Sword of the Demon Hunter: Kijin Gentosho

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6843

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19662

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 892

Quyển 6: The Meiji Arc - Truyện Mẫu Thần và Chiếc Bánh Manju (2)

Trong đời Heikichi có hai bước ngoặt.

Bước ngoặt đầu tiên là gặp Akitsu Somegorou, và thứ hai là gặp Nomari.

Nếu cậu nhớ không lầm, chính cô bé đã chủ động đến bắt chuyện với cậu trước. Cậu không tài nào nhớ nổi mình đã đáp lại ra sao, chỉ lờ mờ nhớ rằng sư phụ đã khen cô bé là một đứa trẻ lễ phép. Hẳn là phản ứng của Heikichi lúc đó chẳng đáng khen chút nào.

"Rất vui được gặp cậu, ừm..."

"...Tôi là Heikichi. Utsugi Heikichi."

"Rất vui được gặp anh, Heikichi-san."

Cậu nhớ mình đã nghĩ cô bé thật dễ thương, nhưng rồi ngay lập tức lại thấy gai mắt. Một đứa trẻ được quỷ nuôi lớn thì không đời nào bình thường được.

"Jinya, cho tôi một kitsune soba."

"Tôi một suất nữa."

Somegorou thường ghé quán này vì ông thích món kitsune soba. Heikichi cũng hay bị kéo đi cùng, nên tần suất cậu gặp Nomari tự nhiên ngày một nhiều hơn.

"Chào chú Akitsu, chào anh Heikichi."

"Ồ, chào cháu, Nomari-chan."

"...Chào."

Hồi đó cô bé còn đang học tiểu học, nên chỉ có mặt ở quán vào những ngày nghỉ và chưa phải phụ giúp nhiều. Dù vậy, Heikichi vẫn nhớ như in cái cách cô bé tíu tít gọi cha mình mỗi khi có dịp.

Cô bé đã từng là một đứa con gái quấn cha đến thế.

Món soba không tệ, nhưng cái ý nghĩ nó được làm bởi một con quỷ khiến Heikichi không tài nào nuốt trôi. Cậu vừa ăn vừa đưa mắt nhìn quanh, và thường thì ngoài cô bé ra, chẳng có gì khác để nhìn.

Cậu căm ghét quỷ, nên ban đầu dĩ nhiên cũng chẳng ưa gì cô. Quỷ vốn giết người, vậy mà con quỷ chủ quán này lại hết mực trân quý con gái mình, và cô con gái cũng vậy. Sự thật đó đã đảo lộn mọi điều Heikichi từng tin tưởng. Mối quan hệ của họ hoàn toàn trái ngược với lẽ thường giữa người và quỷ, nên cậu bất giác bắt đầu chú ý đến cô bé nhiều hơn.

Lòng căm ghét quỷ của cậu vẫn còn đó cho đến tận hôm nay, nhưng giờ cậu đã biết con quỷ ở quán ăn kia yêu thương con gái mình đến nhường nào, và cô con gái cũng yêu cha mình biết bao. Và chính vì đã dõi theo cô bé rất nhiều, cậu biết cô là một cô gái trong sáng và ngọt ngào đến nhường nào.

"Có chuyện gì vậy, Heikichi-san?"

Cô bé thậm chí còn đối tốt với một thằng nhóc hỗn láo như cậu.

Chẳng biết từ lúc nào, cô bé đã làm tan chảy những bức tường băng giá trong tim cậu. Chính những chuyện đó đã dẫn lối cho cậu đi theo Jinya ngày hôm nay.

"Ồ, chẳng phải Kadono-san đây sao! Ai đi cùng anh thế?" một người phụ nữ vui vẻ chào hai người sau khi họ bước qua tấm rèm cửa của tiệm Mihashiya.

Đó là Saku, vợ của Toyoshige. Tính cách cương trực của cô hoàn toàn trái ngược với người chồng xuề xòa của mình. Cô luôn chào đón khách hàng một cách đầy năng lượng. Dù khác chồng là thế, họ lại hợp nhau một cách đáng ngạc nhiên. Đúng là cô có giữ Toyoshige trong khuôn phép, nhưng ai cũng thấy cả hai say đắm nhau đến mức nào.

"Chào buổi tối, chị Saku," Jinya nói. "Đây là... một khách quen của tôi thì phải."

"Ối chà, anh may mắn thật. Ước gì quán chúng tôi cũng có nhiều khách quen như anh," cô nói đùa với một nụ cười rạng rỡ.

"Tôi chắc là rồi sẽ có thôi."

Heikichi quan sát hai người, lòng đầy hoang mang khi thấy một con quỷ lại có thể hòa hợp với hàng xóm của mình như thể đó là chuyện hoàn toàn bình thường.

Khi Heikichi ngỏ ý muốn đi cùng để điều tra con ma, Jinya có chút do dự nhưng không từ chối, điều đó tự nó đã là kỳ lạ rồi. Xét đến cách Heikichi đối xử với anh trong quá khứ, Jinya hoàn toàn có quyền từ chối thẳng thừng.

"Chị gói cho tôi bốn... không, năm cái manju được không?" Jinya hỏi.

"Dĩ nhiên rồi! Của anh hết hai sen."

"Không phải thiếu mất năm rin sao?"

"Tôi tặng anh một cái. Đổi lại, hôm nào đó lại đưa bé Nomari-chan qua chơi nhé."

"Ra vậy. Cảm ơn chị."

"Đối xử tốt với con bé đấy, nghe chưa? Một cô bé ngoan như nó khó tìm lắm."

"Vâng, đúng vậy. Tôi sẽ."

Saku có vẻ rất quý mến hai cha con. Và từ cái cách anh thản nhiên đón nhận lời trêu chọc, Jinya dường như cũng quý những người hàng xóm của mình.

"Này. Sao ông lại mua manju?" Heikichi thì thầm. Họ đang đi điều tra, vậy mà Jinya lại đi mua đồ ăn. Anh ta cũng chẳng mang theo kiếm. Bối rối, cậu nói thêm, "Mà kiếm của ông đâu rồi?"

"Tôi không nghĩ lần này sẽ cần đến chúng. Chừng này manju là đủ rồi."

Làm sao mà đủ được? Heikichi tự hỏi. Nhưng trước khi cậu kịp hỏi thêm, Toyoshige đã xuất hiện từ sâu bên trong cửa hàng.

Trời đã gần nhá nhem tối, sắp đến giờ đóng cửa.

"Ồ, Kadono-san, anh đến rồi."

"Như đã hẹn."

"Ha ha, may quá. Tôi bắt đầu dọn hàng đây, anh cứ đợi một chút nhé."

Con ma mà họ đang điều tra chưa bao giờ vào trong tiệm Mihashiya, thay vào đó nó gọi Toyoshige khi ông đang dọn hàng. Có lẽ hôm nay cũng sẽ như vậy.

Theo chỉ dẫn, Jinya và Heikichi cảnh giác chờ đợi trên đường.

Hai vợ chồng bắt đầu cãi nhau ngay khi hai người họ rời đi. Có vẻ như Toyoshige đã không nói cho Saku biết rằng ông đã thuê Jinya để điều tra con ma. Có lẽ ông lo cô sẽ nghĩ gì về việc ông lãng phí tiền bạc vào một chuyện như vậy.

Khi cuộc cãi vã của họ lắng xuống, Toyoshige quay lại dọn hàng và cuối cùng bắt đầu hạ rèm cửa xuống.

Đó là lúc chuyện xảy ra. Jinya và Heikichi chắc chắn rằng họ đã rất tập trung, nhưng một cậu bé đột nhiên xuất hiện từ hư không và kéo áo Toyoshige.

"...Ma," Heikichi thì thầm.

Jinya lờ Heikichi đi và chăm chú quan sát. Không có chút thù địch nào trong ánh mắt anh.

"Bán cho cháu manju," cậu bé nói. Nó trả tiền và nhận lấy bánh.

Chẳng có gì lạ cả, ngoại trừ việc cậu bé đến vào lúc cửa hàng đang đóng cửa.

Khi nhìn đứa trẻ rời đi, mắt Heikichi mở to. Với gói manju trong tay, cậu bé chạy lon ton trên phố, rồi biến mất trong chớp mắt. Heikichi không hề rời mắt khỏi nó một giây nào, vậy mà cậu bé đã biến mất. Tan biến không một dấu vết, như một làn khói.

"Chúng ta đi chứ?" Jinya cũng đã thấy điều tương tự, nhưng anh không có vẻ gì là ngạc nhiên.

Heikichi không biết làm thế nào để lần theo một con ma biết biến mất, nhưng Jinya lại vững bước đi về phía trước không chút do dự. Bước chân anh không hề vội vã, như thể chỉ đang đi dạo.

"Cái gì? Đi? Đi đâu?"

"Đến nơi con ma đó đã đến, dĩ nhiên rồi. Somegorou đã nói cho tôi biết nó có thể đi về đâu hồi đầu hôm nay," Jinya nói một cách thản nhiên.

Heikichi há hốc miệng kinh ngạc, nhận ra tại sao Jinya lại cho phép cậu đi cùng.

"Somegorou thực sự biết rõ nhất về những chuyện thế này," Jinya nói.

"Đợi đã... Đừng nói với tôi là không còn gì để làm nữa nhé?"

"Nếu có thì ngay từ đầu tôi đã không để cậu đi cùng. Chừng này là đủ để giải quyết mọi chuyện rồi."

Jinya giơ gói manju trong tay ra. Việc anh không mang theo kiếm có nghĩa là không có nguy hiểm.

Mọi thứ cần điều tra đã được xem xét, và những thứ cần thiết để giải quyết vụ việc đã được chuẩn bị. Nói cách khác, Heikichi được phép đi cùng chỉ vì hoàn toàn không có khả năng cậu sẽ gặp nguy hiểm.

"...Ông có thể nói sớm hơn mà."

"Xin lỗi nhé."

Jinya chẳng mấy để tâm đến lời phàn nàn và thái độ của Heikichi, điều này chỉ khiến cậu càng cau mày hơn. Heikichi có cảm giác như thể Jinya đang ngầm bảo rằng, chuyện cậu bận tâm mới là kỳ.

"Tôi thực sự không thể nào ưa nổi ông," Heikichi lẩm bẩm.

"Tôi biết. Vậy, cậu có chuyện gì với tôi?"

"Hả?"

"Có chuyện gì đó đang diễn ra, phải không? Tôi chắc là cậu sẽ không đi cùng một con quỷ chỉ để cho vui."

Anh đã nói trúng tim đen của Heikichi. Rõ ràng là cậu phải có một động cơ nào khác khi đi cùng.

Dù vậy, Heikichi cũng không thực sự có một lý do rõ ràng cho việc mình làm. Đó phần lớn là một quyết định bốc đồng, và vì vậy cậu không biết phải trả lời thế nào. Cậu muốn nói điều gì đó với Jinya về mối quan hệ của anh với con gái, điều gì đó có thể làm vơi đi nỗi lo của Nomari; cậu tò mò tại sao Jinya lại là một con quỷ đi săn những con quỷ khác; cậu muốn hiểu Jinya là gì và tại sao anh lại khác xa với hình ảnh của cậu về một con quỷ—tất cả những điều này đều đúng, nhưng không có điều nào cảm thấy thực sự là lý do chính.

Vậy nên, thay vào đó, cậu nói, "Tôi... Tôi không biết. Tôi không biết tại sao mình lại đi cùng."

"Vậy sao?"

Heikichi nghĩ Jinya sẽ gặng hỏi, nhưng người đàn ông chỉ bước đi, không để tâm đến cậu.

Heikichi bối rối. "...Ông chấp nhận câu trả lời đó sao?"

"Chắc chắn rồi. Tôi không nghĩ có nhiều người có thể đưa ra lý do logic cho mọi việc họ làm đâu."

Jinya cười yếu ớt, như thể anh đang nói về chính mình.

Sự bối rối của Heikichi chỉ càng thêm sâu. Đây không phải là bộ mặt mà một con quỷ tàn ác, khát máu sẽ có.

Jinya thực sự là một con quỷ kỳ lạ. Sững sờ, Heikichi nhìn người đàn ông bước đi phía trước... và cảm thấy một chút biết ơn anh.

Cổng Awataguchi là cửa ngõ phía đông của Kyoto. Đây là cửa ngõ quan trọng nhất trong số bảy cửa ngõ của thành phố vì nó nối với các tuyến đường cao tốc Tokaido và Nakasendo dẫn đến các tỉnh phía đông của đất nước.

Phố Sanjyou rất sầm uất vì nó nối với cổng Awataguchi, nhưng Jinya và Heikichi lại đi vào một con đường hơi tách biệt khỏi sự hối hả và nhộn nhịp đó. Không giống như con phố Sanjyou hào nhoáng, con hẻm hẹp mà họ đi vào lại tĩnh lặng và yên ắng, và càng đi sâu vào trong, màn đêm dường như càng trở nên im lìm hơn.

Cách Cổng Awataguchi không xa, hai người phát hiện một bóng người nhỏ bé trong con hẻm. Đó là một đứa trẻ toát ra một cảm giác trống rỗng kỳ lạ—con ma mà họ đang điều tra.

"Nó kìa!" Heikichi kêu lên. Tuy nhiên, con ma nhanh chóng biến mất.

Không vội vã, Jinya bắt đầu đi về phía con ma đã từng ở đó. Heikichi tự hỏi liệu có phải con ma đã biến mất vì cậu đã lên tiếng và tự nhủ lần sau sẽ ngậm miệng lại.

Sau khi đi đến nơi con ma đã từng đứng, Jinya dừng lại trước một công trình và nhìn chằm chằm vào nó. Đó là một ngôi miếu nhỏ, màu đỏ son trơ trọi, bị kẹp chặt giữa các khu nhà ở. Có một hòn đá khá dài và mảnh được thờ trong đó.

"Cái gì đây?" Heikichi hỏi.

"Một ngôi miếu thờ Sai-no-kami. Nó đã hoang phế vì không có ai chăm sóc, nhưng không ai muốn là người phá bỏ nó, nên nó cứ ở đó thôi."

Sai-no-kami là một vị thần của những con đường. Bà ngăn chặn những điều xấu xa xâm nhập vào làng mạc và nhà cửa bằng cách chặn lối vào của chúng, như được thể hiện qua một trong những ý nghĩa của tên bà: "Sai," nghĩa là chặn hoặc cản trở. Các ngôi làng thường thờ vị thần này ở lối vào. Sai-no-kami của ngôi miếu này là người bảo vệ Cổng Awataguchi, nhưng vấn đề là Đền Awata đã có những vị thần riêng của họ thực hiện các mục đích tương tự, những vị thần xua đuổi cả tà ma và bệnh tật. Do đó, Sai-no-kami và vật ngự hồn khiêm tốn của bà là một hòn đá đã bị di chuyển đến góc phố này để bị lãng quên.

"Sai-no-kami là một vị thần của những con đường, nhưng 'Sai' cũng có thể có nghĩa là 'thực hiện bổn phận', vì vậy bà cũng được xem là một vị thần của hôn nhân, mang thai và sinh nở. Tôi cá rằng đây chủ yếu là một ngôi miếu mà mọi người đến để cầu con," Jinya nói.

"Ồ-ồ, vậy sao?" Heikichi không thấy được tầm quan trọng của các ý nghĩa đa dạng của từ 'Sai', nhưng Jinya, người đã sống lâu hơn nhiều, thì lại hiểu. Anh nhìn Heikichi, đôi mắt anh vì lý do nào đó lại trở nên dịu dàng.

"Nhưng cuối cùng ngôi miếu đã hoàn toàn bị người dân lãng quên. Đó là lý do tại sao đứa con của Sai-no-kami làm những gì nó có thể để chăm sóc cho bà. Toàn bộ sự việc chỉ có vậy thôi."

"Đợi đã, 'đứa con' ý ông là con ma đó sao?"

"Đó không phải là ma, đó là một loại linh hồn được sinh ra từ những suy nghĩ. Dù vậy, nó không đáng sợ bằng những phiên bản quỷ của nó đâu," Jinya nói thêm một cách tự giễu.

"Một số người muốn có con nhưng không thành công, vì vậy họ tìm đến các vị thần và cầu nguyện. Sau nhiều năm, những lời cầu nguyện nhỏ nhoi này đã kết tụ lại thành đứa con của chính Sai-no-kami."

Đó là lý do tại sao không cần phải mang theo kiếm. Thứ họ đang điều tra không gây ra mối đe dọa nào. Nó chỉ là hiện thân của những lời cầu nguyện có con của nhiều người mẹ. Nó thiếu sức mạnh để làm hại bất cứ thứ gì—có lẽ nó thậm chí còn không thể nghĩ đến việc làm hại bất cứ thứ gì. Điều duy nhất nó có thể làm, hoặc thậm chí muốn làm, là thể hiện tình yêu với chính mẹ của mình.

"Vậy manju để làm gì?"

"Để ăn cùng mẹ nó, dĩ nhiên rồi. Dù là người hay linh hồn, ai cũng biết ơn người đã sinh ra mình."

Nhìn kỹ, họ thấy có manju được dâng lên miếu. Chúng cùng loại với những cái mà hai người đã mua ở Mihashiya. Chắc hẳn con ma đã mua chúng để dâng lên Sai-no-kami mỗi đêm.

"Theo như tôi thấy, sức mạnh của linh hồn này rất yếu. Nó sẽ tự biến mất thôi," Jinya nói.

"...Ông nghĩ vậy sao?"

"Ừ. Dù sao đi nữa, nó cũng chỉ là một đứa trẻ mua manju cho mẹ. Cứ để nó yên cũng không sao."

Jinya lấy gói manju của mình và dâng lên miếu: ba cái cho mẹ và hai cái cho con.

Heikichi cảm thấy có ai đó đang quan sát họ và nhìn sang thì thấy con ma—không, đứa con của Sai-no-kami—đang nhìn ra từ trong bóng tối. Nó cúi đầu cảm ơn Jinya và lần đầu tiên mỉm cười. Và rồi, như một làn khói, nó biến mất ngay tức khắc.

"Xong việc rồi. Chúng ta về thôi," Jinya nói, quay lưng bước đi.

"Ồ. Được." Heikichi vội vã theo sau anh. Cậu nghĩ Jinya đã mỉm cười trong một khoảnh khắc, nhưng vẻ mặt anh đã trở lại bình thường ngay lập tức. Dù vậy, nhìn vào bóng lưng của anh bây giờ, cậu nghĩ con quỷ này dường như có phần tử tế và ra dáng một người cha hơn.

Hai người đi trong im lặng một lúc. Sự im lặng càng thêm nặng nề trong con hẻm không một tiếng động, vắng bóng người.

"Ông biết không..." Tuy nhiên, không phải sự im lặng đã khiến Heikichi lên tiếng.

Những lời nói cứ tự nhiên đến, và trước khi cậu kịp nhận ra, cậu đã đang nói.

"Tôi đã nghĩ ông sẽ bạo lực hơn hay gì đó, vì ông giết quỷ mà..." Nhưng thay vào đó, Jinya chỉ đơn giản là dâng một ít manju lên miếu và rời đi. Ngay cả khi mục tiêu chỉ là một đứa trẻ đang cố gắng thể hiện tình yêu với mẹ mình, Heikichi đã không ngờ một con quỷ như Jinya lại tha cho nó.

"Tôi đã nghĩ chuyện này chỉ có thể kết thúc bằng việc ông giết con ma đó."

"Thường thì mọi chuyện kết thúc như vậy. Tôi sẽ giết bất cứ ai tôi phải giết. Nhưng thực sự, tôi không muốn giết ai cả. Tôi không đủ mạnh để tự gánh thêm gánh nặng vô ích."

Những sinh mạng mà Jinya đã tước đi rõ ràng là một gánh nặng đối với anh.

Heikichi nghĩ về quỷ như những sinh vật tàn nhẫn, giống như con đã nghiền nát đầu cha mẹ cậu. Vậy tại sao con quỷ này lại khác biệt đến vậy?

"Và nói thật, tôi đơn giản là không thích phải giết trẻ con. Trước đây tôi từng lạnh lùng hơn, nhưng... tôi đã thay đổi. Tôi tự hỏi tại sao."

Jinya bối rối trước sự thay đổi của mình nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui vì điều đó. Anh mỉm cười nhẹ nhàng.

Heikichi không biết quá khứ của Jinya, nhưng cậu chắc chắn mình biết điều gì đã gây ra sự thay đổi của anh. Tuy nhiên, cậu không phải là kẻ vô duyên đến mức nói thẳng ra điều đó, vì vậy hai người lại bước đi trong im lặng.

Lần này sự im lặng có vẻ bớt nặng nề hơn, và Heikichi nghi ngờ rằng cậu không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy.

Ai mà ngờ được, ngay cả quỷ cũng có gia đình mà chúng yêu thương.

Và thế là, vụ việc con ma kết thúc mà không có gì đáng chú ý để báo cáo. Nếu có bất kỳ bài học nào được rút ra, thì đó là một chàng trai trẻ đã học được thêm một chút về những mặt khuất của một con quỷ nào đó.

"...Tôi hiểu rồi. Chà, cảm ơn và xin lỗi vì đã làm phiền anh nhiều, Kadono-san!"

"Không có gì. Toàn bộ sự việc hóa ra là một báo động giả, nên không cần phải trả cho tôi bất kỳ khoản phí nào. Cậu bé có thể vẫn sẽ đến đây thỉnh thoảng đấy."

"Hiểu rồi. Tôi sẽ cứ làm như bình thường nếu nó đến."

Mùa hoa anh đào đã kết thúc, và giờ đây tiệm Mihashiya lại vắng khách. Tuy nhiên, họ đã có thêm một khách quen mới.

Cậu bé không còn đến mỗi ngày nữa, nhưng thỉnh thoảng—khi cửa hàng sắp đóng cửa—một cậu bé đến mua manju cho mình và mẹ.

Ngôi miếu của Sai-no-kami trở thành một nơi phổ biến cho các cô gái trẻ đến thăm sau khi có tin đồn lan truyền rằng dâng manju lên miếu sẽ được ban phước có con. Kỳ lạ thay, một người đàn ông cao sáu thước và một thanh niên trạc tuổi đôi mươi cũng thỉnh thoảng được nhìn thấy ở đó.

Và thế là, vụ việc con ma ở tiệm Mihashiya đã kết thúc chỉ với một vài điều nhỏ đáng nói.

"Một tempura soba, xong rồi đây."

Đối với Heikichi, mọi thứ vẫn như cũ: Cậu vẫn đến quán soba để gặp Nomari, và cậu vẫn ghét quỷ. Mối hận về số phận của cha mẹ cậu vẫn còn đó, và cậu vẫn gọi món tempura soba như mọi khi.

"Cảm ơn đã trông chừng Heikichi giúp tôi, Jinya. Hy vọng nó không gây ra nhiều rắc rối."

"Nó ổn mà. Dù sao thì anh cũng đã giúp tôi rất nhiều trong những năm qua, nên tôi chỉ đang đáp lễ thôi."

"Tôi không nghĩ mình đã làm được nhiều điều mà cậu phải cảm thấy mang ơn đâu, nhưng thôi được, tôi sẽ nhận."

"Xin cứ tự nhiên. Mặc dù tôi không chắc là lần này anh không nhúng tay vào đâu..."

"Ồ? Ý cậu là sao?"

Somegorou trò chuyện với Jinya trong khi ăn món kitsune soba quen thuộc của mình. Hai người đủ thân thiết để hiểu ý nhau mà không cần nói thẳng, điều đó có nghĩa là Heikichi không hiểu nhiều về những gì họ thảo luận. Có lẽ một ngày nào đó, khi cậu có nhiều kinh nghiệm hơn, cậu sẽ hiểu.

"Một kake soba, xong rồi. Nomari, nhờ con."

"Vâng ạ."

Mọi thứ vẫn còn hơi ngượng ngùng giữa Jinya và Nomari. Họ đã như thế này quá lâu đến nỗi nó bắt đầu có cảm giác như một trạng thái bình thường mới.

Tuy nhiên, điều đó vẫn làm Heikichi bận lòng, có lẽ vì cậu thích Nomari hoặc có lẽ vì cậu đã thấy được Jinya có thể ra dáng một người cha đến mức nào.

"Thêm trà cho anh này, Heikichi-san."

"C-cảm ơn. Như mọi khi, làm phiền cậu quá."

"Thôi nào, đừng cứng nhắc như vậy." Cô bé khúc khích cười, khiến cậu bối rối. Cậu luôn bối rối khi cô bé cười như vậy.

Điều này cũng là chuyện thường ngày.

"Ồ, nhân tiện, tối qua tôi đã đi cùng cha cậu trong công việc của ông ấy đấy," cậu nói.

"Sao cơ?" Mắt cô bé mở to. Có lẽ cô ngạc nhiên khi Heikichi lại làm một việc như vậy, xét đến cách cậu thường hành động trước mặt cô.

"V-vậy sao? Thế nào rồi ạ?"

"Chà... Cũng không có gì quan trọng xảy ra cả."

"Vậy ạ..."

"Thực ra, cậu biết không? Có một điều tôi có thể nói."

Mặc dù một số thứ đã thay đổi, nhưng bản thân Utsugi Heikichi vẫn như cũ. Cậu vẫn lo lắng trước mặt cô gái mình thích và tỏ thái độ không tốt với những người cậu ghét.

Con người không phải là sinh vật có thể đột ngột thay đổi ngay sau một trải nghiệm duy nhất. Nhưng dù vậy...

"Tôi có thể cảm nhận được gã ngốc đó cưng chiều con gái mình đến mức nào."

Cảnh tượng những chiếc bánh manju được trao cho một người mẹ có lẽ đã khiến cậu trở nên mềm lòng hơn một chút.