Sword of the Demon Hunter: Kijin Gentosho

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6842

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19660

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 891

Quyển 8: The Taisho Arc - Cái Nôi Độc Hồ (7)

Kodoku no Kago, hay Cái Nôi Độc Hồ, vốn là một ma thần nhân tạo được tạo ra để bị xâm phạm và cho ra đời những yêu ma. Eizen gọi Ryuuna là một cái nôi thay vì một người mẹ đơn giản vì lão chẳng xem cô là gì khác ngoài một vật thể.

"Bệnh hoạn thật..." Somegorou cất lời.

"Đúng vậy," Jinya đáp. "Nhưng nếu có điểm gì may mắn, thì đó là mọi chuyện vẫn chưa đi xa đến thế. Kế hoạch lẽ ra đã hoàn tất vào hôm qua nếu chúng ta không can thiệp."

Kimiko và những vị khách khác đã được tập hợp lại nhằm mục đích hoàn thành Kodoku no Kago. Quá trình đó chính xác bao gồm những gì thì không rõ, nhưng có thể đoán đó là một việc chẳng mấy dễ chịu.

"Tôi không nghĩ Eizen định để các vị khách giết hại lẫn nhau như trong nghi lễ cổ độc. Những người được tập hợp ở đó có lẽ là để làm mồi cho Ryuuna ăn, để cô ta có thể tích trữ sinh mệnh của họ như cách Eizen vẫn làm. Lão đã định ép cô ta ăn thịt người, sau đó dùng thanh Yatonomori Kaneomi của lão để hoàn tất cô ta, biến cô ta thành một thứ nửa người nửa ma. Một con quái vật sinh ra yêu ma... một dạng ma thần."

Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Ryuuna. Không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, cô bé chỉ nghiêng đầu sang một bên.

Nếu một ma thần được định nghĩa là thứ mang lại sự hủy diệt cho thế giới loài người, thì từ đó quả thật đã mô tả chính xác về cô. Nhưng không giống như Magatsume, Ryuuna sẽ là một ma thần được tạo ra để bị đánh bại ngay từ đầu. Cô sẽ bị loài người xâm phạm, sinh ra yêu ma, nhận lấy lòng căm thù của nhân loại, và rồi bị Nagumo của Yêu kiếm chém giết.

Đó là lý do vì sao tên cô là Ryuuna. Cô được định sẵn là một vật chứa để mang sự sống, lòng căm thù và những yêu ma. Một hố phân của loài người.

Ngay cả sau tất cả những cuộc thảo luận này, Ryuuna vẫn không nói một lời, trông còn có vẻ khá buồn chán. Dường như không có gì ngăn cản cô giao tiếp; chỉ đơn giản là cô không có khuynh hướng nói chuyện. Một vẻ mặt thờ ơ cứ mãi dán trên khuôn mặt cô.

"Vậy ra đó là những gì con bé này đã trải qua, hử?" Somegorou nói. "Và cậu đã ra tay để ngăn chặn tất cả chuyện đó?"

"Một phần thôi. Tôi có cả thảy ba lý do. Tôi cũng muốn bảo vệ an toàn cho tiểu thư Kimiko vì cha cô ấy đã giao phó sự an nguy của cô ấy cho tôi, và ngoài ra, tôi muốn tự mình chiếm lấy thanh Yatonomori Kaneomi của Eizen."

Somegorou mỉm cười vui vẻ. "À, vậy là cậu làm điều đó vì một nghĩa vụ rất con người, hả? Tạ ơn trời. Rốt cuộc thì cậu cũng không phải là kẻ thù của nhân loại."

Vẫn có một số điều cảm thấy không ổn; Jinya có lẽ đã cố tình che giấu một vài sự thật trong lời giải thích của mình. Somegorou không đủ non nớt để tin tưởng anh vô điều kiện, nhưng ít nhất có vẻ rõ ràng rằng hai người họ sẽ không phải là kẻ thù.

"Nào, lúc nãy cậu nói Eizen dùng thanh Yatonomori Kaneomi của lão là có ý gì? Lão đoán nó có sức mạnh riêng của nó à?"

Jinya thoáng do dự trước khi trả lời. "Thanh Kaneomi của lão có Quỷ Hống, một dị năng phong ấn yêu ma bậc cao nhất, có thể phong ấn yêu ma chỉ bằng một vết xước."

Những vật phẩm có thể phong ấn yêu ma phổ biến một cách đáng ngạc nhiên. Chúng xuất hiện trong nhiều câu chuyện khác nhau, dù là chum hay gương, hộp hay kiếm. Nhưng có điều gì đó nham hiểm về thanh Yatonomori Kaneomi mà Jinya đã thấy đêm qua.

"Hử. Lão lại tưởng sức mạnh của nó có liên quan gì đó đến việc điều khiển chướng khí đen chứ."

"Theo một nghĩa nào đó thì đúng. Đó là dị năng của một trong những yêu ma mà nó đã phong ấn. Tôi không biết toàn cảnh, nhưng có vẻ như Eizen có thể sử dụng một phần sức mạnh của bất kỳ yêu ma nào bị phong ấn."

Dù đã sa sút khỏi vinh quang, nhà Nagumo vẫn là những bậc thầy về yêu kiếm và biết những cách tốt nhất để rút ra sức mạnh của chúng. Jinya có vẻ cảnh giác với thanh kiếm một cách khác thường.

"Kodoku no Kago sẽ được hoàn thành bằng cách để một yêu ma mạnh mẽ bị phong ấn trong thanh kiếm của Eizen chiếm lấy cơ thể của Ryuuna. Nếu mọi chuyện đến mức đó, cô bé sẽ trở thành Cái Nôi Độc Hồ theo đúng nghĩa đen và mang lại sự hủy diệt cho đất nước này như Tamamo-no-Mae đã làm."

"Cậu nghĩ lão có thứ gì đó điên rồ như vậy được phong ấn trong thanh kiếm đó à?"

"Tôi nghĩ vậy. Đó là lý do tại sao tôi cần phải lấy lại thanh kiếm đó từ tay lão... Dù hôm qua tôi đã thất bại."

Giọng của Jinya mang một âm sắc buồn bã và mệt mỏi.

Somegorou đang nhìn anh với vẻ bối rối thì đột nhiên Himawari xen vào.

"Chúng tôi cũng muốn ngăn chặn Nagumo Eizen. Đó là lý do tại sao tôi đang hợp tác với Chú."

Khuôn mặt trẻ trung của cô không hề có hơi ấm. Không còn nghi ngờ gì về bản chất thật của cô.

"Ồ? Vậy sao?" Somegorou nói. Lời bình luận đột ngột của cô có lẽ sẽ thu hút sự chú ý khỏi Jinya, nhưng ông không bận tâm. Ông cảm thấy mình có thể lắng nghe những gì cô nói.

"Dĩ nhiên, tôi không có hứng thú gì về mặt đạo đức trong việc ngăn chặn Eizen. Mục tiêu duy nhất của tôi là bảo vệ mẹ mình."

"Và ý cô là...?"

"Chính xác như những gì ngài nghe thấy. Ngài đã tự mình thấy Eizen đêm qua rồi, phải không? Dị năng tích trữ sinh mệnh của những kẻ lão ăn thịt là thứ lão có được trong quá trình tạo ra Kodoku no Kago. Nó chỉ là một sản phẩm phụ từ mục tiêu của lão, vậy mà nó đã mạnh mẽ đến thế. Chỉ cần nghĩ xem Kodoku no Kago có thể làm được gì nếu nó được hoàn thành. Nó thậm chí có thể gây ra mối đe dọa cho mẹ tôi. Hơn nữa, việc nhà Nagumo là những thợ săn ma quỷ đúng nghĩa sẽ khiến họ trở thành mối nguy hiểm cho chúng tôi."

"Bản thân lão không chắc sẽ gọi họ là đúng nghĩa đâu..."

"Tôi đồng ý rằng phương tiện của họ là xấu xa, nhưng có một logic nhất định trong hành động của họ. Họ thậm chí đã nhắm vào mẹ tôi rồi."

Somegorou không tin hoàn toàn mọi thứ ông nghe được. Himawari chắc chắn đang âm mưu điều gì đó, và điều đó có thể còn là một vấn đề lớn hơn cả nhà Nagumo. Trên thực tế, phớt lờ hành động của nhà Nagumo có thể là lý tưởng nếu điều đó đồng nghĩa với việc Magatsume có thể bị kìm hãm.

Somegorou liếc nhìn Jinya, người lắc đầu như thể nhìn thấu được suy nghĩ của Somegorou. Anh dường như hiểu những rủi ro liên quan và vẫn ưu tiên việc ngăn chặn nhà Nagumo.

"Được rồi. Vẫn còn nhiều điều tôi chưa hiểu rõ lắm, nhưng tôi nghĩ mình đã nắm được ý chính ở đây," Somegorou nói.

Cuối cùng, nhiệm vụ của họ rất đơn giản: Họ cần phải giết Eizen và bảo vệ Ryuuna. Eizen sẽ tìm đến họ chừng nào họ còn giữ cô gái, nhưng điều đó thực ra có thể làm cho mọi việc dễ dàng hơn.

"Này, cậu có muốn lão tìm cho một nơi ở tạm không? Lão già nhà Akase có quan hệ với Eizen, phải không?"

Somegorou càng nghe, càng thấy việc ở lại dinh thự Akase chẳng có lợi lộc gì. Jinya không phải là loại người để những người ngoài cuộc gặp nguy hiểm, vì vậy việc nghĩ rằng anh sẽ muốn trốn ở một nơi khác cùng Ryuuna là điều hợp lý.

"Tôi nghĩ nơi này sẽ ổn trong thời gian tới. Eizen không thể quá liều lĩnh."

"Tại sao vậy?"

"Diễn biến tồi tệ nhất đối với lão sẽ là Ryuuna chết."

Jinya nói điều đó như thể không có gì to tát. Jinya mới này có vẻ điềm tĩnh hơn so với kiếm sĩ diệt quỷ mà Somegorou còn nhớ.

"Ryuuna mười bốn tuổi, độ tuổi tối thiểu cần thiết để lão hoàn thành Kodoku no Kago."

Nếu cô bé chưa đến tuổi có kinh nguyệt, thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa nếu cô không thể sinh con. "Nói cách khác, lão cần phải đợi mười bốn năm để kế hoạch của mình thành công. Lão có thể tạo ra một vật chứa khác bây giờ khi chúng ta đã cướp Ryuuna đi, nhưng điều đó có nghĩa là phải đợi thêm mười bốn năm nữa—đó là lý do tại sao lão không thể quá hấp tấp. Có khả năng tôi có thể trở nên tuyệt vọng và đơn giản là giết Ryuuna."

Giả sử Eizen thành công trong việc đẩy Jinya đến cửa tử. Thất bại trong cả việc đánh cắp thanh Yatonomori Kaneomi và bảo vệ Ryuuna, Jinya có thể sẽ thực hiện một hành động tuyệt vọng cuối cùng trong những khoảnh khắc cuối đời.

"Ta có thể chết ở đây, nhưng ít nhất, ta sẽ không để ngươi hoàn thành Kodoku no Kago."

Ngay trước khi mạng sống của mình hoàn toàn bị dập tắt, Jinya có thể sử dụng chút ý chí cuối cùng để giết Ryuuna. Khi đó Eizen sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.

"Lão sẽ đợi cho đến khi có cơ hội đảm bảo cái chết của tôi sự an toàn của Ryuuna trong một lần. Cho đến lúc đó, tôi chắc chắn lão sẽ không hành động."

Một ý nghĩ đáng lo ngại lướt qua tâm trí Somegorou. Nếu những gì Jinya nói đều là sự thật, thì về cơ bản mọi vấn đề của họ có thể được giải quyết bằng cái chết của Ryuuna. Ông không nghĩ Jinya là một kẻ độc ác, nhưng Somegorou không nghi ngờ gì rằng Jinya sẽ giết cô nếu không còn lựa chọn nào khác. Jinya là người sẵn sàng làm tổn thương những thứ thân yêu với mình nếu anh phải làm vậy, như ông đã thấy khi anh giết Azumagiku để giúp Nomari.

"...Mm?" Ryuuna nghiêng đầu vì Somegorou đã vô tình nhìn chằm chằm vào cô. Lương tâm cắn rứt đã khiến vẻ mặt ông trở nên u ám.

"Không sao đâu." Cảm nhận được những lo lắng của ông, Himawari nở một nụ cười trưởng thành hơn nhiều so với vẻ ngoài của cô. "Nếu chúng ta giết cô ấy, Eizen sẽ mất lý do để truy đuổi chúng ta. Nếu lão chỉ tạo ra một Kodoku no Kago mới ở đâu đó, tất cả những việc này sẽ trở nên vô ích."

"...Đúng vậy."

Eizen có hai lựa chọn: tạo ra một vật chứa mới hoặc đoạt lại Ryuuna từ tay Jinya. Lựa chọn thứ hai sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, vì vậy lão gần như chắc chắn sẽ làm điều đó. Giết Ryuuna sẽ chỉ buộc Eizen phải ẩn náu và tạo ra một vật chứa mới. Lão sẽ mất mọi lý do để mạo hiểm chiến đấu với Jinya và những người khác. Ngoài ra, lão chắc chắn sẽ che giấu bản thân cẩn thận và đề phòng mọi cuộc tấn công tiềm tàng.

Jinya vốn đã không có khả năng giết Ryuuna, và bây giờ có lý do chính đáng để anh không làm vậy. Chừng nào mọi chuyện vẫn như cũ, Somegorou không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì cực đoan xảy ra.

"Ít nhất là trong thời điểm hiện tại, việc giữ mọi thứ trong hòa bình là vì lợi ích của cả hai bên," Himawari nói. "Tôi tin rằng nó sẽ giữ nguyên như vậy trong một thời gian, ít nhất là cho đến khi một bên có thể thực hiện một động thái quyết định."

Cơ thể Somegorou thả lỏng vì nhẹ nhõm.

"Đấy, anh thấy chưa," Jinya nói. "Cảm ơn vì đã giúp đỡ đêm qua, nhưng bây giờ chúng tôi sẽ ổn thôi. Anh không cần phải ở lại. Tôi vẫn còn một hoặc hai con át chủ bài."

Mặc dù không tự mãn, anh nghe có vẻ tự tin rằng mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

"Chà, nghe vậy cũng tốt. Về mặt kỹ thuật thì lão đã nghỉ hưu, nên lão muốn được thảnh thơi hơn. Nhưng lão không nghĩ cậu có thể giữ Ryuuna trong phòng của mình ở đây mãi được, cậu biết đấy?"

Dù hoàn cảnh của cô có bất thường, cô vẫn là một cô gái đến tuổi. Sống cùng người khác trong một căn phòng chật chội như thế này sẽ rất khó khăn cho cô. Jinya cũng không thể để mắt đến cô bé suốt ngày đêm vì anh còn có công việc của mình. Sẽ không phải là chuyện đùa nếu cô bị bắt cóc trong khi anh đang làm nhiệm vụ.

"Tôi đã lo liệu việc đó rồi. Tôi biết một người sẵn lòng giúp một tay." Jinya khẽ mỉm cười. "Gần đây tôi đã gặp một người quen cũ từ thời tôi còn sống ở một khu vực của Edo gọi là Fukagawa. Tôi sẽ nhờ họ trông chừng Ryuuna khi tôi không thể."

"À, một yêu ma à?"

Jinya gật đầu. Somegorou tất nhiên đã biết điều đó, nhưng cảm giác được nhắc nhở rằng Jinya già hơn nhiều so với vẻ ngoài của anh là một cảm giác kỳ lạ.

"Còn về phòng cho cô bé, tôi sẽ nhờ Michitomo-sama lo liệu."

"Đó là cha của Kimiko-chan, phải không? Lão đoán cậu không có kế hoạch rời khỏi nhà Akase sớm đâu nhỉ?"

"Trong thời gian này thì không. Đó là lời hứa tôi đã lập."

Vẻ mặt của Jinya dịu đi, nhưng Somegorou không hỏi thêm. Ông chỉ vui khi biết Jinya đã tìm thấy một chút hơi ấm trong cuộc sống của mình sau khi chia tay Nomari.

"Được rồi, một câu hỏi cuối cùng." Vẻ mặt thoải mái của Somegorou lại trở nên nghiêm túc. "Cậu vẫn chưa quên Magatsume, phải không?"

Cái nhìn dữ dội của Jinya là tất cả câu trả lời ông cần. "Làm như tôi có thể quên được."

"Hiểu rồi. Xin lỗi vì đã hỏi một điều như vậy."

Chỉ vài từ đó là đủ để hiểu. Lòng căm thù vẫn che mờ đôi mắt Jinya, và sự hợp tác của anh với Himawari không có nghĩa là một điều gì đã thay đổi ở đó.

Cuộc thảo luận kết thúc, căn phòng chìm vào im lặng.

"Chà, tôi nghĩ đến lúc lão phải đi rồi." Somegorou uể oải đứng dậy khỏi ghế. Ông vẫn còn mơ hồ về rất nhiều điều, chẳng hạn như tại sao tiểu thư Kimiko lại được đối xử đặc biệt và một số điểm tinh vi về thanh Yatonomori Kaneomi của Eizen, nhưng ông đã nghe đủ để hài lòng.

"Cảm ơn vì đã dành thời gian để ít nhiều giải thích cho lão. Lão sẽ ở Tokyo trong thời gian tới, vì vậy cứ gọi một tiếng nếu cậu cần giúp đỡ."

"Cảm ơn. Tôi sẽ làm vậy," Jinya đáp.

Dù vậy, Somegorou có cảm giác anh sẽ không đến nhờ giúp đỡ. Lần cuối cùng Jinya tìm đến sự giúp đỡ của một Somegorou là để chống lại Magatsume. Thật khó để nghĩ rằng anh sẽ làm như vậy một lần nữa sau những gì đã xảy ra. Somegorou hiểu Jinya đang kìm nén vì lợi ích của ông, nhưng nghĩ rằng mình có thể không giúp được khi thời điểm đến cũng có chút đau lòng.

"Vậy thì tạm biệt, Akitsu-san," Himawari nói.

"Ừ. Tạm biệt, con gái của Magatsume."

"Tôi có tên đàng hoàng, ngài biết đấy. Thật thô lỗ. Thành thật mà nói, Akitsu-san đời trước tốt bụng hơn nhiều."

Somegorou phá lên cười trước phản ứng trẻ con của Himawari.

Rồi ông nhìn Ryuuna và nhẹ nhàng nói, "Nếu có chuyện gì xảy ra, cứ thoải mái dựa vào lão già trông trẻ măng kia. Lão biết cách chăm sóc người khác. Lão có thể có vẻ mặt cau có, nhưng lão tốt bụng một cách đáng ngạc nhiên đấy."

Biết đâu chừng, Somegorou nghĩ thầm với một tiếng cười khúc khích. Có lẽ cuối cùng lão sẽ cưng chiều con bé này thậm tệ như cách lão đã cưng chiều con gái mình.

"...Mm. Jiiya, tốt bụng," Ryuuna nói với một nụ cười.

Somegorou sững người. Ông hoàn toàn không mong đợi một câu trả lời. Giọng nói của cô, lần đầu tiên ông nghe thấy, mềm mại và trong trẻo như tiếng chuông.

"Tôi đoán tiểu thư Kimiko đã ảnh hưởng đến con bé một chút," Jinya lẩm bẩm với vẻ mặt phiền muộn.

Somegorou phá lên cười.

Căn phòng trở nên yên tĩnh sau khi Somegorou rời đi, Jinya thở ra một hơi nhỏ.

Ryuuna ngồi im không một tiếng động như thường lệ. Chỉ nghe họ nói chuyện dường như đã làm cô bé mệt mỏi; cô bắt đầu gật gù và cuối cùng di chuyển để đổ sụp xuống giường. Cách cô nhắm mắt và dụi mặt vào gối khiến cô trông trẻ hơn nhiều so với tuổi của mình.

"Chú để mọi chuyện với Akitsu-san như vậy có ổn không?" Himawari từ từ quay lại nhìn từ Ryuuna sang Jinya. "Có vẻ như ông ấy sẽ giúp nếu chú hỏi, và tôi chắc chắn sự giúp đỡ của ông ấy sẽ hữu ích. Rốt cuộc thì ông ấy đủ tài giỏi để được biết đến như một thợ săn ma quỷ huyền thoại."

"Không sao đâu. Tôi không có ý định để ông ấy dính líu vào. Tôi chỉ giải thích mọi chuyện vì sẽ rất phiền phức nếu ông ấy tự mình xen vào."

Somegorou—hay nói đúng hơn là Utsugi Heikichi—đã sống một cuộc đời hạnh phúc của riêng mình. Jinya không thể can thiệp vào điều đó.

"Bên cạnh đó, tôi đã có cô giúp đỡ rồi."

"Hì hì. Chú quá khen rồi." Cô cười toe toét một cách vui vẻ. Mặc dù Jinya ghê tởm mẹ cô đến thế, anh lại không cảm thấy chút căm ghét nào tương tự dâng lên trong lòng đối với Himawari.

Hai người họ giữ nhiều bí mật với nhau, và cả hai đều hiểu mục tiêu của họ không hoàn toàn giống nhau. Dù vậy, anh không có ý định chấm dứt sự hợp tác của họ. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng họ chỉ làm việc cùng nhau vì lợi ích chung. Anh cười gượng.

"Đừng quên ta, hỡi 'chồng của ta'."

Thanh kiếm trên bàn lên tiếng. Thanh Yatonomori Kaneomi của Jinya có dị năng Thần Hồn, mang lại cho nó một ý chí và giọng nói riêng.

"Tất nhiên. Dù vậy, ta phải thừa nhận rằng ta hơi do dự khi sử dụng nàng."

"Xin đừng như vậy. Eizen-sama đã thay đổi... Mặc dù có lẽ ta cũng có một phần lỗi trong đó."

Chủ nhân cũ của Kaneomi là Nagumo Kazusa. Việc phải chống lại gia tộc Nagumo mà nàng từng phục vụ đã có phần mâu thuẫn đối với nàng.

"Nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm trách nhiệm của ta. Xin hãy tận dụng ta. Eizen-sama—không, Eizen—không còn là người đàn ông mà ông ta từng là. Thế giới này sẽ tốt hơn nếu không có ông ta, và ta nên là người tiễn ông ta đi."

Không có sự do dự trong giọng nói của nàng. Với tư cách là chủ nhân của nàng, chỉ có một câu trả lời Jinya có thể đưa ra.

"Kaneomi, nàng sẽ cho ta mượn sức mạnh chứ?"

"Ta chỉ là lưỡi kiếm của chàng. Nếu chàng muốn, ta sẽ trợ giúp chàng bất cứ lúc nào."

Kaneomi đã ở bên Jinya kể từ khi anh rời Kyoto vào thời Minh Trị. Sau nhiều thập kỷ ở bên nàng, anh không còn thấy lạ khi thỉnh thoảng nàng lại trêu chọc gọi anh là "chồng".

Với quyết định chống lại Eizen giờ đã được củng cố, không khí trong phòng trở nên thư giãn. Chỉ có Himawari, vì lý do nào đó, trông có vẻ bối rối.

"Thực ra, tôi có điều này phải chia sẻ về Eizen. Tôi đã gặp và nói chuyện với một trong những thuộc hạ của lão đêm qua, một yêu ma mặc trang phục hầu gái."

Jinya nhớ lại nữ hầu gái xảo quyệt từ đêm qua. Anh cảnh giác với sức chiến đấu của họ nhưng không có gì khác ngoài điều đó.

"Những yêu ma thuộc hạ của Eizen dường như làm việc với lão vì chúng cũng muốn một sự trở lại vinh quang tương tự cho bản thân. Tôi đã nghĩ thật lạ khi yêu ma lại làm việc cùng với một con người, nhưng hai chúng ta đang làm việc cùng nhau, nên có lẽ tôi không có quyền phán xét."

Giọng cô trở nên không chắc chắn khi cô tiếp tục. "Nhưng con yêu ma đặc biệt mà tôi đã gặp, Yonabari, cứ lởn vởn trong tâm trí tôi. Tôi sợ rằng chúng có thể là một mối đe dọa còn lớn hơn cả Eizen."

Cùng thời điểm đó, Toudou Yoshihiko đang bận rộn với công việc soát vé của mình.

Rạp Koyomiza vẫn đông đúc như mọi khi dù có quy mô nhỏ. Điện ảnh thực sự là vị vua trị vì của ngành giải trí, và Yoshihiko không khỏi cảm thấy có động lực khi được là một phần của tất cả.

"Chào mừng quý khách...! Ồ?"

Sau khi cho vài chục khách hàng đi qua, cậu thấy một gương mặt quen thuộc ở cuối hàng. Tuy nhiên, họ không phải là người quen; chỉ là người mà cậu đã va phải theo đúng nghĩa đen vài ngày trước đó.

"Chào cậu. Có vẻ chúng ta lại gặp nhau rồi." Người có vẻ ngoài lưỡng tính dường như cũng nhận ra cậu. Họ bước lên với một nụ cười sau khi tất cả khách hàng phía trước đã đi qua.

"Xin lỗi vì đã va vào cậu lần trước," Yoshihiko xin lỗi.

"Ồ, không sao đâu. Tôi không để tâm chút nào."

Cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu nghĩ đến những chuyện khác.

Họ mặc đồng phục học sinh nhưng lại đi xem điện ảnh trong giờ học. Có lẽ họ đang trốn học? Dĩ nhiên cậu không hỏi. Thật bất lịch sự khi tò mò vào chuyện của khách hàng.

"Vé của tôi đây."

"Ồ. Vâng ạ." Cậu bấm một góc vé và cho họ đi qua.

"Cảm ơn. Đây thực ra sẽ là lần đầu tiên tôi xem điện ảnh đấy."

"Thật sao ạ?"

"Ừ, tôi không có hứng thú lắm. Giờ vẫn vậy, thực ra. Tôi chỉ đến đây để xem xét tình hình thôi."

Xem một bộ phim ở rạp chiếu bóng rồi đi uống cà phê ở một quán cà phê là điều bắt buộc đối với những cặp tình nhân trẻ. Yoshihiko đoán họ đang kiểm tra địa điểm trước một buổi hẹn hò.

Họ mỉm cười và nói, "À, không phải cho một buổi hẹn hò hay gì đâu. Xin lỗi vì đã làm cậu thất vọng. Tôi đang xem xét địa điểm này vì lý do phạm tội. Sếp bảo đừng gây chuyện, nhưng như vậy thì còn gì vui nữa?"

"Hả?"

"Mm, tôi nên làm gì nhỉ? Hay là tôi nên bắt cóc cậu bé dễ thương trước mặt mình đây?"

Họ nhìn Yoshihiko một cách tán tỉnh. Không quen với sự trêu chọc như vậy, cậu đỏ mặt và cười ngượng ngùng.

Với một nụ cười tinh quái, họ nói, "Hẹn gặp lại sau nhé. Ồ, tôi không thể chờ được..."

Không thể theo kịp sự thay đổi giọng điệu nhanh chóng của họ, Yoshihiko lặng lẽ nhìn họ đi. Bước chân của họ nhẹ nhàng; dường như họ đang rất mong chờ bộ phim điện ảnh đầu tiên của mình. Thấy họ vui vẻ như vậy cũng làm Yoshihiko vui lây. Cậu không biết tên hay thậm chí là giới tính của người đó, nhưng cậu thấy họ là một kiểu người khá thú vị.