Sword of the Demon Hunter: Kijin Gentosho

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6843

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19662

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 892

Quyển 8: The Taisho Arc - Chương đệm: Cô Gái Tên Ryuuna

“Chọn đi. Chết ở đây, hoặc đi cùng ta.”

Ryuuna chết sững trước lựa chọn đột ngột được trao. Sống trong đau đớn vốn là điều bình thường, và cô từ lâu đã quen với cảm giác thân thể bị kẻ khác nhào nặn.

Những kẻ đến thăm trước nay chỉ biết áp đặt. Một người chìa tay ra với cô như thế này, là lần đầu tiên.

Nhưng với cô, điều đó chẳng có nghĩa lý gì. Sống, chết, hay bằng cách nào đó rời khỏi chốn tăm tối này, cô cũng chẳng bao giờ thực sự thoát được.

Cô được tạo ra để hoàn thành một mục đích, và điều đó sẽ không bao giờ đổi thay.

“Quyết định vậy nhé. Đi nào.”

Vậy mà, cô đã đưa ra lựa chọn tự lúc nào không hay.

Đến tận bây giờ, cô vẫn không hiểu tại sao mình lại nắm lấy tay ông.

Nhưng cô vẫn nhớ như in cảm giác thô ráp, chai sạn từ bàn tay ấy, và cái cách nó mang lại cảm giác đáng tin cậy đến nhường nào.

Đó là một ký ức cô sẽ không bao giờ quên, một ký ức đã ăn sâu vào cốt lõi con người cô, và sẽ còn tồn tại mãi về sau.

“Chào buổi sáng, Ryuuna.”

Sau khi thoát khỏi phòng giam, cô bắt đầu sống ở thế giới bên ngoài.

Cô dần biết người đàn ông chào mình mỗi sáng tên là Kadono Jinya.

Nhưng cô thấy mọi người gọi ông là Jiiya, nên cô cũng gọi như vậy.

Cô biết rất ít về ông, nhưng không hề ghét ông.

Ông là một con quỷ đội lốt người, điều đó khiến hai người họ trở nên giống nhau.

Jiiya đưa cô ra ngoài, và cô học hỏi về thế giới.

Cô từng được dạy những điều đơn giản bên trong phòng giam, nhưng đây là lần đầu tiên cô tự mình trải nghiệm mọi thứ.

Những người làm việc ở nơi cô sống coi cô như cháu gái của Jiiya, dù cô chẳng hiểu điều đó nghĩa là gì.

Cô được ăn ba bữa một ngày. Vì từ trước đến nay chỉ biết nuốt những gì bị nhét vào miệng, cô phải học lại cách dùng đũa từ những điều cơ bản nhất.

“Không phải thế, Ryuuna. Cầm thế này này.”

Jiiya đôi khi nghiêm khắc đến kỳ lạ. Ví như, ông luôn bắt cô phải chào hỏi mọi người và giữ lễ nghi đúng mực.

Những người khác thấy vậy và nói rằng ông đang chăm sóc cô rất chu đáo.

Cô không hiểu vì sao sự nghiêm khắc của ông lại được xem là sự chăm sóc đúng mực.

“Thi thoảng ta không khỏi cảm thấy cô đơn, dù biết rằng đây là chuyện phải thế.”

“Đúng vậy. Chú sẽ bị bắt nếu bị người ta nhìn thấy bế cô đi loanh quanh.”

Xung quanh Jiiya có nhiều kẻ kỳ lạ, như Thanh Kiếm Biết Nói và Con Quỷ Nhỏ, cả hai đều trông chừng Ryuuna trong lúc ông làm việc.

Thỉnh thoảng, một người quen cũ của ông sẽ đến trông cô, nhưng cô không thích họ.

Cái cách họ tỏ ra như thể thấu hiểu Jiiya lắm làm cô khó chịu.

“Cứ thong thả đi. Vẫn còn những con quỷ khác ẩn nấp quanh đây để canh chừng đấy.”

Ryuuna gật đầu với Con Quỷ Nhỏ. Cô không phải không nói được, chỉ là không thể giao tiếp tốt.

Nói, là để bày tỏ bản thân. Cô không thấy giá trị nào ở chính mình, và vì thế, cũng chẳng thấy ý nghĩa gì trong việc giao tiếp.

Định mệnh của cô vẫn là trở thành một vị ma thần sinh ra quái vật, kẻ sẽ nhấn chìm thế giới trong biển lửa.

Thoát khỏi phòng giam, cũng chẳng thay đổi được gì.

“Cháu không làm việc quá sức đấy chứ, Ryuuna?”

“Mm.”

Cô thường giúp Jiiya công việc của ông. Chẳng có gì quan trọng, cùng lắm là mang vác đồ đạc, nhưng những người khác vẫn luôn khen ngợi cô.

Jiiya trông luôn thanh thản mỗi khi chăm sóc những đóa hoa.

Lúc ấy, thỉnh thoảng ông lại xoa đầu cô như một thói quen.

Có lẽ trong mắt ông, chăm sóc hoa và chăm sóc một đứa trẻ cũng chẳng khác gì nhau.

“Tóc của Ryuuna-san đẹp quá.”

Tiểu thư rất thích mái tóc của Ryuuna và thường hay chơi đùa với chúng.

Ryuuna mặc kệ, vì cô đã quen bị đối xử như một món đồ chơi, và việc đó cũng không làm cô đau.

“À, chị biết rồi. Hay là chúng ta mặc thử bộ đồ đã mua cho em nhé? Đợi ở đây, chị đi lấy ngay.”

Chống cự là sai lầm. Hầu hết mọi chuyện sẽ ổn thỏa nếu cô chỉ im lặng chịu đựng, nên Ryuuna gật đầu.

Ít nhất thì làm vậy Tiểu thư sẽ vui lòng.

Mọi thứ thường diễn ra suôn sẻ khi Ryuuna bắt chước những gì Tiểu thư làm, thế nên cô thường ở bên cô ấy.

Nhưng ở cạnh Tiểu thư lại khiến lồng ngực cô thắt lại vì một lý do không thể cắt nghĩa, lại càng chẳng thể tỏ bày.

“Ồ, chào. Sao rồi, Ryuuna?”

Jiiya sẽ đưa cô đến thư phòng, nơi cô thỉnh thoảng bắt gặp Chủ nhân của Ngôi nhà.

Ryuuna nghĩ người đàn ông này có điểm gì đó giống với Lão già trong Phòng giam.

Ông ta là một sinh vật của những bí mật và dối trá, không giống như vợ mình.

“A ha ha. Bị lờ đi như vậy cũng hơi tổn thương đấy.”

“Con bé đâu có cố ý—nhất là khi trông ông đáng ngờ như thế.”

“Thế là có ý gì? Ông biết tôi là người trả lương cho ông đấy, phải không?”

Jiiya chú ý đến Chủ nhân của Ngôi nhà nhiều hơn là đến cô.

Nụ cười của Chủ nhân của Ngôi nhà chỉ là giả tạo, nhưng dù sao ông ta vẫn là người thân thiết với Jiiya.

“Ông đang đọc gì vậy?”

Phong Tư Hoa Truyền.”

“À, Zeami. ‘Hoa sở dĩ đẹp, là vì hoa sẽ tàn,’ phải không?”

“Đúng vậy. Một người quen từng dạy tôi về một khúc kịch Noh tên là ‘Song Shizuka’, nên tôi đã có hứng thú với Zeami một thời gian. Dù cá nhân tôi không nghĩ hoa đẹp chỉ vì chúng sẽ tàn.”

“Ồ? Vậy điều gì làm chúng đẹp?”

Hai người họ nói về một chủ đề vô vị. Thấy chán, Ryuuna kéo tay áo Jiiya.

“À, xin lỗi, chúng ta đi được rồi. Michitomo, phiền không nếu tôi mượn cuốn này?”

“Nhớ đặt lại chỗ cũ khi đọc xong đấy. Nhưng mà này, ông chăm trẻ con khéo thật đấy, hử?”

“Nhất là những đứa phiền phức, như ông biết rõ rồi đấy.”

Jiiya mỉm cười. Nụ cười của ông nhỏ và thoáng qua, nhưng đáng ngạc nhiên là ông lại cười khá thường xuyên.

“Làm sao tôi quên được? Nhưng nếu ông hỏi tôi, Shino mới là đứa thực sự gây rối giữa hai chúng tôi.”

“Thật khó tin con bé tinh nghịch đó có thể lớn lên điềm tĩnh đến vậy. Trở thành một người mẹ quả thực thay đổi con người ta.”

Vẻ mặt Jiiya lúc đó bỗng trở nên dịu dàng đến lạ.

Tối muộn, cô cùng Jiiya trở về phòng, nơi có một bông hoa ông đã tặng cô.

Ông đã nói cho cô tên của nó và ý nghĩa nó tượng trưng, nhưng cô đã quên gần hết.

Hoa cỏ, xem ra không phải là thứ dành cho cô.

“Chúc ngủ ngon, Ryuuna.”

“…Mm.”

Và thế là, một ngày nữa lại kết thúc.

Cuộc sống mới khiến cô hoang mang, nó khác xa những ngày tháng trong phòng giam.

Không có đau khổ, nhưng cũng chẳng có niềm vui.

Có lẽ vì cô chưa bao giờ thực sự tin rằng tất cả những điều này là thật.

Một phần trong cô vẫn luôn tin rằng, chỉ cần kéo chăn, chìm vào giấc ngủ, là khi tỉnh dậy, cô sẽ lại thấy mình trong căn phòng giam đó.

Điều đầu tiên cô học được khi rời khỏi thế giới tăm tối của mình là nỗi sợ—nỗi sợ rằng tất cả những điều này sẽ đột ngột tan thành mây khói.

Sự tĩnh lặng của màn đêm như muốn xé toạc màng nhĩ. Cô nhắm nghiền mắt lại, như thể làm vậy là có thể xua đi hết thảy dòng suy tư.

Chắc chắn rồi, ngay cả căn phòng này, cũng chỉ là một phần của chiếc lồng tăm tối đó mà thôi.