Sword of the Demon Hunter: Kijin Gentosho

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6842

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19660

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 891

Quyển 7: The Meiji Arc - Bước Đi Cùng Người (5)

Nụ cười em lại nở trên môi,

dịu dàng như những ngày xưa cũ.

Để kiếm tìm ký ức về chuỗi ngày thoáng chốc,

ta lại cùng em sánh bước.

Người ta vẫn kể về Con Hẻm Đảo Ngược như một truyền thuyết kinh hoàng.

Bất cứ ai từng nghe qua đều sẽ run lên vì sợ hãi, rồi chết trong vòng chưa đầy ba ngày. Nạn nhân đầu tiên nhìn thấy Con Hẻm Đảo Ngược đã hóa điên trước khi trút hơi thở cuối cùng. Tất cả những người chứng kiến cơn điên loạn của anh ta đều quá kinh hãi để thuật lại những gì anh ta nói, bất kể ai hỏi. Rốt cuộc, họ cũng rời khỏi cõi trần, và cứ thế, tất cả những ai biết về Con Hẻm Đảo Ngược đều chết, chỉ còn lại cái tên của nó được lưu truyền.

Đó là câu chuyện ghê rợn về Con Hẻm Đảo Ngược…

Hoặc ít nhất, nó đáng lẽ phải là như vậy.

Bất chấp bản chất được cho là bí ẩn của nó, Tasuke lại quả quyết rằng ông biết Con Hẻm Đảo Ngược là gì.

"Nếu cậu muốn, tôi có thể chỉ cho cậu nó ở đâu." Ông ta thậm chí còn giải thích cả đường đi.

Thường thì Heikichi chẳng có lý do gì để điều tra tin đồn này, nhưng cậu cho rằng cũng đáng để nghe Tasuke nói, vì Jinya đang tìm hiểu về nó. Heikichi thường tỏ thái độ gai góc với người đàn ông ấy, nhưng cậu thực sự mang ơn ông. Trả ơn một hai lần ở đây cũng chẳng sao.

"Tasuke-san, ông biết Con Hẻm Đảo Ngược là gì sao?"

"Biết chứ. Dù cũng đã hơn bốn mươi năm kể từ lần đầu ta nghe về nó rồi."

"Và ông nói nó không tồn tại ư?"

"Đúng vậy. Con Hẻm Đảo Ngược không hề tồn tại."

Heikichi vốn không quen nghĩ ngợi sâu xa, lại thiếu kinh nghiệm xử lý những vụ việc phức tạp, nên hoàn toàn không tài nào nắm bắt được vấn đề.

"Tôi không hiểu. Nếu nó không tồn tại, vậy làm sao ông biết nó ở đâu? Và tại sao ông lại chia sẻ điều đó với một người qua đường như tôi?"

Tasuke chẳng có lý do gì rõ ràng để nói cho Heikichi bất cứ điều gì, ấy thế mà ông ta lại thoải mái cung cấp thông tin. Nhưng tại sao?

Thẳng thắn mà nói, Heikichi thấy rất đáng ngờ.

"Tại sao ư? Ta cho rằng đó là bổn phận của mình. Nhưng nếu câu trả lời đó không làm cậu thỏa mãn, thì cứ coi như ta đang trút nỗi oán giận của mình đi."

"Gì cơ?" Heikichi bối rối.

"Ta oán giận Vu nữ Chữa lành vì đã mang Con Hẻm Đảo Ngược trở lại. Cậu có thể coi đó là lý do ta nói cho cậu biết. Giờ thì, nếu không còn gì nữa, ta xin phép đi trước."

Tasuke bước đi mà không đợi câu trả lời, để lại Heikichi và Azumagiku có chút hoang mang.

"Chuyện đó là sao vậy?" Heikichi lẩm bẩm. Cậu nhìn Azumagiku bên cạnh và thấy cô đang cúi đầu.

"Có chuyện gì không ổn à?"

"Không. Em không sao." Cô dịu dàng mỉm cười với cậu. Lúc trước cô có nói mình mệt, nên cậu đoán chắc là vậy.

"Tốt, tốt. Vậy những gì ông ta nói về việc cô mang Con Hẻm Đảo Ngược trở lại là thật sao?" cậu hỏi.

"Tất nhiên là không rồi. Em còn chưa bao giờ nghe về cái thứ gọi là Con Hẻm Đảo Ngược này nữa."

"Vậy sao? Không biết lão Tasuke đó đang nói cái gì nữa."

Heikichi vắt óc suy nghĩ, nhưng quả thực suy nghĩ không phải là sở trường của cậu, nên cậu nhanh chóng bỏ cuộc.

Sẽ dễ dàng hơn nếu cứ đến thẳng Con Hẻm Đảo Ngược và tự mình xem xét.

Cậu nghĩ mình cũng nên làm vậy, vì đã được cho biết địa điểm rồi.

Cậu vỗ vỗ vào má để lấy lại tinh thần. "Được rồi! Azumagiku, cô cứ nghỉ ở đây đi. Tôi đi một lát."

"Hả? Anh đi đâu vậy?"

"Một người tôi quen đang điều tra về vụ Con Hẻm Đảo Ngược đó. Tôi nghĩ mình cũng nên ghé qua xem anh ta thế nào. Biết đâu lại khiến anh ta nợ tôi một ân huệ, cô biết đấy?"

"Ồ, em hiểu rồi. Anh lo cho bạn mình, phải không?"

"Gì? Sao cô lại có cái ý nghĩ đó trong đầu vậy?" Heikichi ngại ngùng cau mày.

Cô nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng, cái cách mà người ta nhìn một đứa trẻ không biết mình đang tỏ ra lộ liễu thế nào.

"Không cần phải xấu hổ đâu. Em sẽ đi cùng anh. Chuyện ông lão kia nói tất cả là lỗi của em làm em bận tâm quá…"

"Khoan, không được. Tôi là vệ sĩ của cô mà. Tôi không thể để cô đến một nơi có thể nguy hiểm được."

"Sẽ ổn thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra thì đã có anh ở đó. Hơn nữa, nếu anh là vệ sĩ của em, thì việc anh rời khỏi em chẳng phải còn lạ hơn sao?"

Cô nói có lý. Và cũng chẳng có ai thực sự đang truy đuổi cô hay gì cả.

Miễn là mọi chuyện diễn ra nhanh gọn, thì chắc sẽ ổn thôi.

"Chà, cô nói cũng đúng," cậu nói. "Được rồi, chúng ta đi thôi."

"Lát nữa chúng ta đi ăn đồ ngọt nhé."

"Cô vẫn còn đói à?" Cậu chán nản trĩu vai xuống, khiến cô bật cười.

Địa điểm mà Tasuke cho họ không xa — một con hẻm nằm gần một dãy đền chùa trên phố Shijyou. Heikichi tập trung tinh thần, rồi kiểm tra chuỗi hạt cầu nguyện trên cổ tay. Cả hai cùng nhau tiến đến Con Hẻm Đảo Ngược.

Với một tiếng bật, khung cảnh xung quanh Jinya thay đổi. Giấc mơ ngọt ngào của anh tan biến, và anh đột nhiên thấy mình đang đứng trong một con hẻm điêu tàn.

Không một chút dấu vết nào của giấc mơ còn sót lại, và nụ cười thân thương của Shirayuki cũng đã biến mất.

Tất nhiên, mọi chuyện đáng lẽ phải như vậy, nhưng anh không khỏi cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Anh khẽ thở dài.

"Kadono-dono?"

Anh nghe thấy giọng một người phụ nữ phát ra từ những thanh kiếm của mình. Trên hông anh là Yarai và Yatonomori Kaneomi.

Anh siết chặt bàn tay trái, xác nhận sức mạnh của mình vẫn còn nằm trong cánh tay dị dạng.

Sau một lúc im lặng, anh trả lời: "Ta nghe đây, Kaneomi. Đừng lo."

Với sự ngạc nhiên và vui mừng, Kaneomi thốt lên: "Ngài đã trở lại."

"Ta đã bất tỉnh bao lâu rồi?"

"Khoảng một phần tư khắc² mùa đông."

"Ta hiểu rồi." Anh nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt sắc bén. Một bóng đen quen thuộc đang lượn lờ cách đó không xa.

"Nó đến kìa."

Bóng đen lại tấn công một lần nữa, nhưng lần này nó quá chậm.

Ở khoảng cách này, Jinya có thừa thời gian. Anh rút Yatonomori Kaneomi ra khỏi vỏ và tung một chiêu Phi Trảm trong cùng một chuyển động.

Bóng đen bị chém ngang eo trước khi nó kịp thu hẹp khoảng cách.

Jinya tiến thêm một bước, vung Yarai qua đầu rồi chém thẳng xuống để cắt bóng đen thành bốn mảnh.

Không một tiếng hét hấp hối, bóng đen tan biến.

Không có chút sức nặng nào trên lưỡi kiếm của Jinya. Cảm giác như anh vừa chém vào khói hoặc sương mù.

Bóng đen hẳn là một sinh vật hoàn toàn không có thực thể.

Jinya chỉnh lại thế đứng và cẩn thận kiểm tra xung quanh. Sau khi xác nhận không còn mối đe dọa nào, anh tra kiếm vào vỏ.

"Tuyệt vời. Nhưng cái bóng đó là gì vậy?"

Không khí của con hẻm đã thay đổi khi bóng đen biến mất. Gió thổi, lá cây xào xạc.

Một tia nắng, lọc qua những tán lá, giờ đây cũng có thể được nhìn thấy. Bầu không khí ảm đạm của con hẻm đã dịu đi phần nào.

"Ta nghi ngờ nó là một khối cảm xúc tiêu cực không thể trở thành yêu ma — quá yếu để có thể có da thịt, nhưng đủ mạnh để đánh lừa tâm trí."

Naotsugu và người phụ nữ giang hồ từng bị một sinh vật tương tự tấn công.

Nhưng bóng đen mà Jinya vừa tiêu diệt có chút khác biệt, có chút gì đó hơn thế.

Nó thiếu da thịt nhưng có thể phản chiếu những hối tiếc còn vương vấn như một tấm gương.

"Ta đã từng thấy thứ tương tự trước đây, nhưng thứ đó chỉ có thể thay đổi hình dạng. Nó không cố gắng chiếm hữu và giết người như thứ này."

Người giao cho Jinya công việc này nói rằng người bạn của anh ta, người đã tìm thấy Con Hẻm Đảo Ngược, đã chết.

Có thể nói chắc chắn rằng Jinya sẽ không bao giờ tỉnh lại nếu anh chọn nắm lấy tay Shirayuki trong giấc mơ của mình.

"Vậy đây là sự thật đằng sau Con Hẻm Đảo Ngược sao?"

"Không, ta nghi ngờ điều đó."

Bóng đen giết người bằng cách giam cầm họ với những hối tiếc còn vương vấn.

Xét về các hiện tượng siêu nhiên, nó khá bình thường. Người ta thậm chí có thể sống sót nếu sử dụng chiến thuật đúng đắn.

Khó có thể tưởng tượng nó có thể phát triển thành một tin đồn giết chết tất cả những ai biết về nó.

Bóng đen và Con Hẻm Đảo Ngược không liên quan đến nhau.

"Có lẽ Con Hẻm Đảo Ngược chưa bao giờ thực sự tồn tại."

"Thứ lỗi?"

Jinya có một giả thuyết, nhưng anh thiếu sự thật để củng cố nó. Cần phải thu thập một số thông tin.

"Có một vài điều chúng ta cần tìm hiểu. Cô sẵn sàng chứ, Kaneomi?"

"Tất nhiên rồi."

Anh cảm thấy có chút miễn cưỡng khi rời khỏi con hẻm. Ngay cả khi đó chỉ là một ảo ảnh, anh đã có thể gặp lại những gương mặt cũ — trải nghiệm đó không hề tồi tệ.

Tuy nhiên, đã đến lúc phải đi. Không nhìn lại, anh rời khỏi nơi đó.

Sáng hôm sau, Jinya lại đến phố Shijyou một lần nữa.

"Ồ, xin chào."

Điểm đến của anh là một ngôi đền nhỏ được bao quanh bởi cây cối, nơi anh tìm thấy Tasuke một mình.

Sau khi hỏi thăm xung quanh, anh biết được rằng ông lão đến đó mỗi sáng để cầu nguyện.

"Xin chào," Jinya đáp lại.

"Kadono-san, phải không?"

Tasuke khiến Jinya nhớ đến một ẩn sĩ lánh đời. Ông ta luôn toát ra một vẻ thờ ơ, xa cách.

"Đúng vậy. Tôi tin tên ngài là Tasuke-dono? Tôi không muốn làm phiền ngài, nhưng liệu tôi có thể hỏi ngài vài câu được không?"

"Ta cho là còn tùy. Câu hỏi về chuyện gì?"

"Về Con Hẻm Đảo Ngược."

Vẻ mặt của Tasuke cứng lại. Lần đầu gặp mặt, Jinya đã không làm phiền ông lão bằng những câu hỏi, nhưng theo mọi dấu hiệu, có vẻ như anh đã đoán đúng về việc ông lão biết sự thật đằng sau tin đồn.

Jinya nói: "Tôi đã tìm hiểu con hẻm và thậm chí đã tìm thấy một linh hồn có khả năng giết người, nhưng không có gì có vẻ liên quan đến những tin đồn mà mọi người nói. Tôi đã hy vọng ngài có thể biết điều gì đó về Con Hẻm Đảo Ngược giết chết tất cả những ai biết về nó."

"Điều gì khiến cậu nghĩ ta biết bất cứ điều gì?"

"Bởi vì tất cả những người khác mà tôi đã nói chuyện chỉ biết cái tên 'Con Hẻm Đảo Ngược' và không biết gì về nó có thể là gì. Ngài là người duy nhất đã nói rõ rằng nó không tồn tại. Chỉ có người biết Con Hẻm Đảo Ngược là gì mới có thể nói nó có tồn tại hay không."

Ngôi đền trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió hú. Jinya không có bằng chứng thực sự nào cho thấy Tasuke biết bất cứ điều gì.

Nếu ông lão chọn giả ngu, thì đó sẽ là dấu chấm hết.

Ông ta không có nghĩa vụ phải nói sự thật, đặc biệt là khi Jinya đang quá tọc mạch.

Dù vậy, Tasuke vẫn lên tiếng. "Một người ở tuổi cậu có lẽ sẽ không biết về nó, nhưng đã có một nạn đói lớn từ lâu rồi. Ta tin là vào khoảng thời đại Tenpo."

Sự thay đổi chủ đề đột ngột có vẻ kỳ lạ đối với Jinya, nhưng đôi mắt của ông lão rất chân thành.

Có vẻ như ông ta không cố gắng né tránh câu hỏi của Jinya.

"Nạn đói bắt đầu ở các tỉnh Mutsu và Dewa? Tôi biết về nó."

Tất nhiên Jinya quen thuộc với nạn đói — anh đã sống vào thời đó và đã cảm nhận được ảnh hưởng của nó một cách trực tiếp.

"Chà, lạ thật," Tasuke nói với vẻ ngạc nhiên. "Nhưng phải, hồi đó không có thức ăn và bệnh tật hoành hành. Ngay cả ở đây — ở Kyoto xa xôi — rất, rất nhiều người đã chết."

Ông nói về thảm kịch với một vẻ mệt mỏi. "Và khi nhiều người chết, chà... Ta nên nói thế nào nhỉ? Việc... xử lý người chết trở nên khó khăn. Lúc đầu, mọi người cẩn thận nhanh chóng làm các nghi lễ thích hợp cho họ. Nhưng khi số người chết tăng lên, các dịch vụ cho những người không có thân nhân bị hoãn lại và một vấn đề mới nảy sinh: Đặt xác ở đâu? Cuối cùng chúng bị ném vào một con hẻm hẻo lánh như một biện pháp tạm thời."

Mặc cho tính chất kinh hoàng của những lời nói, giọng của Tasuke vẫn đều đều, nhưng những nếp nhăn trên khuôn mặt ông lại hằn lên vẻ buồn bã, như thể ông không muốn nhớ lại ký ức đó.

"Xác chết chất chồng lên xác chết. Nhưng rồi, một ngày nọ, có người phát hiện ra những xác chết đã bị xé toạc. Chúng tôi nghĩ đó có thể là một con chó hoang, nhưng không ai nhìn thấy con nào. Từ đó trở đi, các xác chết liên tục bị xúc phạm..." Ông ta thở dài một cách tự giễu.

Một cách khó khăn, ông nói: "Chúng tôi đã phát hiện ra nguyên nhân không lâu sau đó. Một số người đã ăn các xác chết."

Ông ta trĩu vai xuống, đột nhiên trông già đi rất nhiều.

"...Yêu ma sao?" Jinya hỏi.

"Không. Người bình thường. Đối với một số người, cơn đói không chỉ làm hao mòn cơ thể mà còn cả tâm trí. Thậm chí có người còn ăn cả đứa con đã chết của mình."

Jinya hiểu cơn đói có thể đáng sợ đến mức nào. Anh đã thấy trẻ em bắt ruồi bên vệ đường và những người lớn đánh nhau vì những mẩu thức ăn thừa.

Đôi khi, cơn đói có thể đẩy con người đến những hành động không thể tưởng tượng được.

"Lúc đó ta cũng chỉ là một đứa trẻ đói khát. Chẳng có gì ta có thể làm để ngăn cản họ. Ta... không thể nào ngăn họ lại, không phải khi ta biết tại sao họ lại làm những gì họ đã làm," ông nói một cách tội lỗi.

"Theo thời gian, con hẻm được biết đến với cái tên Con Hẻm Đảo Ngược. Cái tên đó vô nghĩa; bất cứ cái tên nào đủ rùng rợn đều được. Mọi người thì thầm về câu chuyện của con hẻm khủng khiếp như thế nào và tất cả những ai nói về những gì họ thấy ở đó sẽ bị nguyền rủa. Và thế là mọi người tránh xa."

Con Hẻm Đảo Ngược ngay từ đầu đã là một tin đồn bịa đặt.

Tính chất đáng sợ của nó là để giữ mọi người tránh xa nó, và sự mơ hồ của nó khiến bất kỳ ai tò mò cũng khó tìm thấy con hẻm — tất cả để mọi người có thể ăn các xác chết ở đó mà không bị làm phiền.

Có lẽ đó là nơi mà từ "Đảo Ngược" trong tên của nó xuất phát.

Tin đồn này là sự đảo ngược của những gì một tin đồn nên có: Thay vì nói về một sự kinh hoàng xấu xí, nó được tạo ra để che giấu một sự kinh hoàng.

"Tôi hiểu rồi. Nhưng đó không phải là chuyện của hơn bốn mươi năm trước sao?" Jinya nói. "Tại sao tin đồn đó lại quay trở lại bây giờ?"

"Bởi vì mọi người đã chọn quên đi." Vẻ mặt của Tasuke chuyển từ mệt mỏi sang cay đắng.

"Bản chất của chúng ta là tìm kiếm sự bình yên. Ta không lên án người khác vì muốn thoát khỏi tội lỗi quá khứ của họ khi có cơ hội. Họ có lẽ hạnh phúc hơn khi đã quên đi những điều cấm kỵ mà họ đã vi phạm."

Những ký ức tội lỗi được thay thế bằng những hư cấu tiện lợi. Đó là lý do tại sao không ai mà Jinya nói chuyện đã cho anh biết sự thật đằng sau Con Hẻm Đảo Ngược — họ không phải là không biết, họ đã chọn quên.

"Nhưng có một số người không thể quên, nên chỉ có cái tên lan truyền. Thỉnh thoảng có người nhắc đến rằng họ biết Con Hẻm Đảo Ngược là gì, và điều đó sẽ bắt đầu một cuộc xôn xao lan truyền tin đồn đi xa hơn... Cuối cùng, tin đồn bằng cách nào đó đã trở thành sự thật."

Tasuke thở dài một cách thất bại. "Chúng ta sống trong một thế giới kỳ lạ. Những sai lầm của quá khứ có thể bị xóa bỏ, và những bịa đặt có thể trở thành sự thật. Đôi khi, ta thấy mình quên mất điều gì là thật và điều gì không."

Nghe tất cả những điều đó, Jinya cuối cùng cũng có một ý tưởng về cái bóng mà anh đã gặp.

Như anh đã nghĩ, đó là một khối cảm xúc tiêu cực, kết tụ từ mong muốn quên đi cả quá khứ khắc nghiệt và những hành vi sai trái của chính mình.

Có thể cũng có một chút tò mò chung về tin đồn trộn lẫn vào đó.

Không có một ý chí rõ ràng, nó bám vào con hẻm và tin đồn vô căn cứ xung quanh nó, vô tình tạo cho mình một thực thể.

Bóng đen gọi lại những ký ức hoài niệm về quá khứ.

Nó trở thành một tấm gương phơi bày những hối tiếc còn vương vấn mà người ta cố gắng che giấu, có khả năng giết chết những ai không thể vượt qua những hối tiếc đó.

Thông qua nó, tin đồn sai sự thật đã trở thành sự thật.

"Xin lỗi. Ta lại lan man rồi," Tasuke nói.

"Không hề. Cảm ơn ngài đã dành thời gian. Tôi tin rằng tôi đã tìm thấy câu trả lời của mình."

"Rất vui khi nghe điều đó. Ta sẽ đi bây giờ nếu đó là tất cả."

Ông lão bước đi với dáng vẻ nặng nề, lướt qua Jinya để tiến về phía cổng torii.

Người đàn ông thấp bé trông thật cô đơn từ phía sau đến nỗi Jinya không thể không gọi với theo.

"Tasuke-dono?"

"Vâng?"

"Ngài nói mọi người đã chọn quên về Con Hẻm Đảo Ngược. Tại sao ngài lại không? Ngài sẽ không tìm thấy sự bình yên bằng cách quên đi sao?"

"À, chuyện đó," ông lão nói với một tiếng cười gượng. "Ta chỉ không nghĩ đó là thứ nên bị lãng quên."

Giọng của ông lần đầu tiên trở nên quả quyết. "Dù bao nhiêu thời gian trôi qua, dù bao nhiêu thời đại mới đến và đi, có những điều không nên bị lãng quên hay vứt bỏ."

Jinya không thể nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông từ phía sau, cũng như anh không thể thấy cuộc đời mà ông đã sống cho đến nay.

Nhưng dáng đi của Tasuke mang một vẻ trang nghiêm.

"Ta sẽ nói sự thật về Con Hẻm Đảo Ngược cho tất cả những ai hỏi. Ngay cả bây giờ, ta vẫn còn nhớ cảm giác thịt người trôi qua cổ họng. Ghi nhớ là cách duy nhất ta có thể chuộc tội."

Chỉ để lại những lời đó, Tasuke rời khỏi ngôi đền. Ký ức về việc ăn thịt người khác sẽ ám ảnh ông mãi mãi, nhưng ông sẽ không cố gắng quên đi những gì mình đã làm.

Ông đã chọn ghi nhớ, và ông phải sống theo quyết định đó.

"Ở đâu đó giữa con người và yêu ma..." Jinya trầm ngâm.

Rất có thể, khoảnh khắc Tasuke ăn thịt người, một phần trong ông đã trở thành yêu ma và ông bị ràng buộc bởi lựa chọn chuộc tội của mình.

Jinya đã đánh bại cái bóng, nhưng vụ việc nói chung vẫn chưa được giải quyết.

Cái bóng không gì khác hơn là cảm xúc không có nơi nương tựa, và việc xóa bỏ nó hoàn toàn nằm ngoài khả năng của anh.

Ngay cả khi mọi người cố gắng che giấu quá khứ cay đắng của mình, câu chuyện về Con Hẻm Đảo Ngược sẽ vẫn tiếp tục được kể từ đây về sau.

Nhưng có lẽ đó là điều Tasuke muốn.

"Hửm?" Vài lúc sau, một khuôn mặt quen thuộc đến ngôi đền. "Heikichi?"

"Ồ, là anh à. Này, anh có thấy một ông lão quanh đây không? Tôi được cho biết ông ta đến đây mỗi ngày."

"Nếu cậu muốn nói đến Tasuke-dono, ông ấy vừa mới đi rồi."

"Hả?" Hoang mang, Heikichi nhìn Jinya với miệng há hốc.

Họ nói chuyện một lúc. Dường như Heikichi cũng đã điều tra về Con Hẻm Đảo Ngược.

Không có gì đáng chú ý xảy ra khi cậu đến chính con hẻm, nên cậu đã đến đây hy vọng có thể hỏi thêm vài câu.

"Vậy là anh cũng phát hiện ra Con Hẻm Đảo Ngược chỉ là một mớ vớ vẩn rồi, hả?" Heikichi hỏi.

"Không hẳn. Tin đồn một phần là sự thật."

"Hả? Thật sao?"

"Tạm thời mọi chuyện sẽ an toàn, nhưng khó có thể nói là đã giải quyết xong. Tốt hơn là từ nay về sau không ai nên đến gần đó."

Tin đồn không hoàn toàn là hư cấu, vì một mối đe dọa thực sự đã hình thành từ nó.

Tuy nhiên, Jinya không cần phải giải thích đến tận gốc rễ của tin đồn.

Đó sẽ không phải là một cuộc thảo luận dễ chịu, và anh cũng không muốn xâm phạm vào điều mà anh cảm thấy là bổn phận của Tasuke.

"Vậy sao?" Heikichi nhận xét. "Dù sao thì, công việc của tôi có vẻ sẽ còn kéo dài một thời gian nữa."

"Vu nữ Chữa lành có gây rắc rối gì cho cậu không?"

"Tôi chắc chắn sẽ không nói là không! Làm thế quái nào tôi có thể tìm một người mà cô ấy thậm chí không nhớ? Thật lòng, tôi bí rồi. Nhưng tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

Heikichi dường như đang gặp một số rắc rối, nhưng cậu không có dấu hiệu bỏ cuộc.

Điều đó khá đáng nể khi cậu, một người tự nhận là ghét yêu ma, lại đang giúp đỡ một con yêu ma.

Chắc hẳn cậu đã có cảm tình rất nhiều với Vu nữ Chữa lành trong vài ngày quen biết cô.

"Tôi ngạc nhiên khi thấy cậu giúp đỡ một con yêu ma."

"Anh có phải là người nên nói câu đó không?" Heikichi lườm một cái.

"Hừm. Cậu nói đúng." Jinya, tất nhiên, cũng là một con yêu ma.

Thật kỳ lạ khi anh lại cho rằng việc giúp đỡ một con yêu ma là lạ.

Heikichi thở dài, rồi nở một nụ cười mạnh mẽ. "Tôi đã qua cái thời đánh giá yêu ma chỉ vì họ là yêu ma rồi. Anh đã cho tôi thấy có ít nhất một vài con tốt ngoài kia."

Đứa trẻ đã lớn thành một người đàn ông tuyệt vời. Jinya cảm thấy có chút tự hào khi nghĩ rằng anh cũng có một phần trách nhiệm trong sự trưởng thành của Heikichi.

"Vậy sao?" Jinya nói. "Vậy sao cậu không đưa vu nữ đó đến quán ăn một lúc nào đó?"

Không một chút do dự, Heikichi đáp: "Gì? Không đời nào. Lỡ Nomari-san hiểu lầm thì sao?"

Jinya thở dài. Anh biết Heikichi thích Nomari, nhưng câu trả lời ngay lập tức khiến anh chán nản.

"Cứ mau nói với con gái tôi là cậu có hứng thú với nó đi."

"C-cái gì?! Không đời nào!"

"Vậy nói với nó thì quá đáng, nhưng làm cho cha nó thấy rõ mồn một thì không à? Cậu muốn làm gì thì làm. Tôi sẽ ra quán đây. Cậu thì sao?"

"Tôi đang trên đường đến chỗ Azumagiku." Có vẻ như cậu thực sự đã có cảm tình khá nhiều với vị vu nữ.

Hai người chào tạm biệt nhau, và Jinya đi ngang qua Heikichi. Một cơn gió mát thổi qua, làm lá cây xào xạc.

Jinya chuẩn bị đi qua cổng torii thì một ý nghĩ nảy ra.

Anh nhìn lại và nói: "À phải rồi. Đừng có mà nghĩ đến chuyện bắt cá hai tay với con gái tôi, nếu không tôi sẽ băm cậu ra thành cám đấy."

"Đ-đừng nói thế, dù chỉ là đùa!" Hình ảnh đó chạy qua đầu Heikichi, khiến cậu hét lên.

Cậu sẽ theo đúng nghĩa đen bị băm thành cám nếu Jinya chỉ cần đấm cậu một cú hết sức.

Jinya thực sự rời đi, khóe môi hơi nhếch lên.

"Anh ta điên rồi... Khoan, nhưng điều đó có nghĩa là anh ta chấp thuận cho mình đến với Nomari-san...? Không, không thể nào..." Giờ chỉ còn lại một mình, Heikichi lẩm bẩm với chính mình.

Với vụ Con Hẻm Đảo Ngược đã được giải quyết, cậu không có lý do gì để ở lại.

Cậu vỗ má để tập trung lại, rồi hướng ánh mắt về phía trước và quay trở lại với công việc của mình.

"Được rồi. Làm thôi!"

Vụ án Con Hẻm Đảo Ngược đã kết thúc, và Heikichi quay trở lại làm việc với vụ án của Vu nữ Chữa lành.

Nhưng, không hề hay biết đối với cậu và Jinya, hai vụ án này có sự tương đồng sâu sắc ở cốt lõi.

Nomari chào đón Jinya trở về Quỷ Soba với một nụ cười rạng rỡ.

"Có chuyện gì xảy ra lúc cha đi vắng không?" anh hỏi.

"Trời ạ, cha bảo bọc con quá rồi đấy. Cha nghĩ con bao nhiêu tuổi chứ?" cô hờn dỗi.

"Bản tính của cha mẹ là lo lắng mà." Anh vỗ đầu cô để dỗ dành, khiến cô cười toe toét vui vẻ.

Cô đã chuẩn bị quán ăn gần như sẵn sàng kinh doanh trong lúc anh đi vắng.

Cô thực sự không còn là một đứa trẻ nữa, giờ cô đã có thể tự mình giúp đỡ.

"Vài năm nữa thôi là con sẽ là người chăm sóc cho cha."

"Cha chắc chắn. Cha rất mong chờ điều đó." Anh biết lời nói của cô không chỉ là một câu đùa.

Cảm xúc của anh về vấn đề này khá phức tạp, nhưng anh vẫn vui vẻ chấp nhận lòng tốt của cô.

Khi đến giữa trưa, quán ăn đông nghịt khách hàng.

Mọi người ra vào cửa với tốc độ chóng mặt, khiến Jinya không có thời gian làm gì khác ngoài việc làm soba.

Đó là lý do tại sao Somegorou thường đến muộn hơn một chút, sau khi việc kinh doanh đã chậm lại.

"Của anh đây. Một phần kitsune soba."

"Mmm, cảm ơn cậu nhiều." Somegorou nhận bát mì với một nụ cười vui vẻ. Ông trò chuyện với Jinya giữa những lần húp mì.

"Vậy, Heikichi thế nào rồi?"

"Nó đã mạnh hơn rồi," Jinya nói. "Và nó cũng đang tự mình xử lý công việc khá tốt. Mặc dù công việc hiện tại của nó có hơi bận rộn."

"Tôi hiểu rồi." Somegorou không muốn tọc mạch và làm phiền đệ tử của mình về công việc riêng, nhưng ông không thể không có chút lo lắng.

Thực tế, đây không phải là lần đầu tiên ông gián tiếp hỏi thăm Heikichi qua Jinya.

"Hãy tin tưởng nó hơn một chút. Nó không còn là một đứa trẻ nữa... là điều tôi muốn nói, nhưng..."

"Nhưng cậu cũng chẳng ở vị trí để nói, phải không?"

Giống như sư phụ tự nhiên bảo bọc đệ tử của mình, cha mẹ tự nhiên bảo bọc con cái của họ.

Tuy nhiên, vai trò cuối cùng sẽ hoán đổi cho Jinya và Nomari.

"Tôi biết nó đã lớn, nhưng tôi vẫn không thể không lo lắng cho nó. Làm sư phụ đúng là khổ thật, tôi nói cho cậu biết. Nhưng tôi đoán cậu cũng hiểu cảm giác đó là như thế nào," Somegorou trêu chọc.

Jinya hơi liếc đi chỗ khác, có chút buồn bã vì những suy nghĩ của mình.

"Nhưng nói nghiêm túc, tôi chắc chắn Heikichi sẽ không cần tôi trông chừng trong một năm nữa hoặc lâu hơn."

Jinya cũng cảm thấy điều tương tự đối với Nomari. Cô cũng sẽ sớm không còn cần đến cha mình nữa.

Trở lại ngôi đền bỏ hoang, Heikichi nhìn Azumagiku đang lười biếng một cách hoài nghi.

"Giờ thì bỏ luôn cả việc diễn rồi, hả?"

"Cứ coi như đó là dấu hiệu cho thấy em tin tưởng anh đi."

Ấn tượng đầu tiên của cậu về cô giờ đã hoàn toàn tan thành mây khói, nhưng cậu phải thừa nhận rằng cô như thế này dễ gần hơn.

"Chúng ta đi thôi. Ờm, không phải là chúng ta biết tìm ở đâu."

Họ vẫn đang tìm kiếm một người mà cô không thể nhớ tên hay khuôn mặt.

Họ không có một chút tiến triển nào cả. Heikichi bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện đã vô vọng ngay từ đầu.

"Sẽ ổn thôi. Em chỉ cần gặp họ một lần, và em sẽ biết đó là họ. Rốt cuộc, gặp họ là lý do em được sinh ra."

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi cảm xúc biến mất khỏi khuôn mặt cô, mặc dù một vẻ dịu dàng nhanh chóng trở lại trong đôi mắt đỏ thẫm của cô.

Cô mỉm cười dịu dàng, nhưng cậu có thể cảm nhận một khoảng cách lớn giữa họ.

Hai người đi ra ngoài, hướng đến Mihashiya trước. Quán Quỷ Soba bên cạnh sẽ bận rộn vào giờ ăn trưa, nên Heikichi không phải lo lắng về việc đụng mặt ai.

"Có lẽ em đã mua hơi nhiều một chút." Azumagiku vui vẻ nhìn vào những chiếc bánh mì đậu đỏ Nomari mà cô đã mua.

Cô đã thay bộ đồ vu nữ của mình bằng một bộ kimono bình thường và buộc tóc lại thành một búi.

Đôi mắt đỏ của cô giờ cũng bình thường, dường như là nhờ một năng lực yêu ma thượng cấp cho phép cô trông giống hệt một người phụ nữ bình thường.

"Việc đầu tiên cô nghĩ đến là mua đồ ngọt, hả? Cô có thực sự đang tìm kiếm người mà cô đang tìm không vậy?"

Heikichi nhìn cô với vẻ bực bội. Tuy nhiên, không có gì cậu nói có thể phá hỏng nụ cười vui vẻ của cô.

Với một nắm chặt những món đồ ngọt của mình, cô nói: "Không sao đâu mà. Vài món đồ ngọt chưa từng giết ai cả. Em sẽ nghiêm túc tìm kiếm bắt đầu từ bây giờ."

Họ trao đổi những câu nói đùa khi đi ngang qua Quỷ Soba. Heikichi đi nhanh hơn một chút, không muốn họ bị phát hiện.

"Chúng ta đang tìm loại người nào vậy?" cậu hỏi.

"Em không nhớ. Mặc dù có một hình ảnh về một nơi hiện lên trong đầu."

Tâm trạng vui vẻ giữa họ tan biến khi ánh mắt cô trở nên vô hồn. Sự thay đổi đột ngột khiến cậu ngạc nhiên.

"Họ có lẽ là một người rất... Không, thôi bỏ đi. Quên đi." Cô mỉm cười, nhưng cô dường như sắp khóc hơn là bất cứ điều gì.

Không biết làm thế nào để an ủi cô, cậu chỉ nói một cách qua loa: "Ừ."

Sau cuộc trao đổi lúng túng, họ đi trong im lặng.

Có lẽ nếu cô đã bước vào Quỷ Soba vì một ý thích bất chợt ở đây, một tương lai khác đã có thể xảy ra.

Nhưng thay vào đó, không có cuộc gặp gỡ định mệnh nào diễn ra, và hai người rời khỏi phố Sanjyou.

"Mẹ ơi, rốt cuộc tất cả những chuyện này có ích gì?"

Trong một dinh thự đổ nát ở đâu đó, mẹ của Himawari cúi đầu và uể oải nhìn vào khoảng không trống rỗng.

"Azumagiku chỉ đang xoa dịu mọi người bằng cách xóa đi ký ức của họ. Con không thấy điều này có liên quan gì đến mục tiêu của mẹ."

Azumagiku rất khác với mẹ mình, người tìm cách mang lại sự hủy diệt cho tất cả.

Himawari không biết mẹ mình đã loại bỏ phần nào của bản thân để tạo ra Azumagiku.

Một giọng nói nhẹ nhàng xua tan sự im lặng của căn phòng. "Bên trong Azumagiku là hộp sọ mà ta đã đánh cắp. Đó là lý do tại sao ngoại hình và tính cách của nó lại giống con điếm đó đến vậy. Ta đã biết ngay từ đầu rằng nó sẽ hành động một cách vị tha như vậy khi không có ký ức."

"Ký ức của cô ấy đã biến mất sao?"

"Phải. Nó không nhớ mình là con gái ta, cũng không nhớ tại sao ta lại tạo ra nó. Nhưng nó sẽ nhớ lại khi nó tìm thấy người mà nó đang tìm kiếm, và khi đó nó cũng sẽ nhớ lại mục đích của mình."

Đôi mắt của Magatsume lấp lánh ác ý khi mụ nhìn chằm chằm vào khoảng không, nhưng cũng có sự tỏa sáng không thể nhầm lẫn của tình cảm ở đó.

"Ta chỉ muốn biết. Khi Azumagiku hoàn thành mục đích của mình, hắn sẽ chọn điều gì?"

Nhẹ nhàng, lời nói của mụ tan vào màn đêm.