghĩ hôm nay sẽ nói với em những lời này, cũng không nghĩ tối nay sẽ làm gì em. Nhưng nếu em đã hỏi, ta cũng sẽ không nói dối em.”

...Không nghĩ sẽ làm gì tôi? Sẽ không nói dối tôi?

Vậy ai đã lừa tôi ngây thơ vào phòng ngủ, lại lừa lấy mất váy áo của tôi? Lại còn sờ mó lung tung, cắn tai, ban nãy nếu không phải tôi liều mạng giữ tay cô lại, cô còn định sờ đi đâu nữa... đồ lưu manh...

Nghĩ đến đây lòng tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, không nhịn được mà lí nhí lẩm bẩm: “Cô chính là, đồ lừa đảo...”

“Lừa đảo?” Victoria cao giọng lên mấy phần, “Vậy em nghĩ, ta muốn làm gì em?”

“......”

Tôi xấu hổ không nói nên lời.

“Đoán xem, bây giờ ta muốn làm gì nhất?”

Tôi nghe rõ tiếng thở của nàng, hơi thở khi nói chuyện của nàng sắp phả hết vào tai tôi rồi.

“Tôi không biết...”

Tôi lí nhí nói, tay chân lại bắt đầu cứng đờ, trong lòng lại bắt đầu căng thẳng.

Ban nãy sao lại nói nàng là đồ lừa đảo chứ... tự dưng kiếm chuyện...

“Victoria...”

“Ta sẽ không làm gì cả.” Victoria dùng trán cụng nhẹ vào đầu tôi, người hơi lùi lại, tay đang ôm tôi cũng lơi lỏng một chút, “Peilor, em bây giờ còn quá nhỏ, giống như ta của ngày xưa vậy, không hiểu thích là gì, yêu là gì, càng không thể chấp nhận thứ tình cảm không được xã hội chấp nhận này. Trong mắt em ta chỉ thấy sự mơ hồ, lòng em chưa có định hướng, không cách nào chấp nhận ta...”

Nàng buông tay ra.

Lòng tôi chùng xuống.

Nàng có phải thấy buồn rồi không? Có phải không vui không? Mình có phải đã làm tổn thương nàng không...

“Á!”

Mông bị người ta véo nhẹ một cái từ phía sau.

Ngay sau đó lại nghe Victoria nói: “Nhưng nếu ta cứ tiếp tục, có lẽ em cũng sẽ không từ chối ta.”

Tôi lập tức nổi giận, quay đầu nhìn nàng: “Nói bậy!”

Tại sao tôi phải lo cho người phụ nữ này chứ? Đáng đời nàng buồn!

Victoria vuốt mái tóc vàng óng ướt sũng, nhìn tôi cong môi, trong mắt hiện lên ý cười.

“Em sẽ.” Nàng nói, “Ta tin vào phán đoán của mình. Chỉ cần quấn lấy em thêm một lúc, từng bước tuần tự, chẳng bao lâu nữa, em sẽ ngoan ngoãn khuất phục. Ta nhìn ra được, đối với ta, em căn bản không hề dựng lên phòng tuyến trong lòng, chỉ là cần thêm chút kiên nhẫn và thời gian thôi.”

Tôi trừng mắt nhìn nàng, vung nước tạt vào mặt nàng: “Tôi không phải! Cô nói bậy...”

Tôi tùy tiện đến thế sao?!

Tức chết mất!!!

Victoria nghiêng đầu, nhưng vẫn bị nước bắn vào vai và cổ, có điều nàng không để tâm.

“Em cứ yên tâm, ta sẽ không làm vậy đâu. Như thế sẽ khiến em phải đối mặt với rất nhiều áp lực mà em không đáng phải chịu đựng, những áp lực đó rất lớn. Ánh mắt của người đời sẽ theo em suốt đời, mà gia tộc của em cũng không phải là hạng vô danh, Đại Công tước Scaliger danh tiếng lẫy lừng, chẳng bao lâu nữa em cũng sẽ trở thành công chúa của Đông Chi Nguyệt. Đến lúc đó, mẹ em sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho em, nếu bây giờ ta hái đóa hoa chớm nở này của em xuống, lúc đó sẽ không còn chút đường lui nào, gần như chính là cửa ải khó khăn nhất mà những người yêu nhau trong truyện phải trải qua.”

Phụt...

Hôn, hôn sự?

“Tôi không thể, gả cho người khác!”

Sắp đặt hôn sự cái quái gì! Bản tiểu... mãnh nam tuyệt đối không thể gả cho người khác!

Victoria sững người.

Tôi lập tức nhận ra câu nói này đối với nàng có thể gây hiểu lầm lớn nhất, vội vàng hoảng hốt xua tay: “Không, không phải, tôi không phải... ý đó, ý tôi là... ôi! Không phải là...”

“Ta cũng sẽ không gả cho ai.”

Ý cười trong mắt Victoria càng đậm hơn.

“Peilor, bây giờ ta là Nữ vương của Isenbell. Không lâu sau khi ta đăng quang, đã quyết định rồi, ta không định lập gia đình. Ta sẽ dành cả đời mình để cai trị vương quốc, cai trị mảnh đất này. Còn về người kế vị tương lai của Isenbell, ta sẽ chọn ra người xuất sắc nhất trong thế hệ sau của dòng dõi trực hệ hoàng thất, nhưng đó là chuyện của rất lâu rất lâu sau này. Bây giờ, ta chỉ hy vọng chúng ta đều có thể làm tốt việc của mình, hy vọng em cũng có thể dành tâm sức của mình vào những việc em nên làm cho tốt, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều. Ta thích em, em biết là được, không cần vì thế mà phiền não.”

“Hiểu chưa?”

Nàng xoa đầu tôi.

Tôi nhìn đôi mắt lấp lánh của nàng, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”

Trong lòng đột nhiên thấy rất vững vàng, thế là mỉm cười.

“Ha.”

Victoria cũng cười rộ lên.

Đây là nụ cười vui vẻ nhất mà tôi từng thấy ở nàng. Nụ cười đó lan tỏa trong phòng tắm mờ hơi nước, tựa như đóa hoa vàng rực rỡ, lặng lẽ nở rộ nơi đáy lòng.

“Đợi em lớn thêm một chút nữa. Đợi em hiểu được mình thích điều gì, đến lúc đó hãy nghe theo tiếng nói trong lòng. Nếu em thích ta giống như ta thích em, em nguyện cùng ta gánh vác những lời dị nghị này, và chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, ta sẽ lập em làm phi, cha mẹ em ta sẽ nghĩ cách thuyết phục, những chuyện khác mặc kệ người đời nói.”

“Nhưng nếu đến lúc đó em phát hiện, tình cảm của em đối với ta còn xa mới đến mức đó, vậy thì kỳ vọng của ta đối với em, chính là thỉnh thoảng, khi chúng ta đều không quá bận rộn, em có thể giống như tối nay, đến tìm ta, nói chuyện với ta, để ta ôm một cái, như vậy là đủ rồi. Nếu ngay cả điều này cũng không làm được... vậy ta chỉ có một yêu cầu. Bất luận thế nào, bất luận xảy ra chuyện gì, xin em đừng quên ta, gặp phải chuyện khó giải quyết, đừng một mình phiền não, nhớ đến tìm ta, ta ở ngay đây, không đi đâu cả.”

Nàng chăm chú nhìn tôi, nụ cười sớm đã thu lại, gương mặt tuyệt mỹ không gợn sóng, vẫn không biểu cảm như mọi khi.

Môi tôi run rẩy.

“...Được.”

Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào.

Tôi đột nhiên rất muốn nói gì đó với nàng, rất muốn chủ động ôm nàng một cái.

“Victoria...”

Nhưng vừa mới mở lời, nàng đã lập tức ngắt lời tôi.

“Gọi ta là Vicky.”

“Ơ...” Tôi có chút ngẩn ngơ.

“Gọi ta là Vicky.”

Khi nhắc lại lần nữa, Victoria đã mang theo giọng điệu ra lệnh như mọi khi, thế là tôi bất giác gọi theo: “Vicky...”

Nàng lại một lần nữa cong đôi môi đỏ mọng.

“Ừm.”

Da trắng như ngọc, một nụ cười trăm vẻ yêu kiều.