Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12095

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 45

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 55: Đến buổi hẹn

Tôi từ từ đưa tay lên, duỗi ngón tay ra khẽ chọc vào con Quạ Đưa Tin một cái.

Lại chọc thêm một cái.

Sau khi chọc mấy cái mà nó cũng không có phản ứng gì, vừa không sợ hãi cũng không bay đi, vẫn cứ ngây người nhìn tôi, lúc này tôi mới yên tâm bắt đầu quan sát nó.

Con Quạ Đưa Tin này thân hình rất lớn, chiều dài thân mình gần bằng cả cẳng tay tôi, lông đen bóng, lúc này hai móng vuốt đang bám chặt vào vai phải tôi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt đỏ rực đến rợn người, rõ ràng có chút khác biệt với con quạ đen trong trí nhớ của tôi, vốn mang nhiều ý nghĩa tượng trưng như cái chết, thắng lợi, trí tuệ.

Hơn nữa vừa rồi nó còn nói tiếng người, còn gọi cả tên tôi...

Thế là tôi trầm ngâm một lát, thử mở miệng hỏi nó: “Ngươi, ngươi biết nói sao? Ngươi biết ta à?”

Hỏi xong tôi lại thấy mình hơi buồn cười.

Chỉ là một con quạ thôi, mà tôi lại đi hỏi nó có biết mình không... Chẳng lẽ mình chưa tỉnh ngủ, hay là ngủ quá giờ rồi...

Nhưng nó đã có phản ứng.

“Quạ... quạ...”

Con Quạ Đưa Tin ngẩng cổ kêu lớn hai tiếng, sau đó sải cánh ra, dài đến gần một mét, che kín cả tầm mắt của tôi.

Nó đưa đầu lại gần mặt tôi, mỏ chim hơi hé ra.

Hửm? Ngươi muốn nói gì với ta sao?

Tôi vội đưa đầu qua, đột nhiên lại cảm thấy trán đau nhói.

Con chim này vậy mà lại mổ tôi hai cái.

“Đau quá...”

Tôi một tay ôm trán, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm con Quạ Đưa Tin ngu ngốc dám mạo phạm mình... không biết có phải ảo giác không, nhưng thứ này lại cho tôi cảm giác như nó đang tức giận?

Ngươi tức giận cái gì? Ta mới là người nên tức giận đây này.

Dám mổ ta... Ngươi nói xem ta nên hấp ngươi lên ăn, hay nướng ăn sẽ ngon hơn nhỉ?

Trong lòng đang nghĩ cách thêm món cho bữa sáng, thì đột nhiên tôi thấy trên chân con Quạ Đưa Tin có buộc một cuộn giấy.

“Hửm?”

Tôi đưa tay qua.

Đây là gì, thư sao? Là tin tức ai gửi đến Pháo đài Santel à?

Quạ Đưa Tin ở thế giới này lại còn có thể đưa thư sao?

Nhẹ nhàng cẩn thận tháo nút dây, con Quạ Đưa Tin mắt đỏ cũng không phản kháng, mặc cho tôi gỡ lá thư xuống.

Rồi tôi nhẹ nhàng mở nó ra.

Giấy hơi ố vàng, nhăn nhúm như bị ai đó vò qua, trên đó còn dính mấy giọt máu đã khô lại.

Tôi tập trung nhìn vào nội dung lá thư.

[Cha kính yêu, mẹ, Percival, và tiểu công chúa Peony yêu quý nhất của anh:

Đã lâu không gặp. Nghe tin em gái đã về nhà, anh vui mừng khôn xiết, tâm trí đã sớm bay về ngọn núi tuyết của Hàn Đông Chi Thành mười năm trước...]

Những lời hỏi thăm vô cùng khách sáo, nhìn cách xưng hô là biết của ai rồi. Nhưng đáng tiếc, thư chỉ viết được một nửa, nội dung còn lại không biết vì lý do gì mà chưa hoàn thành, càng giống một bức thư nhà bị bỏ đi hơn, không có nội dung gì thực chất.

Nhưng ở cuối tờ giấy, tôi lại thấy có nét chữ rõ ràng là của một người khác, viết mấy câu:

[Lafayette đang ở chỗ ta, trước giờ Ngọ hôm nay đến dinh thự số 1 phố Powell tìm ta, đến lúc đó sẽ cho biết chi tiết. Nhất định phải đến một mình, đừng nói cho cha mẹ em biết, nếu không em sẽ không bao giờ gặp lại anh cả của mình nữa. — Anh trai Edward yêu quý của em.]

Lá thư này là gửi cho mình.

...Ý gì đây, Lafayette bị bắt rồi sao? Bị ai bắt? Edward... anh ta đến rồi sao! Đến Hàn Đông Chi Thành từ lúc nào!? Tại sao không ai phát hiện... Anh ta muốn làm gì? Dinh thự số 1 phố Powell ở đâu? Mình có nên nói cho Công tước một tiếng không...

Suy nghĩ có chút hỗn loạn trong giây lát, nhưng cũng chỉ kéo dài khoảng mười giây, tôi đã bình tĩnh trở lại.

Lafayette... anh trai của tôi. Vốn dĩ hôm nay hoặc ngày mai là có thể đến nơi, bây giờ xem ra, đã rơi vào tay Edward rồi. Anh ta yêu cầu tôi phải đến một mình... là muốn làm gì sao?

Bất kể thế nào, chuyện này nên để Công tước biết trước đã...

Khoan đã.

Một khi Công tước biết, chắc chắn sẽ thông báo cho quân đoàn Santel đi cứu người, như vậy là trái với ý của Edward, lỡ anh ta không vui... Hơn nữa đội trưởng đội một cũng là kẻ phản bội rồi, không biết còn ai sẽ mật báo cho anh ta nữa, nguy cơ tin tức bị lộ ra ngoài quá cao, mình không thể mạo hiểm như vậy.

Tuy rất có khả năng là một cái bẫy... nhưng để chắc chắn, bất kể thế nào tôi cũng phải đến đó một mình trước tiên.

Nghĩ đến đây, tôi bất giác bật cười.

“Khì khì.”

Edward, ngươi lại muốn dùng ta để uy hiếp ai sao? Tại sao lại bắt ta đi một mình, mà không phải là Công tước... là vì thấy ta ngốc, vẫn yếu đuối dễ bắt nạt như Peony trước đây sao?

Cũng tốt.

Đã đến lúc làm chút chuyện cho Công tước và phu nhân rồi.

“Quạ... Peipei!”

“...”

Sao con chim này vẫn còn ở đây? Làm ơn đi, bây giờ ta không có tâm trạng để ý đến ngươi đâu.

“Peipei..., Peipei...”

“Im đi, đồ chim ngốc.”

“...”

“...”

“Peipei..., đồ ngốc! Đồ ngốc to xác!”

“!!!”

Nó hiểu lời mình nói sao?

Lại còn biết mắng người!?

Tôi trợn mắt nhìn con Quạ Đưa Tin này, rồi giơ bàn tay nhỏ lên, tát một cái vào đầu nó.

“Quạ..., quạ...”

Con Quạ Đưa Tin bị đánh lảo đảo, vỗ cánh bay lên không, bay đến trên đầu tôi mổ mạnh mấy cái, thấy tôi lại giơ tay lên, nó rất cảnh giác mà bay vọt lên cao.

“Quạ...”

Tiếng kêu khàn khàn dần xa.

...Không tức giận, mình không tức giận. Chuyện của Lafayette quan trọng hơn, mình còn phải vội đi đánh cho Edward một trận, không có lý do gì phải so đo với một con chim rách, cho nên bây giờ mình không hề tức giận chút nào.

Sau khi bình ổn lại tâm trạng, tôi tiện tay ném băng lăng đi.

Tôi nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng thợ săn nào. Đi qua sân tập, xuyên qua hành lang, tôi lại một lần nữa đến bên bức tường thành cao sừng sững trước pháo đài.

Lính gác ở cổng lớn dường như nhiều hơn bình thường gấp đôi. Bóng dáng vạm vỡ của Hoover đặc biệt nổi bật trong đám đông, tôi đi về phía chú ấy.

“Chú Hoover, chào buổi sáng ạ.”

Hoover nghe vậy liền quay đầu lại.

“Ồ, chào buổi sáng, tiểu Peipei. Sao thế, định ra ngoài à?”

Mắt chú ấy đỏ hoe, trông như không được ngủ ngon, sắc mặt có vẻ hơi tiều tụy, tối qua thức đêm sao?

Có chút kỳ lạ, Hoover là đội trưởng đội ba, theo lý chỉ quản lý việc phân công nhiệm vụ, còn chưa đến lượt chú ấy phải thức đêm canh gác... thôi bỏ đi, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này.

Gạt đi nghi hoặc trong lòng, tôi khẽ gật đầu với chú ấy.

“Vâng.”

“Sớm vậy sao? Có chuyện gì quan trọng à?”

Tôi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói dối.

“Con có chuyện gấp, tìm Carlos.”

Hoover lộ vẻ nghi ngờ.

“Chuyện gì mà gấp vậy? Phu nhân chắc còn chưa dậy, con còn chưa ăn sáng phải không... ăn chút gì rồi hẵng đi?”

Nói đến đây tôi mới đột nhiên nhớ ra, mình vẫn chưa ăn gì cả.

Thế thì không được, sao mình có thể để bụng đói được chứ.

“Chú Hoover, có đồ ăn không ạ?”

“Có, con đợi chút.” Chú ấy quay người đi vào trong pháo đài, một lát sau cầm hai miếng bánh mì vẫn còn nóng hổi ra, “Vừa hay bọn họ đang ăn ở trong, cho con này.”

Tôi đưa tay nhận lấy, muốn nói hai cái không đủ... thôi bỏ đi, phải giữ thể diện.

“Cảm ơn chú.”

“Có gì đâu, đồ chúng ta ăn chẳng phải cũng là của Công tước đại nhân cho sao...” Nói đến đây, Hoover ngừng lại một chút, “Hay là, chú đi cùng con nhé.”

Sao tôi có thể để chú ấy đi cùng được, liền mỉm cười với chú ấy, rồi nói: “Không cần đâu ạ. Là chuyện của Giáo hội. Con sẽ về, rất nhanh thôi.”

Chuyện của Giáo hội không phải ai cũng có thể tham gia, Hoover biết thân phận của tôi, như vậy chú ấy sẽ không có lý do gì để nói thêm nữa, đành phải gật đầu.

“Được rồi.” Sau đó ra lệnh cho người mở cổng lớn, nghĩ một lúc lại dặn thêm tôi, “Peipei, chú biết con rất lợi hại, nhưng con cũng hiểu bây giờ là tình hình đặc biệt, làm gì cũng phải hết sức cẩn thận.”

“Vâng.”

Tôi vẫy tay với chú ấy, cầm hai miếng bánh mì to hơn cả mặt, mỗi bên cắn một miếng lớn, rồi chậm rãi bước ra khỏi pháo đài.