Buổi sáng ở Thành Hàn Đông là lúc náo nhiệt nhất. Người đi đường tấp nập qua lại trên khắp các con phố lớn ngõ nhỏ, ai nấy đều bận rộn với công việc của riêng mình.
Chỉ có tôi đứng giữa dòng người với vẻ mặt ngơ ngác, như thể còn nghe thấy tiếng Quạ Đưa Tin kêu trên đầu.
Lúc này lại có người đi ngang qua, tôi vội gọi người đó lại.
“À... chào anh.”
“A, tiểu thư cao quý, xin chào. Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô không?”
“Anh có biết, phố Powell, ở đâu không?”
“Phố Powell? Ừm... hình như chưa nghe qua, Thành Hàn Đông có con phố này sao?”
“Chắc là... có đó.”
“...Xin lỗi, tôi chưa từng nghe nói đến con phố này...”
“Ồ, cảm ơn.”
Lộc cộc lộc cộc.
Tôi đi đôi bốt nhỏ, chạy một mạch sang phía đối diện, đến bên cạnh hai người cô đang trò chuyện vui vẻ, kéo kéo tay áo của một người.
“Chào cô...”
“Ối chà, cô bé ở đâu ra mà xinh thế này... trời ơi, tóc đen!”
“Ờ... xin hỏi, cô có biết phố Powell không ạ?”
“Phố Powell? Chưa nghe qua bao giờ... cô bé, con là con của ngài Thành Chủ phải không?”
“...Vâng ạ. Xin hỏi...”
“Oa, mái tóc đẹp quá! Con gái tên gì? Có thể trò chuyện với bọn ta một lát không? Ta nói cho con biết, con trai nhà ta đẹp trai lắm đó!”
“Ờ, xin lỗi, làm phiền rồi ạ.”
“Con có phải sống trong Pháo đài Santel không, có phải có mấy trăm người hầu, làm gì cũng có người hầu hạ không... này, đừng đi mà, ta đưa con đi gặp con trai ta...”
Tôi như chạy trốn lại đến ven đường.
“Chú ơi...”
“Ồ, ồ! Tiểu thư xinh đẹp và cao quý, xin hãy cho phép tôi dâng lên ngài những lời ca ngợi cao quý nhất.”
“...Không cần khách sáo. Xin hỏi, phố Powell, ở đâu ạ...”
“Phố Powell? Chưa nghe qua bao giờ. Rất xin lỗi, không thể giúp được ngài... Ngài có cần Kỵ Sĩ không? Loại một chọi mười đó ạ.”
“...Không cần đâu ạ, cảm ơn chú.”
“Đừng vội khước từ, tôi nghĩ ngài không rõ sức mạnh của tôi đâu.”
“Thật sự không cần...”
“...Vậy sao, thật đáng tiếc. Có thể bảo vệ một tiểu thư xinh đẹp như ngài, thật là một vinh hạnh rất lớn... Tôi ở ngay phố Michael không xa Pháo đài Santel, căn nhà nhỏ nhất đó, mong rằng ngài có thể cho tôi vinh hạnh này~”
“...Tạm biệt.”
......
Rầm...
Tôi đá một cước vào cột đèn bên cạnh.
Trong lòng đã sớm mắng Edward một trăm tám mươi lần.
Tôi đã hỏi liền một mạch hai mươi người. Đúng vậy, tròn hai mươi người.
Không ai biết con phố rách nát đó ở đâu cả.
Tôi đã đi vòng quanh thành phố rất lâu, lâu đến mức chính tôi cũng không biết mình đang ở đâu. Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, thời gian hẹn sắp đến rồi.
Tôi ngay cả còn bắt đầu nghi ngờ có phải anh ta cố tình trêu mình, viết một địa chỉ không hề có thật, lấy tôi ra làm trò tiêu khiển không.
Nếu không thì chính là anh ta ngốc.
Chẳng lẽ lại là tôi ngốc sao?
Ngay lúc tôi đang lúng túng không biết làm sao, bỗng có giọng nói trong trẻo của một đứa trẻ vang lên: “Ủa? Là chị gái Quý Tộc!”
Quay đầu nhìn lại, cô bé Ellie đang đứng ở một bên, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
“Ellie! Sao em, lại ở đây?”
“Em đi mua đồ... chị ơi, chị đang làm gì vậy?”
“Chị đang... đúng rồi. Em có biết, phố Powell không?”
Vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi, không ôm mong đợi gì, không ngờ Ellie lại trả lời ngay: “Phố Powell? Em biết ạ.”
Lòng tôi vui mừng.
“Em biết sao!”
“Vâng... sao vậy chị, vui thế?”
“Chị đã hỏi, rất nhiều người. Không ai biết...”
Ellie cười, miệng nhỏ chu ra, trên mặt lộ hai lúm đồng tiền, trông vô cùng ngây thơ đáng yêu.
“Đó là tất nhiên rồi chị. Những người sống ở đây đều là người giàu, phố Powell ở khu nhà nghèo rất xa, không ai biết nơi đó đâu ạ, chị hỏi em là đúng người rồi!”
“......”
Tôi khẽ xoa trán, vẻ mặt vẫn thản nhiên, trong lòng lại mắng Edward lần thứ một trăm tám mươi mốt.
“Vậy, đi thế nào?”
“Ừm..., hơi xa đó ạ. Hay là em dẫn chị đi nhé?”
“Ellie, em không bận sao?”
“Em không có việc gì đâu, giúp được chị là tốt rồi!”
Suy nghĩ một lát, tôi gật đầu.
“Vậy thì, làm phiền em.”
Ellie lại mỉm cười với tôi, nắm tay tôi đi về phía trước.
“Chị ơi, đến phố Powell làm gì vậy ạ? Nơi đó bẩn lắm, không giống nơi chị sẽ đến...”
“Chị đi... tìm người.”
“Tìm người?”
Ellie nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ thắc mắc.
“Ừm ừm.” Tôi thuận miệng đáp, không muốn tiếp tục câu chuyện này, bèn hỏi ngược lại cô bé: “Ellie, em đến đây, mua gì vậy?”
Ellie nghe vậy hơi cúi đầu, cười có chút ngượng nghịu.
“Em muốn tự may cho mình một chiếc váy thật đẹp...”
“May váy?”
“Vâng. Ở con phố bên cạnh có một tiệm may có tài khéo rất tốt, có tiếng trong thành phố, chỉ là giá hơi đắt...”
Hơi đắt?
Tôi nghiêng đầu, rồi tháo túi tiền bên hông xuống.
Túi tiền là phu nhân tặng tôi, làm bằng lụa màu trắng bạc, trên đó thêu một vầng trăng khuyết, vô cùng đẹp đẽ và khéo léo.
Tôi lấy ra hai đồng vàng Valen đưa cho Ellie.
“Chừng này, đủ không?”
Ellie giật mình, vội vã xua tay.
“Không cần đâu chị! Em có tiền. Là Viện trưởng cho, đã trả rồi ạ, mấy hôm nữa đi lấy váy là được.”
Tôi nghiêng đầu sang bên kia.
“Vậy, mua đồ ngon?”
“Chị ơi...”
Thấy Ellie còn định khước từ, tôi bèn gỡ bàn tay nhỏ bé của cô bé ra, đặt đồng vàng vào lòng bàn tay em.
“Cái này, không phải cho em. Là cho mọi người, mua quà vặt.”
Lời này có chút ngang ngược.
Ellie còn nhỏ, không rành chuyện đối đãi với người khác, cái đầu nhỏ tức khắc không nghĩ ra được lý do thích hợp, có lẽ cảm thấy nhận thì không tốt, trả lại lại có vẻ không lịch sự, đành phải nắm chặt trong tay, mặt đầy vẻ lúng túng.
Nhìn em mà tôi thấy buồn cười, bèn nói thêm một câu: “Không được, tiêu một mình đâu nhé.”
Cô bé lập tức làm mặt nghiêm: “Em sẽ không đâu!”
Cuối cùng vẫn nhận lấy.
Một lúc sau, trên mặt lại nở nụ cười.
“Chị ơi, chị tốt thật, không giống những Quý Tộc em từng gặp. Những người đó, ai nấy mũi đều hếch lên tận trời! Chẳng ai xem chúng em là người cả... chị mới là người thật sự cao quý.”
Tôi khẽ lắc đầu.
“Tôi không cao quý.”
“Nói dối... chị là tóc đen mắt đen mà... thật tốt quá~ lại còn chịu nói chuyện với người như em.”
Ellie ngẩng đầu, ánh mắt đầy lòng quý mến khiến người ta đau lòng.
Cô bé mới bao nhiêu tuổi, chưa đến mười hai phải không? Nhưng đã hiểu được sự nhỏ bé của mình rồi.
Số kiếp luôn không công bằng.
“...Ellie, tại sao lại... lại ở đó?”
“Hửm? Chị nói Cô Nhi Viện ạ?”
“Ừm.”
“Ừm..., thật ra em vốn có gia đình, ở một nơi rất xa, cha mẹ đối đãi với em rất tốt. Tiếc là sau này trong làng có bọn cướp đến, cướp đồ ăn còn giết người, họ đều chết cả. Nhưng không giết em... có lẽ thấy em còn nhỏ quá, bỏ mặc cũng sẽ tự chết thôi. Sau đó Tu nữ của Giáo hội đã cứu em... hay là Tu sĩ nhỉ? Rốt cuộc cũng không ít người. Lúc đó còn nhỏ, đã không nhớ rõ lắm rồi ạ.”
Nói xong đợi một lúc, không nghe thấy tôi trả lời, có lẽ thấy kỳ lạ, cô bé ngẩng đầu nhìn mặt tôi.
“...Chị ơi, chị đừng buồn mà! Bây giờ em sống tốt lắm! Thật đó... đúng rồi, em có tin tốt này muốn nói với chị!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé hoảng hốt nhưng vô cùng chăm chú của cô bé, tôi mỉm cười.
Rõ ràng là chuyện của mình, lại quay sang dỗ dành tôi, thật là...
“Tin tốt, gì vậy?”
“Chị có biết tại sao em lại đi may váy mới không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì em sắp đến Vương Thành rồi!” Nói đến đây, hai mắt Ellie đầy vẻ mong ngóng, hào hứng nắm tay vung vẩy hai cái, “Chị còn nhớ ngài Charles không?”
“Nhớ.”
Chính là vị quý ông miệng lúc nào cũng “kẻ hèn này” đó, để lại dấu ấn sâu đậm.
“Tháng sau ngài ấy lại đến, lần này người được chọn là em và Lucas! Bọn em sắp được đến Cataloma rồi!”
Cô bé bỗng dưng đi lên phía trước, nhảy chân sáo dọc theo lề đường, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Cataloma, tôi nhớ là nơi Giáo hội lập ra để nuôi dưỡng người tài, nói cách khác...
“Ellie, chúc mừng em.”
“Khì khì! Em đã nghĩ kỹ rồi, sau khi đến đó chắc chắn sẽ tu tập thật tốt cùng Tu nữ Teresa, sau này sẽ trở thành một Tu nữ trong sạch!”
“Ellie, muốn làm Tu nữ sao?”
“Vâng vâng!”
Cô bé quay người lại đối mặt với tôi, chắp tay sau lưng đi lùi.
“Thật ra thì... em nói ra chị đừng cười em nhé... em muốn làm Thánh Nữ... em muốn cầu phúc với Thần Minh, để trên cõi đời, tất cả~ tất cả những đứa trẻ giống em đều được ăn no, đó là mơ ước của em... hi hi.”
Cô bé dùng ngón tay gãi gãi bên má, nụ cười ngoài sự ngây thơ ra không còn gì khác.
“Ellie, rất giỏi.”
“Hi hi.”
Nghe tôi khen, Ellie có chút ngượng nghịu cúi đầu.
Tuyết đông vừa tan, nắng ấm chan hòa.
Hai bóng hình một lớn một nhỏ, một trước một sau, đi qua không đếm xuể con phố, từ náo nhiệt đến tiêu điều.
Không khí thoang thoảng mùi hôi thối, những ngôi nhà tồi tàn chắp vá, có nhà ngay cả còn không có cửa sổ. Bà lão ngồi trước cửa ánh mắt đục ngầu, trông như cây khô cành mục.
...Trước đây chưa từng đến, không biết Thành Hàn Đông cũng có nơi như thế này.
Hay là nói, nơi nào cũng có những nơi như thế này.
“Chị ơi, chị đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.”
“Đúng rồi chị ơi, em vẫn chưa biết chị tên gì.”
Nghe Ellie hỏi, tôi suy nghĩ một lát, mỉm cười với cô bé: “Peony.”
“Ể?”
Có lẽ giọng tôi hơi nhỏ. Tôi nhìn mặt cô bé, lặp lại một lần nữa.
“Chị tên, Peony. Peony Guinevere Đông Chi Nguyệt.”
“A...”
Ellie có chút hưng phấn, cô bé nắm chặt tay.
“Chị, chị đúng là họ Đông Chi Nguyệt, lợi hại quá! Đây là lần đầu tiên em được nói chuyện với người của Vương thất đó!”
“Đông Chi Nguyệt. Chẳng có gì, lợi hại cả.”
“Lợi hại lắm ạ! Thật đó!”
Cô bé có lẽ muốn cho thấy sự quý mến đối với Đông Chi Nguyệt trong lòng, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Múa may tay chân một lúc, vẻ mặt lại bỗng dưng trở nên căng thẳng.
“Chị Peony, em, em có thể xem chị là bạn không ạ?”
Tôi cười, đưa tay xoa đầu cô bé.
“Chúng ta, là bạn.”
“Hi hi.”
Lại đi qua một con phố cũ.
“Chị ơi, Ellie cảm thấy mình thật vui sướng.”
“Tại sao?”
“Ừm, bởi vì... Thần Minh nói... Thần Minh nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, cái gì mà khi Người đóng một cánh cửa của bạn, chắc chắn sẽ mở ra một cửa sổ khác, chính là ý đó ạ! Chị xem, bây giờ em không chỉ có thể đến Cataloma, còn quen được chị nữa. Em cảm thấy, số kiếp dường như riêng biệt chiều chuộng em.”
Gió thổi qua, làm tung mái tóc dài.
“Ellie, chắc chắn sẽ vui sướng. Phải cố gắng lên nhé.”
“Vâng, điều em hướng tới là Thánh Nữ đại nhân đó... chị ơi, chúng ta đến rồi.” Cô bé chỉ vào con hẻm nhỏ xiêu vẹo phía trước, “Đây chính là phố Powell.”
Tôi nhíu mày, cách xa đã có thể ngửi thấy mùi hôi thối.
Hít sâu một hơi.
“Cảm ơn em. Ellie, em về đi.”
