Hai bóng người đơn độc giữa màn đêm. Sát bên họ, trên bờ sông, một dòng nước âm thầm trôi.
Jinya đứng quay lưng về phía cây cầu bắc qua sông Fukagawa. Đối diện cậu, Sugino Mataroku trừng mắt nhìn với vẻ hằn học.
Mataroku phải qua cầu để đến được Tomizen, nhưng gã biết rõ Jinya sẽ không đời nào nhường lối.
Jinya hạ thấp trọng tâm, thanh kiếm giấu sau lưng, lệch về bên phải. Cậu giữ khoảng cách, không để lộ đường kiếm mà dồn toàn bộ sự chú ý vào Mataroku. Đây là một thế thủ linh hoạt, cho phép Jinya tùy cơ ứng biến trước mọi hành động của đối phương.
Ngược lại, Mataroku cầm kiếm bằng cả hai tay ở phía trước, mũi kiếm chĩa thẳng vào mắt Jinya. Thế kiếm này được coi là nền tảng của mọi nền tảng, hoàn mỹ trong cả công lẫn thủ.
Ý đã quyết, lời nói giờ chỉ là thừa. Cuộc đối đầu của họ, suy cho cùng, cũng chỉ ngã ngũ trong khoảnh khắc.
Kẻ động thủ trước là Mataroku. Gã cúi gập người, liều lĩnh lao thẳng tới, vung kiếm lên cao quá đầu rồi bổ xuống.
Nhưng gã quá chậm. Với một kẻ diệt quỷ dày dạn kinh nghiệm như Jinya, nhát chém của Mataroku xem chừng vô hại.
Dù vậy, cậu không hề lơi lỏng. Kể cả khi Mataroku yếu hơn và chậm hơn, vẫn có vô số cách để gã đoạt mạng đối thủ. Chính Jinya trong quá khứ đã dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn để tiêu diệt những con quỷ mạnh hơn cậu gấp bội.
Jinya chỉ cần nhích nửa bước sang phải là đã thoát khỏi đường kiếm, rồi thuận thế vung một nhát chém ngang theo vòng cung hẹp.
Điều mà Mataroku không tài nào biết được, đó là Jinya không hề có ý định giết người—thứ cậu muốn là thanh kiếm. Cậu nhắm vào phần đốc kiếm ngay trên miếng chắn tay, định đánh văng thanh gươm khỏi tay Mataroku.
Nhưng Mataroku dường như đã đoán được, hoặc có lẽ gã chỉ phản xạ tức thời. Gã xoay cổ tay, thay đổi góc va chạm để đỡ lấy đòn đánh vào đốc kiếm. Sau đó, gã trượt lưỡi kiếm cho đến khi miếng chắn tay của mình ép chặt vào của Jinya.
Hai người rơi vào thế kình nhau.
Jinya vốn có thể dùng sức mạnh của quỷ để áp đảo Mataroku, nhưng cậu lại duy trì thế khóa kiếm và quan sát đối phương. Với một tên hầu, kiếm thuật của Mataroku có thể xem là được rèn luyện bài bản, nhưng trình độ cũng chỉ ở mức tầm thường. Tuy nhiên, chính điều đó mới thật kỳ lạ. Khoảng cách kỹ năng giữa hai người là quá rõ, Mataroku hẳn phải nhận ra, nhưng gã lại tỏ ra vô cùng tự tin—không, phải nói là ngạo mạn—như thể đã nắm chắc phần thắng.
Tại sao? Câu hỏi vụt qua trong đầu Jinya, nhưng cậu không thể suy nghĩ lâu hơn vì Mataroku đã hành động.
Mataroku gồng mình trong thoáng chốc, rồi thả lỏng và lùi lại một bước. Gã luồn kiếm qua khoảng trống vừa hình thành giữa hai người như thể đang xỏ kim, chém ngang vào sườn của Jinya.
Động tác của gã không tệ, nhưng vẫn quá chậm. Nhát chém cũng quá cứng nhắc, dễ dàng bị nhìn thấu.
Tiếng kim loại va vào nhau chát chúa. Jinya dùng kiếm chặn đòn, nhưng Mataroku dường như chưa muốn bỏ cuộc. Gã vung kiếm lên cao và tấn công lần nữa. Tuy nhiên, động tác của gã quá thừa thãi, để lộ quá nhiều sơ hở và ý đồ cũng quá rõ ràng.
Thấy vậy, Jinya liền cho rằng đối thủ đã tung ra một đòn đánh tồi. Vậy thì đây chính là cơ hội. Cậu sẽ né nhát chém trong gang tấc rồi tóm lấy một cánh tay của Mataroku, tước vũ khí của gã mà không làm đổ một giọt máu nào.
Thời gian để Jinya toan tính rất ngắn. Lưỡi kiếm của Mataroku đang hạ xuống, mỗi lúc một gần. Jinya giữ nguyên chân phải và lùi chân trái một bước dài. Lưỡi kiếm sẽ trượt xuống ngay trước mặt cậu, chỉ cách làn da một đường tơ kẽ tóc. Cậu vươn tay trái ra, sẵn sàng tóm lấy cổ tay Mataroku.
Nhưng rồi, gã đàn ông đó nhếch mép cười.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Jinya. Cậu vội rụt tay lại và cố lùi về sau, nhưng lần này người chậm hơn lại là cậu. Cậu đã né được mũi kiếm trong đường tơ kẽ tóc. Lưỡi kiếm không thể chạm vào cậu—không, nó đã không chạm vào cậu, Jinya chắc chắn như vậy.
Và thế nhưng, máu lại văng tung tóe trong không trung. Lưỡi kiếm vốn không chạm tới Jinya, vậy mà vẫn xé toạc da thịt cậu. Lồng ngực cậu bỏng rát như thể bị trói vào một cây cột sắt nung đỏ.
Không để lộ vẻ đau đớn trên mặt, cậu lùi ra xa khỏi Mataroku. Mataroku không tấn công bồi, có lẽ vì gã không thể, và chỉ lùi lại quan sát.
"Vậy ra đây là yêu kiếm..." Jinya lẩm bẩm. Cậu chạm vào vết thương vẫn đang rỉ máu. Đó là một vết cắt gọn ghẽ, giống như được tạo ra bởi một vật có lưỡi.
Không bị lưỡi kiếm chạm vào, nhưng vẫn bị chém. Một điều không tưởng, nhưng với một thanh kiếm vượt ngoài tầm hiểu biết thông thường thì lại hoàn toàn hợp lý.
Đúng với danh xưng yêu kiếm, Yatonomori Kaneomi là một thanh gươm ẩn chứa sức mạnh của một con đại quỷ.
"Sức mạnh phóng ra nhát chém... Một trò vặt khá thú vị," Jinya trầm ngâm.
Hiệu ứng tuy đơn giản, nhưng không có nghĩa là nó không hiệu quả, như đã được chứng minh vừa rồi. Cách Mataroku sử dụng nó cũng không tồi. Thay vì dùng như một vũ khí tầm xa, gã đã cố tình triển khai nó vào khoảnh khắc Jinya cố gắng để lưỡi kiếm sượt qua trong gang tấc. Hầu hết mọi người sẽ ước lượng chiều dài của thanh kiếm và bị giết ngay khi tầm đánh của nó đột ngột tăng lên.
Việc Jinya còn sống dường như khiến Mataroku ngạc nhiên. Gã há hốc mồm, bàng hoàng khi thấy Jinya đứng vững như không có chuyện gì xảy ra dù máu vẫn đang chảy.
"Cái quái gì thế? Sao ngươi còn sống?!"
"Tình cờ là ta có hơi bền hơn người thường một chút."
"Được thôi. Ta sẽ tiếp tục chém ngươi, bao nhiêu lần cũng được. Ta cần phải tiếp tục chém... tiếp tục chém nếu không thì..." Không rút ngắn khoảng cách, Mataroku vung mạnh thanh yêu kiếm, Yatonomori Kaneomi.
Không khí rít lên khi một nhát chém vô hình, đặc quánh hơn cả khí trời xung quanh, bay về phía Jinya. Khoảng cách giữa hai người chưa đầy ba ken. Giờ thì Mataroku đang sử dụng thanh kiếm như một vũ khí tầm xa đơn thuần.
Jinya tiến lên một bước, vừa né đòn vừa thu hẹp khoảng cách. Nhưng khi cậu vừa bước tới, Mataroku đã tung ra một nhát chém khác. Jinya không có thời gian để né đòn tấn công thứ hai và thay vào đó, cậu chém trả lại theo phản xạ, cánh tay hơi tê đi. Cậu không hiểu nguyên lý đằng sau nó, nhưng cảm giác va chạm giống hệt như bị một thanh sắt đập vào, như một nhát kiếm thực thụ.
Khoảng thời gian giữa các đòn tấn công rất ngắn. Dường như chỉ cần vung kiếm là có thể phóng ra một nhát chém, nghĩa là Mataroku có thể tiếp tục vung vào không khí một cách dễ dàng trong khi Jinya phải chịu đựng gánh nặng phòng thủ. Vấn đề thực sự ở đây không phải là tốc độ của đòn tấn công, mà là tần suất Mataroku có thể tung ra nó.
Trong lúc quan sát, Jinya vẫn không ngừng di chuyển. Cậu thăm dò tiến lại gần hơn, nhưng một loạt đòn tấn công ập đến ngay khi cậu cố bước tới. Khoảng cách giữa họ hiện tại lớn hơn ba ken.
Jinya vượt trội hơn về sức mạnh, tốc độ, kỹ năng và kinh nghiệm; nhưng Mataroku lại có thanh yêu kiếm, và chỉ riêng điều đó thôi đã lật ngược thế cờ nghiêng về phía gã.
Dù vậy, Jinya vẫn tự tin vào chiến thắng của mình. Không hề cảm thấy áp lực, cậu tiếp tục chặn những nhát chém bay tới như thể đang thực hiện một công việc quen thuộc. Tình thế đòi hỏi một giải pháp, và Jinya có rất nhiều. Cậu có thể dùng Tàng hình để ẩn mình rồi tấn công; ba con hắc khuyển do Khuyển linh tạo ra có thể dễ dàng xử lý Mataroku; cậu có thể thu hẹp khoảng cách trong nháy mắt với Phi tiêu; và Sức mạnh Siêu phàm sẽ cho phép cậu gạt phăng những đòn tấn công bay tới một cách dễ dàng.
Nếu muốn, Jinya có thể dễ dàng đảo ngược tình thế.
Nhưng cậu đã chọn không làm vậy, và thay vào đó, cậu cố gắng chặn những nhát chém đang lao tới trong khi từ từ nhích lại gần. Cậu không muốn sử dụng sức mạnh của quỷ chỉ vì cậu không thích ánh mắt của Mataroku.
Mataroku đã giữ nụ cười khẩy trên môi ngay từ đầu trận đấu, như thể muốn nói: Thanh kiếm của ngươi không phải là đối thủ của kiếm ta.
Điều đó như một sự sỉ nhục mà Jinya không tài nào nuốt trôi. Các đốt ngón tay của cậu trắng bệch khi cậu siết chặt chuôi kiếm.
Jinya rất yêu quý thanh kiếm của mình, Yarai. Nó đã từng được cất giữ trong ngôi đền của làng rèn sắt Kadono như một vật thờ, đại diện cho Nữ thần Lửa của họ. Người ta nói rằng nó sẽ không rỉ sét dù ngàn năm trôi qua, và nó ẩn chứa một linh hồn. Nó đã được trưởng làng giao phó cho cậu hơn hai mươi năm trước, và đã trở thành người bạn đồng hành thân thiết của cậu trong suốt những năm dài đằng đẵng.
Nhưng trên hết, Yarai là báu vật của Kadono, được các thế hệ Itsukihime trông giữ. Itsukihime, người đóng vai trò trông coi thanh kiếm, sẽ lấy chữ Hán "ya" trong tên của thanh kiếm, có nghĩa là "đêm", và đổi tên của mình để bao gồm nó thành "ya" hoặc "yo". Sau đó, nàng sẽ cống hiến hết mình cho ngôi làng, cầu nguyện cho sự thịnh vượng của nó.
Trong quá khứ, Jinya đã từng thấy truyền thống ngốc nghếch của họ thật đẹp đẽ và đã thề sẽ bảo vệ nó. Ngay cả bây giờ, sau khi đã mất tất cả, cậu vẫn không thể quên được những cảm xúc đã khởi đầu tất cả đối với cậu.
Ánh mắt của Mataroku bây giờ dường như đang ném bùn vào những cảm xúc đó.
Jinya sẽ không để Yarai bị một thanh yêu kiếm làm ô uế. Cậu bừng lên một cơn thịnh nộ trẻ trung từ những năm đầu đời.
"Ngạc nhiên thật, ngươi có thể đỡ đòn khá tốt với cây gậy cùn đó đấy. Nhưng ta sẽ giết ngươi. Ta phải giết ngươi..." Mataroku buột miệng nhận xét, có lẽ đã trở nên cáu kỉnh với thế trận giằng co của họ.
Giọng điệu chế nhạo của gã chỉ làm cho ý chí của Jinya thêm mạnh mẽ. Với tư cách là người tiếp nối truyền thống đặt tên bằng cách mang chữ "ya" trong tên của mình, Jinya sẽ dùng Yarai và đánh bại người đàn ông này.
Ba ken.
Những nhát chém bay tới Jinya, xé gió nghe vun vút. Cậu né các đòn tấn công trong khi giữ trọng tâm hướng về phía trước, tư thế hạ thấp khi lao đi.
Hai ken.
Mataroku tung ra một nhát chém khi Jinya áp sát, nhưng một đòn tấn công như vậy không còn có thể làm Jinya nao núng nữa. Cậu chuyển Yarai sang tay trái theo thế cầm ngược và chém bằng tất cả sức lực, tiếp tục nhanh chóng tiếp cận Mataroku.
Một ken.
Mataroku một lần nữa giơ kiếm lên. Jinya vừa để lộ sơ hở sau một cú vung kiếm lớn. Nhát chém bay tiếp theo sẽ giết chết cậu trước khi cậu có thể sẵn sàng dùng Yarai để đỡ đòn. Mataroku dường như đã nhận ra điều này và chuẩn bị bổ thanh yêu kiếm xuống ở một khoảng cách mà Jinya không thể tránh được.
Jinya không cảm thấy sợ hãi. Mọi thứ đã diễn ra chính xác như cậu dự đoán, đến mức gần như nhàm chán.
"Cái...?!" Mataroku cứng người vì ngạc nhiên. Có một khoảng lặng sau một cú vung kiếm mà người ta không thể phản ứng ngay lập tức, và đó là lý do tại sao Mataroku rất chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy một sơ hở. Nhưng nhát chém nhắm vào đỉnh đầu Jinya của gã đã không bao giờ được tung ra.
"Miễn là ngươi không thể vung kiếm, thì kiếm của ngươi cũng chỉ là một thanh kiếm bình thường." Jinya không cần phải chỉnh lại vị trí của Yarai. Bằng cách đập lòng bàn tay phải vào đáy chuôi kiếm, cậu có thể ép thanh kiếm của mình lao về phía trước mà không cần dùng đến cánh tay trái. Dĩ nhiên, cậu không thể nhắm, nhưng cậu không cần phải chính xác. Cậu chỉ cần khiến đối thủ bất ngờ. Cậu chắc chắn rằng Mataroku sẽ bị mất phương hướng bởi đòn tấn công bất ngờ, tạo ra khoảng trống cần thiết.
Không để mất đà, Jinya chuyển từ cú đâm thành một cú quét nhắm vào thanh yêu kiếm.
"Ngh?!"
Do sự chênh lệch về sức mạnh, Mataroku không thể chịu được cú quét, và đòn đánh dự định của gã đã bị lệch sang một bên.
Ở khoảng cách này, bất kỳ sơ hở nào cũng mang tính quyết định. Vẻ mặt kiêu ngạo trên khuôn mặt Mataroku đã chuyển sang vẻ sợ hãi.
Cả hai người đều không phòng bị, thế đứng của họ đã bị phá vỡ.
"Gah..."
Và trong những tình huống ngang bằng như vậy, kẻ mạnh hơn sẽ chiếm ưu thế. Đòn đánh của Jinya đến trước khi Mataroku có thể đứng vững lại, và một nhát chém ngang qua thân mình là tất cả những gì cần thiết.
Jinya cảm nhận rõ sức nặng của cú va chạm qua thanh kiếm của mình.
Mataroku khuỵu gối, rồi gục xuống đất. Jinya đã dùng sống kiếm để tấn công. Cậu có thể đã làm gãy vài cái xương của Mataroku, nhưng người đàn ông này sẽ giữ được mạng sống của mình.
Jinya nhìn xuống Mataroku đang gục ngã. Chỉ sau khi xác nhận rằng gã đã hoàn toàn bất tỉnh, Jinya mới thả lỏng thế đứng và thở ra một hơi thật sâu.
"Ngươi vẫn còn non lắm." Không rõ những lời đó là dành cho Mataroku hay cho chính Jinya vì đã khuất phục trước cơn giận không phù hợp với lứa tuổi của mình.
Cảm thấy hơi ngớ ngẩn, Jinya hắng giọng và nhặt thanh kiếm Mataroku đã sử dụng. Yatonomori Kaneomi. Sức mạnh của một con quỷ ẩn chứa bên trong nó, vậy nên có lẽ Jinya có thể hấp thụ sức mạnh của nó.
Cậu sử dụng Đồng hóa để kết nối ý thức của mình với thanh kiếm, và tầm nhìn của cậu trở nên trắng xóa.
"Đây là nó sao, Kaneomi?"
"Ừm, đó là thanh tachi mà ta đã rèn có trộn lẫn máu của nàng."
"Nó là một tác phẩm đẹp, nhưng liệu nó có thực sự mang sức mạnh của quỷ không?"
"Không biết nữa. Có lẽ sau một trăm năm nó sẽ có, giống như quỷ vậy nếu chúng sống đủ lâu. Thật tình thì ta cũng chẳng biết gì sất."
"...Chàng thật là ba phải."
"Nhưng nếu chúng có được thì tuyệt thật nhỉ? Một thứ gì đó mới, được sinh ra từ sự kết hợp của con người và quỷ. Điều đó thật đáng để chiêm ngưỡng."
"Lần trước nàng đã hỏi ta câu gì ấy nhỉ? Liệu con người và quỷ có mãi mãi phải nghi ngờ và căm ghét lẫn nhau không?"
"Yato này... Ta chỉ là một gã thô kệch chẳng biết làm gì ngoài việc rèn kiếm, nên ta không thể cho nàng câu trả lời. Nhưng ta và nàng đã thành vợ chồng rồi, phải không? Ta chắc chắn rằng sẽ có ngày hai giống loài chúng ta có thể hòa hợp với nhau."
"Chàng thực sự nghĩ vậy sao?"
"Ta nghĩ vậy, và đó là lý do ta làm ra thanh kiếm này. Nếu nó có được sức mạnh sau một trăm năm, nó sẽ chứng minh ta đúng... Tiếc là lúc đó ta không còn ở đây để tự mình chứng kiến."
"Xin lỗi, Yato. Nàng có thể xem giúp ta mọi chuyện sẽ ra sao được không? Nếu nó có được sức mạnh, ta muốn nàng hãy có niềm tin. Con người có thể ngu ngốc và đôi khi mắc sai lầm, và quỷ có thể cứng nhắc và xung đột, nhưng ta chắc chắn rằng tất cả chúng ta vẫn có thể tìm thấy hòa bình cùng nhau."
"...Kaneomi."
"Nàng biết không... Ta nghĩ ta sẽ làm thêm khoảng ba thanh kiếm nữa có trộn lẫn máu của nàng. Ừ, và ta sẽ đặt tên cho cả bốn thanh là Yatonomori Kaneomi, sử dụng tên của cả hai chúng ta. Xin nàng, hãy theo dõi xem điều gì sẽ xảy ra với những thanh kiếm này, với sự kết hợp này của con người và quỷ."
"...Được thôi. Ta sẽ chắc chắn xem hy vọng của chàng sẽ dẫn đến đâu."
"Cảm ơn nàng. Và ta xin lỗi vì đã đẩy việc này cho nàng."
"Không có vấn đề gì cả. Bổn phận của một người vợ là hoàn thành ước nguyện của chồng mình mà." Nàng quỷ mỉm cười. Có điều gì đó trong nụ cười của nàng dường như quen thuộc với...
Một âm thanh như tiếng đồ gốm vỡ tan kéo Jinya trở về với thực tại.
"Cái gì vậy...?" cậu lẩm bẩm. Cậu đã thấy một người đàn ông và một người phụ nữ nói chuyện... một con quỷ tên Yato và người chồng con người của nàng.
Đó là ký ức của thanh kiếm sao?
Naotsugu đã nói với Jinya rằng Kaneomi đã mượn sức mạnh của một con quỷ để tạo ra những thanh yêu kiếm một cách nhân tạo. Nhưng từ những ký ức mà Jinya vừa thấy, Yatonomori Kaneomi không có vẻ gì là xấu xa như cậu đã nghĩ ban đầu. Nó giống như người chồng muốn để lại một thứ gì đó cho vợ mình vì anh biết mình sẽ rời bỏ cõi trần này trước.
"Thật trớ trêu." Thanh kiếm, được rèn với mục đích kết nối quỷ và người, đã rơi vào tay Hatakeyama Yasuhide, một con người sử dụng quỷ như công cụ trong những âm mưu nhỏ mọn của mình.
Jinya đã thắng trận chiến này, nhưng điều đó không làm cậu thấy nhẹ nhõm chút nào. Ký ức về khoảnh khắc Sugino Mataroku giết vợ mình cũng tràn vào tâm trí Jinya và làm tâm trạng cậu trở nên u ám.
Như để xua đi những ký ức đó, cậu nhìn chằm chằm vào Yatonomori Kaneomi. Nó có một ánh sáng mờ đục quen thuộc. Ánh sáng đơn giản đó, đặc trưng của những thanh tachi làng Kadono, làm dịu lòng cậu một chút.
"...Ba thanh nữa, hử?" Vẫn còn ba thanh kiếm nữa tên là Yatonomori Kaneomi ở đâu đó ngoài kia. Jinya ghi nhớ sự thật đó, rồi nhặt vỏ kiếm của Kaneomi lên và tra kiếm vào vỏ.
Sự tĩnh lặng dường như lan tỏa khắp màn đêm. Những người của phiên Tosa giờ này chắc đang vui vẻ ở Tomizen, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến Jinya. Cậu liếc nhìn cây cầu một lần, rồi quay người rời đi.
Đêm nay sẽ đi vào lịch sử với tên gọi Đêm hội đàm Fukagawa, nhưng trận chiến sau lưng nó sẽ không được ghi lại ở bất cứ đâu.
"Vậy là, mọi chuyện đúng như chúng ta đã dự đoán."
"Ừ, Sugino đã cố đến Tomizen."
Ngày hôm sau đã đến. Jinya ăn trưa xong ở quán Kihee và nhấp một ngụm trà trong khi kể cho Naotsugu nghe những gì đã xảy ra, có bỏ qua một vài chi tiết. Naotsugu lắng nghe với vẻ mặt phức tạp. Là một samurai trung thành với nhà Tokugawa, có lẽ anh có những suy nghĩ riêng về việc ám sát.
"Vậy, ngài đã làm gì với thanh kiếm?"
"Tôi đã bán nó cho một tay buôn kiếm, tên là Tamagawa thì phải. Được một giá khá hời."
Đôi mắt Naotsugu mở to. "Cái gì?! Ngài Jin!"
"Bình tĩnh nào. Thanh kiếm bây giờ đã mất hết sức mạnh rồi. Nó không còn là yêu kiếm nữa, chỉ là một thanh kiếm bình thường thôi. Và có vẻ như ông chủ của Tamagawa cũng không có ý định bán lại nó. Ông ấy nói sẽ dùng nó để trang trí cửa hàng một thời gian, rồi sau đó sẽ mang đi thờ ở đâu đó."
"...Thật sao?"
"Ừ. Tamagawa là nơi thanh kiếm được bán ra lần đầu, phải không? Ông chủ có lẽ đã mua lại nó để xin lỗi cho những gì đã xảy ra. Ông ấy là một người tốt."
Có lẽ đó chỉ là một phần của việc buôn bán, nhưng dường như có một quy tắc bất thành văn mà một thương nhân phải tuân theo. Naotsugu thở phào nhẹ nhõm trước khi trở nên hơi u ám.
"Dù vậy... thế giới này thật đầy rẫy những điều đáng sợ. Nghĩ đến việc có một thanh kiếm có thể đẩy một người đến mức điên cuồng như vậy."
Jinya nhướng mày. "Ý anh là sao?"
"Hả?" Naotsugu nói, bối rối. "Ờm, Sugino-dono đã giết vợ mình dưới ảnh hưởng của thanh yêu kiếm, phải không? Tôi chỉ đang nói rằng điều đó thật đáng sợ."
Jinya chậm rãi lắc đầu. "Không hẳn là vậy. Hành động của Sugino không phải do thanh kiếm gây ra."
Sự thật đến như một điều bất ngờ. Thanh yêu kiếm là trung tâm của vụ án đến nỗi người ta tự nhiên sẽ nghĩ nó cũng là nguyên nhân. Nhưng sau khi hấp thụ Yatonomori Kaneomi, Jinya đã biết được sự thật.
Cậu tiếp tục một cách hơi u ám: "Yatonomori Kaneomi là một thanh yêu kiếm thực sự. Nhưng sức mạnh duy nhất đáng nói của nó là Phi Kiếm, khả năng tạo ra những nhát chém bay. Nó không có khả năng ảnh hưởng đến một người để giết người khác."
"N-nhưng Sugino-dono đã giết vợ mình."
Đó là sự thật. Sugino Mataroku quả thực đã giết vợ mình. Jinya nhớ lại những ký ức cậu đã thấy khi hấp thụ Yatonomori Kaneomi.
"...Tại sao, chàng...?"
"C-cái..."
Bị mê hoặc bởi thanh kiếm trong tay, gã đã muốn thử lưỡi kiếm của nó. Chỉ có vậy thôi, ấy thế mà không hiểu sao máu lại chảy ra từ người nàng.
"Tại sao...?"
"K-không, ta... Ta không cố ý! Ta không thể nào!"
Không thể nào? Nhưng rồi ai đã giết nàng? Rõ ràng là gã, phải không? Gã, người đã quá vui mừng khi có lại một thanh kiếm đến nỗi muốn sử dụng nó.
"N-này, tỉnh lại đi! Không, tại sao... Tại sao ta lại..."
Gã ôm lấy vợ mình—nhưng không thể nào vứt thanh kiếm sang một bên.
"Không... Không..."
Rồi gã nhớ lại những lời đồn về Yatonomori Kaneomi.
"K-không phải lỗi của ta! P-phải rồi, là lỗi của thanh yêu kiếm này. Thanh kiếm này đã chém nàng. Không phải ta... Ừ, ta không làm gì sai cả. Thanh kiếm này sẽ khiến bất cứ ai cũng muốn giết người. Chắc chắn là vậy!"
Và thế là điều đó trở thành sự thật của gã. Lý do tại sao tim gã đập rộn ràng khi nhìn thấy lưỡi kiếm trần, và lý do gã say sưa trước cảnh vết thương của nàng, tất cả đều là do một thế lực phi nhân tính gây ra. Bị dồn vào chân tường, Mataroku để cho sự bốc đồng chiếm lấy và hét lên, "Vợ ta đã bị thanh yêu kiếm này giết!"
Và đó là tất cả. Bản thân thanh yêu kiếm chưa bao giờ có lỗi. Vợ của Mataroku đã bị chính tay gã sát hại.
"Naotsugu, anh tự nhận mình là người yêu kiếm, nhưng anh sưu tập chúng chỉ để trưng bày thôi sao? Nếu anh có được một tác phẩm xuất sắc, anh có muốn sử dụng nó không, dù chỉ một lần?"
Ai cũng có mong muốn thử thanh kiếm mới của mình, mặc dù hầu hết mọi người chỉ dừng lại ở việc chém những bó rơm.
Hiểu được ý của Jinya, Naotsugu nhăn mặt. "Không lẽ ngài định nói..."
Mataroku không giết vợ mình vì bị một thanh yêu kiếm bỏ bùa. Gã giết nàng đơn giản chỉ vì quá vui mừng khi có lại một thanh kiếm và muốn thử nó.
"Vợ gã tình cờ là người ở gần nhất. Chỉ có vậy thôi."
"Thật kinh tởm..."
"Nhưng gã không thể đối mặt với sự thật đó, nên đã tự thuyết phục mình rằng thanh kiếm đã điều khiển gã. Có lẽ đó là lúc Hatakeyama đã gieo rắc ý nghĩ đó vào đầu gã."
Từ đó, Mataroku tìm kiếm nạn nhân để chứng minh với bản thân rằng chính thanh kiếm đã khiến gã giết vợ mình. Đó là lúc Hatakeyama Yasuhide đề nghị Mataroku giết Takechi Zuizan, một trở ngại cho kế hoạch của riêng ông ta. Yasuhide có được một con tốt thí, và Sugino tìm thấy một mục tiêu để giết.
"...Vậy Sugino-dono không phải đang cố thực hiện một vụ ám sát chính trị sao?" Naotsugu hỏi. "Ông ta chỉ muốn một cái cớ để giết người và Hatakeyama-dono đã cung cấp nó?"
"Ít nhất đó là giả thuyết của tôi. Tôi không thể chắc chắn."
"Không, tôi tin ngài... Dù thật khó để nói ra."
Nếu giả thuyết của Jinya là đúng, thì vụ án này đầy rẫy sự trớ trêu bệnh hoạn. Một người chồng giết vợ mình, và rồi, vì tình yêu dành cho nàng, lại khăng khăng rằng thanh kiếm đã thúc giục anh ta làm điều đó. Một người đàn ông tuyên bố mình mong muốn một thế giới tốt đẹp hơn, rồi lại khuyến khích người khác phạm tội giết người. Người ta phải tự hỏi ai mới là kẻ độc ác hơn.
"Một thanh kiếm chỉ là một thanh kiếm; tự nó không thể phạm lỗi. Nếu có lỗi, thì nó đến từ trái tim của con người," Jinya càu nhàu.
Naotsugu cúi đầu, đôi vai trông yếu ớt. Nhưng anh sớm ngẩng mặt lên với một vẻ quyết tâm, dữ dội.
"Ngài đã từng nói với tôi rằng ngài không thể thay đổi cách sống mà ngài đã biết, Ngài Jin." Anh tiếp tục, giọng nói quả quyết. "Vâng, tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải chọn cách tôi muốn sống từ bây giờ."
Jinya không hỏi ý anh là gì, và Naotsugu cũng không nói thêm một lời nào. Không cần phải nói thêm gì nữa.
Rõ ràng một tia lửa đã được thắp lên trong Naotsugu.
Những đám mây giống như những vệt mực trôi lững lờ trên bầu trời mùa đông xa xăm.
Vài ngày sau, một gia thần của phiên Aizu bị giết. Anh ta đã tấn công một gia thần của phiên Tosa bằng một thanh kiếm gỗ nhưng lại bị giết chết. Động cơ tấn công của anh ta vẫn chưa được biết, nhưng người ta nói rằng anh ta đã nói một câu kỳ lạ khi trút hơi thở cuối cùng, nước mắt lưng tròng và một nụ cười trên môi:
Trái tim ta đã bị một thanh yêu kiếm đánh cắp.