Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12095

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 45

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 82: Rời khỏi Vương Thành

Chưa đợi toa xe dừng hẳn, tôi đã vén rèm nhảy xuống, ngẩng đầu nhìn bức tường thành cao sừng sững ở bên trái.

Trên đỉnh tường thành cao vút, lúc này vẫn còn những ngọn lửa cháy trong tầm mắt. Khói đặc cuồn cuộn bay lên không trung, giữa làn khói mờ ảo, những người lính tay cầm khiên và kiếm, nhanh chóng chạy trên tường thành. Họ lớn tiếng chửi mắng ra ngoài thành, từ xa không nghe rõ họ chửi gì, nhưng chắc chắn là những lời rất khó nghe, thậm chí có người còn phá lên cười lớn, dùng mọi cách để khiêu khích kẻ địch, âm thanh đó gần như lấn át cả tiếng khóc thút thít thỉnh thoảng vọng lại từ đâu đó.

Ngoài thành dường như không có động tĩnh gì, trên tường thành cũng không thấy ai giương cung bắn tên.

Tôi hít một hơi thật sâu, mơ hồ ngửi thấy mùi gì đó bị cháy khét.

“A! A a a...”

Tiếng hét thảm thiết xé lòng ở không xa khiến tôi giật nảy mình.

Quay đầu nhìn lại, tôi thấy mấy người lính cởi mũ giáp đang khiêng một người mà nửa thân mình... thậm chí nửa cái đầu đã bị cháy đen, trông như vừa được đưa từ trên tường thành xuống, đang vội vã chạy về phía xa. Người đi đầu mắt trợn trừng giận dữ, không ngừng vung tay hét lớn về phía trước: “Tránh ra! Mau tránh ra!”, sau đó đâm sầm vào một đội Thủ Bị Quân đang chuẩn bị lên thành, rồi dần dần chạy xa.

Ngay sau đó lại có người bị thương được khiêng xuống, nhanh chóng chạy qua trước mắt tôi.

Trong con hẻm bên phải, rất nhiều binh lính đang đi từng nhà sơ tán dân thường, họ rất cứng rắn đuổi đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ ra khỏi từng căn nhà, lùa mọi người rời khỏi đây. Có người bất mãn phản kháng tại chỗ, liền nhanh chóng bị các binh lính hợp lực đè xuống.

Vài tia lửa tàn bay qua trước mắt tôi, bay lên bầu trời xanh thẳm.

Margaret từ sau lưng tôi bước lên, nói chuyện vài câu với một người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ đi tới, rồi quay đầu nói với tôi: “Nữ Vương Bệ hạ vẫn còn ở trên lầu thành, nhưng nàng sẽ sớm xuống thôi, chúng ta đợi ở đây một lát.”

“Được.”

Tôi khẽ gật đầu với cô ấy, rồi lại hỏi người kỵ sĩ lạ mặt kia: “Trên tường thành, tình hình thế nào?”

Trông có vẻ như không hề giao chiến, Thiết Giáp Vệ bên ngoài đang làm gì vậy?

Người kỵ sĩ nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn về phía tôi, rồi đột nhiên sững người, trong mắt lóe lên vẻ kinh diễm và ngưỡng mộ.

Ánh mắt như vậy, tôi đã quen rồi. Tôi hơi ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta.

Sau một thoáng ngẩn ngơ, người kỵ sĩ nhanh chóng phản ứng lại, anh ta vô thức ưỡn ngực với tôi, thành thật trả lời: “Thiết Giáp Vệ sau một đợt tấn công tầm xa đã lui về, họ đang thăm dò lực lượng phòng thủ của Vương Thành, nhưng rõ ràng là, tường thành còn vững chắc hơn nhiều so với những gì lũ rác rưởi chỉ biết dựa vào trang bị đó nghĩ. Bọn họ không đủ binh lực, không dám mạo hiểm tấn công, thậm chí một mũi tên cũng không dám bắn, có lẽ đang trốn ở đâu đó tè ra quần rồi ấy chứ, ha ha — Ơ, xin lỗi tiểu thư, xin người thứ lỗi cho sự thô lỗ của tôi.”

Người kỵ sĩ dường như xấu hổ vì đã nói lời không hay trước mặt tôi, nhưng tôi nào có để tâm những chuyện này.

“Vậy là, trong thời gian ngắn, sẽ không có, nguy cơ bị phá thành?”

Đây mới là chuyện tôi quan tâm nhất.

“Phá thành?”

Người kỵ sĩ thân hình vạm vỡ nghe vậy liền sững người, sau đó trong mắt lóe lên một tia khinh thường, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái.

“Tiểu thư xinh đẹp, người nói đùa rồi. Chỉ bằng đám nhát gan đó mà cũng muốn phá thành sao? Thủ Bị Quân dũng cảm của Vương Thành sẽ xé xác bọn chúng ra thành từng mảnh. Binh lính dưới trướng tôi thậm chí còn yêu cầu tôi xin lệnh Nữ Vương Bệ hạ, họ muốn nhân lúc này mở cổng thành, xông vào trận địa của địch, đánh tan bọn chúng trong một trận, để cho gia tộc Clive tham lam phải trả giá cho hành vi ngu ngốc của mình... tôi đang xem xét chuyện này.”

Ồ...

Tôi gật gật đầu, đưa ngón tay cái của tay phải vào miệng, cắn cắn.

Không biết người kỵ sĩ này có đang khoác lác với mình không... nhưng với tình hình hiện tại, kẻ địch quả thật vẫn chưa tấn công, nếu không binh lính trên tường thành đâu còn tâm trí mà chửi mắng.

Bên công thành và bên thủ thành quân số tương đương, vậy thì bên công thành chắc chắn sẽ ở thế yếu hơn rất nhiều... điều này tôi vẫn hiểu. Nếu không dùng thủ đoạn, Thiết Giáp Vệ chắc chắn rất khó thắng... nhưng tôi chỉ sợ họ dùng chiêu bẩn với Victoria, dù sao đối phương cũng rất giỏi chuyện đó.

Nhưng ít nhất trong thời gian ngắn có lẽ không phá được thành... tốc độ không nhanh như vậy, Thiết Giáp Vệ cũng không có nhiều người như vậy...

Hiểu được điểm này là đủ rồi.

Nói chuyện với người kỵ sĩ kia chưa được mấy câu, lại có thương binh mới từ trên tường thành được đưa xuống, Margaret thấy vậy liền chặn bước chân họ, bàn tay thon thả vuốt lên trán người chiến sĩ bị thương, nhắm mắt lại, ánh sáng vàng nhàn nhạt từ lòng bàn tay cô ấy tỏa ra, thân thể trẻ tuổi cháy đen dần ngừng run rẩy, an lành thiếp đi, hơi thở đều đặn.

“Cảm ơn người, Thánh Nữ đại nhân tôn kính...”

Đồng đội của người bị thương không ngừng cảm ơn Margaret, Thánh Nữ dịu dàng chỉ mỉm cười, không nói gì với anh ta.

Tôi lặng lẽ nhìn lên tường thành. Nhìn những đốm lửa cháy trên tường thành dần nhỏ lại, khói bay lên rất cao, ở đó loãng ra, rồi dần tan biến.

Người kỵ sĩ bên cạnh vẫn lải nhải không ngừng, khoe khoang sự dũng mãnh của mình với tôi, hạ thấp Thiết Giáp Vệ không ra gì. Anh ta tuổi cũng không lớn, khoảng hơn hai mươi tuổi, dùng hết mọi cách để thu hút sự chú ý của tôi, nhưng tôi thật sự không có tâm trạng để ý đến anh ta, chỉ đáp lại cho có lệ.

Đợi đến khi Margaret chữa trị cho người bị thương thứ bảy, Nữ Vương kiêu hãnh trong vòng vây của mọi người sải bước đi tới.

“Victoria!”

Tôi khẽ gọi một tiếng rồi chạy tới, đứng trước mặt nàng, nhíu mày.

“Sao cô, không mặc giáp...”

Đã đến lúc này rồi...

Victoria vậy mà vẫn mặc một bộ đồ rất mỏng manh, cảm giác chỉ cần một nhát kiếm nhẹ là có thể rạch ra! Chiếc áo choàng trắng rộng khoác sau lưng cũng có vẻ rất mỏng, đó không phải kiểu dáng của Giáo Tông Kỵ Sĩ, trông không có chút khả năng phòng ngự nào...

Tôi có chút tức giận, nhưng lại không muốn để nàng thấy tôi đang giận. Thế là tôi cố gắng giữ nét mặt, không để miệng tự bĩu ra, nhưng vẫn trừng mắt nhìn thẳng vào nàng.

Nhưng Nữ Vương Bệ hạ lại không nhìn tôi. Nàng chỉ khẽ vẫy tay ra sau, ra hiệu cho những người đó đi trước, rồi thuận miệng nói với tôi: “Bộ giáp nặng nề sẽ cản trở sức mạnh của gió.”

Nghe nàng giải thích, tôi mới chợt hiểu ra.

...Cũng phải.

Chính mình còn ghét cảm giác mặc áo giáp... nặng như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh trật tự của nàng, nhất là lúc bay lên... đúng là quan tâm sẽ bị loạn...

“Em đến đây làm gì?”

Victoria mặt mày bình thản, dung nhan tuyệt mỹ vẫn lạnh lùng như cũ, không nhìn ra được cảm xúc nội tâm của nàng lúc này.

“Tình hình Vực Sâu ta đã biết, bây giờ em nên cùng Thánh Nữ Điện hạ đến hẻm núi bên kia...”

Lúc này nàng nhìn thấy Margaret đang đứng cách đó không xa, hai người bốn mắt nhìn nhau rồi từ xa khẽ hành lễ, xem như đã chào hỏi. Margaret không đi tới, cô ấy quay người trở lại toa xe.

Victoria dõi theo Thánh Nữ lên Giác Mã Xa, đôi đồng tử vàng rực lần nữa quay về phía tôi. Nàng đưa tay xoa đầu tôi, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

“Sắp đi rồi sao?”

“Ừm...” tôi gật đầu.

...Kỳ lạ.

Rõ ràng ban nãy mình đã nghĩ xong những lời muốn nói với nàng rồi, sao bây giờ lại không nhớ ra được gì cả...

“Vực Sâu nhờ cả vào em.”

“Ừm.”

Tóc sắp bị nàng xoa rối hết rồi...

“Kẻ địch em đối mặt, nguy hiểm hơn nhiều so với kẻ địch ta đối mặt. Ta hy vọng em gặp chuyện bình tĩnh, không được bốc đồng, không được lỗ mãng, đừng làm ra chuyện giống như lần trước nữa.”

Chuyện lần trước... à. Nàng đang nói đến lần của Teresa, mình đã nhảy lên trời... đó không phải là hết cách rồi sao...

“Nếu như... đến lúc nguy cấp, ta hy vọng em đừng quan tâm đến người khác nữa, giữ lấy mạng mình, sống sót trở về.”

Ơ...

Như vậy thật sự tốt sao?

Nàng là Nữ Vương của Isenbell đó, nói bậy gì vậy...

Mình sẽ không lâm trận bỏ chạy đâu...

“Hứa với ta đi.”

“...Biết rồi.”

Miệng cứ hứa với nàng trước đã.

Victoria lúc này mới hài lòng, nàng rời tay khỏi đầu tôi.

“Vậy, em đến tìm ta làm gì?”

Làm gì?

À đúng rồi, mình đến để đưa đồ cho nàng!

Cái đầu bị Victoria xoa đến ngốc nghếch, lúc này mới đột nhiên nhớ ra mình chạy đến đây rốt cuộc là để làm gì, lập tức từ trong túi váy lấy ra hai ống Yên Đồng, đưa đến trước mặt Victoria.

“Cái này cho cô.”

Nữ Vương Bệ hạ đưa tay nhận lấy, ánh mắt lại lộ ra một tia nghi hoặc.

“Đây là gì?”

“Yên Đồng.” tôi nói với nàng, “Đế quốc Valen, sát thủ thích dùng. Giết người, chạy trốn, đều có thể dùng. Ví dụ như...”

Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi, có chút không biết nên giải thích cho nàng công dụng mạnh mẽ của Yên Đồng thế nào. Do dự một lát, tôi giơ hai tay lên, duỗi ngón trỏ ra, chỉ vào vị trí dưới mí mắt mình, rồi từ từ kéo xuống.

“Sẽ chảy nước mắt... gặp nguy hiểm thì dùng nó.”

...Nói vậy hình như cũng không đủ chính xác.

Thế là tôi lại dùng sức dụi mắt, hai chân dậm đất thật nhanh, lắc đầu nguầy nguậy muốn truyền đạt cho Victoria ý rất vội vàng, rất đau khổ.

“Kẻ địch, rất khó chịu. Cô dùng nó, nhắm mắt lại, đừng hít vào, rồi bay lên.”

Biểu diễn xong.

Nhưng biểu cảm của Victoria hình như có chút ngây ra... là không hiểu ý mình sao?

Nhưng mình cũng không thể làm mẫu cho nàng xem được, nếu không sẽ lãng phí một cái.

“Nữ Vương Bệ hạ, ngài Rekmon sắp đến rồi ạ.” Một người có vẻ là tướng lĩnh đi tới thúc giục.

Victoria gật đầu tỏ ý đã biết. Đợi vị tướng lĩnh kia lui xuống, nàng lại vỗ đầu tôi, trong mắt có một tia ý cười.

“Được rồi, ta biết rồi. Yên Đồng ta sẽ cất kỹ, em mau rời khỏi đây, đừng để Thánh Nữ Điện hạ đợi lâu.”

“Đợi đã! Còn có cái này...”

Thấy Victoria dường như muốn đi, tôi vội vàng từ trong ngực lấy hộ tâm kính ra, kéo tay nàng, nhét vào lòng bàn tay ấm áp.

“Cái này, cha cho tôi. Làm bằng Nguyệt Lượng Tinh Thạch. Cô đeo vào... cô hứa với tôi đi.”

Nhưng Victoria lại nhẹ nhàng đẩy tay tôi về, nàng lắc đầu.

“Em cần cái này hơn.”

“Tôi không... tôi có hai cái.”

Nói như vậy, nàng sẽ nhận chứ?

Để chứng tỏ mình không lừa nàng, tôi cố ý nở một nụ cười đắc ý, rồi vỗ vỗ ngực — đương nhiên tôi không dám dùng sức, sợ nàng nghe ra tiếng động không đúng, vì tôi căn bản không có cái thứ hai.

Victoria hơi do dự, rồi không từ chối nữa.

“Cô phải đeo nó vào.” tôi nghiêm túc nhấn mạnh.

“Được.”

Thấy nàng đồng ý, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra... nếu không phải găng tay và giáp chân của tôi nàng không mặc vừa, tôi đã muốn đưa hết cho nàng rồi... cơ thể tôi dường như đã được cường hóa triệt để trong trận chiến lần trước, cho dù bị thương cũng có thể nhanh chóng hồi phục.

“Vậy tôi đi đây.” tôi nói với nàng.

“Ừm.”

Victoria dang tay, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

“Mau đi mau về.” nàng thì thầm bên tai tôi, có chút nhồn nhột.

“Tôi sẽ...”

“Em không được xảy ra chuyện gì.”

“Cô cũng vậy.”

Mùi khói tro nhạt đi, thay vào đó là hương thơm say lòng người.

Trên đỉnh đầu, mây cuồn cuộn giữa trời xanh, dưới nắng hè, cỏ dại sinh sôi không ngừng.

Victoria cùng những người ủng hộ dần đi xa, còn tôi thì mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc đến há hốc mồm của người kỵ sĩ kia, vừa dùng tay vuốt tóc, vừa lên toa xe.

“Đi thôi.”

Giác Mã Thú hí vang rồi chuyển động, vó sắt vang lên, kéo toa xe chạy nhanh dọc theo tường thành, không lâu sau đã đến một cửa hông ở phía nam thành, từ xa đã nghe thấy có người hét lớn: “Mở cổng thành...!”

Cạch cạch cạch cạch cạch...

Cánh cổng thành nặng nề từ từ mở ra, ba chiếc Giác Mã Xa không dừng lại, lao vút ra khỏi cổng. Tôi vén rèm xe lên, quay đầu nhìn lại bức tường thành đã bị bỏ lại phía sau.

Trên bầu trời cao, có một con chim đen đang lượn vòng, lượn vòng, rồi đáp xuống lầu thành.