Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12095

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 45

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 47: Chỉnh trang (Thượng)

Sau khi đạt được đồng thuận về vấn đề này, Victoria và các quý tộc lại bắt đầu thảo luận về một số chi tiết. Có người đặt câu hỏi, nàng cũng sẽ lần lượt đưa ra các phương án giải quyết hợp lý. Đôi khi từ lời nói của họ, tôi có thể nghe ra, rất nhiều quý tộc trong số này là đại diện cho các phe phái có thù oán sâu sắc với gia tộc Clive, mục đích của mọi người cơ bản là giống nhau, điều cần bàn bạc chỉ là phân chia tài nguyên và cách thực hiện cụ thể.

Chuyện này chẳng liên quan gì đến mình cả. Thế là nhân lúc Victoria không để ý, tôi lén kéo đĩa bánh về trước mặt, vui vẻ ăn tiếp.

Cuộc thảo luận nhanh chóng kết thúc. Các quý tộc lần lượt rời khỏi phòng, quay trở lại sảnh tiệc.

“Ha ha!”

Lúc sắp đi, lão kỵ sĩ cười vô cùng vui vẻ.

“Lão già này đi uống rượu đây! Tối nay vui quá, phải uống cho trời đất đảo điên mới được! Nữ Vương Bệ hạ đừng để ai mách lẻo tôi nhé... Ôi trời, món thịt ngỗng béo ngậy của Vương cung, làm tôi nhớ chết đi được...”

Kết quả là ông ta vừa mới đi khỏi, Victoria đã mặt không cảm xúc nói với Rector: “Truyền lại lời ông ta vừa nói cho Thủ Bị Quân ở quảng trường.”

Thế là Rector cũng rời đi.

Tôi ăn nốt miếng bánh cuối cùng trong đĩa, có chút thòm thèm chép miệng, mắt nhìn về phía cửa.

Thịt ngỗng béo?

Hầm hay nướng nhỉ, vị thế nào ta...

Muốn ăn món thịt ngỗng béo ông ấy nói.

“Peilor.”

Đột nhiên nghe thấy Victoria gọi tên tôi.

Tôi quay đầu lại, một bàn tay ngọc ngà trắng nõn cầm khăn vuông đã đưa đến bên miệng tôi, làm tôi giật cả mình. Victoria khẽ nghiêng người tới, lau đi vệt kem dính bên khóe miệng tôi, hương thơm thanh nhã thấm vào khoang mũi, là mùi hương riêng có của nàng.

“Chúng ta đi thôi.”

Nàng tiện tay vứt chiếc khăn đã dùng lên bàn, kéo tôi đứng dậy, đi về phía hành lang tinh xảo bên cạnh cửa.

Bước vào hành lang tôi mới phát hiện, hóa ra đây không phải một căn phòng kín. Hành lang uy nghiêm thông ra bốn phương tám hướng, trông như có thể dẫn đến mọi nơi trong Vương cung, thiết kế rỗng cũng giúp tôi nhìn thấy được khu vườn xinh đẹp ở bên trái hành lang.

Trời đã sẩm tối. Mây đen giăng kín, mưa rơi lất phất, nhưng vẫn có người làm vườn đang tất bật trong mưa giữa những luống hoa xanh mướt.

Victoria dẫn tôi đến cuối hành lang, đi tới trước một cánh cửa gỗ. Vị quản gia già đã đứng sẵn ở cửa cung kính mở cửa cho chúng tôi, vào trong mới thấy nơi này giống như một phòng thay đồ. Tủ quần áo kiểu dáng cổ xưa xếp thành hàng, mấy tấm gương lớn dựng ở phía bên kia tường, bàn trang điểm cực kỳ xa hoa, còn có giá để trang sức châu báu.

Những cô gái ăn mặc như người hầu đứng thành một hàng dựa vào tủ quần áo, đầu cúi thấp.

“Đến đây, làm gì?”

“Thay quần áo cho em.”

“Thay quần áo?”

Tôi có chút nghi hoặc, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Victoria.

“Nếu không thì sao, em muốn mặc thế này tham gia tiệc tối à?”

Ờ...

Tôi cúi đầu, nhìn chiếc váy mỏng trên người mình. Váy màu rất trang nhã, vạt váy thêu hoa văn mà tôi yêu thích.

Trông xinh mà? Tại sao phải thay...

Ý nghĩ này tan thành mây khói ngay giây tiếp theo.

Khi các cô hầu gái mở những chiếc tủ quần áo, vô số lễ phục lộng lẫy hiện ra trước mắt, lấp lánh dưới ánh nến, tôi lập tức không thể rời mắt.

“Oa!”

Tôi không kìm được mà thốt lên kinh ngạc.

“Đẹp quá đi mất!”

Thật nhiều, thật nhiều quần áo đẹp!

Trong nháy mắt lòng vui như hoa nở, tôi vui vẻ chạy lon ton qua đó.

Nơi này quả thực giống như một buổi triển lãm nghệ thuật thời trang thế giới, kiểu lễ phục nào cũng có, bộ sau đẹp hơn bộ trước, nhìn mà lòng tôi ngứa ngáy, sờ chỗ này ngó chỗ kia, rồi so với chiếc váy giản dị trên người, tôi lập tức cảm thấy mình quê mùa hết chỗ nói, giống như một con bé ngốc chưa từng thấy sự đời.

Tùy tiện mặc một bộ lên người, chắc chắn sẽ đẹp chết mất...

Tôi đã nóng lòng muốn thử, nhưng rất nhanh lại phát hiện ra một sự thật đáng buồn: những bộ lễ phục này quá lớn so với tôi, rõ ràng là cỡ của Victoria, tôi không thể mặc vừa...

Thế là tôi quay người lại, đáng thương nhìn Nữ Vương Bệ hạ.

“Thích lễ phục không?” nàng hỏi.

“Ừm...”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

Đương nhiên là thích rồi.

Quần áo đẹp, có ai mà không thích chứ!

Rồi Victoria đi đến chiếc tủ quần áo trong cùng, mở cửa tủ ra. Tôi thấy trong tủ cũng treo rất nhiều bộ lễ phục nhỏ xinh đẹp lộng lẫy... hửm?

Tôi vô thức bước tới.

Tôi để ý thấy những bộ lễ phục này, nhỏ hơn hẳn so với các tủ khác... hình như mình mặc vừa?

Victoria nhanh chóng chọn ra một chiếc váy phồng màu đen đính kim cương từ bên trong, ướm thử trước người tôi, rồi nói với cô hầu gái: “Thay bộ này cho con bé.”

“Vâng, Nữ Vương Bệ hạ.”

Cô hầu gái vội cúi đầu bước lên, Victoria đưa lễ phục cho cô ấy, cũng không để ý đến tôi, tự mình đi chọn quần áo.

Thế là tôi ngơ ngác bị cô hầu gái đưa vào phòng thay đồ, rồi lại mơ hồ bị cô ấy cởi chiếc váy giản dị ra, thay bằng bộ lễ phục màu đen kia.

Kích cỡ vừa như in.

Ra khỏi phòng thay đồ, tôi ngây người nhìn mình trong gương, trông thật mới mẻ, hệt như công chúa trong truyện cổ tích.

Nghiêng người, giơ tay, nhấc vạt váy xoay một vòng.

Đẹp thật...

Ngay sau đó, sự nghi ngờ như được khai sáng ùa vào cái đầu nhỏ của tôi.

Trong Vương cung... tại sao lại có lễ phục vừa vặn với mình? Là Victoria chuẩn bị trước cho mình sao? Nhưng cô ấy cũng đâu cần chuẩn bị nhiều bộ như vậy...

Với lại cô ấy biết số đo của mình từ lúc nào, bằng cách nào...

Nhìn chằm chằm vào gương một lúc, khóe miệng tôi cong lên một nụ cười ngọt ngào.

Thôi kệ! Chuyện đó không quan trọng.

Dù sao thì lễ phục đẹp như vậy, mình thích là được rồi.

“Xong chưa?”

Giọng nói trong như nước vang lên từ phía sau.

“Qua đây ta xem nào.”

Tôi nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy một tuyệt sắc giai nhân thoát tục.

Victoria giống như một tiên nữ không thuộc về thế gian này.

Nàng đã thay một chiếc váy dài gợn sóng màu trắng tinh khôi, những sợi tơ lộng lẫy trên thân váy, tựa như sóng biển dập dờn trong gió, lại giống như những đám mây tuyết quấn quýt. Dáng người thanh thoát nhẹ nhàng bước về phía tôi, vạt váy theo bước chân nàng nhảy múa, cảnh tượng tựa như một giấc mộng phù sinh.

Đẹp quá...

Đẹp như hoa sen tuyết vậy.

Tôi có chút ngây người. Cả đời trước lẫn đời này, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp đến nhường này.

Ừm, tất nhiên là trừ mình ra...

Trong lúc mơ màng, một làn hương thơm phả vào mặt, Victoria đã đi đến trước mặt tôi. Ánh mắt nàng thờ ơ, cứ thế nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau khẽ nhíu mày.

“Thay đi.”

“Tại sao?”

Victoria thấy bộ màu đen này không đẹp sao?

Tôi có chút thắc mắc, nhưng nàng không có ý định giải thích với tôi, tự mình quay người đi đến trước tủ quần áo, chọn ra một chiếc váy xếp ly dài toàn thân màu xanh đậm.

“Mặc bộ này vào.”

Cô hầu gái vội vàng nhận lấy chiếc váy dài, đi về phía tôi.

Nhưng mà...

“Tôi thấy, rất đẹp mà!”

“Em biết cái gì là đẹp? Em chỉ biết ăn thôi. Thay đi.”

Giọng điệu như ra lệnh, không cho phép nghi ngờ.

Thế là tôi lại bị buộc phải thay sang bộ lễ phục màu xanh kia. Sau khi thay xong, Victoria nhíu mày nhìn hồi lâu, rồi vẫn lắc đầu.

“Thay.”

Trong khoảng thời gian tiếp theo, tôi liên tiếp thay vô số bộ lễ phục, kết quả không có bộ nào khiến Victoria hài lòng. Tôi dần dần trở nên tê liệt, bày ra bộ mặt vô cảm giống hệt Victoria, như một con búp bê vải mặc cho nàng sắp đặt.

Người phụ nữ này, lắm chuyện thật...

Mãi cho đến khi thay một chiếc váy đuôi cá màu đen, Victoria cuối cùng cũng gật đầu.

“Đường cong lộ ra rồi, trông ra dáng một chút.”

Phụt...

Đường cong?

“Nhưng mà, vẫn còn thiếu một chút.”

Nàng lập tức lại cho người hầu gái lấy hộp trang sức ra, mở ra lựa chọn, lấy ra một đôi bông tai lông vũ đá quý, một chiếc trâm cài áo hình bông hoa lớn màu đen vô cùng tinh xảo, một chiếc cài tóc bằng bạc tráng men màu xanh biếc... sau đó vẫy tay với tôi.

“Qua đây.”

Cái gì chứ...

Giống như đang gọi cún con nhà ai vậy.

Tôi bước những bước nhỏ, không tình nguyện đi đến trước mặt nàng. Victoria trước tiên gài trâm cài áo cho tôi, sau đó chỉ vào vị trí bàn trang điểm.

“Ngồi qua đó.”

“Ồ.”