Sword of the Demon Hunter: Kijin Gentosho

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6842

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19660

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 891

Quyển 7: The Meiji Arc - Bước Đi Cùng Người (4)

Em khẽ cựa mình, nhột nhạt trước hơi ấm từ cái chạm của ta.

Ta bật cười. “Em cứ như con nít vậy.”

Lòng ta dâng lên nỗi hoài niệm,

nhưng khi hồi kết cận kề,

thế giới bỗng chốc nhòa đi.

“Thôi được rồi, giải tán đi. Xùy, xùy. Vu nữ bận rồi, cho cô ấy chút không gian.”

Mãi đến quá trưa, Heikichi và Azumagiku mới bắt đầu cuộc tìm kiếm.

Cậu để cô thay bộ đồ vu nữ và mặc một bộ kimono bình thường để tránh thu hút sự chú ý.

Chừng đó cũng đủ để cô không bị nhận ra lúc đầu, nhưng rốt cuộc vẫn có một người qua đường trông thấy mặt cô, và sau đó họ bị vây kín bởi những người cần chữa bệnh, y hệt như ngày hôm qua.

Heikichi thô lỗ xua đuổi đám đông, không buồn che giấu sự chán ghét của mình dành cho họ.

Sự ích kỷ của họ trong việc tìm kiếm sự chữa lành khiến cậu gai mắt, cũng như cái cách Azumagiku chấp nhận mọi yêu cầu mà không hề đắn đo.

Đám đông nhìn cậu bằng ánh mắt căm ghét, nhưng cậu chẳng bận tâm đến ý kiến của những kẻ thấp kém hơn mình.

“Cảm ơn cậu.”

“Không có gì. Chỉ làm việc của mình thôi.”

Sau khi xua đám đông đi, họ đi dọc con phố Shijyou.

Kế hoạch tạm thời của họ là đi lang thang không mục đích với hy vọng Azumagiku sẽ nhớ ra điều gì đó.

Họ không có lựa chọn nào tốt hơn, bởi cô không thể nhớ ra tên hay ngoại hình của người mình đang tìm.

Không có gì ngạc nhiên khi cuộc tìm kiếm vô định của họ chẳng đem lại kết quả gì. Họ đi bộ suốt một khắc¹ mà chỉ đổi lại được đôi chân mỏi nhừ.

“Utsugi-san, chúng ta nghỉ một lát được không?” Azumagiku hỏi. Vẻ mệt mỏi của cô đã quá rõ ràng; cô đã trút bỏ vẻ ngoài duyên dáng của một vu nữ.

Dù là một yêu ma thượng cấp, cô lại thiếu thể lực.

“Cô đã mệt rồi sao? Chẳng phải cô là yêu ma thượng cấp à?” Heikichi nói.

“Thì sao chứ? Tôi vẫn là một quý cô,” cô đáp với thái độ kênh kiệu, khiến cậu bật cười.

Họ quả thực đã đi một quãng khá xa. Cậu thì không mệt, nhưng cậu thấy nghỉ một lát cũng chẳng sao.

Họ đi thêm một chút để tìm một chỗ tốt để nghỉ ngơi thì đột nhiên cậu dừng lại.

Một ông lão với dáng đi không vững bước ra từ một ngôi đền đối diện với phố Shijyou và đi ngang qua đường họ.

“Có chuyện gì vậy?” Azumagiku hỏi. Chỉ đến lúc đó Heikichi mới nhớ ra mình đã gặp ông lão này ở đâu.

Cậu đã tình cờ nghe thấy ông cãi nhau với ai đó. Ông lão trông khá tầm thường, nhưng trong khi những người khác bu lấy Azumagiku như ruồi bâu lấy mật hôm qua, thì chỉ mình ông bỏ đi mà không tìm kiếm sức mạnh chữa lành của cô.

“...Tasuke, phải không nhỉ?” Không suy nghĩ, Heikichi lẩm bẩm tên của ông lão.

Ông lão ngước lên. Giờ thì quá muộn rồi. Ông nhìn Heikichi một cách ngờ vực và hỏi, “Chúng ta từng gặp nhau sao?”

Ánh mắt của ông lạnh lùng. Heikichi cảm thấy căng thẳng hơn cả khi đối mặt với yêu ma.

Cậu nặn ra một nụ cười và lém lỉnh nói, “Không, không. Tôi chỉ tình cờ nghe được cuộc cãi vã của ông ngày hôm qua thôi.”

“Ồ, ra vậy. Xin lỗi nếu chúng tôi đã làm phiền cậu.” Vẻ mặt của ông lão dịu đi thành một nụ cười mệt mỏi.

Rồi ông nhìn sang phía Azumagiku. “Vậy ra cô là vị vu nữ đó à?”

Giọng ông không thay đổi, nhưng rõ ràng ông không có thiện cảm đặc biệt gì với cô.

Ánh mắt của ông giống như người ta nhìn một hòn sỏi bên đường—hoàn toàn dửng dưng.

“Chính là tôi,” cô trả lời. Cô lại khoác lên mình dáng vẻ cao quý của một vu nữ.

Dù vậy, ông lão—Tasuke—vẫn tiếp tục nhìn cô với vẻ thờ ơ.

“Ông cũng lạ thật đấy, lại tỏ ra hờ hững với cô ấy như vậy. Cô ấy là Vu nữ Chữa lành đấy, ông biết không?” Heikichi nhận xét.

Cậu có chút bối rối khi thấy có người đối xử với Azumagiku như thế, trong khi những người khác gần như tôn sùng cô.

“Tôi không có hứng thú với thứ ‘chữa lành’ mà cô ta ban phát. Tôi biết chuyện gì xảy ra với những người được cô ta chữa trị,” Tasuke nói.

Lông mày của Azumagiku giật nhẹ. Bề ngoài cô có vẻ bình tĩnh, nhưng lời nhận xét của ông rõ ràng đã làm cô bận tâm.

“Nói vậy là sao? Có chuyện gì lạ xảy ra với người được cô ấy chữa trị à? Họ bị ốm hay chết hay gì đó?”

Vẫn còn quá nhiều điều bí ẩn xoay quanh năng lực của cô, và Heikichi muốn moi móc bất cứ thông tin nào có thể.

“Không, không có chuyện gì như vậy. Những người tôi biết mà được cô ta chữa trị đều đang sống một cuộc đời yên bình, khỏe mạnh.”

“Nghe có vẻ họ đang sống rất tốt mà.”

“Tôi cũng cho là vậy. Nhưng tôi vẫn không thể nào có cái nhìn thiện cảm với Vu nữ Chữa lành này. Nếu không phải vì cô ta—” ánh mắt của Tasuke trở nên sắc lẹm.

“—thì Con Hẻm Đảo Ngược đã không quay trở lại.”

Lời buộc tội bất ngờ dường như khiến Azumagiku bị sốc. Heikichi cũng không ngờ sẽ nghe thấy một chuyện như vậy ở đây.

Cậu nghiêng người tới và nói, “...Con Hẻm Đảo Ngược? Đó là thứ sẽ giết tất cả những ai biết về nó, phải không?”

“Tôi ngạc nhiên là một người trẻ như cậu lại nghe về nó. Nghĩ lại thì, cách đây không lâu cũng có một người đàn ông đến tìm Con Hẻm Đảo Ngược.”

Đó hẳn là Jinya. Anh đã nói hôm nay sẽ điều tra về Con Hẻm Đảo Ngược.

Thật là một sự trùng hợp kỳ lạ khi các manh mối lại kết nối với nhau ở đây.

“Ông biết gì đó về Con Hẻm Đảo Ngược này à?” Giọng Heikichi hơi cứng lại, nhưng người đàn ông đáp lại với cùng một vẻ dửng dưng.

“Tôi biết. Thực ra, tôi đã biết về nó từ khi còn nhỏ.”

“Và ông vẫn còn sống?”

“Tất nhiên. Con Hẻm Đảo Ngược vốn dĩ chưa bao giờ tồn tại.”

Heikichi nhăn mặt. Tasuke vừa nói Con Hẻm Đảo Ngược đã trở lại, vừa khẳng định nó không tồn tại.

Chẳng phải là tự mâu thuẫn sao?

Tasuke cụp đôi mắt lạnh lùng, tự giễu của mình xuống. Vẫn giữ giọng điệu dửng dưng, ông hỏi, “Cậu có muốn tôi kể cho cậu nghe về Con Hẻm Đảo Ngược không?”

Motoharu đã xuất hiện từ hư không, thay thế cho vị trí của Shirayuki. Jinya chắc chắn nên cảnh giác—lừa dối là bản chất của những ác linh.

“Motoharu-san... Người vẫn còn sống.”

Nhưng niềm vui đã lấn át đi sự thận trọng. Motoharu từng là người bảo vệ vu nữ trước Jinya, cũng là sư phụ kiếm thuật của chàng.

Ông là người mà Jinya vô cùng kính trọng và xem như một hình mẫu.

“Ừm, ta hy vọng là vậy?” ông nói đùa. “Có lý do gì ta không nên sống à?”

Dù không chung huyết thống, ông vẫn là người cha thứ hai của Jinya.

Jinya đã hạnh phúc khi được biết ông, nhưng cũng đau buồn bởi ký ức về ông. Motoharu đã chết để bảo vệ ngôi làng.

Ông đã hy sinh tính mạng mình để chiến đấu với một con yêu ma hùng mạnh. Jinya tôn trọng cách người cha thứ hai của mình đã chết, nhưng, nói thật lòng, chàng ước gì ông đã sống.

“Con đang đến gặp Shirayuki, phải không? Xong việc thì về nhà nhé. Ta sẽ làm ít bánh isobe mochi cho con.”

Motoharu không mang kiếm và không có dấu hiệu thù địch nào. Ông chỉ đơn giản nói những câu chuyện phiếm y như ngày xưa.

Cái cách ông cười gượng cũng y như Jinya còn nhớ. Ông chỉ tay về phía ngọn đồi nhỏ.

Jinya bước tới, định đi về phía ngọn đồi đó, nhưng bất chấp những gì Motoharu vừa nói, ông lại bước lên chặn đường Jinya.

Jinya cắn môi và đấu tranh với nỗi hoài niệm. Để cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chàng lạnh lùng hỏi, “Tại sao người lại ở đây?”

“Có lẽ vì con không muốn đi, ta cho là vậy?” Motoharu trả lời, có chút vô lý.

Ông tiếp tục, “Nếu con đi tiếp, con sẽ phải đưa ra một lựa chọn. Đó là lý do con đang cố gắng ở lại đây.”

Lời nói của ông còn sắc bén hơn bất kỳ lưỡi kiếm nào. Motoharu đã đúng.

Có quá nhiều điều Jinya sẽ phải hối tiếc ở phía trước.

Chàng sẽ mất đi người em gái mà chàng đã hứa sẽ ở bên, người phụ nữ chàng yêu, người cha ruột mà chàng đã từ bỏ, cô gái có thể đã trở thành em gái của chàng trong một kiếp khác.

Ở phía trước, một cuộc đời đau khổ đang chờ đợi chàng. Trên ngọn đồi nhỏ đó ẩn chứa một dấu chấm hết quyết định cho những gì chàng đã có với Shirayuki.

“Hay có lẽ điều con muốn là đưa ra một lựa chọn khác lần này? Nếu con đã quyết định nắm lấy tay Shirayuki, thì có lẽ mọi chuyện bây giờ đã khác. Tất nhiên, với tư cách là cha của nó, ta sẽ không gì hạnh phúc hơn khi thấy hai đứa bên nhau.”

Jinya biết quá rõ đây là tác phẩm của những thế lực siêu nhiên, nhưng một quá khứ chàng từng ruồng bỏ nay lại hiện hữu ngay trước mắt.

Ý nghĩ có thể vươn tay ra và nắm lấy nó thật hấp dẫn.

Môi chàng run lên, và cổ họng khô khốc.

“Ồ khoan, nhưng ta cũng là cha của con nữa, phải không? Ha ha ha.”

Khi còn trẻ, Jinya thường đấu kiếm với Motoharu, kiếm sĩ mạnh nhất trong làng.

Jinya chưa bao giờ chém trúng ông một lần nào, nhưng Shirayuki sẽ ở đó để cổ vũ chàng sau mỗi lần thua.

Vào khoảng thời gian họ đấu kiếm xong, em gái của chàng sẽ lờ đờ tỉnh giấc, và cả ba sẽ cùng nhau chạy đi chơi mà không chút lo phiền.

Chàng nhớ lại cuộc sống lúc đó thật hoàn hảo. Nhưng chàng cũng vẫn nhớ tiếng một chiếc cổ bị xé toạc khỏi thân và sức nặng của cơ thể vô hồn của Shirayuki trong vòng tay mình.

“Suzune đang ở nhà chờ con đó. Khi nào con về chúng ta hãy cùng nhau ăn nhé.”

Nếu Jinya nắm lấy tay Shirayuki trên ngọn đồi đó và chọn ở lại với nàng, Suzune sẽ không có lý do gì để giết nàng và chàng sẽ không bao giờ trở thành một con quỷ.

Nếu họ chỉ đơn giản từ bỏ nhiệm vụ của mình, họ có thể sống hạnh phúc như vợ chồng.

Suzune và Motoharu cũng sẽ ở bên họ. Sự cám dỗ quá lớn, và phần mềm yếu trong trái tim Jinya đã hoàn toàn bị cuốn hút bởi ý nghĩ đó.

“Có phải người đứng sau tất cả những chuyện này không?”

Motoharu mỉm cười buồn bã trước câu hỏi. “Không. Thứ ở phía trước là vết sẹo trong lòng con, là hồi ức về một khoảnh khắc con vờ như đã lãng quên. Còn ta, ta chẳng qua chỉ là lớp vảy đóng trên vết sẹo đó mà thôi.”

Motoharu vui vẻ và mạnh mẽ mà Jinya biết bỗng trở nên yếu ớt lạ thường.

Jinya cảm thấy như thể người đàn ông ấy sẽ tan biến vào hư không chỉ với một cái chạm nhẹ.

“Con đã luôn né tránh ký ức về những gì ở phía trước, phải không? Con đã nghĩ đến việc làm lại tất cả, nhưng ký ức phía trước là thứ duy nhất con cố gắng không nhớ đến.”

Không có sự trách móc nào trong giọng của Motoharu; ông đang phơi bày sự thật để an ủi Jinya.

“...Có lẽ người nói đúng,” Jinya thừa nhận. Sự thật thoát ra khỏi miệng chàng dễ dàng hơn cả chính chàng mong đợi.

Chàng đã cân nhắc việc để mình bị mắc kẹt ở nơi chàng đang đứng và sống một cuộc đời khác, nhưng chàng quá sợ hãi để làm điều đó, quá sợ hãi nơi ở phía trước để có thể bước tới.

Và đó không phải vì chàng không muốn rời xa Shirayuki.

“Con đã học cách làm mì soba,” chàng nói, giọng vô hồn như thể đang thú tội.

“Con thậm chí còn có một quán ăn với khá nhiều khách quen. Con đã học tên các loài hoa và trở nên quen thuộc với những món đồ trang sức nhỏ như tượng netsuke. Đã lâu rồi con không làm, nhưng giờ con còn biết cách thay tã nữa. Điều người luôn nói đã chứng tỏ là sự thật. Một người như con, kẻ chỉ giỏi mỗi việc vung kiếm, đã thay đổi rất, rất nhiều.”

Giờ đây chàng có thể nhìn lại và cười về những trải nghiệm đó, nhưng vào thời điểm ấy chúng chẳng khác gì một sự khổ ải.

Việc nhớ tên các loài hoa đã là một thử thách.

Chàng đã làm vỡ vô số đĩa và làm hỏng nhiều bữa ăn. Chàng đã phải nhờ vợ của bạn mình giúp để học cách thay tã.

Tất cả đều là những kỹ năng vô giá trị, những thứ thừa thãi phù phiếm không liên quan gì đến mục đích thực sự của chàng, nhưng tất cả chúng đã định hình nên con người chàng.

“Con đã chọn con đường hận thù này vì những lý do sai lầm, nhưng con có thể tự hào nói rằng một số điều tốt đẹp đã đến từ nó.”

Những lời đó xuất phát từ trái tim. Nhưng...

“Nhưng con không thể không nghĩ... Nếu hoàn cảnh mới của con chỉ xuất hiện vì con đã đưa ra một lựa chọn sai lầm như vậy, thì có lẽ ước nguyện dang dở cũ của con là vô nghĩa.”

Chàng chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ quên được niềm đam mê dành cho Shirayuki ngày ấy, ngay cả khi chàng mất đi ký ức về giọng nói và khuôn mặt của nàng trong những thập kỷ tới.

Chàng không hề nghi ngờ rằng mình sẽ không bao giờ yêu mãnh liệt như vậy một lần nữa.

Nhưng những ngày chàng đã sống kể từ khi rời khỏi Kadono không chỉ là gian khổ.

Ofuu đã dạy chàng tên các loài hoa. Sadanaga đã tốt bụng khiển trách cách sống của chàng.

Naotsugu và Somegorou đã ở bên chàng như những người bạn. Yuunagi đã để lại cho chàng Nomari.

Ngay cả cuộc đối đầu ý chí với Tsuchiura cũng không thể nào quên. Jinya đã tạo ra nhiều mối liên kết với người khác hơn chàng có thể đếm được, và đổi lại, chàng ngày càng ít suy ngẫm về quá khứ hơn.

Sự thay đổi như vậy hầu như không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng sự khác biệt vẫn thỉnh thoảng khiến chàng sợ hãi.

Khoảnh khắc hiện tại càng trở nên quý giá, chàng càng cảm thấy mình đang hạ thấp giá trị của tương lai mà chàng từng tìm kiếm cùng Shirayuki.

“Con đã đánh mất một thứ gì đó giữa những hạnh phúc mà con đã có được.”

Chàng than thở rằng mình không thể không so sánh quá khứ và hiện tại.

Có lẽ đó là nơi mà bóng đen đã tìm thấy kẽ hở của mình.

“Vậy thì con chỉ cần tìm lại nó thôi. Cái gì đã mất luôn có thể tìm lại được,” Motoharu nói.

Ông bước sang một bên, để lộ con đường phía trước.

“Shira...yuki?”

Nàng đứng đó, trở về với chàng một lần nữa. Từ xa, nàng đưa tay về phía Jinya.

“Lại đây,” nàng nói.

Gương mặt vô cảm như vậy không khớp với ký ức của chàng về Shirayuki, nhưng chàng biết đó là nàng.

Nếu chàng chỉ cần nắm lấy tay nàng, thì một tương lai tàn khốc có thể được tránh khỏi.

Tất nhiên, một điều như vậy không thể nào là sự thật, nhưng chàng đã không còn có thể suy nghĩ một cách logic.

“Ta...”

Nếu chàng chỉ cần nắm lấy tay nàng, chàng có thể trở về thời điểm mà chàng tin chắc không một chút nghi ngờ rằng nàng là tất cả đối với mình.

Chẳng phải Motoharu, người đang đứng đó, đã nói rằng đó là điều ông muốn sao? Jinya—không, Jinta vươn tay về phía nàng.

Nhưng trước khi chàng có thể nắm lấy nó, ánh sáng rực rỡ của buổi chiều tà tràn ngập tầm mắt chàng— “...Nhưng rồi con bé có còn là gia đình của cha không?”

“...Có chuyện gì vậy?” Shirayuki nhìn chàng bằng đôi mắt vô cảm khi bàn tay chàng dừng lại.

Sự lạnh lùng trong ánh mắt nàng khiến chàng nhớ lại những khoảnh khắc cuối cùng của nàng. Bây giờ nàng vẫn còn sống.

Nếu chàng chỉ nắm lấy tay nàng, chắc chắn một tương lai hạnh phúc đang chờ đợi chàng, một tương lai khác biệt nhưng không hoàn toàn không giống với cuộc sống hạnh phúc mà chàng biết bây giờ.

“Có lẽ lựa chọn nào ta đưa ra cũng không quan trọng. Ta đã thua ngay từ khi nàng xuất hiện trước mặt ta.”

Jinya có một ý niệm mơ hồ về ý nghĩa của tất cả những điều này. Shirayuki và Motoharu về bản chất đều giống nhau: không phải là những bóng ma ở đây để dẫn chàng lạc lối, mà là những thực thể xuất hiện vì chàng đã lạc lối.

Phần yếu đuối trong trái tim chàng, thứ trân trọng quá khứ nhưng lại né tránh sự thật rằng nó đang mất dần giá trị đối với chàng, đã bị bóng đen giăng bẫy.

“Ngươi đã lợi dụng sự dao động của ta, nhưng ta rất tiếc phải nói rằng tuổi tác chỉ làm ta thêm cảnh giác mà thôi.”

Ngay cả khi bóng đen là thứ đã bắt đầu chuyện này, ngôi làng Kadono mà Jinya thấy và tất cả những người chàng gặp đều đến từ bên trong chính chàng.

Thay vì quay lưng lại với tất cả, chàng phải chấp nhận mọi thứ.

“Nhưng ngươi biết không? Kể cả khi không nhận ra chuyện gì đang xảy ra, ta cũng không nghĩ mình sẽ nắm lấy bàn tay đó.”

Có lẽ nỗi nhớ nhung mà chàng từng cảm thấy sẽ phai nhạt, nhưng nó sẽ không bao giờ hoàn toàn biến mất.

Miễn là chàng có thể nhớ rằng mình đã từng có thể trao trái tim mình cho một người khác, chàng có thể tìm lại được hạnh phúc.

“Một phần trong trái tim ta thực sự muốn quay trở lại những ngày tháng này. Thời gian ta đã trải qua cùng mọi người—nàng, Motoharu-san, Yokaze-san, và cả Suzune—tất cả vẫn còn rất thân thương đối với ta.”

Nhưng nếu chàng nắm lấy tay Shirayuki bây giờ, mọi thứ sẽ trở thành một lời nói dối.

Điều đó thực chất sẽ là nói rằng tất cả những điều quý giá mới mẻ mà chàng đã tìm thấy trên hành trình gian khó của mình đều vô giá trị.

Đúng là việc bám víu vào hiện tại khiến Shirayuki cảm thấy xa vời hơn.

Sự biến đổi của niềm đam mê mà chàng từng cảm thấy thành không gì hơn một ký ức khiến chàng vô cùng đau buồn.

Nó thậm chí còn làm chàng sợ hãi.

“Nhưng ta đã có được nhiều thứ hơn nữa—những thứ đã che mờ mục đích thực sự của ta, nhưng dù sao chúng vẫn quan trọng đối với ta. Những gì thân thương với ta trong quá khứ không còn gần gũi với trái tim ta nữa, nhưng... đơn giản là mọi chuyện phải như vậy. Ta không thể là Jinta được nữa.”

Nếu chàng trân trọng Jinta và Shirayuki, những người đã từng bảo vệ những gì họ tin tưởng, thì bây giờ chàng phải bảo vệ những gì chàng tin tưởng.

Việc sống quá lâu đã khiến việc chung thủy với một điều gì đó trở nên khó khăn, nhưng trái tim chàng vẫn cảm thấy đau đớn vì Shirayuki đã ra đi.

Để mang lại ý nghĩa cho nỗi đau đó, Jinya phải sống vì những người đang ở bên chàng bây giờ.

“Ta xin lỗi, nhưng ta không muốn níu lấy quá khứ để rồi phải buông tay những gì mình đang có.”

Với một tâm trí bình tĩnh, chàng đã từ chối người phụ nữ mình yêu.

Chàng nghĩ mình thật thảm hại khi có thể làm được điều này, nhưng một phần trong chàng cảm thấy tự hào.

Shirayuki không nói gì. Jinya không biết nàng nghĩ gì về câu trả lời của chàng, cũng như không có thời gian để suy ngẫm về vấn đề đó.

Thế giới xung quanh họ nhanh chóng mất đi màu sắc. Những đường nét mờ đi và các hình dạng không thể giữ được hình thù.

Chỉ có Shirayuki vẫn còn rõ nét giữa tất cả, nhưng rồi nàng cũng mất đi hình dạng và dần dần tan biến.

Jinya cảm thấy một bàn tay đặt trên vai mình.

Motoharu gật đầu không nói một lời. Sức nặng của bàn tay ông từ từ biến mất, và sự hiện diện của ông phai nhạt.

Jinya sẽ tiếp tục dao động giữa quá khứ và hiện tại—điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.

Nhưng chàng có thể quyết định mình sẽ ưu tiên điều gì, và hành động nhỏ đó đủ để xua tan bất cứ thứ gì đã giam cầm chàng.

Ngôi làng được hình thành từ những ký ức được khơi gợi lại của chàng bắt đầu sụp đổ khi mất đi cốt lõi của nó.

Chàng đã bị một hiện tượng kỳ lạ chi phối, nhưng chàng đã có ý niệm về nguyên nhân đằng sau tất cả.

“Những hối tiếc dai dẳng của mình, hử...?”

Tất cả chẳng qua chỉ là sự ám ảnh của chàng về con đường đã không chọn.

Chàng không gặp những linh hồn mượn lốt Shirayuki và Motoharu, mà là những biểu hiện được tạo ra bởi trái tim hoài niệm của chàng.

Khi đã có được quá nhiều, chàng đã than thở về việc mình không còn nhìn lại quá khứ như trước đây, và điều này đã tạo ra thế giới mà chàng thấy.

Ngay cả bây giờ, chàng vẫn là một người đàn ông thảm hại như mọi khi, nhưng chàng hạnh phúc khi đã gặp lại mọi người.

Dù cuộc sống hiện tại khiến chàng cảm thấy mãn nguyện, chàng vẫn vui mừng khi biết rằng một phần trong chàng vẫn trân trọng những ngày tháng quá khứ.

Hồi kết đã đến gần. Những vết nứt bắt đầu hình thành trên thế giới đã phai màu.

Jinya lẩm bẩm vài từ, biết rõ rằng không có ai nghe thấy chúng.

Chậm rãi, chàng nhắm mắt lại và chào đón hồi kết.

Kèm theo một tiếng “bụp”, những ngày tháng phù du vỡ tan như bong bóng trên mặt nước.

¹ Đơn vị thời gian cũ của Nhật Bản, tương đương khoảng hai giờ.