Sword of the Demon Hunter: Kijin Gentosho

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6843

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19662

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 892

Quyển 6: The Meiji Arc - Truyện Mẫu Thần và Chiếc Bánh Manju (1)

Tháng Ba năm Minh Trị thứ mười một (1878 SCN).

Tại con phố Sanjyou ở Kyoto có một tiệm bánh kẹo tên là Mihashiya. Tiệm chẳng có bề dày lịch sử gì đáng nói, bởi nó mới được mở vào năm Minh Trị thứ tư. Ông chủ tiệm, Mihashi Toyoshige, vốn không có khiếu kinh doanh—nói đúng hơn, ông hoàn toàn thiếu chí tiến thủ. Vì lẽ đó, dù đã hoạt động nhiều năm, tiệm vẫn vắng tanh vắng ngắt. Dù vậy, mọi thứ vẫn khởi sắc hơn mỗi khi mùa hoa anh đào ghé đến.

"Trời ạ... Cứ đến mùa này là mình lại mệt bở hơi tai." Toyoshige vươn vai, thở dài than thở về chuyện buôn bán đắt hàng.

Bánh kẹo của ông hôm nay bán rất chạy vì có nhiều người đi dã ngoại ngắm hoa. Mặt trời đã xế bóng, cũng là lúc nên đóng cửa. Một ngày bận rộn khiến ông mệt nhoài. Hầu hết các chủ tiệm có lẽ đều mong ngày nào cũng được như thế này, nhưng Toyoshige thực lòng chỉ cần kiếm đủ tiền trang trải mái nhà và miếng ăn là đã mãn nguyện rồi. Ông thà làm việc vừa phải và thong thả còn hơn là vùi đầu vào công việc.

Thực ra tay nghề làm bánh của ông khá cao; tiệm chỉ không nổi tiếng vì ông chẳng màng đến việc quảng bá. Họ cũng có một vài khách quen—đủ để duy trì và dư dả đôi chút—nên ông không phiền khi mọi thứ cứ bình bình như vậy. Dĩ nhiên, vợ ông hẳn sẽ mắng cho một trận nếu ông dám nói ra điều đó, nên cái tư tưởng an phận này luôn được ông giấu nhẹm đi.

"Được rồi, dọn dẹp thôi." Ông định nhanh chóng đóng cửa tiệm, sau đó sẽ thưởng thức bữa tối cùng một ly rượu mạnh.

Vợ ông tuy nghiêm khắc, nhưng ông không hề ghét bà. Thực tế, họ là một cặp vợ chồng rất hòa hợp. Tay nghề nấu nướng của bà đơn giản là tuyệt hảo, nên ông nóng lòng muốn nhắm rượu cùng món ăn do bà làm. Nếu ông nhớ không lầm, hôm nay bà đã chuẩn bị món hoa cải dầu trộn mù tạt cay để ông nhâm nhi sau bữa tối.

Niềm mong đợi khiến tâm trạng ông phấn chấn hẳn lên, ông vui vẻ ngâm nga một giai điệu trong lúc dỡ tấm rèm cửa của tiệm. Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh lùa qua khiến ông rùng mình. Đêm tháng Ba vẫn còn khá rét. Nghĩ bụng không muốn bị cảm lạnh, ông vội vã làm cho xong, nhưng rồi khựng lại khi cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình.

Một cậu bé đang đứng ngay bên cạnh mà ông không hề hay biết. Đó là một cậu bé chừng mười tuổi, với làn da trắng đến lạ. Cậu đang nhìn ông không chớp mắt.

"Cháu cần gì sao?" Mặt trời sắp lặn rồi. Toyoshige đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy ai có vẻ là người nhà của cậu bé.

Chắc là một đứa trẻ đi lạc. Toyoshige cúi xuống ngang tầm mắt cậu. Cậu bé không hề có biểu cảm gì, cũng chẳng mấy phản ứng. Họ im lặng nhìn nhau một lúc, và ngay khi Toyoshige đang phân vân không biết phải làm gì, cậu bé đột nhiên cất lời.

"Bánh manju. Bán cho cháu."

"Ồ, cháu đi mua vặt à? Cháu có đủ tiền không?"

Cậu bé chìa ra vài đồng xu nhỏ. Một chiếc bánh manju giá năm rin, vậy là cậu có đủ tiền mua ba cái.

"Đủ rồi. Cháu định ăn hết một mình sao, nhóc?"

"Không ạ. Cháu ăn với mẹ."

"Vậy à? Đợi chú một lát nhé." Toyoshige vào trong và gói năm cái bánh manju.

Đó đều là bánh còn lại từ trong ngày, nghĩa là ông có thể hào phóng cho thêm vài cái. Vợ ông vốn mềm lòng với trẻ con, hẳn bà mà ở đây thì đã bắt ông cho thêm nữa rồi.

"Của cháu hết một sen và năm rin. Chú tặng thêm cho cháu mấy cái đấy."

"Đây ạ." Cậu bé chìa ra tất cả số tiền mình có, có lẽ vì chưa biết tính toán.

Toyoshige lấy đúng số tiền, rồi đưa gói bánh cho cậu. Cậu bé cúi đầu chào rồi lặng lẽ rời đi. Nét mặt cậu vẫn không hề thay đổi trong suốt cuộc trao đổi.

Toyoshige nghĩ cậu bé này có hơi trầm lặng và kỳ quặc, nhưng ông hy vọng cậu và mẹ sẽ thích những chiếc bánh manju, kể cả những cái được tặng thêm. Ông quay vào trong với tâm trạng vui vẻ... một tâm trạng chẳng kéo dài được lâu.

Ba ngày sau.

"Xin lỗi, Kadono-san? Anh có ở đó không?"

"Mihashi-san?"

Toyoshige tìm đến tiệm Quỷ Soba ngay lúc tiệm sắp đóng cửa. Hai người thường xuyên gặp mặt vì họ hay quét dọn trước cửa tiệm vào cùng một giờ mỗi sáng, nhưng việc ông đến tận đây vào lúc này thì quả là lạ đối với Jinya. Hai người giờ đã là những người hàng xóm thân quen, thậm chí còn vài lần ngồi uống rượu với nhau.

Tuy nhiên, Toyoshige trông không còn vẻ thong dong, hay càu nhàu thường ngày nữa. Lần này, trông ông có vẻ thực sự hoang mang.

"Có chuyện gì sao?" Jinya hỏi.

"Ồ, không. À, thì... Có chuyện này tôi muốn nhờ anh."

"Vâng..."

Người đàn ông ngập ngừng một cách kỳ lạ. Ông cứ ấp a ấp úng một hồi lâu trước khi gom đủ can đảm để nói, "Kadono-san... Tôi nghe đồn anh chuyên xử lý những vụ việc thuộc dạng tâm linh. Chuyện đó... có thật không?"

Xem ra, ông tìm đến đây vì nghe được lời đồn rằng Jinya là một kiếm khách có thể diệt quỷ chỉ bằng một đường kiếm. Lời đồn nghe hoang đường như vậy, dĩ nhiên, nên ông đã rất do dự khi đề cập đến. Nhưng ông đã đề cập đến, điều đó chứng tỏ ông đã tuyệt vọng đến mức nào.

Jinya chỉ lẳng lặng gật đầu. Toyoshige ngập ngừng bắt đầu kể lại câu chuyện của mình.

"Một đứa trẻ ma?" Jinya lặp lại.

"Đúng vậy. Đêm nào nó cũng đến tiệm của tôi."

Rõ ràng, có một cậu bé kỳ lạ đến Mihashiya để mua bánh manju. Cậu ta luôn xuất hiện vào giờ đóng cửa, ít nói và vô cảm. Cậu bé trả tiền sòng phẳng, nên đó không phải là vấn đề. Thực tế, ban đầu Toyoshige chẳng hề bận tâm.

Chính vợ ông mới là người thấy vị khách nhỏ này đáng ngờ—hay đúng hơn, là thấy mẹ của cậu bé đáng ngờ. Cậu bé mua bánh manju cho mẹ, nhưng người mẹ này chưa một lần lộ diện. Cậu bé không bao giờ cười, trên người lại có vài vết thương. Vì vậy, vợ của Toyoshige nghi ngờ mẹ cậu có thể đang bạo hành con mình.

"Bà nhà có vẻ lo lắng thật," Jinya nói.

"À thì... cô ấy không thể có con vì một trận sốt từ lâu lắm rồi. Chắc vì vậy nên cô ấy hơi mềm lòng với bọn trẻ. Mà tôi đoán chắc tôi cũng vậy."

Toyoshige không muốn thấy vợ mình lo lắng, và bản thân cũng vô cùng tò mò, nên đêm hôm trước ông đã theo dõi cậu bé khi cậu rời đi—nhưng rồi cậu bé bỗng dưng biến mất. Không phải rẽ ở góc phố, không phải lạc vào đám đông, thậm chí còn chưa đi được bao xa. Cậu tan biến khỏi tầm mắt của Toyoshige như một làn khói.

"Tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm. Đứa bé cứ thế biến mất. Nhưng hôm nay nó lại đến mua bánh, nên tôi đã theo dõi và, vụt, nó lại biến mất y như lần trước."

Giọng Toyoshige có vẻ hoang mang hơn là sợ hãi.

Theo những gì Jinya nghe được, dường như không có tác hại nào. Câu chuyện không kết thúc theo kiểu số tiền sau đó biến thành lá cây—một tình tiết sáo rỗng trong những truyền thuyết về yêu quái tanuki. Cậu bé chỉ đơn giản là mua bánh manju, rồi biến mất. Chỉ có vậy.

Dù thế, việc chứng kiến một hiện tượng siêu nhiên rõ ràng như vậy đã khiến Toyoshige hoàn toàn bối rối.

"Dĩ nhiên, tôi không nhờ anh giúp không công, Kadono-san. Tôi không hứa được nhiều, nhưng tôi sẽ trả công cho anh."

"Tôi sẽ không tính phí chỉ vì một cuộc điều tra nhỏ. Anh có thể trả tiền cho tôi sau, nếu chuyện này có kết quả."

"Thật sao? Vậy thì tôi cảm ơn anh nhiều!"

Thực ra, tiền bạc đối với Jinya chỉ là phần thưởng thêm. Mối quan tâm thực sự của anh luôn nằm ở chính vụ việc siêu nhiên đó. Một đứa trẻ ma không có gì ghê gớm, nhưng nó vẫn là một hiện tượng kỳ lạ. Ít nhất thì nó cũng đáng để xem xét. Jinya không mong đợi nhiều về phần thưởng, nhưng điều đó chẳng sao cả. Giúp đỡ một tay chỉ đơn giản là tình làng nghĩa xóm.

Dù vậy, anh không hề ngờ rằng mình sẽ phải hợp tác với một người đồng hành khá khó ưa.

Utsugi Heikichi mất cả cha lẫn mẹ khi còn nhỏ. Nếu trí nhớ không phản bội cậu, thì lúc đó cậu chỉ mới lên tám. Cậu và cha mẹ đã đi dạo dưới một đêm trăng tuyệt đẹp.

Họ thực sự chỉ là không may mắn.

Tất cả những gì Heikichi còn nhớ là một màu đỏ rực. Một con quỷ đột nhiên tấn công họ, và tâm trí cùng thị giác của cậu chỉ còn lại một màu đỏ thẫm. Cuộc sống hạnh phúc của cậu bị đập nát tan, cũng dễ dàng như đầu của cha mẹ cậu vậy.

Này nhóc. Nghĩ mình có thể qua đây được không? Người đã cưu mang cậu sau đó là một người đàn ông tên Akitsu Somegorou Đệ Tam.

Heikichi đã chạy bán sống bán chết vì sợ hãi con quỷ đã giết cha mẹ mình, nhưng đôi chân ngắn của một đứa trẻ làm sao có thể nhanh hơn một con quỷ. Ồ, vậy là mình sắp chết rồi, cậu nghĩ, chỉ còn cách cái chết tàn nhẫn trong gang tấc. Nhưng nó không bao giờ đến.

Somegorou đã hiên ngang xuất hiện trước mặt cậu và chém chết con quỷ trong một nhát.

Ngay cả bây giờ, Heikichi vẫn nhớ như in khoảnh khắc đó. Có rất nhiều điều cậu có thể đã nói lúc ấy: Tại sao ông không đến sớm hơn? Tại sao ông không cứu cả cha mẹ tôi? Nhưng những lời oán trách vô lý đó thậm chí còn không nảy ra trong đầu cậu—Akitsu Somegorou đơn giản là quá phi thường.

Heikichi ngưỡng mộ những người săn quỷ. Cậu trở thành đệ tử của Somegorou và luôn kính trọng ông. Nhưng đồng thời, cậu ghê tởm những con quỷ đã chà đạp lên hạnh phúc của mình. Cậu căm ghét chúng. Cậu xem sự tồn tại của chúng là một mối họa. Cậu tin rằng chúng không có giá trị gì đối với thế giới và việc chúng làm hại ai đó chỉ là vấn đề thời gian. Chính trải nghiệm xương máu đó đã khiến Heikichi căm thù mọi loại yêu ma.

"Một mì soba tempura, xong rồi đây."

…Vậy mà, bây giờ cậu lại đang ăn mì soba do một con quỷ làm.

Heikichi thường xuyên đến Quỷ Soba, một nhà hàng do một con quỷ tên Kadono Jinya điều hành. Jinya dường như là bạn cũ của sư phụ cậu. Gã giả làm người và điều hành một tiệm mì soba, đồng thời nhận các công việc liên quan đến siêu nhiên. Jinya, một cách nghịch lý, lại đi giết quỷ, dù bản thân cũng thuộc cái chủng tộc đáng ghê tởm đó. Gã quỷ đó thậm chí biết Heikichi căm ghét đồng loại của mình, nhưng chưa một lần tỏ thái độ khác lạ với cậu.

Nhưng, tệ nhất là, Heikichi đang dần quen với việc nói chuyện với Jinya, sau khi đã đến nhà hàng cùng sư phụ nhiều lần từ khi còn nhỏ. Heikichi kinh hãi khi nghĩ rằng mình lại có thể khoan dung với một con quỷ đến thế.

"Heikichi-san, trà của cậu đây."

"Hả? Ồ, p-phiền cậu quá, Nomari-san!" Heikichi cười toe toét.

Lý do chính khiến cậu đến nhà hàng do quỷ điều hành này là vì có một người đặc biệt làm việc ở đây. Nomari—người đeo một dải ruy băng màu hồng rất hợp với cô—là cô gái biểu tượng của Quỷ Soba. Cô cũng là mối tình đầu của Heikichi, và bằng một cách nào đó lại là con gái nuôi của một con quỷ đáng ghê tởm.

"Tớ có cảm giác dạo này thấy cậu ở đây suốt," cô nói.

"Aha ha, thì, cả sư phụ và tớ đều không biết nấu ăn, nên, cậu biết đấy..." Cậu cố gắng nói chuyện với cô một cách bình thường nhưng đã vội lo rằng giọng mình có lạc đi không.

Hai người khá thân thiết, đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Cậu đã có tình cảm với cô gần như từ rất lâu, nhưng vì không thể tiến thêm bước cuối cùng, hai người chỉ đơn thuần là bạn tốt. Cậu bắt đầu đến thường xuyên hơn với hy vọng mối quan hệ của họ có thể thay đổi, nhưng ngay cả bây giờ, ở tuổi mười bảy, cậu vẫn cảm thấy hồi hộp khi ở gần cô.

"Dạo này cậu thế nào?" cậu hỏi.

"Ừm... Thành thật mà nói thì không tốt lắm."

"T-Tớ hiểu rồi..."

Một thời gian trước, cô đã tâm sự với cậu rằng cô đã không thể có một cuộc trò chuyện đàng hoàng với cha mình. Mọi thứ dường như vẫn chưa cải thiện, và một khoảng cách kỳ lạ đã hình thành giữa hai cha con từng rất thân thiết.

"Được rồi, hay là để tớ nói với ông ấy một hai lời nhé?" cậu đề nghị.

"Thôi đi."

"Hả? Nhưng—"

"Thật sự đấy, thôi đi. Tớ vui vì cậu lo cho tớ, nhưng tớ sẽ giận thật nếu cậu xen vào chuyện này. Đây là... vấn đề của tớ. Cha không làm gì sai cả," cô nói, nở một nụ cười gượng gạo.

Cô từ chối mạnh mẽ hơn cậu tưởng, nhưng giọng cô vẫn có vẻ không chắc chắn. Cậu muốn nói điều gì đó để động viên, nhưng không có từ ngữ tinh tế nào nảy ra trong đầu.

"Hơn nữa," cô tiếp tục, "hình như ông ấy lại nhận được một trong những công việc kiểu đó, nên tớ không muốn làm phiền ông ấy lúc này. Chuyện gì đó về một con ma. Ông ấy nói sẽ đi vào tối mai để giải quyết."

"Ồ-ồ, tớ hiểu rồi. Ừm..." Cô có vẻ vô cùng chán nản khi nói tất cả những điều đó, nhưng Heikichi không biết làm thế nào để an ủi cô. Cậu lắp bắp cho đến khi một khách hàng gọi cô và cô phải rời đi.

"Xin lỗi, Heikichi-san, nhưng tớ phải đi rồi," cô nói với một nụ cười vui vẻ.

Thật thảm hại. Cậu thậm chí không thể an ủi người con gái mình thích.

Thất vọng về bản thân, cậu thở dài một tiếng, rồi liếc nhìn Jinya đang làm việc ở khóe mắt. Cậu gọi, "Này."

"Cậu cần gì à?"

"Ờm, thì..." Heikichi nhìn xung quanh. "Tôi nghe nói công việc tiếp theo của ông liên quan đến một con ma?"

Không thể hỏi điều mình thực sự muốn, cậu đành chuyển sang nói về chuyện Nomari vừa nhắc đến. Cậu không lạ gì những chủ đề như vậy với tư cách là một người sử dụng cổ vật tinh linh dưới sự chỉ dạy của Akitsu Somegorou Đệ Tam, nên Jinya không có lý do gì để giấu cậu. Ông không thể chia sẻ những chi tiết nhỏ như danh tính của khách hàng, nhưng tóm tắt sơ qua thì không sao.

"Đúng vậy. Rõ ràng là có một con ma xuất hiện mỗi đêm," Jinya trả lời.

"Nghe có vẻ khá hiền lành. Ít nhất nó không tự mở nhà hàng."

"Tôi cho là vậy."

Jinya không bình luận gì về lời nhận xét mỉa mai. Ngay cả bây giờ, Heikichi vẫn ghét quỷ chỉ vì chúng là quỷ.

Tuy nhiên, Jinya khiến cậu bối rối. Ông ta bình tĩnh, là bạn thân của sư phụ cậu, một thợ săn yêu ma, và là cha của một con người.

"...Này, có bao giờ ông..." Nghĩ đến chuyện giết người không? Heikichi muốn hỏi, nhưng giọng cậu nhỏ dần. Ít nhất thì đó không phải là điều nên hỏi ở đây, trong nhà hàng.

Vì vậy, thay vào đó, cậu lơ đãng nhìn Jinya làm việc. Mặc dù là một con quỷ, người đàn ông này làm việc rất chăm chỉ. Heikichi biết ông ta rất mạnh—chính sư phụ cậu đã nói rằng ông không biết ai trong hai người sẽ thắng nếu giao đấu—vậy mà ông ta vẫn nghiêm túc với công việc tầm thường này. Thật lạ khi nghĩ rằng ngay cả một người đàn ông siêng năng như vậy cũng có thể có một mối quan hệ trắc trở với con gái mình.

Nomari sẽ chỉ nổi giận với Heikichi nếu cậu cố xen vào vấn đề của họ. Dù mối quan hệ giữa họ có căng thẳng, cô vẫn không ghét cha mình. Và thế mà, mọi chuyện vẫn căng thẳng...

Là một chàng trai mười bảy tuổi trẻ người non dạ, Heikichi không thấy có cách nào để giúp đỡ hai người họ. Điều duy nhất cậu có thể làm là bắt đầu húp những sợi mì đã nở của mình.

"Cha đi đây, Nomari."

"Vâng ạ. Con sẽ ở nhà."

"Xin lỗi vì lúc nào cũng để con một mình thế này."

"K-Không... Sao cũng được. Con sẽ ổn thôi."

Ngày hôm sau khi nhận lời yêu cầu công việc từ Mihashi Toyoshige, Jinya đã đóng cửa tiệm sớm. Đứa trẻ ma được cho là sẽ xuất hiện vào khoảng thời gian Mihashiya đóng cửa, tức là sắp đến rồi.

Nomari tiễn Jinya, nhưng cuộc trò chuyện của họ rất căng thẳng. Tuy nhiên, anh biết từ sự lo lắng trong mắt cô rằng cô quan tâm đến anh, và điều đó là đủ.

"Nuôi con gái thật vất vả nhỉ, Phu quân?" Khoảnh khắc Nomari rời đi, một trong những thanh kiếm trên hông Jinya đã nói với anh.

Đó là Yatonomori Kaneomi, một thanh ma kiếm được rèn cùng với máu quỷ. Vì một lý do không thể giải thích được, cô tự nhận mình là vợ của anh.

"Vất vả thì có, nhưng cô gọi ai là 'phu quân' đấy?"

"Xin lỗi? Chẳng phải chính chàng là người đã ngỏ lời với thiếp sao?"

"Cô biết tôi không có ý đó mà."

Dù anh có khăng khăng bao nhiêu lần, Kaneomi cũng không thay đổi cách xưng hô với anh, dù là đùa hay thật. Anh hiểu cô làm vậy vì lòng biết ơn, nên anh đã nhượng bộ và cho phép, hy vọng rằng cuối cùng cô sẽ chán.

"Hm. Chắc tôi không nên mang cô theo nhỉ?"

"Đúng thế, và thật đáng tiếc. Người vợ trung trinh của chàng sẽ ở nhà đợi chàng khải hoàn trở về."

Vì Sắc lệnh Phế Đao vẫn còn hiệu lực, sẽ rất rủi ro nếu đeo kiếm khi đến Mihashiya. May mắn thay, vụ này có vẻ không đặc biệt nguy hiểm, nên có lẽ anh sẽ không cần đến vũ khí. Anh tháo hai thanh kiếm khỏi hông và đặt chúng trong phòng mình, rồi rời khỏi nhà hàng.

Đợi bên ngoài là một gương mặt quen thuộc: Utsugi Heikichi, đệ tử của Somegorou. Cậu đứng đó với vẻ mặt khó chịu.

"Utsugi? Cậu cần gì à?" Jinya hỏi.

"Ồ-ồ, ừm, tôi đoán vậy. Vâng."

Jinya không để tâm đến cách nói lảng tránh của chàng trai trẻ. Dù sao thì anh cũng đã quen với điều đó từ cậu ta rồi. Heikichi ghê tởm quỷ và không ngại cho người khác biết điều đó. Cậu đã tỏ ra thù địch với Jinya từ khi còn nhỏ, mặc dù cậu đã dịu đi đủ để hai người có thể nói chuyện một chút.

Rõ ràng là sự căm ghét của cậu vẫn còn đó. Cậu không chấp nhận Jinya, một con quỷ ẩn mình giữa loài người. Jinya đón nhận sự căm ghét của chàng trai trẻ một cách bình thản, không nghĩ gì đặc biệt về chính Heikichi.

Bình thường anh sẽ chịu đựng sự cay đắng của Heikichi và nói chuyện với cậu, nhưng hôm nay anh có việc khác phải tập trung.

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi đã đóng cửa tiệm hôm nay rồi. Tôi có việc phải lo, nên phiền cậu quay lại vào ngày mai."

Công việc là công việc, dù lớn hay nhỏ. Jinya không định làm qua loa công việc của mình.

Heikichi lúng túng nói, "À, phải rồi, ừm... Thực ra tôi ở đây là vì cái việc đó của ông..."

"Hm? Ý cậu là sao?"

Heikichi ấp úng, chỉ trả lời sau một hồi do dự đáng kể. Cuối cùng, cậu hờn dỗi nói, "Thì... Ông có phiền không nếu tôi đi cùng?"