Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 43: Tham gia tiệc tối?

?

Tôi cảm thấy vô cùng bối rối.

Ngẩng đầu nhìn cỗ xe khổng lồ lộng lẫy như hạc giữa bầy gà trước mắt, thu hút mọi ánh nhìn, nổi bật vô cùng, đầu tôi bất giác nghiêng sang một bên, chân mày khẽ nhíu lại.

Người phụ nữ Victoria kia, rốt cuộc muốn làm gì...

Tôi tất nhiên nhận ra ngay, đây là cỗ Giác Mã Xa thường đậu ở dinh thự số 2 phố Rondall. Tôi chỉ hơi thắc mắc, tại sao nó lại xuất hiện ở cổng Vương Lập Học Viện vào lúc này.

Dừng trước mặt mình làm gì?

Gây chú ý quá đi mất...

“Peilor.”

Sophia đứng bên cạnh gọi tên tôi, hiếm khi nghe thấy chút ngập ngừng trong giọng cô ấy.

“Đây là, tình hình gì vậy?”

“Này Peilor, đây là đến đón cậu sao...”

Ngay cả Sarah cũng trở nên có chút do dự, cẩn thận dùng khuỷu tay huých tôi, ghé sát vào tai hỏi nhỏ. Tôi quay đầu lại, thấy vẻ mặt có phần dè dặt của cô ấy, khuôn mặt nhỏ đã không còn vẻ thoải mái vô tư thường ngày nữa. Thấy tôi nhìn qua, cô ấy có phần không tự nhiên mà né tránh ánh mắt của tôi.

Phản ứng này khiến tôi thoáng chần chừ.

“Tớ không biết...”

Cỗ Giác Mã Xa dần dần dừng hẳn lại phía trước.

“Peilor, cậu, cậu quen... cậu quen chủ nhân của cỗ Giác Mã Xa này sao?”

Sophia khẽ há miệng, đôi mắt xinh đẹp hơi rung động.

Cô ấy có lẽ đã nhận ra người có thể ngồi trong cỗ Giác Mã Xa này là ai rồi? Lúc này mặt đầy vẻ không thể tin nổi, giọng nói cũng có chút run rẩy.

Tôi không đáp lại lời cô ấy. Chỉ nhìn người đánh xe ăn mặc chỉnh tề, tóc chải bóng loáng từ khoang trước bước xuống, cúi gập người trước tôi vẫn còn đang ngẩn ngơ.

“Thưa tiểu thư, chủ nhân mời cô lên xe.”

“Ưm——”

Thật sự là đến đón mình...

“Làm gì?”

Người đánh xe nghe vậy bèn cúi người thấp hơn nữa.

“Mời cô vào trong xe, chủ nhân đang ở trong đó đợi ạ.”

Lời vừa dứt, tấm rèm lụa tinh xảo che kín toàn bộ bên trong xe, bị một bàn tay to vén lên một khe hở.

“Chào~”

Một cái đầu xanh lè quen thuộc thò ra. Anh ta thấy tôi thì mắt sáng lên, nhe răng cười: “Syl... khụ khụ, mau lên đây!”

“...Làm gì vậy, Rector.”

“Cậu đừng quan tâm làm gì, chắc chắn là chuyện tốt, mau lên mau lên~”

Rector không ngừng vẫy tay với tôi, miệng cười toe toét. Vẻ mặt có phần khoa trương, hệt như mấy gã ngốc thích tán tỉnh các cô em gái bên đường nhưng kỹ thuật lại chẳng ra gì.

Tôi đảo trắng mắt, đang định mở miệng nói thì Sarah lại huých vào hông tôi một cái.

“Có phải là Kiếm của Canli không... Peilor, anh ấy là người của Kiếm của Canli phải không?”

Cô ấy hạ giọng rất thấp, có thể nghe ra đang cố hết sức che giấu sự kích động trong lòng. Nhưng Rector nhạy bén đến mức nào, lời của Sarah đương nhiên bị anh ta nghe thấy rõ mồn một.

“Chào em, cô bé đáng yêu~” anh ta rất tự nhiên chào hỏi Sarah.

Sarah hiển nhiên không ngờ lời mình nói lại bị đối phương nghe thấy, đột nhiên ngại ngùng, đỏ bừng mặt cúi đầu xuống.

“Chào, chào anh...”

“Các em là bạn à?”

“Vâng, vâng ạ, em là học viên năm nhất của Am Bờ Hồ Ceylan, ở cùng ký túc xá với Peilor, phòng 1504——”

Cốc.

Tôi bực mình gõ cho cô ấy một cái vào đầu.

“Coi chừng hắn đấy, đột nhập phòng cậu ban đêm bây giờ!”

Tên Rector này thần xuất quỷ một, đi lại không có tiếng động, lỡ anh ta chạy đi xem trộm Sarah tắm thì làm sao?

“Ơ, ngài của Kiếm của Canli, sẽ không làm vậy đâu...”

Sarah gãi mặt, cười có chút ngây ngô.

“Ha ha, cô bé rất hiểu chuyện nha. Anh là loại người——”

“Rector.”

Bất chợt, trong xe truyền đến một giọng nói trong trẻo như suối nguồn, nhưng lại lạnh lẽo như băng giá.

Nụ cười trên mặt Rector cứng lại.

“Vâng.”

Anh ta lập tức liếc mắt ra hiệu cho tôi, ý bảo tôi mau lên xe.

“Peilor, cậu mau đi đi.”

Sarah có lẽ nhất thời vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng Sophia rõ ràng đã phản ứng lại. Ngay khoảnh khắc giọng nói đó vang lên, sắc mặt cô ấy đã bắt đầu thay đổi dữ dội, lúc này mắt lộ vẻ lo lắng, vô cùng căng thẳng mà thúc giục tôi.

“Đừng để... đợi lâu...”

Tôi nhìn cô ấy một cái, rồi gật đầu.

“Vậy, tớ đi trước đây.”

“Ừm...”

Học viên qua lại ở cổng học viện rất đông, xung quanh toàn là học viên các khối lớp, ánh mắt đổ dồn về đây cũng ngày càng nhiều, tiếng bàn tán bên tai dần trở nên ồn ào.

Tôi không muốn bị xem như khỉ để người ta vây xem...

Tôi nhanh chóng bước vào xe ngồi vững, cỗ Giác Mã Xa từ từ chuyển bánh.

Tôi vén một góc rèm xe lên, nhìn bóng dáng Sarah và Sophia đứng trong mưa, nhìn nhau một lúc, rồi cười vẫy vẫy bàn tay nhỏ.

Đợi cỗ Giác Mã Xa đi thêm một đoạn ngắn nữa, tầm mắt đã bị những binh lính mặc giáp bạc, tay cầm vũ khí sắc bén, cưỡi Giác Mã Thú che khuất.

Các binh lính xếp hàng ngay ngắn, nghiêm nghị hộ tống trước sau cỗ xe, ngăn cách đám đông xung quanh. Nhìn kiểu dáng áo giáp có thể nhận ra, đây hẳn đều là người của Vương Thành Thủ Bị Quân.

...Ể?

Những người này, trước đây có canh giữ bên cạnh Victoria như vậy sao?

Tôi nghiêng đầu nghĩ một lúc, phát hiện mình căn bản chưa từng cùng Victoria ra ngoài, gần như lần nào gặp mặt cũng là ở dinh thự số 2 hoặc số 3, tự nhiên sẽ không để ý đến những chuyện này.

“Tiểu thư Sylvia, cuộc sống ở học viện thế nào?”

Nghe Rector hỏi, tôi buông rèm xe xuống, quay đầu lại.

“Cũng ổn.”

Đôi mắt linh động chớp chớp, ánh mắt hướng về người phụ nữ tóc vàng mặt lạnh đang khoanh tay trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần ở phía đối diện.

“Có chuyện gì vui không? Ví dụ như có cậu con trai nào theo đuổi cậu không?”

“Không có.”

“Sao lại thế... vậy bình thường cậu làm gì? Lên lớp à?”

“Tôi không muốn, nói cho cậu biết.”

Hỏi hỏi hỏi, hỏi không ngừng, phiền chết đi được!

Vừa nãy còn định bắt chuyện với bạn cùng phòng của mình, đàn ông gì kỳ cục...

Tôi không muốn để ý đến Rector nữa. Nhíu chặt mày, tôi không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Victoria.

Vẫn là gương mặt không tì vết, tinh xảo đến mức có chút không thật. Lông mi cong vút phủ trên mí mắt, như cánh bướm khẽ rung theo nhịp thở. Chiếc váy xanh lá cây kéo dài trên đất tựa như đóa pháo hoa lặng lẽ bung nở, nhưng vẫn khó che đi được sức quyến rũ đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải say đắm của nàng.

Cót két... cót két...

Cỗ Giác Mã Xa đi không chậm, tiếng móng sắt vang vọng bên ngoài.

Tôi cứ thế nhìn nàng một lúc lâu, mắt cũng hơi mỏi. Nhưng Victoria vẫn nhắm mắt như cũ, lồng ngực hơi phập phồng theo nhịp thở đều đặn, người không biết còn tưởng nàng ngủ rồi.

...Rầm rộ chạy đến đây như vậy, đón mình lên xe lại không nói câu nào sao?

Tôi khẽ nhăn mũi.

“Nữ Vương Bệ hạ!”

Giọng nói trong trẻo dễ nghe xen lẫn chút bất mãn, thốt ra từ miệng.

Cả cỗ xe chìm vào im lặng ngắn ngủi.

Một lát sau, mí mắt Victoria khẽ động vài cái, đôi đồng tử vàng óng cuối cùng cũng từ từ mở ra.

“Em...”

Nàng khẽ nhíu mày, hé đôi môi đỏ mọng, như thể rất tùy ý liếc tôi một cái.

“Em gọi ta là gì?”

Vụt——

Hơi lạnh đến rợn người, đột nhiên từ xương sống xộc thẳng lên não.

Tim tôi không hiểu sao đập thót một cái, tóc tai lông lá như muốn dựng đứng cả lên, không nhịn được mà rùng mình một cái.

“Vic, Victoria!”

Miệng theo phản xạ gọi tên nàng, nhưng đầu óc vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.

Gì...

Gì gì? Gì vậy! Sao thế này!?

Vừa rồi, tại sao mình lại đột nhiên cảm thấy một luồng... giống như thứ gọi là 「sát khí」 trong tiểu thuyết...

Tôi biết luồng khí thế đó là do người phụ nữ tóc vàng trước mặt phát ra. Tiếp đó tôi còn phát hiện, lúc này hai tay mình đang đặt trên đầu gối, nửa người trên thẳng tắp, đột nhiên biến thành một tư thế ngồi vô cùng ngoan ngoãn.

Trong thoáng chốc, tôi vô cùng thất vọng về bản thân.

Tôi lén liếc nhìn mặt Victoria, thấy nàng lại nhắm mắt lại, không thèm để ý đến tôi nữa.

...Làm trò gì vậy!

Cảm giác sợ hãi kia lập tức tan biến, trong lòng bỗng trở nên rất tức giận.

“Victoria, nói gì, đi chứ!”

“Nói gì?”

Nàng đáp lại nhàn nhạt, không mở mắt ra.

“Cô, định đưa tôi đi đâu?”

“Tiệc tối.”

Tôi trừng mắt: “Cái gì?”

“Đến nơi tổ chức tiệc tối.”

Nơi tổ chức tiệc tối?

Nơi tổ chức tiệc tối nào? Là cái mà Sophia nói sao?

...Tại sao phải đến nơi nhàm chán như vậy chứ!

Tôi lập tức lắc đầu: “Không đi.”

“Đưa em đi gặp vài người.”

“Tôi không muốn gặp.”

Tôi không muốn giao du với quý tộc Vương Thành đâu, chắc chắn nhiều chuyện lắm...

“Là chuyện rất quan trọng.”

“Tôi không đi.”

Bầu không khí lại lần nữa im lặng.

Victoria mất kiên nhẫn mở mắt ra. Nữ thần tóc vàng cao cao tại thượng, đột nhiên lộ ra vẻ mặt như đang nín tiểu.

“Tiệc tối có đồ ngọt đấy.”