Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12095

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 45

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 50: Ánh Trăng

Gió đã ngừng thổi.

Người cũng lặng thinh.

Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì.

Có lẽ vì tôi sắp đi, có lẽ nỗi nhớ nhung dài đằng đẵng đã khiến lòng ông giày vò, sự khao khát tình cảm mãnh liệt dành cho con gái lại chẳng nhận được hồi đáp xứng đáng nơi tôi, nên ông mới thốt ra những lời hoài niệm như thế.

Nhưng tôi không biết phải đáp lại thế nào.

Dù trong lòng hiểu rằng, cơ thể này phần lớn là thuộc về Peony.

Nhưng mà... cứ thế bảo tôi gọi một người lạ... cũng không thể xem là người lạ được nữa. Tôi thừa nhận ông đối xử với tôi rất tốt, ân tình này tôi sẽ khắc ghi trong lòng, nhưng nếu bảo tôi cứ thế gọi ông là cha...

Xin lỗi, tôi không gọi nổi.

Nhưng tôi còn có thể làm gì cho ông đây... làm thế nào mới có thể khiến ông vui lên...

Đột nhiên, tôi nhớ lại những lời Công tước đã nói với tôi trước đây.

“Tiểu thư Sylvia, cô có thích âm nhạc không?”

“...Trước đây mỗi khi ta gặp chuyện không vui, đều bị con bé kéo qua đó, đàn cho nghe mấy bản nhạc dễ chịu...”

Vậy thì cứ làm thế đi.

“Ngài Công tước.”

Giọng nói mềm mại ngọt ngào, không biết có phải là hương vị trong ký ức của ông không.

Tôi nắm lấy tay ông.

Vì quanh năm dốc lòng nghiên cứu luyện kim thuật, các khớp ngón tay của Công tước rất to, lòng bàn tay sờ vào khá khô ráp, có chút giống như vỏ quýt khô lâu năm – nhưng lại đủ ấm áp.

Ông nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.

“Đi với con.”

“...Sao vậy?”

“Về thôi.”

Sau đó tôi kéo ông đi nhanh về phía pháo đài.

Những người thợ săn ở xa đang gọi về phía này.

“Ồ~ Về rồi sao!”

“Tiểu Peipei, hôm nay cũng nỗ lực lắm nhé!”

“Ăn ít đồ ngọt thôi, không thì mập đó!”

Tôi đảo mắt một cái, trong lòng thấy khá nhạt nhẽo, qua loa vẫy tay với họ.

“Ngậm cái mỏ chim của các ngươi lại, lượng huấn luyện hôm nay đã hoàn thành chưa!”

Tiếng quát này của Công tước lập tức khiến đám thợ săn kinh ngạc, vội vàng ra vẻ bắt đầu huấn luyện, cảnh tượng này khiến Công tước lắc đầu lia lịa.

“Ta thấy, lão già Hoover này chắc là muốn bị mắng rồi. Xem đi, quản người thành ra cái dạng gì rồi, thật không ra thể thống gì...”

Lời nói thì trách móc, nhưng giọng điệu thốt ra lại vô cùng vui vẻ.

Tôi bật cười.

Ánh nắng ấm áp, dù trong mùa đông giá lạnh này vẫn như cũ rọi lên mặt.

Thiếu nữ mảnh mai yêu kiều nắm tay người đàn ông đứng tuổi, đi một mạch xuyên qua pháo đài hùng vĩ, qua hành lang dài tinh xảo, lướt qua vô số ánh mắt ngóng trông của các thợ săn.

Cuối cùng đến phòng dương cầm trên tầng bốn của pháo đài.

Két...

Đẩy cánh cửa đang khép hờ, bước lên tấm thảm mềm mại.

Chiếc dương cầm ba chân bằng gỗ được phủ một lớp vải, ngay phía trước không xa.

Xem ra đã lâu không có ai dùng đến.

Tôi buông tay Công tước ra, quay đầu định nói với ông.

“Ngài Công tước...”

“Ta ngồi đây là được rồi.”

“...Vâng.”

Khóe miệng Công tước nở nụ cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Tôi thì đi thẳng qua đó, lật tấm vải phủ đàn lên, mở hết nắp đàn, vén váy lên nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.

Điều chỉnh độ cao của ghế, rồi mở nắp phím đàn, một mùi hương quen thuộc ập vào mũi.

Thật ra trước đây tôi đã đến đây xác nhận rồi, dương cầm của thế giới này quả nhiên giống hệt kiếp trước. Tám mươi tám phím đen trắng xen kẽ, thứ tự rõ ràng phản chiếu trong mắt tôi.

Tôi liếc nhìn Công tước, thấy ông lộ vẻ mong đợi, nhẹ nhàng gật đầu với tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, trong lòng đã quyết định sẽ đàn bản gì rồi.

Bản “Ánh Trăng” của Debussy, một bản nhạc đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Thật ra bản nhạc này nên đàn vào lúc đêm khuya thanh vắng thì hợp hơn... nhưng, không sao cả.

Từ từ nâng hai tay lên lơ lửng trên phím đàn, những ngón tay linh hoạt múa mấy vòng trong không trung, rồi đột nhiên hạ xuống.

Giai điệu hợp âm đầu tiên vang lên.

Giai điệu dịu dàng trữ tình khoan thai vang lên, Công tước dùng tay và chân khẽ gõ nhịp, tận hưởng những lời thủ thỉ ấm áp và thân mật.

Tôi nhắm mắt lại, dường như đắm chìm dưới ánh trăng sáng tỏ, nghe thấy tiếng chim hót.

Trong đầu hiện lên hình ảnh.

Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, cô gái mặc đồ trắng tinh khôi, khí chất như hoa lan trong bóng tối, da trắng như ngọc. Nàng tao nhã ngồi trước cây đàn, hòa cùng ánh trăng chảy trôi mà lặng lẽ đàn.

Khóe miệng cô gái nở một nụ cười ẩn hiện, cơ thể khẽ đung đưa theo giai điệu.

Tôi muốn đến bên cạnh nàng, chạm vào tấm lưng yếu ớt của nàng, nhưng nàng lại đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào với tôi.

Đó là một gương mặt giống hệt tôi, nhưng có phần non nớt hơn.

Tiếng đàn như dòng nước bắt đầu từ từ dâng lên, trước mắt tôi đột nhiên trắng xóa. Những hình ảnh chôn sâu trong lòng, hóa thành từng nốt nhạc cuộn trào đến.

Tôi thấy những đóa dâm bụt màu trắng bạc, trong đó có gương mặt cười rạng rỡ của một cô bé.

“Cha, cha ơi! Nhìn con này, mau nhìn con này!”

Sau lưng cô bé, người đàn ông trẻ tuổi rạng rỡ đang thong thả bước tới.

“Cẩn thận đó.”

“Nhìn con này! Con sắp bay lên rồi đó!”

“Chạy chậm thôi, đừng ngã.”

“Oa~”

Cơ thể nhỏ bé ngã xuống đất.

“Ha ha, đã bảo con chạy chậm con lại không nghe... để ta xem, có đau không?”

“Đau mông... cha không được cười con!”

“Không cười, cha không cười... phì... đừng giận! Cha xoa cho con nhé.”

“Con không cần, con đã là con gái lớn rồi...”

“Nói bậy bạ gì thế, nhóc con.”

“Con đã lớn rồi! Nhìn này con không khóc đâu!”

“Được được được, Tiểu Peipei nhà chúng ta, lớn rồi!”

“Khì khì~”

......

Tôi thấy trong pháo đài to lớn, cô bé buộc tóc hai bím đang dụi mắt khóc rống lên, người phụ nữ quý phái vội vàng đi tới.

“Oa..., oa...!”

“Sao vậy, ai bắt nạt con?”

“Con... anh, các anh ấy đi... núi tuyết chơi, không chịu... không chịu dắt con theo! Oa..., các anh ấy, không dắt con theo!”

“...Hai thằng nhóc trời đánh này, lại lén chạy lên núi rồi... Peipei ngoan, đừng khóc, đừng khóc nhé, lát nữa xem mẹ xử lý chúng nó thế nào.”

“Mẹ, mẹ sẽ, sẽ phạt các anh ấy đứng chứ ạ?”

“Ừm! Phạt chúng nó đứng cả đêm!”

“Còn phải... đánh mông, đánh thật mạnh vào.”

“Phải đánh!”

“Vậy mẹ hứa... phải đánh thật mạnh, con sẽ không khóc nữa...”

Gương mặt nhỏ bé đẫm nước mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Được, cứ nghe theo Peipei nhà chúng ta~”

“Vâng!”

......

Tôi thấy trong núi tuyết đá lớn dựng đứng, có ba bóng người nhỏ tuổi đang lén lút.

“Hít... hít... Peipei, em không lạnh sao... r-r-r...”

“Không lạnh... Hắt xì!... Sụt sịt, anh nói nhỏ thôi!”

“Chúng ta về đi? Ở đây không có cáo bạc đâu.”

“Có mà! Đợi thêm chút nữa.”

“Muộn nữa... sẽ bị ông già... hít... phát hiện đó.”

“Percival, anh sợ rồi à?”

“...Không phải, em cũng không, không muốn bị phạt đâu nhỉ.”

“Em sẽ không bị phạt.”

“Tại sao?”

“Vì là hai anh lừa em lên đây.”

“?? Không phải em nói ở đây có cáo bạc, cứ đòi bọn anh lên bắt cho em sao!”

“Em không quan tâm.”

“Em...”

“Peipei, em nghe ai nói ở đây có cáo bạc thế?”

“...Chú Hoover.”

“...Vậy thì thôi, chúng ta về đi.”

“Tại sao? Anh, anh còn chưa giúp em bắt được cáo bạc mà, anh đã hứa với em rồi!”

“Ở đây không có cáo bạc.”

“Nhưng chú Hoover nói có mà.”

“Đó là lúc chú ấy còn nhỏ thì có. Từ khi Pháo đài Santel được mở rộng, động vật ở đây phần lớn đã di cư hết rồi.”

“...Ể, sao lại thế...”

“Về thôi.”

“...Ồ... hay là chúng ta đợi thêm chút nữa...”

“Anh đi đây.”

“Đợi em với!”

......

Trên tường thành Pháo đài Santel, Hoover nghi hoặc nhìn về phía pháo đài sau lưng.

“Ể, các cậu trước đây có nghe qua bản nhạc này chưa?”

Mấy người thợ săn bên cạnh đều lộ vẻ trầm tư.

“Ừm... hình như chưa?”

“Chưa... phong cách bản nhạc không giống ở chỗ chúng ta.”

“Chắc là tiểu thư Peipei học ở đâu đó.”

“Ừm... tôi thì thấy hay cả.”

“Anh biết cái quái gì về âm nhạc, đây chắc là cái gì mà... cái phái gì đó...”

“Đội trưởng Hoover, tôi nghĩ là, chúng ta đừng ra vẻ tao nhã nữa, biết là hay là được rồi.”

“...Anh im đi.”

“Đội trưởng giận rồi!”

“Ha ha ha!”

......

Trong phòng dương cầm, trên phím đàn.

Những ngón tay trắng nõn thon dài lướt nhanh trên phím đàn, bản nhạc sau bốn lần lướt phím liên tục đã bước vào cao trào, âm sắc như dòng nước tuôn trào.

Giai điệu đột ngột chuyển hướng.

Những hình ảnh ấm áp trước mắt bắt đầu méo mó, vỡ vụn, cho đến khi tan biến hoàn toàn.

Không khí bắt đầu trở nên u ám lạnh lẽo.

Trong bóng tối, thiếu nữ khắp người đầy máu nằm trên một mỏm đá nhô ra, cơ thể không ngừng run rẩy.

“...Ư... hức ư...”

Tuyết trắng xóa dưới thân bị nhuộm một mảng đỏ thẫm.

Cô vùng vẫy muốn di chuyển cơ thể, kết quả chỉ mới nhích được cánh tay một chút, trên mặt đã lộ ra vẻ vô cùng đau đớn.

“Khụ khụ... khụ khụ...”

Máu trào ra từ miệng, thiếu nữ thở hổn hển yếu ớt, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể mình đang giảm đi nhanh chóng.

Toàn thân đau đến mức bắt đầu tê dại.

“Ư... hức... có, có ai không...”

Tiếng thì thầm như vậy, căn bản không thể có ai nghe thấy.

Thiếu nữ khó khăn hít một hơi.

“Hự khụ khụ... có, có ai không! Cứu tôi với...”

“Có ai không... tôi... tôi ở đây... tôi không cử động được nữa rồi...”

“Edward...!”

“Edward! Khụ khụ! Anh có nghe... nghe thấy không!”

“Edward! Em không sao, em không trách anh... anh đừng đi... em không cử động được... em đau quá... em không cử động được...”

Không có hồi đáp.

Một lúc sau, thiếu nữ cố nén cơn đau ngày càng sâu, khàn giọng, một lần nữa cố gắng kêu gọi.

“Edward... anh về đi... về đi mà...”

“Anh mau, cứu em... em đau quá... nghĩ cách đi, cứu em với...”

Gió lạnh buốt thấu xương.

Dần dần, tay chân thiếu nữ không còn cảm giác. Đôi môi vốn hồng hào đáng yêu, lúc này đã trở nên thâm tím.

Cơ thể không kiểm soát được mà run rẩy dữ dội.

“...Hức hức... Edward... em... vẫn còn sống... hức...”

“Hu hu...”

“Hu hu... hu...”

“Edward...”

Tiếng khóc nén lại chìm vào bóng tối, ngay cả tiếng vọng cũng không có.

Không lâu sau, cuối cùng cô cũng không thể phát ra tiếng cầu cứu được nữa, chỉ không ngừng nói những lời thì thầm hèn mọn và nhút nhát.

“Edward... em... sẽ không... nói cho cha, và mẹ đâu... anh cứu em đi mà...”

“Em sẽ, nghe lời... anh... là em... là em... sai rồi... em sai rồi... em sẽ làm mọi thứ... anh cứu em... em sắp chết rồi... cầu xin anh, cứu em với...”

“Em không muốn chết... em sợ... ở đây tối quá... em sợ quá... đừng ở đây... em muốn về nhà... em muốn về nhà...”

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, không có ai đến cứu cô.

Nhưng từ từ, thiếu nữ cảm thấy mình không còn đau nữa.

Nhưng cô buồn ngủ quá.

“...Cha... mẹ... xin lỗi...”

“Oa...”

“Tại sao... tại sao... con sai rồi... oa... con sai rồi... xin lỗi... hu hu...”

“Tại sao... giết con... đừng giết con... tại sao...”

“Xin lỗi...”

“Tại... sao...”

Hình ảnh cuối cùng trong ký ức, trong màn đêm vô tận, dường như có một tia lửa sáng lên.

Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống.

Tôi từ từ mở mắt ra.