“Thần tuân mệnh. Thần sẽ đảm nhận nhiệm vụ diệt quỷ.”
Lũ quỷ đang ẩn mình trong một hang động giữa khu rừng phía bắc, đúng như lời con quỷ cơ bắp đã tiết lộ. Báo cáo được đưa tới lúc rạng đông, thế nên Jinta được triệu đến đền thờ ngay khi trời vừa hửng sáng.
Byakuya không để lộ chút cảm xúc nào khi giao phó nhiệm vụ. Jinta siết chặt đôi tay, lòng thầm hiểu nàng đang phải gắng gượng ra sao để tròn vai một Itsukihime. Cậu tự thề sẽ đáp lại sự kiên định ấy bằng cách hoàn thành trọng trách của một hộ vệ, tiêu diệt cả hai con quỷ.
Nàng nói: “Có khả năng con quỷ cái sẽ tấn công làng Kadono một mình. Nếu chuyện đó xảy ra, Kiyomasa sẽ đối phó với nó, vậy nên ngươi không cần lo lắng cho làng. Hãy tập trung vào nhiệm vụ của mình.”
“Thần đã rõ.” Jinta chống một tay xuống đất, kính cẩn cúi đầu. Cậu đứng dậy, định rời đi.
Ngồi cạnh tấm mành tre là Kiyomasa, người đàn ông sắp thành hôn với Byakuya. Jinta vốn chẳng ưa gì gã, và nói thật lòng, cậu ghen tị với hắn vì cuộc hôn nhân này, nhưng cậu đã chọn con đường cho riêng mình. Cậu khẽ thở ra, rồi hít đầy lồng ngực bầu không khí tĩnh tại của ngôi đền. Cách này quả có hiệu quả—lòng cậu giờ đây tĩnh lặng hơn cậu tưởng. Chẳng có gì thay đổi cả; đây cũng chỉ là một nhiệm vụ diệt quỷ thông thường, và Kiyomasa sẽ bảo vệ Itsukihime trong lúc cậu đi vắng, như hắn vẫn luôn làm.
Không cần phải căng thẳng như vậy, cậu tự nhủ.
Cậu ép mình thư giãn, và cất tiếng một cách tự nhiên, không hề ẩn ý: “Kiyomasa, hãy chăm sóc cho công nương.”
“…Đừng lo, ta biết rồi.”
Jinta đã đoán trước một câu mỉa mai quen thuộc từ Kiyomasa, nhưng thay vào đó lại là một lời thì thầm trầm lắng. Ngạc nhiên, cậu nhìn Kiyomasa, nhưng hắn đã vội né tránh ánh mắt, răng nghiến chặt. Jinta không hiểu chuyện gì đã xảy ra với gã này.
“Thần cầu chúc cho trận chiến của người gặp nhiều may mắn,” giọng nói lạnh lùng của Byakuya vang lên.
Dù tò mò về hành vi của Kiyomasa, nhưng đây không phải lúc để tìm hiểu. Jinta gạt bỏ ý nghĩ vướng bận ra khỏi đầu và rời khỏi đền thờ.
“Này, đợi đã!”
Khi cậu chuẩn bị bước qua cổng torii, một bàn tay từ phía sau đã siết lấy vai cậu. Jinta quay lại, bắt gặp ánh mắt tóe lửa của Kiyomasa.
“Tại sao ngươi không nói gì?” hắn hỏi.
“Về chuyện gì?”
“Ngươi biết rõ mà!” hắn gầm lên, nghiến răng ken két. Jinta đã bị Kiyomasa gây sự vô số lần, nhưng chưa bao giờ như thế này. “Ngươi không nghe chuyện về ta và Byakuya sao?”
“…Ồ, chuyện đó. Phải, chính công nương đã nói với ta,” Jinta bình thản đáp.
Thái độ của cậu dường như chọc tức Kiyomasa, ánh mắt hắn càng trở nên sắc lẹm. “Vậy tại sao ngươi không nói một lời nào? Chẳng phải ngươi yêu nàng ta sao?!”
Jinta nhớ lại Suzune cũng đã hỏi cậu điều tương tự. Có lẽ cách cậu và Byakuya suy nghĩ thực sự khác biệt so với những người khác. Một nụ cười khô khốc suýt hiện trên môi, nhưng cậu đã nén lại và nói: “Công nương đã đưa ra lựa chọn của mình, và ta chấp nhận nó.”
“Ngươi thực sự ổn với chuyện này? Ngươi đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?”
“Ta không nghĩ gì khác ngoài sự bình yên cho công nương và làng Kadono.” Jinta không hiểu Kiyomasa muốn gì. Chuyện này thật phiền phức. Vì vậy, cậu quyết định đổ thêm dầu vào lửa. “Ta sẽ không phản đối cuộc hôn nhân của các người. Như vậy chưa đủ sao? Ngươi còn có vấn đề gì nữa?”
Đôi mắt vẩn đục vì giận dữ, Kiyomasa túm lấy cổ áo Jinta. “Ta sẽ thực sự cưới Byakuya! Ngươi chấp nhận chuyện đó thật sao?”
“Ta đã nói rồi mà.”
“Ngươi…!” Tức điên vì Jinta không hề tranh cãi, Kiyomasa giơ nắm đấm lên. Nhưng rồi hắn lại không vung ra. Thay vào đó, cả người hắn run lên, như thể đang cố gắng đến cực hạn để kìm nén cảm xúc chực trào.
“Buông ta ra.”
Cuối cùng, Kiyomasa vẫn không hành động. Thấy Jinta không hề nao núng, hắn buông tay, cúi gằm mặt và cay đắng nghiến răng. Hắn lẩm bẩm: “Ngươi đúng là có vấn đề…”
Jinta tỏ ra thờ ơ khi người mình yêu kết hôn với kẻ khác, chọn những giá trị vô nghĩa thay vì tình yêu. Từ góc nhìn của người ngoài, chắc chắn cậu có vấn đề. Nhưng cậu không thể từ bỏ lối sống của mình lúc này. Cậu không dám làm vấy bẩn sự kiên định tuyệt đẹp của Byakuya, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với cái chết.
Tất nhiên, Jinta biết rõ mình đang ngốc nghếch đến mức nào, nên chỉ cười yếu ớt. “Phải. Ta cũng nghĩ vậy.”
Bị dội một gáo nước lạnh, Kiyomasa chẳng buồn đáp lời. Jinta lờ hắn đi, sửa lại trang phục rồi bước qua cổng torii.
“Jinta, mừng anh về nhà!”
Trước khi lên đường, Jinta trở về nhà để chuẩn bị một lát. Không phải cậu sắp ra chiến trường, nhưng cậu vẫn cần sửa soạn cho trận chiến sắp tới.
“Chào em, Suzune. Có chuyện gì xảy ra lúc anh đi vắng không?”
“Không ạ.”
“Vậy sao. Thế thì tốt.”
Suzune chào đón cậu bằng một nụ cười rạng rỡ như mọi khi. Sự ngây thơ ngọt ngào của cô bé phần nào xoa dịu trái tim đang nhức nhối của cậu. Đã bình tĩnh hơn, cậu bắt đầu trang bị.
“Hôm nay anh xong việc rồi ạ?”
“Chưa, anh được giao nhiệm vụ diệt quỷ. Anh sẽ lên đường sau khi chuẩn bị xong.”
“Cái gì…? Lại nữa ạ?”
Cậu kiểm tra lại toàn bộ trang bị: kiếm, vỏ kiếm, quần áo và dép. Tất cả đều ổn. Cuối cùng, cậu buộc thanh kiếm vào hông, rồi cứng nhắc nói với cô em gái đang hờn dỗi.
“Xin lỗi em. Em sẽ lại ở nhà một mình một thời gian.”
“Em không sao, nhưng mà…” Giọng cô bé nhỏ dần. Chiến đấu với những kẻ phi nhân luôn đầy rẫy hiểm nguy. Cô bé có thể chịu đựng việc ở nhà một mình, nhưng viễn cảnh Jinta bị thương làm cô bé sợ hãi. Sự bất mãn và lo lắng quyện vào nhau khi cô bé nhìn cậu với một biểu cảm khó tả.
“Anh sẽ về sớm thôi. Đừng lo,” cậu nói.
Cô bé bĩu môi. “Anh lúc nào cũng nói vậy rồi đi mấy ngày liền…”
Bị nói trúng tim đen thật đau. Cậu hiểu những lời càu nhàu của em gái xuất phát từ sự lo lắng, và cậu trân trọng điều đó. Nhưng cậu không thể trốn tránh nhiệm vụ của mình dù cô bé có đáng yêu đến đâu, nên chỉ nói một câu “xin lỗi” ngắn gọn, rồi đi ra cửa.
“Trông nhà cẩn thận nhé,” cậu nói thêm.
“…Anh đi bảo trọng.” Cô bé có lẽ còn nhiều điều muốn phàn nàn nhưng đã nén lại để cậu có thể rời đi mà không vướng bận. Cô bé nở một nụ cười gượng gạo, dù cậu có thể nhìn thấu nó.
Cậu nói: “Đừng lo cho anh. Anh sẽ ổn thôi.”
“Em sẽ lo chứ… Em có quyền mà.” Giọng nói run rẩy của cô bé như cứa vào tim cậu.
Nghĩ lại, cậu đã để cô bé ở nhà một mình như thế này không biết bao nhiêu lần, viện cớ mình là hộ vệ vu nữ hay có nhiệm vụ diệt quỷ. Với dòng máu quỷ trong người, Suzune chưa bao giờ thực sự hòa nhập với người khác, nên cô bé luôn cô độc. Chắc hẳn cô bé đã cô đơn đến không chịu nổi. Nhưng chưa một lần cô bé yêu cầu Jinta ở lại. Dĩ nhiên, cậu không ngốc đến mức không hiểu tại sao.
“Anh sẽ ổn thôi,” cậu nói. Trước khi kịp nhận ra, cậu đã quỳ một gối xuống, ngang tầm mắt cô bé, và dịu dàng xoa đầu em gái.
“J-Jinta?” Ngượng ngùng, cô bé đỏ mặt và cựa quậy.
Jinta biết mình là một người anh tồi tệ, rằng lời trấn an này chẳng thể nào chuộc lại những gì cậu đã làm, nhưng cậu hy vọng ít nhất có thể cho em gái một chút bình yên. Cậu nói: “Đừng lo. Anh thề sẽ trở về.”
“…Thật không ạ?”
“Thật. Em có thể tin ở anh trai mình,” cậu quả quyết. Cậu cảm thấy cô bé hơi căng người. Nghĩ rằng việc xoa đầu đang trở nên hơi ngượng ngùng cho cả hai, cậu dừng lại và đứng dậy.
Từ từ, Suzune ngước nhìn cậu và nói: “Được ạ. Em sẽ đợi anh, vì em là em gái của anh. Em sẽ luôn ở đây chờ anh về nhà.”
Một nụ cười dịu dàng, ấm áp nở trên gương mặt trẻ thơ của cô bé. Nhưng Jinta ngỡ như thấy một thoáng trưởng thành lướt qua nét mặt ấy.
“Suzune?” Cảm giác như cô bé đang dần tuột khỏi tay mình, cậu gọi tên em.
“Vâng ạ?” cô bé bối rối đáp lại.
Cô bé vẫn như mọi khi. Có lẽ đó chỉ là trí tưởng tượng của cậu. “Không, không có gì. Anh đi đây.”
“Vâng ạ. Anh đi bảo trọng!”
Cậu lên đường đến Rừng Irazu. Suzune vẫy tay chào tạm biệt một cách hăng hái như thường lệ, nhưng cảm giác bất an mơ hồ trong lòng cậu không hề tan biến. Một sự khó chịu bí ẩn, không thể định hình cứ như một cái xương cá mắc trong cổ họng.
Những tán lá chồng lên nhau tạo thành một mái vòm, và mùi cây cỏ đậm đặc, ngột ngạt bao trùm không gian. Rừng Irazu tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, sự yên bình tĩnh tại của nó không bị những tia nắng dịu dàng đầu hè xuyên thủng. Thỉnh thoảng, tiếng chim hót líu lo vang lên, và những chiếc lá xào xạc như thể đang hát đáp lời. Sự tĩnh lặng tuyệt đối tương phản rõ rệt với những âm thanh hiếm hoi này. Trong bóng tối, mặt đất vẫn ẩm ướt, khiến việc đi lại trở nên nặng nhọc.
Đó chưa bao giờ là rào cản đối với Jinta, người tiếp tục lặng lẽ đi trên con đường mòn nhỏ. Mặt trời sắp lên đến đỉnh. Cậu muốn kết thúc trận chiến với lũ quỷ khi trời còn sáng.
Nỗi lo lắng bám riết lấy cậu. Lần này, cậu sẽ phải đối mặt với hai con quỷ cùng lúc, và vì chúng đã cố tình cho cậu biết vị trí, rất có thể cậu đang bước vào một trận chiến hai chọi một đầy bất lợi. Hoặc một con quỷ sẽ cầm chân cậu trong khi con kia tấn công Kadono. Cả hai kịch bản đều có khả năng xảy ra.
Nếu là trường hợp sau, kẻ cầm chân cậu chắc chắn sẽ là con quỷ cơ bắp to lớn. Mặc dù sinh vật đó rất mạnh, Jinta tự tin rằng cậu có thể xử lý nhanh gọn nó trong một trận tay đôi. Con quỷ cái có vẻ không thiện chiến, nên Kiyomasa và những người đàn ông trong làng có thể đối phó với nó bằng số đông áp đảo.
Tuy nhiên, vấn đề sẽ nằm ở kịch bản đầu tiên, cuộc đối đầu hai chọi một. Jinta không biết liệu mình có thua ngay cả khi bị áp đảo hay không, nhưng cậu cũng không đủ tự tin rằng mình sẽ chiến thắng.
“Vậy thì sẽ là cái nào đây?” Jinta lẩm bẩm nửa vời. Rốt cuộc, việc phân tích quá nhiều cũng chẳng có ích gì. Lo lắng sẽ không thay đổi được gì. Dù thế nào đi nữa, mục tiêu của cậu vẫn không thay đổi: tiêu diệt hết lũ quỷ. Như người ta thường nói, lo lắng không cần thiết chỉ sinh ra bất an không cần thiết. Thời gian lo lắng thà dùng để tập trung vào trận chiến sắp tới còn hơn. Jinta băng qua những bụi cây rậm rạp trong khi tiếp tục mài giũa các giác quan.
Cuối cùng, hang động đã hẹn cũng hiện ra trước mắt. Cậu không thấy bất cứ thứ gì giống như một cái bẫy, nhưng vẫn bước vào một cách thận trọng. Khi đôi chân cậu bước trên bề mặt gồ ghề đầy đá, cậu cẩn thận nhìn sâu vào bóng tối.
Một ánh sáng yếu ớt le lói. Cậu tiến về phía đó, đi sâu hơn vào hang, nơi mở ra một không gian rộng lớn. Ánh sáng đến từ vô số ngọn đuốc, có lẽ do lũ quỷ dựng lên, chiếu sáng lờ mờ cả khu vực. Một mùi cháy khét kỳ lạ, tựa như trứng thối, xộc vào mũi Jinta. Cậu không biết mùi đó là từ lưu huỳnh của những ngọn đuốc hay từ nạn nhân cuối cùng của lũ quỷ.
“Vậy là ngươi đã đến, con người.” Đứng bên trong chỉ có một con quỷ.
“…Chỉ có ngươi thôi sao?”
“Kẻ còn lại đã đến Kadono rồi.”
“Ta hiểu rồi,” Jinta trầm ngâm khi đặt tay trái lên vỏ kiếm. Cậu đẩy nhẹ lưỡi kiếm ra khỏi miệng vỏ, ánh mắt sắc lẹm, sẵn sàng cho con quỷ hành động. Cậu vẫn cảnh giác ngay cả khi nói chuyện. Cậu không thể đối mặt với đối thủ này trong khi bị phân tâm.
“Ngươi có vẻ không ngạc nhiên lắm.”
“Tất cả đều nằm trong dự tính. Đừng đánh giá thấp người dân Kadono. Họ không yếu đến mức thua một con quỷ như nó đâu.”
Jinta từ từ rút kiếm và vào thế với thanh kiếm đặt ngang bên phải. Đáp lại, con quỷ siết chặt nắm đấm, rồi vào thế với cánh tay phải đưa thẳng về phía trước.
“Thật đáng sợ. Vậy thì ta nên quay lại hỗ trợ nó càng sớm càng tốt.”
“Đừng đánh giá thấp ta. Ngươi sẽ thấy mạng sống của ta không dễ dàng bị tước đoạt đến vậy đâu.”
Cuộc nói chuyện phiếm kết thúc ở đó. Cả hai cùng lao vào nhau, như thể đã được sắp đặt trước, báo hiệu sự khởi đầu của trận tử chiến.
Jinta hạ thấp thế tấn, hạ trọng tâm để tạo sự ổn định như một cái cây bám rễ chắc chắn. Cậu dồn lực qua đôi chân, sâu xuống đất, chuyển động lượng từ đầu gối đến hông khi xoay thân mình. Lực đó được khuếch đại dọc theo hông, lên vai, và cuối cùng bộc phát qua cánh tay, đạt đến đỉnh điểm trong một nhát chém chéo xuống đầy tinh xảo. Lưỡi kiếm tachi dài của Kadono, kết hợp với kỹ năng kiếm thuật được rèn giũa qua chiến trận của Jinta, dễ dàng xé toạc da thịt của con quỷ—nhưng con quỷ không hề nao núng.
Nó phản công ngay lập tức.
Một nắm đấm bay, không, khoét vào không khí. Từ thế tấn hiện tại, Jinta không thể lùi lại để né. Thay vào đó, cậu đá chân phải về phía trước và lách vào bên trong cú đấm của con quỷ, vai trái đi trước, giữ lưỡi kiếm ở vị trí thấp. Nắm đấm của con quỷ lướt qua má Jinta. Lực gió do nó tạo ra làm rách da cậu, nhưng cậu không hề đứng sững lại. Cậu dùng vai trái húc vào ngực con quỷ, dồn toàn bộ trọng lượng vào huyệt thái dương của nó.
“Grừ!” Con quỷ rên lên đau đớn, lảo đảo lùi lại vài bước nhỏ.
Nhưng thế là đủ để tạo ra một sơ hở.
Jinta đã dồn hết sức húc xuống, nhưng đó là một phép màu khi cơ thể cứng như thép của con quỷ bị ảnh hưởng, xét đến sự chênh lệch về thể hình. Tuy nhiên, canh bạc đã thành công, và Jinta sẽ không để sơ hở này vuột mất. Cậu nâng kiếm qua đầu và bước chân phải tới khi vung kiếm thẳng đứng xuống với một tiếng hét dữ dội—giống như một người thợ rèn vung búa.
Cậu cảm nhận lưỡi kiếm xé toạc da thịt, rồi nghiền nát cả xương. Mục tiêu của cậu là cánh tay trái đang duỗi ra của con quỷ. Nó rơi xuống và lăn lóc trên mặt đất. Khi thấy cánh tay đã lìa khỏi, Jinta xoay kiếm và chém vào cổ con quỷ—nhưng con quỷ không hề lơ là đến vậy. Nó vung nắm đấm còn lại vào Jinta từ trên cao, mặc dù cú vung khá chậm, có lẽ do đau đớn vì mất một cánh tay.
Jinta từ bỏ đòn tấn công và lùi lại, một lần nữa tạo ra khoảng cách. Cậu vẩy máu khỏi kiếm và lấy lại hơi thở. Sau hơn mười chiêu, cậu không hề hấn gì, ngoại trừ vết xước nhẹ trên má. Ngược lại, con quỷ có một số vết cắt. Mặc dù vết thương chưa gây chết người, Jinta thậm chí đã chặt đứt được một cánh tay. Có thể nói mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp.
“Không ngờ, không một đòn nào của ta chạm được ngươi. Ngươi thực sự khác xa con người.”
“Ngươi cũng vậy thôi.” Jinta vào thế một lần nữa, bình tĩnh nhưng với sự tập trung không lay chuyển.
Mặc dù mọi thứ đang thuận lợi, con quỷ vẫn nắm giữ lợi thế thực sự. Jinta vẫn bình an vô sự, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác. Cậu đơn giản là không thể để một đòn tấn công nào trúng mình. Một đòn trực diện sẽ đồng nghĩa với cái chết ngay lập tức; một cú sượt nhẹ sẽ khiến cậu bị thương nặng. Chỉ có chiến thắng hoàn hảo hoặc là cái chết. Không có lựa chọn nào ở giữa.
Ngược lại, con quỷ rất cứng cáp. Những vết thương của nó cho đến nay vẫn chưa gây nguy hiểm đến tính mạng. Để đánh bại nó, Jinta cần phải lấy được cổ hoặc tim của nó, hoặc bằng cách nào đó nghiền nát đầu nó. Con quỷ cũng biết điều đó, do đó nó tiếp tục tấn công dồn dập. Chiến thắng đối với Jinta sẽ là một màn đi trên dây, mọi dây thần kinh căng đến giới hạn.
Jinta thở ra mạnh mẽ. Một cuộc trao đổi kiếm và quyền nữa bắt đầu.
Cậu bắt đầu bằng một nhát chém chéo. Nó chém vào không khí, nhưng cậu tiếp nối bằng một nhát chém ngược lên nhắm vào cổ con quỷ. Con quỷ không né được hoàn toàn nhưng kiên cường chịu đựng đòn đánh, rồi phản công. Jinta né cú đấm của con quỷ, người gần như chạm đất trước khi đẩy lên và chuyển sang một cú vung lên. Để chống lại, con quỷ vung nắm đấm xuống đất. Thay vì lùi lại, Jinta lại bước vào, xuất hiện ngay trước ngực con quỷ. Nắm đấm chém vào không khí, và thanh kiếm của Jinta chém ngang qua ngực con quỷ—nhưng đòn đánh còn lâu mới gây chết người.
Jinta lùi chân phải lại, xoay hông về phía con quỷ, và khéo léo đá vào bụng nó bằng cả hai chân. Lực giật lùi đẩy Jinta ra xa. Con quỷ gần như không nhúc nhích sau cú đá toàn thân. Jinta tặc lưỡi. Cậu có thể tung ra những đòn đánh nhưng không thể kết liễu được. Nếu muốn kết thúc chuyện này, cậu sẽ phải đến gần hơn và liều mình bị đánh trúng.
“Loài người không bao giờ làm ta hết thấy thú vị,” con quỷ đột ngột nói, làm Jinta ngạc nhiên. Cậu không ngờ lại nghe thấy điều đó ngay giữa một trận tử chiến, lại còn được nói ra một cách bình tĩnh như vậy.
Con quỷ thở dài đầy cảm xúc và tiếp tục: “Tuổi thọ của chúng ta, loài quỷ, dễ dàng vượt qua một ngàn năm. Ta đã sống một khoảng thời gian khá dài và cũng đã tham gia không ít cuộc rượu. Nhưng ta chưa bao giờ gặp bất kỳ trò giải trí nào tuyệt vời hơn loài người.”
Jinta đã gặp nhiều linh hồn coi thường con người là yếu đuối, hoặc là thức ăn. Con quỷ này thì khác. Nó không coi thường con người. Nó ví họ như trò giải trí, nhưng không phải theo nghĩa chế nhạo. Nó thực sự chỉ đang nói ra suy nghĩ của mình.
“Lấy võ thuật của con người làm ví dụ. Dù có cơ thể yếu hơn chúng ta rất nhiều, qua võ thuật các ngươi đã học được cách vượt qua chúng ta. Các ngươi sống một cuộc đời ngắn ngủi đến đáng sợ nhưng lại truyền lại những kỹ thuật sống lâu hơn tất cả chúng ta. Con người thách thức định mệnh như thể đó là quyền bẩm sinh. Điều đó có thể gọi là gì nếu không phải là thú vị?”
Con quỷ nheo mắt như thể bị hút vào một trạng thái mê mẩn, có lẽ đang khao khát những gì con người có. Chắc chắn, Jinta đã học kiếm từ Motoharu, và Motoharu đã học từ sư phụ của mình, và sư phụ đó đã học từ sư phụ của họ, và cứ thế tiếp diễn. Môn võ này được dạy, được tinh luyện, rồi được truyền lại nhiều lần, tạo thành một chuỗi dài kéo dài từ quá khứ đến tương lai. Quá trình tương tự cũng có thể thấy ở bên ngoài võ thuật. Con người đạt được rất ít trong một đời, nhưng qua nhiều đời, qua nhiều thời gian, họ có thể đạt được sự vĩ đại. Đối với một con quỷ có sức mạnh tự nhiên hơn bất kỳ con người nào, và tuổi thọ hơn một ngàn năm, cảnh tượng con người cố gắng đạt được sự vĩ đại trong cuộc sống vi mô của họ có lẽ giống như một phép màu.
“Ta thực sự thấy con người thú vị. Và vì vậy, ta đã rất muốn hỏi.” Ánh mắt của con quỷ thay đổi, giờ đây đang đánh giá Jinta, xem xét cậu. “Con người, ngươi vung lưỡi kiếm của mình vì mục đích gì?”
Tâm trí Jinta đông cứng lại. Đối với cậu, quỷ không là gì khác ngoài những sinh vật đe dọa ngôi làng, người dân của cậu. Bây giờ một con lại đang cố gắng hiểu cậu?
“Hãy nói cho ta biết, sức mạnh này mà ngươi đã có được qua việc thách thức định mệnh, ngươi dùng nó để làm gì?”
“Vì người khác.” Jinta trả lời ngay lập tức, không cần suy nghĩ. “Ta chiến đấu để bảo vệ người khác, không vì điều gì khác.” Cậu chiến đấu không chỉ vì Byakuya mà còn vì Suzune và những người dân làng Kadono. Cậu có thể không có kỹ năng nào khác để sống, nhưng điều đó không làm giảm đi sự chân thành khi cậu vung lưỡi kiếm của mình.
“Ngươi sẵn lòng gánh vác gánh nặng dư thừa và để nó đè bẹp ngươi? Thú vị. Một câu trả lời rất con người.” Con quỷ cười sảng khoái.
Jinta vẫn không nghe thấy sự khinh miệt hay chế nhạo trong giọng nói của con quỷ, chỉ đơn giản là một sự quan tâm chân thành, thuần túy. Bị hấp dẫn, cậu thấy mình cũng nảy sinh sự quan tâm tương ứng đối với một con quỷ kỳ lạ và lý trí như thế này. Cậu nói: “Vậy để ta hỏi ngươi một câu. Quỷ, ngươi làm hại con người vì mục đích gì?”
“Hm… Ta không có sẵn câu trả lời như các ngươi. Nhưng nếu phải nói…đó là vì ta là một con quỷ.”
“Vậy, bản chất của ngươi là giết người sao?”
“Không. Bản chất của chúng ta là đạt được mục đích của mình. Chúng ta sống chỉ bằng cảm xúc, tìm kiếm một mục đích đáng để theo đuổi…rồi chúng ta chết để đạt được nó. Đó là một con quỷ.”
Giọng con quỷ trở nên không chắc chắn. Nó mang một tông giọng tự giễu khi cười nhạo chính mình. Sự táo bạo trước đó của nó đã biến mất, và một vẻ cam chịu hoàn toàn trước sự bất lực của chính mình chiếm lấy, không hề phù hợp với một hình dáng cơ bắp như vậy.
“Ta đã tìm thấy mục đích đáng để hoàn thành ở vùng đất này. Và vì vậy, ta sẽ hành động để đạt được nó và không làm gì khác. Một con quỷ không thể thoát khỏi bản chất của chúng. Đó là cách sống duy nhất chúng được phép.”
Bản chất của một con quỷ không phải là giết người mà là đạt được mục tiêu của chúng bằng mọi giá, ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống của người khác? Nếu lời của con quỷ là đáng tin, thì điều gì ngăn cách con người và quỷ?
Jinta do dự trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Sự bối rối dày vò tâm trí cậu, nhưng cậu không nới lỏng thế tấn. Cậu hỏi: “Ngươi không thể dừng lại sao?”
“Ta sẽ không phải là quỷ nếu ta có thể.”
Điều này, Jinta hiểu. Cậu hiểu vì cậu hoàn toàn giống như vậy. Con quỷ này, người đàn ông này… không thể thay đổi điều mà nó sống vì, cũng như chính Jinta không thể. Thật khó cho cả hai để đi chệch khỏi con đường họ đã chọn—và con đường của họ giờ đây đang xung đột.
“…Ta hiểu rồi. Vậy thì ta sẽ không nương tay.”
“Tốt.”
Không khí lạnh lẽo, nặng nề của hang động trở nên căng thẳng. Không cần logic hay lý do, họ hiểu: Cuộc trao đổi đòn sắp tới sẽ là cuối cùng.
“Trước khi chúng ta bắt đầu…” Các cơ bắp trên cánh tay còn lại của con quỷ bắt đầu phồng lên.
Jinta tự hỏi liệu nó có đang tập trung sức mạnh cuối cùng vào chi này không. Rồi nó đột nhiên bắt đầu sủi bọt và co giật, nhanh chóng nở ra. Nó dừng lại khi cánh tay đã lớn gấp đôi kích thước ban đầu. Chỉ có phần phụ đó bị ảnh hưởng, khiến cơ thể nó trở nên bất đối xứng.
“Trò vặt thú vị đấy,” Jinta chế nhạo. Áp lực cậu cảm thấy tỏa ra từ con quỷ bây giờ lớn hơn nhiều so với bất kỳ con quỷ nào cậu từng chiến đấu trước đây. Tâm trí cậu hét lên rằng cánh tay đột biến đó nguy hiểm, nhưng cậu chọn che giấu sự bất an của mình bằng một lời khiêu khích.
“Một trò vặt? Phải, ta cho là vậy.” Con quỷ gầm lên cười, dường như thực sự thích thú với lời nhận xét đó. Sau đó, nó vung cánh tay phải của mình để khoe, cười toe toét một cách đắc thắng.
“Chúng ta, loài quỷ, thức tỉnh một khả năng độc nhất sau một thế kỷ sống—dù ta đã nghe nói về một số kẻ thức tỉnh sức mạnh của mình chỉ trong vài thập kỷ hoặc thậm chí từ khi sinh ra. Dù sao đi nữa, ngươi sẽ thấy tất cả những con quỷ cao cấp như ta đều có một khả năng độc nhất như vậy.”
“Và đây là của ngươi, ta đoán vậy?”
“Không hẳn. Sức mạnh của ta là Đồng hóa, cho phép ta hấp thụ các sinh vật sống khác vào bản thân. Một kỹ năng vô dụng trong chiến đấu… hoặc ít nhất là sẽ như vậy nếu không có một điều: Bằng cách sử dụng Đồng hóa trên một con quỷ khác, ta có thể lấy sức mạnh của chúng làm của riêng mình. Còn một công dụng nữa cho Đồng hóa, nhưng nó không liên quan vào lúc này.”
Con quỷ vung cánh tay một cách thô bạo, và một cơn gió gầm rú nổi lên. Nếu đó là từ một cú vung bình thường, kết quả của một đòn đánh trúng đích không khó để tưởng tượng. Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Jinta. Rõ ràng con quỷ không tự gọi mình là một con quỷ cao cấp mà không có lý do. Thắng hay thua, Jinta có lẽ sẽ không thoát khỏi trận này mà không bị thương. “Vậy sức mạnh đó là gì?”
“Siêu Sức Mạnh, ta tin nó được gọi như vậy. Nó cho phép ta tăng sức mạnh bằng cách thay đổi mọi thứ cho đến cấu trúc xương trong một thời gian ngắn. Một sức mạnh đơn giản nhưng hiệu quả. Không phải là ta đã ăn thịt bất kỳ ai khác.”
Jinta đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm không giống ai, nhưng đó chính là lý do tại sao hành động của con quỷ lại khiến cậu bối rối. Con quỷ nói nhiều, chắc chắn rồi, nhưng tại sao lại đi xa đến mức tiết lộ con át chủ bài của mình? Tất cả đây có phải là một trò lừa? Nhưng nó cũng đã nói rằng quỷ không nói dối. Con quỷ này chắc chắn không giống loại người hạ mình sử dụng lời nói để lừa dối.
Cậu nói với con quỷ: “Ngươi có vẻ rất muốn chia sẻ bí mật của mình.”
“Ta đã nói với ngươi rồi, phải không? Là một con quỷ là chết để hoàn thành mục đích của mình. Tất cả điều này là cần thiết… Không, hãy gọi nó là một món quà chia tay.”
Jinta bối rối. Cần thiết? Một món quà chia tay? Có lẽ nó có ý rằng đây là một “món quà” cuối cùng cho Jinta sắp ra đi. Tất cả vẫn còn là một ẩn số.
Jinta cau mày, yêu cầu một lời giải thích, nhưng con quỷ chỉ cười nhẹ. “Đừng lo về nó. Chẳng có ích gì đâu.”
“…Ta cho là vậy. Dù thế nào đi nữa, việc phải làm vẫn không thay đổi.”
Bất kể mục đích của con quỷ là gì, trận tử chiến của họ đang chờ đợi. Bầu không khí căng thẳng đã nói lên điều đó. Không có ích gì khi nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài việc kết thúc sinh mạng đang đứng trước mặt cậu.
Tâm trí Jinta, vốn bị bao phủ bởi những suy đoán, trở nên trong sáng. Tỏa ra sát khí tinh khiết như nước trong, cậu giữ vững thanh kiếm và mở rộng các giác quan để bao quát cả hơi thở của mình.
Một, thở ra—cậu tiến lên nửa bước.
Hai, hít vào—rồi gồng cứng toàn bộ cơ thể.
Ba, nín thở—bắt đầu.
Con quỷ lao tới với một tiếng nổ chói tai. Đòn tấn công của nó đơn giản như trước, thô thiển và không có kỹ thuật, chỉ là một cú đấm thẳng về phía trước. Nó vẫn đủ mạnh để làm gió gầm rú và nhanh hơn nhiều so với trước—nhanh đến mức Jinta không có thời gian để né.
Nhìn thoáng qua, Jinta hiểu rằng cậu không thể chặn được đòn đánh. Vì vậy, cậu nghĩ, liệu cậu có thể lùi lại để né không? Không, điều đó sẽ vô nghĩa. Né sang một bên? Không, đã quá muộn cho việc đó. Cậu có thể đỡ bằng kiếm không? Không, nó sẽ không chịu được tác động. Cậu không thể hình dung ra một tương lai nào mà cậu có thể tránh được đòn tấn công này.
Chỉ có một điều cậu có thể làm. Mục đích duy nhất của cậu là giết, và điều đó chỉ có thể thực hiện được bằng cách tiến về phía trước. Cậu quyết tâm chỉ trong một khoảnh khắc, rồi bước tới. Cậu hạ thấp trọng tâm và đưa vai trái ra, dùng nó để gạt tay của con quỷ sang một bên.
“Ự, á!” Chỉ mất một khoảnh khắc, một khoảnh khắc ngắn ngủi, cánh tay trái không phòng bị của cậu đã bị đập nát, xé toạc, rồi bị ném đi, quay tít trong không khí. Máu phun ra từ vết thương và cơn đau lan khắp người cậu, khiến khuôn mặt cậu nhăn nhó. Nhưng cậu vẫn bình tĩnh. Cậu đã lường trước được mức độ thương tích này. Không có thời gian để chìm đắm trong đau đớn. Điều duy nhất quan trọng là cậu đã làm chệch quỹ đạo của nắm đấm của con quỷ một chút và cậu vẫn còn sống.
Con quỷ không dừng lại. Jinta đã sống sót sau đòn tấn công với một số hy sinh, nhưng cậu không ngăn được đà của con quỷ. Tuy nhiên, cậu đã làm chệch nắm đấm của con quỷ, tạo ra một sơ hở nhỏ nhất. Cậu di chuyển vào không gian trống, vai bị rách của cậu lướt qua cánh tay của con quỷ. Vết thương của Jinta rất sâu, nhưng điều đó không quan trọng. Hy sinh cánh tay của mình sẽ cho phép cậu sống nếu cậu chơi đúng cách. Cậu nâng kiếm lên, chuẩn bị một cú chém từ trên cao bằng một tay. Sử dụng mọi cơ bắp trong cơ thể, cậu vung kiếm xuống.
Con quỷ cảm nhận được cái chết đang đến gần và vội vàng ngửa người ra sau, kéo cánh tay phải to lớn của mình lại để tự vệ. Jinta dồn toàn bộ con người mình vào cú vung, để tung ra đòn chí mạng trước khi cánh tay đó trở lại.
Nhưng cậu đã quá muộn.
Cú vung kiếm của cậu cực nhanh, nhưng con quỷ đơn giản là nhanh hơn. Thanh kiếm yêu quý của Jinta, đã phục vụ cậu trong nhiều năm, gãy đôi khi va vào cánh tay gớm ghiếc của con quỷ, vỡ tan thành những mảnh vụn trong không khí. Cậu không còn vũ khí và phải chịu sự thương xót tàn nhẫn của đòn tấn công tiếp theo của con quỷ.
Con quỷ nhếch mép cười, nhưng Jinta vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Cậu buông thanh kiếm gãy và đưa tay vào không trung, chộp lấy mũi kiếm gãy của mình nhanh hơn cả khi nó kịp rơi xuống. Cậu nắm chặt nó như một con dao, cắt vào lòng bàn tay. Máu chảy ra. Tay cậu sẽ chỉ cho phép cậu tung ra một đòn.
Đây là cơ hội cuối cùng của Jinta. Cậu xoay người đến giới hạn, bước tới khi đâm cánh tay phải của mình.
Con quỷ có thể thấy tất cả nhưng không, không thể di chuyển. Cánh tay của nó đã kiệt sức sau cú đỡ cuối cùng, khiến nó cứng đờ. Jinta dồn sức mạnh đến tận đầu ngón tay, bổ sung cho cái nắm lỏng lẻo của mình bằng cách phớt lờ cơn đau và ấn lưỡi kiếm vào da thịt và xương của chính mình. Cậu nhắm vào tim của con quỷ, để kết thúc tất cả bằng đòn tấn công này.
“Aargh…gaaah!”
Jinta cảm thấy lưỡi kiếm xuyên qua xương bàn tay mình. Nó đã đâm thủng bên trái ngực của con quỷ, và máu tươi phun khắp người Jinta.
Trái tim đã bị đâm thủng.
Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, cơ thể khổng lồ của con quỷ mất hết sức lực và đổ gục về phía sau. Trận chiến kéo dài của họ đã kết thúc tại đây.
Một làn hơi trắng bốc lên từ cơ thể con quỷ, bằng chứng cho thấy nó đang chết. Khoảnh khắc một con quỷ trút hơi thở cuối cùng, da thịt cuối cùng của chúng cũng sẽ tan biến. Nó không còn cứu được nữa…
Jinta dừng lại và tự hỏi: Tại sao ý nghĩ cứu con quỷ lại đến với cậu trước niềm vui chiến thắng? Cậu có miễn cưỡng khi thấy con quỷ này ra đi không?
“Ự…” Vết thương của chính cậu cũng rất nặng. Máu vẫn chảy từ nơi cánh tay trái của cậu đã bị cắt đứt. Cậu cố gắng dùng tay còn lại để cầm máu nhưng không mấy hiệu quả. Cứ đà này, cậu sẽ chết vì mất máu nếu không tìm được thứ gì đó để chữa trị.
“Ngươi ướt đẫm máu rồi.” Con quỷ, đang đối mặt với trần hang, quay cổ nhìn Jinta. Một làn hơi trắng bốc lên từ nó, và giọng nó khàn khàn, như không khí rò rỉ từ phổi. Cái chết đã cận kề, và hơi thở của nó khó nhọc. Mặc dù vậy, con quỷ trông rất bình tĩnh.
“Ta còn khá hơn ngươi,” Jinta khịt mũi, vai phập phồng khi thở. Cậu chỉ đang tỏ ra cứng rắn; thật ra, cậu đang chập chờn giữa tỉnh và mê vì đau đớn. Nếu không tập trung, cậu sẽ ngất đi hoàn toàn.
“Ha, ngươi nói đúng.”
“Ngươi có vẻ khá bình tĩnh đối với một kẻ đang hấp hối.”
“Ta đã đạt được mục đích của mình. Cái chết bây giờ chẳng có ý nghĩa gì.” Con quỷ trông mãn nguyện, thanh thản. Nó đang nằm trên giường bệnh, lặng lẽ chờ đợi cái kết, trông như thể nó đã sống một cuộc đời không hối tiếc. Đó không phải là dáng vẻ của một kẻ thua cuộc. Jinta định hỏi lại điều này thì con quỷ cười nhếch mép một cách hoài nghi và, với sự bình tĩnh tuyệt đối, nói: “Con quỷ đi cùng ta, sức mạnh của nó được gọi là Viễn Kiến. Nó có thể dùng nó để nhìn thấy những nơi xa xôi.”
Jinta không hiểu con quỷ đang nói lảm nhảm cái gì nhưng vẫn lắng nghe. Đây là những lời cuối cùng của con quỷ, và nó không có vẻ là loại nói những điều vô nghĩa. Họ có thể đã chiến đấu đến chết chỉ vài khoảnh khắc trước, nhưng Jinta vẫn tôn trọng con quỷ.
“Nó cũng có thể dùng sức mạnh của mình để nhìn thấy tương lai vô định phía trước. Lần này, bạn đồng hành của ta đã thấy hai điều bằng sức mạnh của mình: Một là sự xuất hiện của Quỷ Thần, chúa tể của chúng ta, trong tương lai xa của Kadono.”
Quỷ Thần? Jinta tự hỏi. Nghe có vẻ vô lý, nhưng, một lần nữa, liệu con quỷ này có nói dối không? Nếu đây là sự thật, Jinta không thể bỏ qua nó. Nếu một con quỷ cao cấp duy nhất đã khiến cậu ra nông nỗi này, cậu có thể làm gì chống lại Quỷ Thần này, dù nó có mạnh đến đâu?
“Điều còn lại nó thấy là người sẽ trở thành Quỷ Thần, hơn một trăm năm sau, đang sống ở Kadono ngày nay. Đó là lý do chúng ta đến đây.”
Jinta không biết người sẽ trở thành Quỷ Thần này là ai—tương lai chỉ nên được các vị thần biết, sau tất cả—nhưng cậu biết về một con quỷ sống ở Kadono. Cậu nhớ lại lời của con quỷ cái: “Có lẽ cậu ta đang trên đường trở thành một linh hồn sau khi dành quá nhiều thời gian với một trong những người của chúng ta. Y’know, cô bé gì đó… Suzune-chan?”
Cậu đã không nhận ra lúc đó, nhưng có điều gì đó không ổn. Làm sao nó biết về Suzune?
“Không…” cậu lẩm bẩm. Họ đều tin rằng lũ quỷ đang nhắm vào Byakuya hoặc thanh thần kiếm Yarai, nhưng nếu giả định đó là sai thì sao? Nếu chúng đang nhắm vào—
“Con người, một món quà chia tay,” con quỷ ngắt lời suy nghĩ của Jinta. “Hãy mang nó theo.”
Jinta thấy có thứ gì đó di chuyển trong khóe mắt. Cậu phản xạ di chuyển để né nhưng đã chậm một chút. “Ự!”
Cánh tay trái bị chặt đứt của con quỷ đã tự ném mình vào cậu như thể nó còn sống và tóm lấy cổ Jinta. Jinta nắm lấy cổ tay của cánh tay và kéo mạnh hết sức có thể, nhưng sức người của cậu không thể làm nó nhúc nhích. Cậu đã bất cẩn. Ngay cả sau khi đâm thủng tim của con quỷ, cậu vẫn nên cảnh giác cho đến khi con quỷ tan biến hoàn toàn. Bây giờ cậu đang phải trả giá bằng mạng sống của mình. Không khí không thể đến phổi, và vai trái của cậu vẫn đang chảy máu không ngừng.
Điều này báo hiệu sự kết thúc của cậu. Tầm nhìn của cậu mờ đi như thể đang ở trong một cơn bão cát, và trán cậu nhói lên những cơn đau. Cổ họng cậu như bị đốt cháy, và cái siết cổ của con quỷ cảm giác như đang làm tan chảy da thịt cậu.
“Ngươi đã tuyên bố chiến đấu để bảo vệ người khác,” ai đó, ở đâu đó, nói.
“Nếu vậy, ta hỏi ngươi điều này: Ngươi sẽ làm gì khi thứ ngươi thề bảo vệ không còn xứng đáng được bảo vệ nữa? Khi đó ngươi sẽ chém thứ gì?”
Jinta, ý thức đã mờ dần, không thể hiểu được những lời đó.
“Con người, ngươi vung lưỡi kiếm của mình vì mục đích gì?” Vì một lý do nào đó, chỉ những lời đó ở lại với cậu.
Shirayuki… Suzune…
Như sắt nóng, thế giới xung quanh cậu tan chảy.
Kadono đang trong tình trạng báo động cao, cảnh giác với cuộc tấn công tiềm tàng của quỷ. Không một con quỷ nào được phép động đến Itsukihime của họ. Một hộ vệ vu nữ đang ở bên cạnh nàng, và chính ngôi đền được canh gác bởi những người đàn ông được trang bị vũ khí. Phụ nữ và trẻ em tự giam mình trong sự an toàn của nhà mình. Ngay cả Suzune cũng ở nhà và kiên nhẫn chờ đợi anh trai mình trở về—dù sao thì cô bé cũng không thường ra ngoài.
“Jinta…” Suzune lẩm bẩm tên anh trai mình. Người thân yêu nhất của cô bé đang liều mạng vì Byakuya, và sự thật đó làm cô bé đau lòng. Nói thẳng ra, cô bé không quan tâm đến bất kỳ ai khác ngoài Jinta. Ngay cả sự an nguy của người bạn thời thơ ấu, giờ là vu nữ, cũng chẳng có ý nghĩa gì với cô bé. Cô bé gọi Byakuya là “Công nương” đơn giản vì Jinta tôn trọng Byakuya, không phải vì sự tôn trọng của riêng cô bé. Mong muốn của cô bé cho hai người được ở bên nhau là vì hạnh phúc của Jinta. Miễn là anh ở bên Byakuya, sẽ không có người phụ nữ nào dám tiếp cận anh, điều đó là lý tưởng đối với Suzune.
Tình cảm của cô bé dành cho anh trai sâu đậm đến thế. Cô bé yêu anh trai mình tha thiết như một người thân trong gia đình—và có lẽ còn hơn thế nữa. Vào đêm mưa xa xôi đó khi cha cô bé bỏ rơi cô, Jinta đã đưa tay ra. Trong khoảnh khắc đó, bàn tay đó đã cứu cô. Từ đó trở đi, anh là tất cả của cô.
Đó là lý do tại sao cô bé ghét khi anh đi làm nhiệm vụ diệt quỷ, không chỉ vì cô bé lo lắng cho anh hay vì họ sẽ phải xa nhau một thời gian. Cô bé ghét việc anh đang chiến đấu vì một người không phải là cô.
Mình đoán Jinta thực sự sẽ cưới Công nương, cô bé tự nghĩ, rồi trở nên u sầu.
Cô bé chưa nghe được sự thật về cuộc hôn nhân của Itsukihime. Trong tâm trí cô, Jinta và Byakuya vẫn là dành cho nhau. Trái tim cô bé đau nhói. Cô không muốn thấy anh thề nguyện với một người khác. Cô muốn người cứu tinh của mình ở bên cô mãi mãi.
Liệu cô bé cảm nhận những cảm xúc đó với tư cách là em gái của anh hay là một người phụ nữ, chính cô cũng không biết. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, cô bé sẽ tự hỏi: Nếu cô không phải là em gái của anh, liệu có thể có một tương lai mà họ kết hôn không? Cô bé lại xem xét điều đó nhưng gần như ngay lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó, lắc đầu để xua nó đi.
Đó là một ý nghĩ ngớ ngẩn. Cô được phép ở bên cạnh anh chính xác là vì cô là em gái của anh. Đó là lý do duy nhất anh đã đưa tay ra cho cô vào đêm đó.
Cô bé ổn với những gì mình có. Ngay cả khi họ không thể ở bên nhau như một người đàn ông và một người phụ nữ, việc ở bên nhau như anh trai và em gái đã đủ hạnh phúc rồi. Có lẽ đó là lý do tại sao cô bé vẫn giữ hình dạng của một đứa trẻ. Mối quan hệ huyết thống của họ sẽ còn mãi, nhưng nếu cô lớn lên, cuối cùng cô sẽ phải kết hôn và bắt đầu một gia đình mới. Cô thậm chí không muốn tưởng tượng một cuộc sống như vậy, bên cạnh một người khác.
Nhưng cô cũng không muốn trở thành một bà cô không chồng và trở thành gánh nặng cho Jinta. Vì vậy, cô vẫn trẻ. Không thể thách thức cảm xúc của chính mình, cơ thể cô tự ngừng phát triển. Chắc hẳn là do dòng máu quỷ trong cô đã làm điều đó có thể. Cảm xúc của cô đủ mạnh để thách thức cả bản chất của chính mình.
Em không muốn họ kết hôn… cô bé nghĩ. Nhưng ngay cả khi cô vẫn trẻ, anh trai cô vẫn sẽ cưới Byakuya một ngày nào đó. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, cô biết điều đó. Dù có chuyện gì xảy ra, Jinta sẽ luôn ở đó vì cô. Nhưng mọi thứ sẽ không bao giờ như bây giờ nữa.
Dù đau đớn đến đâu, cô biết mình bất lực trước tương lai. Vì vậy, mặc dù muốn là người ở bên cạnh anh, cô sẵn lòng chấp nhận chỉ cần anh hạnh phúc. Suzune không quan tâm đến ai khác ngoài Jinta. Trong giờ phút đen tối nhất của cô, vào đêm mưa đó, Jinta đã đưa tay ra cho cô. Cử chỉ vị tha của anh đã cứu cô lúc đó, vì vậy chỉ đúng khi cô cũng vị tha đáp lại.
Trong tâm trạng chán nản, Suzune để mình ngã xuống tấm chiếu tatami. Cô bé nằm như vậy một lúc cho đến khi nghe thấy tiếng cửa trượt mở.
“Jinta!” Cô bé vội vã chạy ra cửa, đầy vui mừng.
Tuy nhiên, đang chờ cô ở đó, một cách thản nhiên, là một con quỷ.
“Chào em, cô bé của ta.”