Sword of the Demon Hunter: Kijin Gentosho

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6843

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19662

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 892

Quyển 6: The Meiji Arc - Khúc Giao thời: Ngày Nghỉ Của Quỷ (1)

Tháng Năm, năm Minh Trị thứ mười hai (tức năm 1879).

Trên phố Sanjyou, một nhà hàng tên Quỷ Soba có dán một tờ giấy trước cửa:

Hôm nay đóng cửa

Và sau đây là câu chuyện về một ngày nghỉ.

Buổi sáng — Những người thầy

Jinya vẫn tiếp tục luyện tập trong rừng tre Sagano như thường lệ. Anh đã quen hơn với việc sử dụng song kiếm, nhưng cách xử lý vẫn còn thô kệch. Dù vậy, anh không muốn từ bỏ thanh kiếm thứ hai, nên sáng nào anh cũng luyện tập không sót một buổi.

Tuy nhiên, hôm nay đối thủ của anh lại là một người khác.

"Cậu vẫn còn non và xanh lắm." Jinya đứng với hai thanh kiếm, hoàn toàn điềm tĩnh.

Heikichi không đáp lại một lời nào, hay đúng hơn là cậu đã quá kiệt sức để lên tiếng.

Buổi tập sáng hôm nay chủ yếu là để giúp Heikichi nhiều hơn là Jinya. Somegorou muốn cho đệ tử của mình có thêm kinh nghiệm, nên ông đã để họ đấu với nhau dù khoảng cách thực lực giữa hai người đã quá rõ ràng.

"Chà, ta đã đoán trước được điều này rồi," Somegorou nói.

Jinya không có lấy một vết xước hay một giọt mồ hôi trên người. Quần áo của anh vẫn chỉnh tề, và hơi thở vẫn đều đặn. Ngược lại, Heikichi thậm chí còn không đứng vững nổi. Cậu nằm sõng soài trên mặt đất, tay chân dang rộng.

Một người dùng Cổ vật Tinh linh thiếu kinh nghiệm đấu với một con quỷ đã luyện tập hàng thập kỷ—kết quả này là điều tất yếu.

Somegorou cười khi Heikichi đang thở hổn hển. Đây là một bài học tốt cho đệ tử của ông.

"Sư phụ... gã này... đúng là quái vật..."

"Ừ thì. Hắn là quỷ mà."

"Thầy biết không... đó không phải... ý của con..."

Heikichi có thể điều khiển Cổ vật Tinh linh, nhưng sự thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế khiến cậu chẳng phải là đối thủ. Cậu chống tay ngồi dậy trên nền đất.

"Con đã kết hợp võ thuật và Cổ vật Tinh linh khá tốt, nhưng con thiếu sự rèn luyện," Somegorou nhận xét.

"Con biết mà, chết tiệt thật."

Không giống như Somegorou, Heikichi chủ yếu tập trung vào võ thuật tay không, sử dụng Cổ vật Tinh linh để bù đắp cho điểm yếu của mình. Có lẽ cậu đã sử dụng chiến lược này để bù đắp cho việc không có một Cổ vật Tinh linh mạnh mẽ như của sư phụ mình. Đó không phải là một ý tưởng tồi, nhưng cả võ thuật lẫn cách áp dụng Cổ vật Tinh linh của cậu đều chưa tới nơi tới chốn. Cậu có thể chiến đấu, nhưng cảm giác như thiếu một đòn quyết định để kết liễu trận đấu.

"Chà, điều quan trọng là phải biết được mình đang ở đâu. Dù sao thì con vẫn đang trong quá trình luyện tập mà," Somegorou nói.

"Con hiểu, nhưng con đã nghĩ mình có thể làm tốt hơn, ngay cả khi con tự học võ. Không thể tin được là con không đánh trúng một đòn nào."

"Xin lỗi vì đã không giúp được con nhiều. Ta chẳng biết gì về võ thuật cả."

"Không hề, thưa sư phụ! Thầy đã dạy con nhiều điều quan trọng hơn, nhiều không đếm xuể!"

"Ôi, con ngọt ngào đến mức ta muốn khóc luôn đây." Somegorou mỉm cười rạng rỡ.

Sự kính trọng của đệ tử ông không hề suy giảm dù có những điều ông không thể dạy. Somegorou đã dạy nhiều hơn là chỉ chiến đấu—ông còn truyền đạt nhiều bài học cuộc sống quan trọng nữa. Niềm tin giữa hai thầy trò vô cùng mạnh mẽ.

"Cậu thực sự quý mến sư phụ của mình," Jinya nói.

"Tất nhiên rồi! Cha mẹ tôi bị quỷ giết, và người đã báo thù cho họ và nhận nuôi tôi không ai khác chính là sư phụ! Tại sao tôi lại không kính trọng ông ấy chứ?"

Jinya đã biết Heikichi được một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe về quá khứ của cậu. Giờ anh đã hiểu tại sao chàng trai trẻ lại căm ghét quỷ đến vậy. Có lẽ chỉ cần nói chuyện với một con quỷ cũng đủ khiến cậu đau đớn.

"Tôi đã muốn có sức mạnh để tự mình giết quỷ, nhưng, chà, tôi đoán bây giờ tôi hiểu rằng không phải con quỷ nào cũng xấu xa."

Ngượng ngùng, Heikichi nhìn đi chỗ khác. Cậu thể hiện một cách vụng về, nhưng cậu đang cố gắng quan tâm đến Jinya. Dù vậy, Somegorou sẽ làm tốt hơn. Đây là một lĩnh vực khác mà người đệ tử vẫn còn cần phải trưởng thành.

"Con là một đứa trẻ ngoan, Heikichi," Somegorou nói.

"T-tự nhiên thầy nói vậy?"

Gọi một chàng trai mười chín tuổi là một đứa trẻ chắc là hơi quá, Jinya nghĩ. Tuy nhiên, anh không nói một lời nào khi nhìn hai thầy trò trêu chọc nhau.

Somegorou phát hiện một nụ cười nhẹ nở trên môi anh và chỉ ra với một chút ngạc nhiên.

"Ồ? Chà, cảnh tượng hiếm thấy đây. Chắc hôm nay anh có tâm trạng tốt."

Jinya thở dài. "Tôi chỉ đang nghĩ rằng làm thầy trò thật là tuyệt."

Somegorou và Heikichi tròn mắt ngạc nhiên. Thấy điều đó thật buồn cười, Jinya lại nở một nụ cười nhẹ.

"Cống hiến hết mình cho một điều, dành cả đời để mài giũa nó, rồi giao phó những gì đã học được cho người khác trước khi qua đời, từ đó hình thành một chuỗi dài kéo dài từ quá khứ đến tương lai. Chính vì ta sống lâu hơn con người rất nhiều, nên ta mới thấy được sự cao quý trong đó. Thật lòng, ta còn có chút ghen tị."

Somegorou đã già và một ngày nào đó sẽ qua đời, nhưng Akitsu Somegorou sẽ không chết. Cái tên sẽ tiếp tục được lưu truyền.

Jinya từng gặp một con quỷ gọi con người là một giống loài thú vị. Con người sống cuộc đời ngắn hơn nhiều, nhưng họ lại tồn tại lâu hơn quỷ vì họ biết cách kế thừa. Con người thách thức số phận của mình như thể đó là quyền bẩm sinh của họ. Chưa bao giờ có trò giải trí nào tuyệt vời hơn con người, con quỷ đó đã tuyên bố với một tiếng cười.

Jinya cảm thấy bây giờ anh có thể hiểu được cảm xúc của con quỷ đó. Có một điều gì đó thiêng liêng trong cách con người truyền lại mọi thứ. Anh thấy mình ghen tị, có lẽ vì điều đó bây giờ đã vượt quá tầm với của anh.

"Tôi không thực sự hiểu, nhưng không phải ông cũng từng có một sư phụ sao?" Heikichi hỏi.

Những lời của người già thường vượt quá sự hiểu biết của người trẻ. Jinya khẽ nhíu mày, thấy lời của Heikichi có phần ngẫu nhiên. Thấy vậy, Heikichi giải thích thêm, "Ý tôi là một kiếm sư. Tôi nghĩ ông có một người. Trông ông chắc chắn đã được đào tạo về kiếm thuật."

Jinya nhớ lại Motoharu và quá trình luyện tập với ông. Gọi họ là thầy trò thì hơi quá, nhưng Jinya thực sự đã học kiếm từ ông. Heikichi không sai.

Jinya nhắm mắt lại. Suy nghĩ của anh quay trở lại những ngày xa xưa, thoáng qua như những bong bóng trên mặt nước. Tràn ngập nỗi nhớ về tuổi trẻ, anh bất giác cất lời.

"Người dạy kiếm cho tôi là cha nuôi của tôi. Ông ấy huấn luyện tôi mỗi ngày, và ông ấy rất mạnh. Tôi chưa bao giờ đánh trúng ông ấy dù chỉ một lần."

"...Không một đòn nào? Thật sao?"

"Là một con quỷ, tôi không thể nói dối. Ông ấy là kiếm sĩ mạnh nhất trong cả làng, có thể giết quỷ chỉ bằng một nhát chém."

"Vậy sao? Vậy ra ông ấy là tiền bối của ông."

Jinya thấy cách nói đó hơi kỳ lạ, nhưng trước khi anh có thể hỏi rõ, Heikichi đã giải thích như thể đang nói chuyện phiếm.

"Chẳng phải người ta gọi ông là kiếm sĩ diệt quỷ bằng một nhát chém sao? Thế thì tôi không thấy ông có gì mà phải ghen tị cả. Ông cũng đang tiếp bước sư phụ của mình đó thôi."

Đầu óc Jinya trống rỗng. Anh từ từ lấy lại bình tĩnh trong vài khoảnh khắc tiếp theo, cảm nhận một cảm xúc lạ lùng dâng lên trong lòng, một cảm xúc mà anh không thể gọi là niềm vui hay sự phấn khích.

"Ồ. Ồ, tôi hiểu rồi."

Anh đã nghĩ rằng chỉ có con người mới có thể kết nối quá khứ với tương lai, nhưng cũng giống như kỹ thuật của Somegorou sống mãi trong Heikichi, một phần nào đó của Motoharu vẫn còn lại trong Jinya. Việc trở thành một con quỷ không hề thay đổi sự thật đó.

Nghĩ lại, anh đã thay đổi bởi nhiều cuộc gặp gỡ và nhiều cuộc chia ly trong suốt cuộc đời mình. Ofuu và cha cô, Naotsugu, cũng như nhiều người khác, đã ảnh hưởng đến anh theo cách riêng của họ. Những mảnh ghép của họ cũng sống mãi trong con người quỷ của anh.

"Đệ tử của ta không tệ, phải không?" Somegorou khoe khoang. Những lời dạy của ông đã giúp Utsugi Heikichi trưởng thành thành một người đàn ông có thể thể hiện sự tôn trọng ngay cả với những điều vô hình. Ai mà ngờ thằng nhóc láu cá ngày nào đã lớn lên chín chắn như vậy! Somegorou trông tự hào khi là sư phụ của cậu.

"Nói trước là anh không được cướp nó đâu đấy."

"Cảm ơn, nhưng tôi cũng không muốn," Jinya đáp. Anh có ghen tị với hai người một chút, nhưng không đến mức muốn Heikichi cho riêng mình hay gì cả.

Tuy nhiên, có vài lời nảy ra trong đầu, nên anh nói không do dự.

"Hãy cố gắng lên, Utsugi. Ta sẽ không chấp nhận ai khác ngoài cậu là Akitsu Somegorou đệ tứ."

Lần này đến lượt Heikichi chết lặng. Cậu mất một giây để xử lý những lời đó, rồi thở ra và quay đi, có vẻ vừa bối rối vừa ngượng ngùng.

"...Vâng."

Ý nghĩa đã rõ ràng: Cậu là một người đàn ông xứng đáng với cái tên Akitsu Somegorou.

Đối với Heikichi, người rất kính trọng sư phụ của mình, những lời như vậy là lời khen ngợi cao nhất có thể.

"A ha ha ha! Tốt lắm, Heikichi. Ta cũng không có ý định truyền lại cái tên Akitsu Somegorou cho ai khác ngoài con đâu."

"...Cảm ơn thầy, thưa sư phụ." Heikichi trông tràn ngập cảm xúc. Cũng khó trách cậu—người thầy mà cậu kính trọng vừa công nhận cậu là người kế vị của mình.

Tuy nhiên, Somegorou không phải là người dễ dãi. Ông cười toe toét trêu chọc và nói, "Nhưng trước tiên con phải đủ mạnh để đánh bại Jinya đã."

"Hả?" Heikichi đơ người.

"Con thích Nomari-chan, đúng không? Chà, con sẽ cần sự chấp thuận của cha cô bé trước nếu muốn ở bên cô bé..." Somegorou liếc về phía Jinya.

Jinya đã biết người đàn ông này đủ lâu để hiểu ông muốn gì. Thỉnh thoảng hùa theo một chút cũng không sao. "Nếu muốn cưới con gái ta, trước hết ngươi phải đánh bại được ta đã."

Somegorou cười phá lên trước câu nói sáo rỗng của Jinya. Ông quá ư là sung sức so với tuổi già của mình.

Heikichi hoảng loạn. Sức mạnh của Jinya vượt quá khả năng của con người, anh có nhiều năng lực của quỷ, và anh rất thông thạo kiếm thuật. Ý nghĩ phải đánh bại một gã khổng lồ như vậy để cưới Nomari đương nhiên khiến mặt Heikichi tái đi.

"Chúc may mắn, Heikichi. Con còn một chặng đường dài trước khi có được Nomari-chan. Ngay cả ta cũng không chắc có thể thắng được gã này," Somegorou nói.

"Tôi cũng có thể nói điều tương tự," Jinya nói. "Cổ vật Tinh linh đó—Shouki, đúng không?—khá là ghê gớm đấy."

"Đó là con át chủ bài của ta. Ta không biết liệu có thể thắng anh với nó không, nhưng chắc chắn ta sẽ không chịu thua mà không chiến đấu hết mình đâu."

Cả hai đều không đùa. Shouki có thể giết một con quỷ thượng cấp trong một đòn, vì vậy một cuộc chiến trực diện với Cổ vật Tinh linh nghe có vẻ vô cùng nguy hiểm.

Heikichi vẫn còn sững sờ, cuộc trò chuyện của hai người kia dường như không lọt vào tai cậu.

"Tôi nghĩ đây là lúc thích hợp để kết thúc. Tôi sẽ làm bữa sáng cho chúng ta," Jinya nói.

"Ồ, thật sao? Vậy tôi không khách sáo đâu. Cho tôi một bát súp miso với hành lá nhé. Heikichi, cậu muốn gì?"

Hai người bắt đầu bước đi, bỏ lại Heikichi phía sau.

Sau khi đi được vài bước, Jinya quay lại. Khóe miệng anh khẽ cong lên, và anh nhìn Heikichi với ánh mắt không hề sợ hãi.

"Ta sẽ mong chờ trận đấu của chúng ta, Utsugi. Nhưng để ta cảnh báo trước: ta khá mạnh đấy."

Mặt Heikichi càng tái hơn, một vẻ tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt cậu. "...Hả?"

Tình yêu tuổi trẻ thường gặp phải nhiều thử thách và gian truân. Sự thật đó vẫn đúng dù ở hiện tại hay trong quá khứ, và có lẽ sẽ vẫn đúng mãi về sau. Nhưng dù ở thời đại nào, trở ngại cuối cùng mà một chàng trai trẻ phải vượt qua để được ở bên một cô gái trẻ vẫn không thay đổi: cha của cô ấy.

Buổi trưa — Bánh mì đậu đỏ

Sau buổi tập, Heikichi nói rằng cậu có việc phải đi và xin phép rời đi.

Somegorou, người đã nhận lời mời của Jinya và ăn sáng tại Quỷ Soba, giờ đang nhàn nhã thưởng thức trà sau bữa ăn.

Jinya và Nomari đang trò chuyện thì Toyoshige bước vào.

"Này, xin lỗi, nhưng tôi cần anh giúp một việc." Người đàn ông bối rối yêu cầu sự giúp đỡ của họ mà không một lời giải thích.

Nhà hàng của họ nằm cạnh nhau, nên họ không hề xa lạ. Bình thường Jinya sẽ giúp một tay, nhưng không may, hôm nay anh đã có kế hoạch.

"Tôi xin lỗi, nhưng hôm nay không phải là một ngày tốt."

"Vâng, tôi thấy tờ giấy trên cửa. Anh có kế hoạch gì à?"

"Tôi sẽ đi chơi với con gái tôi."

"Hả? Khoan đã, đừng nói với tôi là anh đóng cửa nhà hàng chỉ vì việc đó đấy nhé?"

"Đúng vậy. Sao thế?"

Toyoshige không trả lời, thay vào đó lại làm một vẻ mặt khó hiểu. Jinya không thể nào đoán được vấn đề lớn ở đây là gì. Nomari rõ ràng là quan trọng hơn nhà hàng. Có gì mà phải ngạc nhiên chứ?

"Này, sao gã này có thể giữ vẻ mặt tỉnh bơ khi nói những điều đó vậy?" Toyoshige thì thầm.

"Ồ, đó chỉ là Jinya thôi. Anh ta không giỏi biểu cảm khuôn mặt đâu," Somegorou thì thầm đáp lại.

Hai người chưa từng gặp nhau trước đây, nhưng họ nói chuyện với nhau như những người bạn thân vì họ đã tìm thấy điểm chung trong suy nghĩ về Jinya.

"Dù sao đi nữa, hôm nay chúng tôi bận rồi. Tôi có thể giúp anh vào một lúc khác, nhưng không phải hôm nay," Jinya nói.

"Ôi, làm ơn đi, tôi thực sự chỉ cần anh một lát thôi."

"Tôi xin lỗi, nhưng..." Jinya định từ chối một lần nữa, nhưng anh cảm thấy Nomari kéo tay áo mình.

Cô bé nhìn Toyoshige với vẻ thông cảm. "Con chắc là giúp một chút cũng không sao đâu, phải không cha?"

Cô bé đã đủ tốt bụng để hoãn chuyến đi chơi cùng cha để giúp đỡ người hàng xóm của mình. Nhưng chính sự ngọt ngào của con gái đã khiến Jinya không muốn làm hỏng chuyến đi chơi mà cô bé đã mong chờ bấy lâu.

Như thể đọc được suy nghĩ của anh, cô bé mỉm cười dịu dàng và nói, "Chú Mihashi luôn giúp đỡ chúng ta, phải không ạ? Chúng ta hãy nghe xem chú ấy muốn gì trước, rồi quyết định sau. Chúng ta nợ chú ấy điều đó."

"Chà... Được thôi." Jinya nhượng bộ. Anh biết cô bé từng tránh nói ra ý kiến của mình vì sợ anh sẽ ghét cô bé vì điều đó.

Trẻ con thật sự lớn nhanh. Tự hào về sự trưởng thành của con gái, anh cảm thấy một nụ cười đang trào dâng.

"Vậy thì, chú cần gì, chú Mihashi?"

"Anh đang làm món bánh ngọt mới à?"

"Vâng. Thường thì việc này khá phiền phức, nhưng gần đây doanh thu không được tốt lắm. Tôi phải nỗ lực thực sự, nếu không sau này sẽ gay go đấy."

Saku, vợ của Toyoshige, là một người phụ nữ có ý chí mạnh mẽ. Hai người là một cặp vợ chồng yêu thương, nhưng cô rõ ràng là người nắm quyền trong mối quan hệ. Cửa hàng của họ, Mihashiya, chưa có nhiều khách hàng, điều đó có lẽ đã khiến Saku lo lắng rất nhiều.

"Nhưng tôi không thấy mình có thể giúp được gì," Jinya nói.

Anh biết cách làm soba và xử lý các món ăn gia đình, nhưng anh chưa bao giờ làm bánh ngọt trước đây. Chẳng có nhiều, nếu không muốn nói là không có gì, anh có thể làm cho người đàn ông này.

"Tôi không chắc về điều đó đâu," Toyoshige nói. "Và tôi cũng có thể cần sự giúp đỡ của Nomari-chan nữa."

"Hả? Cháu ạ? Nhưng nấu ăn của cháu không có gì đặc biệt cả," Nomari nói, có chút ngạc nhiên.

Cô bé chỉ mới bắt đầu tập tành những điều cơ bản về nấu ăn; Jinya giỏi hơn cô bé rất nhiều.

Toyoshige cười. "Không, không, đó không phải là loại giúp đỡ mà tôi nghĩ đến. Tôi hy vọng hai người có thể làm người nếm thử cho tôi."

Ông muốn họ nếm thử thành phẩm, chứ không phải giúp làm chúng, nên kinh nghiệm làm bánh ngọt sẽ không cần thiết.

"Ồ, nếu chỉ có vậy thì cháu chắc chắn có thể giúp," Nomari nói, nhẹ nhõm vì khả năng nấu nướng của mình sẽ không bị thử thách.

"Tuyệt vời! Còn anh thì sao?" Toyoshige nhìn Jinya đầy mong đợi.

Bây giờ con gái anh đã chấp nhận, Jinya chắc chắn không thể nói không. "Tôi cũng không phiền."

"Cảm ơn hai người rất nhiều. Thực ra tôi đã có ý tưởng về thứ mình muốn làm rồi."

"Ồ?"

Toyoshige tỏ ra khá thờ ơ với toàn bộ sự việc, như thể vợ ông đã ép ông làm, nhưng có lẽ ông thực sự có động lực hơn những gì ông thể hiện. Với tất cả mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, ông tự hào nói, "Tôi sẽ làm bánh mì đậu đỏ."

Nụ cười của ông trông khá tự tin.

Jinya nghiêng đầu, không quen thuộc với bất kỳ loại bánh ngọt nào có tên đó. Toyoshige nhân cơ hội bắt đầu một bài giải thích sôi nổi.

"Bánh mì đậu đỏ là một loại bánh ngọt mà một cửa hàng bánh kẹo ở Ginza, Tokyo đã nghĩ ra. Rõ ràng, nó nổi tiếng đến mức họ còn giao hàng cho cả hoàng đế nữa. Anh đã bao giờ nghe về nó chưa?"

"Chưa từng nghe."

"Vậy sao? Chà, không sao cả." Lời giải thích của Toyoshige dừng lại ở đó.

Bối rối, Jinya thúc giục ông tiếp tục, nhưng người đàn ông chỉ cau mày và nói, "Ờ... Chỉ có vậy thôi."

Mạnh mẽ hơn một chút, ông nói thêm, "Nghe này, bánh mì đậu đỏ hiện đang rất phổ biến, có nghĩa là chúng sẽ bán được ngay cả khi tôi không thêm thắt gì cả."

Nói cách khác, ông ta định làm một kẻ bắt chước không biết xấu hổ. Ông ta nghe có vẻ rất tự tin vào ý tưởng này, nhưng thật khó để nhiệt tình như ông ta.

"Này, Jinya," Somegorou lên tiếng. "Tôi nghĩ tôi biết tại sao cửa hàng của gã này không làm ăn được..."

"Thật trùng hợp. Tôi cũng vừa mới nhận ra lý do."

Somegorou, Jinya và Nomari nhìn nhau ngán ngẩm, nhưng Toyoshige dường như không bận tâm. Ông ta hoàn toàn bị thuyết phục rằng ý tưởng của mình là một thiên tài.

"Vâng, vâng, tôi biết mình đã vượt qua chính mình. Vấn đề duy nhất là tôi không chắc làm thế nào để làm món bánh mì đậu đỏ này. Thật ra, tôi chưa bao giờ thấy nó."

"Chà, mọi chuyện còn tệ hơn," Somegorou nói. Toyoshige nhanh chóng lờ ông đi.

Jinya tự hỏi làm thế nào Toyoshige có thể làm một thứ mà ông ta chưa bao giờ thấy, nhưng rồi anh nhận ra tại sao người đàn ông này lại nhờ họ giúp đỡ.

"...Chú Mihashi, hãy sửa lại nếu tôi sai, nhưng khi chú nói chú muốn chúng tôi giúp nếm thử..."

"Anh hiểu rồi đấy! Tôi chẳng biết tí gì về mùi vị của bánh mì đậu đỏ cả, nên tôi sẽ cứ làm bừa cho đến khi mọi người bảo là ổn."

"Nhưng chúng tôi cũng không biết bánh mì đậu đỏ có vị như thế nào."

"Ồ, không sao đâu. Cứ chọn cái nào cảm thấy giống bánh mì đậu đỏ nhất là được."

Kế hoạch của Toyoshige ngày càng trở nên vô lý. Dù sao đi nữa, người đàn ông cũng bắt đầu nấu nướng.

"Đây, mẻ đầu tiên." Toyoshige đặt ra một vài chiếc bánh ngọt nhỏ, tròn màu nâu.

Chúng đủ nhỏ để ăn trong một miếng và vẫn còn hơi bốc khói vì mới được nướng.

"Theo những gì tôi tìm hiểu được, bánh mì đậu đỏ được làm bằng cách lấy bột mì và nhồi nhân đậu đỏ. Cho tôi biết ý kiến của mọi người nhé."

Jinya, Nomari và Somegorou mỗi người lấy một miếng và cắn thử. Họ nhai chậm rãi, nếm vị ngọt dịu của đậu đỏ và hương vị thoang thoảng của lớp vỏ bột.

"Đây chẳng phải là bánh manju sao?" họ đồng thanh nói. Món ăn mà Toyoshige phục vụ thực sự trông giống hệt manju.

"Lớp vỏ không ngon lắm..." Nomari nói, hơi nhăn mặt.

Cô bé thích đồ ngọt, nên đánh giá của cô bé khắt khe hơn Jinya và Somegorou.

"T-tôi hiểu rồi. Chết tiệt, vậy mà tôi đã chắc mẩm về cái này... Thôi được rồi. Mẻ tiếp theo."

Toyoshige nhanh chóng mang thêm bánh ngọt từ cửa hàng của mình qua. Lần này là một sáng tạo khá kỳ lạ. Những chiếc bánh hình tròn, nhưng được bọc trong nhiều lớp của một thứ gì đó giống như sợi chỉ. Nó chắc chắn không làm ai thèm ăn cả.

"...Chú Mihashi, đây là cái gì vậy?" Jinya hỏi.

"Được rồi, vậy là lớp vỏ dùng bột mì, đúng không? Và điều đó khiến tôi nghĩ: Cái gì khác dùng bột mì? Mì somen! Vậy là tôi đã thử làm bánh mì đậu đỏ với chúng làm vỏ bánh."

"Tôi cho là nó được nhồi nhân đậu đỏ?"

"Đúng vậy," Toyoshige trả lời không chút do dự, khoanh tay. Ông ta có vẻ tràn đầy tự tin vào tác phẩm của mình.

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự không muốn ăn mì vị đậu đỏ đâu," Jinya nói.

"Vâng, tôi cũng đoán là anh sẽ không muốn."

Thế thì mang qua làm gì? Jinya không khỏi thắc mắc.

"Ừm, vâng, cái này không được rồi." Somegorou đưa ra ý kiến thẳng thắn sau khi thử một miếng.

Jinya thở dài ngao ngán. Nếu họ cứ tiếp tục chiều theo những ý tưởng điên rồ của Toyoshige, buổi nếm thử của họ sẽ kéo dài mãi mãi. Jinya còn có chuyến đi chơi với Nomari đang chờ, nên anh phải kết thúc việc này nhanh chóng.

Nghĩ vậy, anh nói, "Bánh mì đậu đỏ chỉ là bột mì nhồi nhân đậu đỏ, đúng không?"

"Đại khái là vậy, vâng."

"Vậy thì nó không giống kintsuba sao?"

Kintsuba, còn được gọi là kintsubayaki, được làm bằng cách nhào bột mì với nước và cán mỏng, sau đó cho nhân đậu đỏ vào lớp bột mỏng đó. Nếu bánh mì đậu đỏ thực sự chỉ là bột mì nhồi nhân đậu đỏ, thì hai loại này phải khá giống nhau.

"Ồ, kintsuba à? Tôi hiểu ý anh, nhưng tôi nghe nói bánh mì đậu đỏ là một loại bánh bao, nghĩa là anh không thể thấy nhân đậu đỏ từ bên ngoài," Toyoshige nói.

"Hay là thử dùng vỏ kintsuba, nhưng làm dày hơn?"

"Hừm, tôi hơi nghi ngờ là nó sẽ bán được. Vỏ kintsuba chỉ ngon vì nó mỏng."

Bánh mì đậu đỏ và kintsuba dường như là hai loại bánh ngọt hoàn toàn khác nhau. Và giờ nghĩ lại, Jinya phải thừa nhận rằng cắn một miếng bột mì dày không có vẻ hấp dẫn cho lắm. Vậy chỉ còn cách bắt chước manju hoặc một loại bánh ngọt nào khác. Anh lướt qua tất cả các loại bánh ngọt mà anh biết, nhưng không có gì cảm thấy phù hợp.

"Nhưng tôi nghĩ anh nói có lý đấy, Jinya. Dùng các loại bánh ngọt hiện có làm cơ sở là một ý tưởng hay. Cho tôi một giây, để tôi thử một cái gì đó."

Toyoshige rời nhà hàng với tinh thần phấn chấn. Ý tưởng của Jinya dường như đã khơi dậy một cơn bão ý tưởng của riêng ông, và ông quay lại không lâu sau đó.

"Tôi đã thử làm chúng theo kiểu dango."

"Không tệ," Jinya nói.

"Vâng. Chúng có kết cấu dai dai và vị ngon," Nomari đồng ý.

Toyoshige mang đến những chiếc bánh ngọt mới với những biến tấu tài tình lần lượt. Ông ta đủ khéo léo để các thử nghiệm của mình đều khá ổn, xứng đáng được bán ở một cửa hàng bánh kẹo thông thường.

"Vì chúng làm từ lúa mì, nên tôi đã thử nướng chúng để có mùi thơm," Toyoshige nói.

"Tôi đoán là anh đã nhào bột mì với nước trước?" Jinya hỏi.

"Này, cái này khá ngon. Nhưng có lẽ chỉ ăn được khi còn mới..." Somegorou nói.

Họ tiếp tục thử các loại bánh ngọt khác nhau, vẫn không biết chính xác bánh mì đậu đỏ là gì.

"Tôi nghĩ tôi ăn đủ rồi. Cái này hơi quá sức với một ông già như tôi."

Somegorou là người đầu tiên bỏ cuộc. Bụng ông đau vì ăn quá nhiều, nên ông mượn phòng khách của Jinya để nằm nghỉ.

Bản thân Jinya cũng sắp đến giới hạn.

"Cha thì sao ạ?" Nomari hỏi.

"Cha vẫn ăn được," Jinya trả lời. Anh không ghét đồ ngọt, thậm chí còn thích một vài loại, nhưng ăn nhiều thế này thì thật khó.

Nomari trông vẫn ổn, có lẽ vì cô bé là một cô gái trẻ. Con gái có thể là một cái hố không đáy khi nói đến đồ ngọt.

"Cảm ơn vì đã kiên nhẫn với tôi đến giờ. Nhưng lần này, tôi sẽ dốc toàn lực!"

Toyoshige bước vào mang theo nhiều bánh ngọt hơn. Lần này là một loại bánh hình tròn với lớp vỏ màu vàng. Lần này ông ta có vẻ đặc biệt hài lòng với tác phẩm của mình, và một nụ cười toe toét nở trên khuôn mặt ông.

"Lại là bột mì, nhưng lần này tôi đã cho nhiều trứng và si-rô mizuame và nướng cho đến khi nó mềm. Chắc là sẽ khá ngon."

"Vậy sao...?" Biểu cảm của Jinya cứng đờ. Những chiếc bánh trông có vẻ ngon, nhưng anh đã ăn quá nhiều rồi. Chỉ riêng mùi thơm ngọt ngào đã khiến anh do dự.

"Ugh, tôi xin kiếu." Somegorou thậm chí không thèm nhìn qua.

Jinya cũng muốn từ chối, nhưng anh đã hứa sẽ giúp. Vì lòng tự trọng của chính mình, anh sẽ làm cho xong việc. Anh ép mình cầm lấy chiếc bánh, rồi ăn nó.

"Hmm..." Cảm giác trong miệng rất tốt. Lớp bột mì xốp hơn bất kỳ lần thử nào trước đó, có lẽ là nhờ trứng và si-rô mizuame. Nhân đậu đỏ bên trong có vị ngọt nhẹ để lại hậu vị dễ chịu.

"Ngon," anh nói. Anh thậm chí không cố gắng phê bình món ăn; những lời đó chỉ tự nhiên bật ra.

Nomari cũng thử một miếng. Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt cô bé là đã rõ ý kiến của cô bé.

Với đôi mắt mong đợi, Toyoshige nói, "S-sao? Cháu nghĩ sao, Nomari-chan?"

"Ngon ạ. Vâng, đây là cái ngon nhất từ nãy đến giờ."

Tràn ngập cảm xúc, Toyoshige run rẩy.

Nomari tiếp tục ăn, có vẻ khá thích thú với món bánh ngọt. Khuôn mặt vui vẻ của cô bé đã nảy ra một ý nghĩ trong đầu Jinya, và khóe miệng anh cong thành một nụ cười.

"Chú Mihashi, có lẽ là nó đấy."

Toyoshige dường như cũng có cùng ý tưởng. Một nụ cười táo bạo đã hiện trên khuôn mặt ông.

Thì thầm, ông nói, "Tôi hiểu rồi. Vậy ra đây..."

Jinya gật đầu và nói nốt lời của người đàn ông kia. "...chính là bánh mì đậu đỏ."

"Wow..."

"Yeah..."

Dĩ nhiên, họ đã sai hoàn toàn.

Bột mì nướng với trứng và si-rô mizuame tạo ra castella, không phải bánh mì. Nó còn cách bánh mì đậu đỏ một quãng đường rất, rất xa, nhưng không ai ở đó biết sự thật và có thể sửa lại cho họ. Nomari gật đầu theo những gì hai người lớn nói, cũng không biết sự thật.

"Cảm ơn anh Kadono và Nomari-chan. Và cả ông lão đang nằm kia nữa. Nhờ mọi người, tôi đã làm được bánh mì đậu đỏ!"

Đôi mắt của Toyoshige ươn ướt nước mắt, không hề hay biết rằng mình đã sai hoàn toàn.

Jinya chỉ giúp nếm thử, nhưng chỉ riêng việc đó đã là một công việc khó khăn. Anh cảm thấy nỗ lực của mình cũng đã được đền đáp. Anh vỗ vai Toyoshige và nói, "Đừng khiêm tốn như vậy. Đây hoàn toàn là công của anh, chú Mihashi. Hãy tự hào đi."

"Vâng. Chúc mừng chú, chú Mihashi." Nomari cũng khen ngợi Toyoshige.

Để nhắc lại, thứ ông ta đã làm hoàn toàn không liên quan đến bánh mì đậu đỏ.

"Không, một mình tôi không thể làm được điều này. Ồ, nhân tiện, mọi người có thể giúp tôi một việc nữa không?"

Ông ta ngại ngùng gãi má.

Vui mừng vì thành công của họ, Jinya nhìn ông với ánh mắt dịu dàng và gật đầu. "Tất nhiên rồi."

"Tôi muốn nhờ anh đặt tên cho món này vì chúng ta đã cùng nhau làm ra nó. Anh có thể nghĩ ra một cái tên không, Kadono-san?"

"Ồ, tôi hiểu rồi... Để tôi nghĩ xem."

Có lẽ chính tâm trạng phấn chấn đã khiến Jinya hành động khác thường như vậy. Anh đã phớt lờ lý trí của mình và đặt tên cho món bánh ngọt mới...

Tháng Tám năm 2009.

Thời gian trôi nhanh đến thời hiện đại.

Kadono Jinya, Azusaya Kaoru và Miyaka ngồi quanh một chiếc bàn trong nhà của Miyaka, nằm trong khuôn viên của Đền Jinta ở thành phố Kadono.

Hôm đó là ngày 25 tháng 8. Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, và ba người đã tập trung trong phòng của Miyaka vào sáng hôm đó để hoàn thành bài tập hè.

"Sao rồi, Jin-kun?"

"Không tệ lắm. Chỉ là tớ không thể hiểu nổi môn tiếng Anh."

"Tớ sẽ giúp cậu môn đó nếu cậu giúp tớ môn văn cổ."

"Chắc chắn rồi. Dù sao thì tớ cũng đã đọc hầu hết các văn bản gốc rồi."

"A ha ha, tớ biết mà!"

Với ánh mắt đầy thắc mắc, Miyaka nhìn hai người bạn của mình trò chuyện.

Kỳ nghỉ hè của họ đã rất nhiều sự kiện. Họ đã đi biển, xem lễ hội, có một chuyến mua sắm chỉ dành cho con gái, tụ tập với những người bạn cùng lớp để quậy phá gần nhà ga, và nhiều hơn nữa. Ồ, và tất nhiên, tất cả những chuyện huyền bí đó đã xảy ra.

Với tất cả những trải nghiệm đó, không có gì đáng ngạc nhiên khi Miyaka đã trở nên thân thiết hơn không chỉ với Jinya mà còn với nhiều bạn cùng lớp khác. Theo đó, cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi Kaoru và Jinya cũng trở nên thân thiết hơn—nhưng thân đến mức cô ấy đột nhiên bắt đầu gọi cậu bằng một biệt danh, "Jin-kun"?

"Này, Asagao..."

"Chắc chắn rồi, để tớ xem nào."

Jinya luôn rất mềm mỏng khi nói đến Kaoru, nhưng gần đây có vẻ như khoảng cách giữa họ đã thu hẹp lại nhiều hơn nữa. Cậu thực sự có biệt danh riêng cho cô ấy, "Asagao", mà thậm chí còn không có ý nghĩa gì. Làm thế nào mà "Asagao" lại là biệt danh của "Kaoru" được chứ? Dù vậy, Kaoru dường như không bận tâm khi bị gọi như vậy.

Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ?

Miyaka tiếp tục nhìn chằm chằm cho đến khi Jinya đột nhiên ngẩng mặt lên và bắt gặp ánh mắt của cô. Họ nhìn nhau trong vài khoảnh khắc. Rồi, hoàn toàn không bối rối, cậu hỏi, "Có chuyện gì vậy? Cậu không làm bài tập à."

Và cậu nghĩ lỗi của ai mà tớ bị phân tâm chứ? Miyaka nghĩ. Cô cân nhắc việc nói ra nhưng quyết định không làm vậy vì nó hơi vô lý.

"Xì." Bực mình trước sự điềm tĩnh của cậu, cô ném cục tẩy vào cậu.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Nó va vào đầu cậu một tiếng cốp. Cậu thậm chí không cố gắng né tránh hay chặn nó.

Cảm thấy như mình bị đối xử như một đứa trẻ, cô càng bực mình hơn.

"Xong rồi! Phù." Kaoru ném cây bút chì kim của mình lên bàn và vươn vai.

Jinya cũng thở dài một hơi.

"Tớ cũng vừa xong." Giờ Miyaka cũng đã xong, ba người cuối cùng cũng có thể cất bài tập đi.

Cuối cùng họ cũng có một khoảnh khắc để thở. Miyaka đột nhiên nhớ ra rằng mẹ cô đã làm một ít bánh ngọt cho họ.

"Ugh, tớ mệt quá. Nhưng ít nhất bây giờ chúng ta có thể vui chơi mà không phải lo lắng về bài tập nữa," Kaoru nói.

"Ừ. Đợi ở đây một chút; tớ sẽ đi lấy trà cho chúng ta."

Miyaka vào bếp và lấy một ít trà xanh và đồ ăn nhẹ, rồi đặt chúng lên khay. Cô quay lại thì thấy Kaoru đang trong chế độ lười biếng hoàn toàn và Jinya đang nhìn cô với một nụ cười ấm áp. Hai người thân thiết, không nghi ngờ gì, nhưng họ giống anh em hơn là người yêu. Hay đúng hơn, giống ông và cháu gái nếu xét về tuổi tác của họ.

"Ồ, chào mừng trở lại."

"Kaoru, đừng có nằm ườn ra sàn như thế. Bừa bộn lắm, và cậu đang có khách đấy."

"Nhưng tớ mệttttttt."

Mặc dù thân thiết, Kaoru dường như không coi Jinya là người khác giới. Hoặc có lẽ cô ấy không quan tâm đủ. Cô ấy lăn lộn trên sàn trong một chiếc váy và không dừng lại ngay cả khi Miyaka mắng cô. Thiệt tình chứ? Lỡ lộ nội y thì sao?

Miyaka đặt khay lên bàn và nhanh chóng kéo Kaoru dậy.

"Dù sao thì, mẹ tớ đã đi du lịch Kyoto và mang về một ít bánh ngọt. Món này có vẻ được gọi là bánh mì đậu đỏ Nomari, từ một nơi tên là Mihashiya."

"Ồ, tớ đã nghe về món này rồi! Người ta nói về nó trên TV!" Kaoru cười rạng rỡ.

Cô ấy rất thích đồ ngọt.

Ngược lại, những nếp nhăn trên trán Jinya lại sâu hơn bình thường.

"Sao vậy? Cậu không thích loại bánh ngọt này à?" Miyaka hỏi.

"Không, không phải vậy..." Jinya nói.

Khi họ uống trà lúc trước, cậu đã nói với cô rằng đường ngày xưa rất quý, nên cậu hiếm khi được ăn đồ ngọt. Đó là lý do tại sao bây giờ cậu ăn bánh kem bất cứ khi nào có thể. Cô đã nghĩ cậu sẽ ổn với bất kỳ loại bánh ngọt nào cậu có thể có, nhưng biểu cảm của cậu lại u ám một cách bất thường.

Miyaka tò mò, nhưng cô nhún vai bỏ qua và chuẩn bị đồ ăn nhẹ và trà. "Ăn đi."

"Vậy tớ không khách sáo đâu!" Kaoru năng nổ nhét đầy má.

Bánh mì đậu đỏ Nomari là một loại bánh ngọt nổi tiếng từ một cửa hàng bánh kẹo ở Kyoto tên là Mihashiya. Nó sử dụng vỏ bánh castella để bọc nhân đậu đỏ. Lớp vỏ xốp mềm kết hợp tốt với đậu adzuki, nên không có gì lạ khi nó được yêu thích.

"Mmm, ngon quá," Kaoru nói.

"Ừ. Nhưng đây không thực sự là bánh mì đậu đỏ, phải không?" Miyaka nói. Quên đi, đây thậm chí còn không phải là bánh mì.

Vậy tại sao lại có cái tên đó?

Bất ngờ, Jinya lên tiếng và đưa ra ý kiến của mình. "Nó dùng bột mì và nhân đậu đỏ. Chẳng phải thế là đủ gần để gọi nó là bánh mì đậu đỏ sao?"

"Thật là gượng ép..." Miyaka trả lời mà không suy nghĩ nhiều.

Vì lý do nào đó, điều đó khiến Jinya nhăn mặt khó chịu khi cắn một miếng.

Kaoru dường như nhận ra điều gì đó khi thấy vẻ mặt của cậu.

Do dự, cô hỏi, "Này, Jin-kun... Mihashiya không phải là tên của cửa hàng bánh kẹo bên cạnh nơi cậu sống ngày xưa sao?"

"Hả? Jinya, cậu đã sống ở Kyoto à?" Miyaka hỏi.

"Tớ đã sống ở đó một thời gian."

Đó là một tin mới đối với Miyaka. Nhưng nghĩ lại, cô chưa bao giờ thăm dò quá khứ của cậu nhiều vì cô không muốn tỏ ra bất lịch sự.

Mặt khác, Kaoru ngồi cạnh cậu trong lớp và là kiểu người sẽ hỏi bất cứ câu hỏi nào nảy ra trong đầu. Cậu khá mềm mỏng với cô ấy, nên có lẽ cậu sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô. Chắc hẳn họ đã nói rất nhiều về quá khứ của cậu.

Kaoru nói, "Khoan đã, có lẽ nào bánh mì đậu đỏ này được đặt theo tên...?"

"Đừng nói ra," Jinya nói. Chủ đề này có vẻ như là thứ cậu muốn tránh, dù Miyaka không hiểu tại sao.

Giọng cậu nghiêm nghị nhưng cũng mệt mỏi.

"Ý tớ là, tại sao nó lại được gọi là bánh mì đậu đỏ 'Nomari' chứ?" Kaoru nói.

"Làm ơn, tha cho tớ..." Cậu cúi đầu chán nản.

Một khoảnh khắc cao hứng có thể dẫn đến sự xấu hổ cả đời. Không ai có thể đoán được rằng món bánh ngọt được làm ra một cách tình cờ vào ngày hôm đó sẽ tồn tại hơn một trăm năm.

Dưới cái nhìn hiểu biết của Kaoru và ánh mắt bối rối của Miyaka, Jinya chỉ có thể cúi đầu xấu hổ.