Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12095

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 45

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 53: Việc không thể không làm

Cốc cốc cốc.

“Công tước đại nhân, là thần.”

Giọng nam trầm thấp truyền đến từ ngoài cửa, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Công tước và Phu nhân nhìn nhau, có thể thấy được vẻ căng thẳng trong mắt nàng.

Sau đó, ngài nhìn nàng với ánh mắt trấn an.

“Vào đi.”

Cửa mở ra, mùi máu tanh thoang thoảng ập vào mặt, mùi gay mũi khiến Phu nhân không khỏi nhíu mày che mũi, có chút không quen.

Hoover cả người đẫm máu bước vào phòng, khoảnh khắc nhìn thấy Phu nhân thì rõ ràng sững lại một chút, có phần khó xử mà gãi đầu.

“Công tước đại nhân, Phu nhân...”

Công tước đặt cuốn sách trong tay xuống, thần sắc không đổi.

“Cứ ngồi xuống trước đi.”

Hoover nhìn xuống người mình dính đầy máu tươi. Dù trước khi đến anh đã tắm rửa qua loa, nhưng vẫn không thể gột sạch được màu sắc của vô số sinh mạng đã bị tước đoạt.

Thế là anh cười khổ xòe tay.

“Thôi ạ, thần đứng là được rồi.”

Công tước khẽ cười, cũng không ép, rồi hỏi tiếp: “Giết sạch rồi à?”

Hoover nghiêm mặt lại.

“Không chừa một ai.”

“Bên Công Phường thì sao?”

“Tâm phúc của Valar đã bị chém đầu hết, chuyện hậu sự giao cho Ulysses lo rồi. Nhưng mà, chúng thần phát hiện trong phòng hắn có một ngăn bí mật, bên trong giấu một cuốn sổ cái, chính là cuốn này.” Hoover từ trong lòng lấy ra một cuốn sổ dày cộp đưa qua, “Trong này ghi lại rất rõ ràng, trên đến Đốc Sát Xứ, Tài Chính Thự, dưới đến thợ thuyền Công Bộ trong phường, những năm nay, có quá nhiều người từng nhận lợi lộc của hắn... Hắn đã cắm rễ ở kho lớn quá lâu rồi, mạng lưới đan giăng phức tạp hơn nhiều so với thần tưởng tượng, những người này nếu xử lý từng người một... sẽ vô cùng phiền phức.”

Công tước tùy ý lật xem cuốn sổ, rồi tiện tay ném lên bàn.

“Không sao, người mưu cầu cho bản thân, không có gì là sai cả. Những người này thường hay gió chiều nào theo chiều nấy, vĩnh viễn chỉ trung thành với bản thân. Thứ họ cần, cũng chỉ là vị trí đội trưởng đội một mà thôi, Valar bây giờ đối với họ đã mất hết giá trị lợi dụng, chỉ sợ tránh còn không kịp. Sau chuyện đêm nay, vài con linh cẩu có khứu giác nhạy bén sẽ tự động cắn câu... Pháo đài Santel sắp náo nhiệt rồi đây.”

“Công tước đại nhân, lỡ có người chạy trốn thì sao ạ?”

“Chạy trốn? Bọn họ dám sao? Như vậy chẳng khác nào nói thẳng với ta hắn là người của bên kia, sẽ không có ai ngu đến mức làm chuyện đó đâu, họ chỉ vắt óc suy nghĩ cách để bù đắp lỗi lầm thôi... Đúng rồi, Bella đâu?”

Câu hỏi này vừa thốt ra, Hoover liền né tránh ánh mắt, gãi gãi mặt, lén liếc Phu nhân một cái, rồi lại lập tức dời đi.

“Cái đó... cô ấy, cô ấy về trước rồi ạ, chỉ nhờ thần chuyển lời tới ngài, nói rằng lũ chuột ở đội hai cũng đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.”

“Vậy sao.” Công tước thuận miệng đáp một tiếng, rồi chuyển chủ đề, “Bên Lafayette, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì sao?”

“Vẫn chưa ạ. Nhưng tính thời gian, thần nghĩ chắc không quá hai ngày nữa sẽ về thôi.”

“Ừm... vất vả cho cậu rồi, xuống tắm rửa đi. À phải rồi, cho người canh chừng bên Peipei, đừng để con bé phát hiện... cố gắng đừng để con bé phát hiện.”

“Vâng, Công tước đại nhân.” Hoover nhận lệnh, nhấc chân chuẩn bị lui ra, nhưng lại đột nhiên lộ vẻ do dự, “Công tước đại nhân...”

“Muốn nói gì thì cứ nói.”

“Bước tiếp theo, ngài định làm gì ạ?”

Công tước gõ gõ lên bàn, không trả lời thẳng câu hỏi này, mà hỏi Catherine ở bên cạnh.

“Catherine, còn bao lâu nữa là đến Thần Đản Nhật?”

“Chưa đến một tháng nữa, tính cả hôm nay thì còn hai mươi sáu ngày.”

“Ừm... để ta nghĩ xem. Từ Hàn Đông Chi Thành đến Trật Tự Vương Thành, nếu đi xe ngựa của Giáo hội, cũng mất gần một tháng... nếu ta nhớ không lầm, thời gian khai giảng của Vương Lập Học Viện là giữa tháng hai phải không?”

“Vâng, đúng vậy. Nhưng kỳ học mới sẽ bắt đầu tuyển sinh trước nửa tháng.”

“Nửa tháng à... không sao, vẫn kịp. Ngày mai nói với Carlos một tiếng, để Peipei ở nhà thêm một thời gian nữa, đợi qua Thần Đản Nhật rồi hãy đi.”

Phu nhân nghe vậy nhíu mày.

“Thần Đản Nhật? Chàng muốn dẫn Peipei đến hoàng cung ở thành phố Cheliers sao... Khoan đã, Scaliger, ý của chàng là...”

Công tước gật đầu.

“Ừm. Carlier, Pháo đài Elin, Ralfiel... ngày mai nàng viết thư cho những gia tộc này, Thần Đản Nhật năm nay, chúng ta sẽ tổ chức yến tiệc ở Pháo đài Santel.”

“Bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ đi. Yến tiệc đầu năm của Pháo đài Santel, phải tổ chức cho thật hoành tráng, cũng coi như là mừng Peipei về nhà.”

Những lời này, Công tước nói vô cùng bình thản, không pha lẫn bất kỳ cảm xúc đặc biệt rõ ràng nào.

Nhưng trên mặt Hoover lại lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.

Bởi vì anh biết rõ điều này có ý nghĩa gì.

Thần Đản Nhật.

Thần Thánh Giáo Hội định ngày mười sáu tháng một hàng năm là ngày sinh của Cổ Lão Thần Minh, vì vậy ngày này được gọi là Thần Đản Nhật, cũng là ngày người dân Tây Châu ăn mừng năm mới. Mà ở Đế quốc Valen trước đây, tất cả quý tộc đều phải đến thủ đô Cheliers của Đế quốc vào ngày này, đến hoàng cung tham dự yến tiệc do Hoàng đế Bệ hạ tổ chức, đồng thời quyết toán tình hình thu chi của lãnh địa mình trong năm qua. Vì những năm trước anh đều đi cùng nhà Công tước, nên vô cùng rõ chuyện này.

Mà bây giờ, Công tước lại nói muốn tổ chức yến tiệc ở Pháo đài Santel, còn chuẩn bị mời ba gia tộc có thanh thế lớn nhất Đế quốc Valen ngoài hoàng thất... Hoover biết, đây là đang buộc họ phải chọn phe.

Anh nhìn người đàn ông trước mắt đã ngoài năm mươi, nhưng vẫn còn vô cùng tráng kiện.

Người đàn ông này, chẳng lẽ không hề nghĩ đến trường hợp vắng tanh vắng ngắt, không một ai ngó ngàng tới hay sao... thật là tự tin.

Hoover là một người có máu nóng, từ khi còn rất trẻ đã luôn đi theo bên cạnh Công tước. Nhiều năm trôi qua, rất nhiều chuyện anh đều thấy trong mắt, đôi lúc cũng cảm thấy uất ức. Nhưng Công tước luôn có vẻ không hề để tâm, khiến anh cũng không thể nói gì, có ấm ức cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.

Mà giờ khắc này, sau khi Công tước nói ra những lời đó, Hoover cảm thấy máu trong người sôi trào.

Có lẽ, anh sắp phải theo bước chân của người đàn ông này, đi đến một vị trí mà anh có mơ cũng không dám nghĩ tới.

“Hoover.”

“Vâng.”

“Từ ngày mai, thời gian huấn luyện của quân đoàn Santel tăng gấp đôi, do cậu đích thân phụ trách. Đồng thời... cho người đi dò la vị trí của Edward.”

“Hoover, tuân lệnh!” Anh ưỡn ngực, tay phải nắm quyền khẽ đập vào vị trí trái tim, trong đôi đồng tử vì kích động mà giãn ra, có một luồng sáng nóng rực, “Thề chết trung thành với Công tước đại nhân!”

......

Đợi Hoover rời khỏi thư phòng, Phu nhân do dự một lát, nét mặt cũng giãn ra.

“...Như vậy cũng tốt. Nếu chàng đã quyết định rồi, chuyện yến tiệc cứ để thiếp lo liệu.”

Công tước đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

“Vậy vất vả cho nàng rồi.”

“Thiếp không sao... Scaliger, thiếp chỉ muốn nhắc chàng một chuyện, sự việc đến nước này, bên Giáo hội chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ, chàng định làm thế nào?”

Công tước khẽ cười.

“Bên Giáo hội, cứ chờ họ đến là được. Nàng không cần lo, có lẽ... đây mới là cục diện mà họ muốn thấy thì sao?”

“Ý chàng là...”

“Anh cả quá xem trọng được mất, những năm nay vẫn luôn giữ thái độ qua loa đối với chuyện của Giáo hội, dẫn đến các Giáo khu lớn của Đế quốc đều có thành kiến rất sâu sắc với ông ấy. Điểm này Lafayette làm rất tốt, qua lại với Giáo hội vô cùng thường xuyên, rất nhiều chuyện đều bỏ ra số tiền lớn, cộng thêm ta đây là một Giáo Tông Kỵ Sĩ cần cù chăm chỉ, còn có tiểu công chúa Peipei của chúng ta... ta nghĩ, đưa ra lựa chọn hẳn sẽ không khó.”

“Nếu họ nhất quyết ủng hộ bên Bệ hạ thì sao?”

“Sẽ không đâu, Trung Ương Công Phường mỗi năm đều cung cấp cho Giáo hội một lượng lớn vũ khí áo giáp chất lượng cao, Hàn Đông Chi Thành lại là một trong bốn Vương Thành lớn của thế giới. Chỉ cần hai điểm này vẫn còn nằm trong tay chúng ta, Giáo hội nhất định sẽ ngả về phía Pháo đài Santel.”

Phu nhân thở dài một hơi.

“Những chuyện này thiếp cũng không hiểu lắm, chàng tự có chừng mực là được, thiếp chỉ hy vọng cả nhà chúng ta đều có thể bình an hạnh phúc.”

Ý cười trên mặt Công tước càng đậm hơn.

“Nàng nghĩ ta thì không muốn sao? Chính vì ta cũng muốn như vậy, nhưng ta lại có một người anh cả nắm đại quyền, lòng đầy đa nghi. Ta không muốn thấy một ngày nào đó, những người ta yêu thương nhất trở thành cá trên thớt của kẻ khác, cho nên đây mới là những chuyện không thể không làm.”