Cốc cốc.
Có người gõ cửa.
“Nữ vương Bệ hạ, đội trưởng Rector xin diện kiến.” Giọng của vị quản gia già truyền đến từ bên ngoài.
Victoria, người đã ngồi sẵn trước bàn trang điểm, ra hiệu cho một cô hầu gái đưa chiếc hộp gấm đang cầm trên tay cho tôi, rồi bảo cô ấy ra mở cửa, sau đó nói với tôi: “Mở nó ra.”
Hộp gấm rất nặng.
“Đây là, cái gì vậy...”
Cảm giác có một chuỗi vật treo trên tai thật không quen. Tôi khẽ lắc đầu, cố gắng lờ đi cảm giác khó chịu như thể dái tai cứ bị ai đó kéo xuống, rồi nhấc tấm lụa đỏ phủ trên hộp gấm, mở nắp hộp ra, nhìn thấy một chiếc vương miện đặt bên trong.
Vương miện lấp lánh ánh vàng, vô số viên đá quý lộng lẫy được khảm trên thân, ánh sáng chói lòa rực rỡ.
“Đội lên cho ta.”
Victoria lạnh nhạt nói.
“Ồ.”
Tôi cẩn thận lấy biểu tượng của quyền lực này ra, hai tay bưng đến sau lưng Victoria, đặt vương miện lên đầu nàng, đội ngay ngắn cho nàng.
Ngước mắt lên, nhìn về phía chiếc gương đối diện.
Trong mặt gương hơi ố vàng, phản chiếu một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành với vẻ mặt lãnh đạm.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy nàng đội vương miện.
Nếu như Victoria trước đây cho tôi cảm giác của một tiên nữ thoát tục, không vương chút bụi trần, thì ngay khoảnh khắc này, khi Victoria đội vương miện lên, nàng hiện ra một cách chân thực nhất, chính là Nữ vương lạnh lùng kiêu ngạo của Isenbell.
Tôi một lần nữa bị vẻ đẹp của người phụ nữ này chinh phục, hoàn toàn không biết phải hình dung vẻ đẹp của nàng như thế nào. Dù cho có là những mỹ từ hoa lệ nhất, đặt lên người Victoria cũng chỉ khiến người ta cảm thấy không đủ để diễn tả, không đủ để khắc họa được một phần vạn phong thái tuyệt vời của nàng.
“Nữ vương Bệ hạ.”
Tiếng gọi của Rector kéo tôi ra khỏi cơn ngẩn ngơ.
Victoria nhìn ông một cái, vẫy tay cho các cô hầu gái lui ra hết, rồi mới hỏi: “Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ?”
“Vâng.”
“Tử tước Leonard và Harrison thì sao?”
“Thần sẽ cho người tiếp tục theo dõi.”
“Được.”
Victoria khẽ gật đầu, đứng dậy khỏi ghế.
“Hãy chú ý mọi động thái của họ. Một khi phát hiện bất kỳ điều gì bất thường, cứ xử quyết tại chỗ, không cần phải đặc biệt báo cáo với ta.”
“Thần đã rõ.” Rector nhanh chóng đáp lời.
Nhưng ông dường như có chút e ngại, chần chừ một lát rồi lại nói: “Nữ vương Bệ hạ, xin thứ cho thần được mạo muội nhiều lời... Thần hiểu Bệ hạ bây giờ đang rất nóng lòng muốn tập hợp các thế lực, kêu gọi họ cùng nhau chống lại gia tộc Clive. Điều này không có vấn đề gì, nhưng có một số người... liệu có thật sự đáng để chúng ta tin tưởng?”
Rector không nói rõ “một số người” là chỉ ai, nhưng ngay cả tôi cũng có thể nhận ra sự do dự trên mặt của vài người không nhớ nổi tên trên bàn tròn. Với trí tuệ của Victoria, chắc chắn nàng đã sớm nhận ra rồi.
Tuy tôi biết nàng rất lợi hại, nhưng dù sao nàng cũng còn quá trẻ, lại là một Nữ vương bị buộc phải đăng quang, khi đáng lẽ ra nàng không phải người đầu tiên trong thứ tự kế vị. Vậy thì khó tránh khỏi có một số người... ví dụ như những kẻ đến từ những nơi xa hơn một chút, đặc biệt là những kẻ đến từ phương Bắc, những lão quý tộc gian xảo.
Tuy họ có thù oán với gia tộc Clive, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ tin tưởng vị Nữ vương trẻ tuổi của mình, trong lòng chắc chắn có những toan tính riêng. Nghe lời Rector nói, tôi bắt đầu nghĩ... tuy những người đó bề ngoài làm rất tốt, nhưng lỡ như đến thời điểm then chốt, có người đột nhiên không muốn ra sức, ôm tâm lý trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi mà chỉ làm cho có lệ, hoặc dứt khoát không hành động, đối với Victoria đây có lẽ sẽ trở thành một đòn chí mạng.
Thế là tôi nhìn nàng với ánh mắt lo lắng.
“Có đáng tin hay không, trước khi sự việc xảy ra, ngươi vĩnh viễn không thể đưa ra phán đoán chính xác được.”
Nhưng Victoria có suy nghĩ của riêng mình.
“Dù sao họ cũng đều là con dân của ta. Vì vậy bất kể là ai, ta cũng sẽ dành cho họ sự tin tưởng đủ đầy trước. Tình thế xưa nay chỉ có gió Đông át gió Tây, bên nào có được lòng dân bên đó mới có thể chiến thắng, đó là thái độ của ta.”
Người đẹp tóc vàng khẽ nắm lấy tay tôi. Dù gương mặt lạnh lùng, lòng bàn tay lại có nhiệt độ ấm áp.
“Lòng tin là đến từ hai phía. Nếu có kẻ phụ lòng tin của ta, vậy thì cũng đừng trách ta phụ sự kỳ vọng của hắn.”
Nàng kéo tôi, đi về phía cửa ra của phòng thay đồ.
“Thời gian cũng gần đủ rồi...”
Cạch một tiếng, cửa mở ra.
Các cô hầu gái cúi đầu chắp tay, đứng thành một hàng ngoài cửa. Vị quản gia già đi đầu khom lưng cung kính: “Nữ vương Bệ hạ, nghi thức lễ mừng sinh thần của người đã chuẩn bị xong.”
“Ừm.”
Victoria lạnh nhạt đáp một tiếng, bước chân không dừng, khẽ cúi đầu nhìn tôi một cái.
“Đi thôi, cùng đến sảnh tiệc.”
............
Lần đầu đến Cung điện, Sophia cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Tuy rằng bình thường cô cũng không thiếu những dịp tham gia tiệc tối trong giới quý tộc, cũng như các loại vũ hội. Những dịp như vậy đối với cô mà nói, quả đúng là như cá gặp nước, lúc nào nên nói gì, phải đối phó với những quý tộc đủ mọi loại hình, sở thích khác nhau ra sao... những chuyện này, Sophia đã sớm quen tay hay việc.
Chẳng còn cách nào khác, ai bảo các anh trai trong nhà đều không ra gì, cả ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, người cha bất lực đành phải đặt hy vọng vào cô. Mà là em gái nhỏ nhất trong đám con cháu cùng thế hệ, Sophia từ nhỏ đã hiếu thắng, thích so bì, làm gì cũng muốn hơn người. Cô rất hưởng thụ cảm giác giỏi giang hơn người khác, cũng vì vậy mà đã nỗ lực rất nhiều.
Sophia trong lòng vô cùng mong mỏi có thể sớm ngày một mình đảm đương mọi việc, góp một phần sức lực cho sự nghiệp của gia tộc. Vì vậy tiệc tối hôm nay, cô đã nài nỉ cha đưa mình theo, muốn kết giao thêm với nhiều quý tộc ưu tú, mở rộng mối quan hệ của mình ở Vương Thành.
Vì điều này cô đã chuẩn bị rất lâu. Chiếc váy lễ phục trên người là bộ cô đã dành cả một ngày nghỉ để lựa chọn, giá cả vô cùng đắt đỏ. Sophia gần như đã tiêu hết nửa năm tiền tiêu vặt của mình, chính là để có thể nổi bật giữa đám tiểu thư giàu có trong bữa tiệc.
Cô biết, tiệc tối hôm nay không giống những bữa tiệc cô thường tham gia.
Đây là lễ mừng sinh thần 23 tuổi của Nữ vương Bệ hạ.
Sophia cảm thấy, mình không giống với Sarah và Daisy, một người thì luôn miệng nói muốn trở thành kỵ sĩ, khoe khoang kiếm thuật của mình lợi hại ra sao, nhưng thực tế lại có chút lười biếng, tan học xong chưa bao giờ thấy cô ấy đến sân tập. Còn người kia... thôi, người kia chẳng có gì đáng nói.
Cô không giống họ, cô có trách nhiệm bẩm sinh của một quý tộc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng lãng phí thời gian của mình, cô phải luôn chuẩn bị cho những cơ hội trong tương lai.
Nói đến quý tộc, Sophia lại nhớ đến cô bé đến từ Đế quốc Valen trong ký túc xá, xinh đẹp đến vô lý, Peilor.
Ban đầu cô cứ tưởng Peilor chỉ là một nhánh phụ của gia tộc Đông Chi Nguyệt — chắc là kiểu họ hàng xa không thể nào xa hơn. Bởi vì con bé hoàn toàn không có cốt cách của một quý tộc, thậm chí trông còn hơi ngốc nghếch, như một đứa vô lo vô nghĩ, lại còn ăn nhiều như thế... quý tộc thực sự sao có thể có tướng ăn như vậy, cứ như ai sắp tranh giành với nó không bằng... à, thỉnh thoảng Sarah đúng là có tranh giành thật.
Cho nên trong lòng Sophia, Peilor có lẽ cùng một loại người với Sarah. Gia đình có lẽ có chút điều kiện, nhưng còn lâu mới sánh được với gia thế của những gia tộc trăm năm — tuy không có ý coi thường, nhưng Sophia thật sự vẫn luôn nghĩ như vậy.
Cho đến hôm nay, cô nhìn thấy Peilor bước lên chiếc Giác Mã Xa lộng lẫy đó.
Sophia biết, đó là Giác Mã Xa của Nữ vương Bệ hạ. Bởi vì cô từng cùng cha, nhìn thấy từ rất xa.
Cô không chỉ biết đó là Giác Mã Xa của Nữ vương Bệ hạ, cô còn nhận ra người đàn ông tóc xanh xuất hiện trong xe. Sophia biết, đó là thuộc hạ được Nữ vương Bệ hạ tin tưởng nhất, người bảo vệ Vương Thành lừng lẫy danh tiếng — đội trưởng Kiếm của Canli, Rector Lavencinel.
Bởi vì mái tóc ngắn màu xanh biếc đó thật sự quá nổi bật, khiến Sophia không thể không nhận ra. Tất nhiên, cô biết Rector, nhưng chắc chắn Rector không hề biết cô. Điều này rất bình thường, đội trưởng Kiếm của Canli là nhân vật thế nào chứ? Ông ấy có lẽ từng tiếp xúc với cha cô, nhưng tuyệt đối không thể nào biết một cô gái miệng còn hôi sữa như cô, vòng xã giao của cô vẫn chưa thể tiếp cận được nhân vật như vậy.
Điều này vốn chẳng có gì. Sophia tin rằng một ngày nào đó, bằng sự nỗ lực của mình, cô sẽ khiến những người nổi tiếng như vậy cũng phải biết đến cô.
Nhưng điều khiến cô không thể hiểu nổi là...
Tại sao, Peilor lại thân thiết với đội trưởng Kiếm của Canli như vậy?
Tại sao, cô ấy và một nhân vật như vậy, trông lại giống như những người bạn rất thân? Hoàn toàn không nhìn ra chút ngăn cách nào. Rõ ràng ngay cả mình cũng cảm thấy căng thẳng, nhưng cô ấy lại có thể nói chuyện một cách rất tự nhiên.
Còn điều quan trọng nhất, tại sao Giác Mã Xa của Nữ vương Bệ hạ...
Không, không chỉ là Giác Mã Xa của Nữ vương Bệ hạ.
Sophia đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ trong xe. Dù cô không dám chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng có thể ung dung ngồi trong chiếc Giác Mã Xa đó, có thể dùng giọng điệu ra lệnh như vậy nói chuyện với đội trưởng Kiếm của Canli... Sophia thậm chí không dám nghĩ tiếp nữa.
Cô không thể tin được, Nữ vương của Isenbell lại đích thân đến Học viện Vương Lập vào ngày nghỉ, đúng dịp sinh thần của mình, chỉ để đón cô bạn cùng phòng ngốc nghếch đó.
Không thể nào...
Peilor sao có thể...
Trên đường đến Cung điện, trong đầu Sophia toàn là cảnh tượng đó: thiếu nữ tóc đen quen thuộc, vô cùng tự tại bước lên chiếc xe lộng lẫy. Sau đó Giác Mã Xa từ từ chuyển bánh, cô ấy thò đầu ra vẫy tay chào tạm biệt cô và Sarah.
Giây phút đó, trong lòng Sophia như sóng cuộn bão gầm.
Con bé đó, rốt cuộc là ai...
Những suy nghĩ linh tinh, cho đến khi Giác Mã Xa dừng lại ở quảng trường trước Cung điện, cô vẫn không thể gạt chúng ra khỏi đầu.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này...
Sophia lấy lại tinh thần, chuẩn bị đối mặt với thử thách sắp tới.
Đúng vậy. Đối với cô mà nói, đây là một thử thách.
Tuy bình thường đúng là đã tham gia không ít tiệc tối, nhưng nơi này không giống... đây là Cung điện, là trung tâm quyền lực của Isenbell!
Chỉ riêng trên đường đi theo cha từ quảng trường vào Nội điện, Sophia đã nhìn thấy rất nhiều nhân vật lớn mà ngay cả cha cô cũng phải tiến lên hành lễ. Những nhân vật như vậy sau khi vào sảnh tiệc lại càng nhiều hơn, gần như có thể nói là nơi quy tụ của giới quý tộc đỉnh cao, nghe nói Hầu tước ít nhất đã đến ba người, còn Bá tước thì càng nhiều hơn... trong sảnh tiệc toàn là những nhân vật nổi tiếng gần xa của Isenbell, hoàn toàn khác với những buổi tụ tập nhỏ của các quý tộc trẻ mà cô thường tham gia.
Vì vậy, Sophia cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cô phát hiện mình đã hơi đánh giá quá cao bản thân, bởi vì cô hoàn toàn không biết phải giao tiếp với những nhân vật này như thế nào, đành phải làm cái đuôi của cha, đi theo ông cụng ly với mọi người. Với tư cách là người đi theo cha, Sophia cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Không lâu sau, Sophia thấy có rất nhiều người từ một căn phòng phía trong sảnh tiệc đi ra, cha cô thấy vậy liền vội vàng dắt cô đi lên đón, mặt mày tươi cười.
Qua cuộc đối thoại của họ, Sophia biết được, những người này mới là những quý tộc có thực quyền nhất ở Isenbell, cũng là những vị khách mà bữa tiệc tối nay thực sự muốn chiêu đãi.
“Nữ vương Bệ hạ vẫn còn ở trong đó... chuyện tối nay...”
“Ừm, tôi hiểu... thật là tốt quá...”
Có người khẽ nói nhỏ vài câu với cha cô, hai người đều nở nụ cười thầm hiểu ý nhau.
Sophia có chút tò mò: “Sao vậy, thưa cha?”
“Không có gì.”
Cô thấy cha mình lắc đầu, nhưng trông ông dường như rất vui.
“Nữ vương Bệ hạ vừa mới họp Tư Nghị Hội ở trong đó, tiểu công chúa của Pháo đài Santel đã đến. Nếu không có gì bất ngờ, hai bên có thể sẽ kết thành đồng minh... đây là chuyện tốt.”
Tiểu công chúa của Pháo đài Santel? Đó là ai...
“Sophia, chuyện này không được tùy tiện nói ra ngoài, cẩn thận tai vách mạch rừng.”
“Ồ.”
Nhìn dáng vẻ cẩn trọng của cha, Sophia hơi thất thần.
Không lâu sau, cô đã nhìn thấy Nữ vương Bệ hạ.
Nữ vương Bệ hạ trong bộ váy trắng, được mọi người vây quanh đi qua hành lang bước lên thảm đỏ, lạnh nhạt vẫy tay với đám đông nhiệt tình trong sảnh tiệc.
Nàng đẹp quá...
Sophia không kìm được mà tán thưởng. Nhưng ngay sau đó, cô liền sững người.
Bởi vì cô nhìn thấy bên cạnh Nữ vương Bệ hạ, có một thiếu nữ cũng đang được vây quanh giữa đám đông.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy đuôi cá màu đen tuyền sang trọng mà độc đáo, những viên đá quý lộng lẫy tỏa sáng lung linh dưới ánh lửa. Dù trang phục hoàn toàn khác với ngày thường, bóng dáng nhỏ nhắn đó vẫn vô cùng quen thuộc.
Sophia tưởng mình đã nhìn nhầm.
Cô dụi mắt, lắc mạnh đầu, rồi mở to mắt nhìn lại lần nữa.
Không sai.
Đó quả thật là Peilor. Là cái con bé ngốc nghếch, vô lo vô nghĩ, cả ngày chỉ lo nghĩ cách ăn cho no.
Nàng đi bên cạnh Nữ Vương Bệ hạ, tay trong tay, tựa như vì sao rực rỡ nhất giữa màn đêm.
