Vẳng xa có tiếng chó tru. Đêm mỗi lúc một đặc quánh lại, và lần cuối Jinya nhìn thấy, vầng trăng đã giăng một tấm màn mây mỏng manh.
Căn phòng gã đang ở không có cửa sổ, nhưng gã chắc mẩm rằng những con phố Edo giờ này đang được tắm mình trong một thứ ánh sáng nhợt nhạt.
Gã ngồi trong một căn phòng rộng chừng bốn chiếu rưỡi tatami, một không gian gần như trống rỗng. Tấm chiếu tatami đã sờn cũ, những bức vách cũng đã ngả màu. Nơi này rõ ràng được dựng lên từ rất lâu, và nhìn đống đồ đạc bừa bộn thì biết đã có người ở qua bao năm.
"…Ngươi sống ở đây à?" Jinya hỏi, nửa kinh ngạc, nửa hoài nghi.
Nơi Mosuke dẫn gã đến là một khu nhà trọ san sát trong một con hẻm sâu, không quá xa sông Kanda. Khu nhà này cũng có những căn quay ra mặt đường chính, nhưng phía hẻm sau là dành cho những thị dân nghèo túng, những người chỉ đủ tiền thuê các căn hộ độc nhất một phòng.
"Tất nhiên. Sống đủ lâu thì con quỷ nào cũng học được cách mang lốt người," một người đàn ông đáp, đoạn đặt một chén trà chứa đầy chất lỏng trong veo xuống trước mặt Jinya. "Vài con quỷ thậm chí còn sống như người thường. Chúng ta có thể không nói dối được, nhưng vẫn có thể che giấu sự thật. Mà nói cho cùng, chẳng phải ngươi cũng đang làm thế sao?"
Chiếc kimono ngắn tay của người đàn ông chi chít những miếng vá, tóc hắn ta búi gọn trên đỉnh đầu. Thật khó tin, với cái vẻ ngoài chẳng khác gì một thị dân bình thường, đang hồi sa cơ lỡ vận, nhưng đây lại chính là Mosuke, con quỷ mà Jinya mới gặp cách đây không lâu.
Mosuke sống ở đây, cải trang thành một con người. Ngay cả đôi mắt của hắn cũng có màu nâu sẫm bình thường. Xem ra, không hổ danh là một thượng quỷ; lốt người của hắn quả là hoàn hảo.
"Đây. Đừng lo, không có độc đâu."
"Độc cũng chẳng giết được ta," Jinya nói. "Cảm ơn." Gã cầm lấy chén trà và nhận ra trong đó là rượu, không phải trà. Gã nhấp một ngụm. Nhạt thếch. Loại rẻ tiền, lại còn pha thêm nước lã.
Một bát soba giá mười sáu mon, nhưng một vò rượu sake đã ngót ba mươi mon: một món tiền lớn đối với tất cả mọi người trừ kẻ giàu có, vậy nên dân thường chỉ uống rượu pha loãng.
"Xin cho phép tôi được tự giới thiệu lại. Tôi là Mosuke, một thị dân khiêm tốn sống trong khu nhà trọ hẻm này."
"…Và thực chất là một con quỷ."
"Phải. Tuy khiêm tốn nhưng tôi đã sống qua trăm năm và trở thành một thượng quỷ."
Dù vậy, Mosuke lại thiếu đi khí chất của một thượng quỷ. Thực tế, hắn ta thậm chí có thể còn yếu hơn hầu hết những con hạ quỷ mà Jinya đã từng diệt.
"Đối với một thượng quỷ, ngươi hơi…" Jinya ngần ngại nói thẳng.
"Yếu?"
"…Ừ." Dường như Mosuke không mấy bận tâm.
"Nhưng tất nhiên rồi. Việc là một thượng quỷ không liên quan gì đến sức mạnh, đó chỉ là cách chúng ta gọi những con quỷ đã thức tỉnh được năng lực độc nhất của mình. Có rất nhiều thượng quỷ ngoài kia chậm chạp và yếu hơn cả hạ quỷ—chẳng hạn như tôi."
Giờ hắn nhắc đến, con quỷ có Thiên lý nhãn mà Jinya gặp từ lâu cũng không đặc biệt mạnh mẽ. Dường như ngay cả khi không có một năng lực chuyên về chiến đấu, một con quỷ vẫn được coi là thượng quỷ miễn là nó có bất kỳ năng lực độc nhất nào.
Thấy thỏa mãn, Jinya đi vào vấn đề chính. "Được rồi, để cho rõ… ngươi không phải là kẻ chém người, đúng không?"
"Tôi không phải. Và tôi hiểu anh cũng vậy."
Jinya nhìn thẳng vào mắt Mosuke. Hắn không hề nao núng mà nhìn lại. Nếu đây là một màn kịch, thì nó khá là xuất sắc. Tạm thời, Jinya tin hắn.
"Được. Ta tin ngươi."
"Cảm ơn rất nhiều."
"Có vẻ ngươi đang truy lùng kẻ chém người này. Hay đúng hơn, ngươi muốn giết chúng, vì ngươi thậm chí còn không dừng lại để hỏi ta một câu. Tại sao?"
"Một mối thù riêng," Mosuke nói chắc nịch, không chút do dự. Có lẽ hắn đã chờ đợi câu hỏi này, hoặc có lẽ mối thù đơn giản là tất cả những gì tâm trí hắn còn vướng bận. Hắn trông có vẻ bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng. "Anh đã nghe tin đồn về những người bị thần giấu chưa?"
"Có nghe. Số người mất tích và số thi thể mà kẻ chém người để lại không khớp nhau, nên mọi người nghĩ một số đã bị bắt cóc hoặc bị thần giấu, phải không? Mới lúc nãy, ta nghe thấy tiếng một phụ nữ hét lên nhưng không tìm thấy xác."
"Vậy là cô ấy đã bị bắt cóc," Mosuke nói một cách thực tế. "Kẻ chém người cho đến nay chỉ giết đàn ông và bắt cóc mọi phụ nữ, không trừ một ai."
Jinya ném cho Mosuke một cái nhìn dò hỏi, tự hỏi làm sao hắn có thể chắc chắn đến vậy.
Mosuke cắn chặt môi. Một sự im lặng ngắn ngủi nhưng căng thẳng bao trùm. Cuối cùng, hắn cúi đầu và mệt mỏi nói, "Vợ tôi cũng đã bị bắt đi."
Đôi vai hắn run lên, mắt hắn vẩn đục và bàn tay siết chặt. Luồng sát khí lạnh lẽo toát ra từ người hắn lập tức xóa tan mọi nghi ngờ còn sót lại trong lòng Jinya—Mosuke không phải là kẻ chém người. Cơn thịnh nộ như vậy không thể nào là giả được. "Nàng là một con người, nhưng nàng đã yêu một con quỷ như tôi. Nàng rất tốt bụng. Nhưng một đêm một tháng trước, nàng đã biến mất. Mười ngày sau, người ta tìm thấy xác nàng nổi lềnh bềnh trên sông Kanda. Một viên chức từ văn phòng quan tòa nói với tôi rằng có dấu hiệu bị xâm hại trên cơ thể nàng."
Đàn ông bị giết và phụ nữ bị bắt cóc, thêm vào đó vợ của Mosuke lại mang dấu hiệu bị xâm hại. Nếu tất cả những điều đó là sự thật, thì đây chắc chắn không phải là một vụ án bị thần giấu đơn thuần. Một điều gì đó đồi bại hơn nhiều đang diễn ra.
"Anh có thấy câu chuyện của tôi quá khó tin không?" Mosuke hỏi.
"Không, ta tin ngươi. Vốn dĩ loài quỷ chúng ta không thể nói dối," Jinya đáp.
"Đúng vậy." Mosuke nốc cạn ly rượu, rồi nói bằng giọng chắc chắn nhất từ trước đến nay. "Nàng có một tâm hồn lương thiện, thuộc tuýp người luôn đặt người khác lên trước bản thân. Thậm chí còn yêu một con quỷ như tôi… Nàng không đáng phải chết như vậy."
Nắm đấm của Mosuke siết chặt, một làn sóng thịnh nộ tỏa ra từ hắn. Jinya hiểu được cơn giận mà người đàn ông này đang nếm trải. Gã biết cảm giác mất đi người phụ nữ mình yêu là như thế nào. Ấy vậy mà, gã không hề có chút thông cảm nào cho Mosuke.
"Jinya-san," Mosuke tiếp tục, "bây giờ tôi sống cải trang thành người, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thích tất cả con người. Khi sống như họ, tôi đã biết đến sự xấu xa của họ. Dù vậy, tôi đã yêu một người chấp nhận hình dạng gớm ghiếc của mình. Nhưng bây giờ, lòng tôi ngập tràn căm phẫn đối với kẻ đã làm vấy bẩn nàng và cướp đi người yêu dấu của tôi. Tôi không biết phải làm gì với tất cả sự tức giận này."
Hắn cố gắng kìm nén một thứ gì đó vô danh đang trỗi dậy bên trong, mắt hắn đỏ ngầu và quai hàm nghiến chặt. Đó là một cảnh tượng đau lòng khi chứng kiến.
Cảm xúc mà Jinya cảm nhận được lúc này thật không phù hợp với hoàn cảnh. Thay vì thông cảm, gã lại thấy một chút ghen tị. Ghen tị với Mosuke, vì hắn có một mục tiêu chính đáng cho lòng căm thù của mình. Ghen tị vì lòng căm thù của Mosuke không hề do dự như của gã. Ghen tị vì sự chính đáng trong lòng căm thù của Mosuke.
Jinya nhận ra sự ghen tị của chính mình và cố gắng gột rửa nó bằng rượu. Rượu nhạt thếch, nhưng cảm giác nó trôi xuống cổ họng lại thật dễ chịu. Gã đáp lại, "Ta hiểu rồi…"
"Đó là lý do tôi không muốn anh giúp. Nếu kẻ chém người này phải bị giết, thì nó phải do một mình tay tôi thực hiện."
"Hừm…" Jinya thấy mình không thể hoàn toàn đồng ý. Gã cũng có lý do riêng để muốn giết kẻ chém người này—hay đúng hơn là con quỷ này. Ngay cả khi biết lòng căm thù của Mosuke sâu đậm đến mức nào, Jinya cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Sau một khoảng lặng ngắn, Mosuke nói, "Vậy thì anh đang theo đuổi điều gì, Jinya-san?"
Hắn để mắt đến biểu cảm của Jinya, cố gắng thăm dò gã.
"Chà, nếu kẻ chém người thực sự là một con quỷ, thì ta muốn tự mình giết chúng."
Thực ra, mục tiêu của Jinya nằm ở khoảnh khắc ngay sau khi gã giết con quỷ, nhưng gã không nói ra.
"…Tôi hiểu rồi. Vậy thì thay vì cản đường nhau, sao chúng ta không hợp tác tìm kiếm? Chúng ta có thể chia nhau ra, rồi gặp lại để chia sẻ thông tin. Tôi chỉ yêu cầu anh để việc giết chóc thực sự do tôi thực hiện."
Đây dường như là sự thỏa hiệp tốt nhất mà Mosuke có thể cho phép mình. Jinya không đủ thô lỗ để từ chối nỗ lực tìm tiếng nói chung của hắn, vì vậy gã gật đầu, "Được rồi, ta không có vấn đề gì. Nhưng ngươi có thực sự chắc chắn rằng mình muốn làm việc đó không?"
"Anh nghi ngờ mong muốn của tôi sao?"
"Không. Nhưng ta nghi ngờ quyết tâm của ngươi." Jinya nheo mắt lại. "Dù là quỷ hay người, bất cứ ai cũng sẽ do dự khi tước đi mạng sống của kẻ khác. Liệu ngươi có thể chấp nhận những gì mình đã làm một khi đã đầu hàng cơn giận và giết người không?"
"Tôi…" Mosuke ngập ngừng.
"Ta có thể. Ta đã giết chóc từ lâu rồi. Nhưng ngươi không giống ta. Nếu ngươi cảm thấy có bất kỳ sự do dự nào, thì ta khuyên ngươi nên xem xét lại. Và may mắn thay, có một tên cặn bã có thể giết người không do dự đang ngồi ngay trước mặt ngươi. Ngươi không có lý do gì để tự làm bẩn tay mình."
Mosuke suy ngẫm một lúc nhưng nhanh chóng lắc đầu. Hắn cau mày, quai hàm nghiến chặt.
"Cảm ơn rất nhiều vì lời đề nghị, nhưng cuối cùng thì tôi cũng chỉ là một con quỷ. Tôi đã coi việc trả thù cho vợ mình là mục đích duy nhất, vậy nên—"
"Vậy nên ngươi sẽ hoàn thành nó ngay cả khi phải chết… phải không?"
"Phải. Đó là ý nghĩa của việc làm một con quỷ. Nếu tôi không giết kẻ đã sát hại vợ tôi, tôi không nghĩ mình có thể tiếp tục sống."
Jinya đã luôn biết Mosuke sẽ trả lời như thế nào. Đây chính là bản chất của loài quỷ. Nhưng dù vậy, Jinya vẫn phải nói ra: Không cần phải đầu hàng lòng căm thù. Vẫn còn những cách khác để vượt qua.
Có lẽ những lời đó chỉ đơn giản là dành cho chính gã.
"Ta hiểu rồi. Ta sẽ cố gắng hết sức để tôn trọng mong muốn của ngươi," Jinya nói. "Tuy nhiên, nếu ta tình cờ gặp kẻ chém người trước, thì có lẽ ta sẽ không còn lựa chọn nào khác."
"Tôi hiểu. Tôi chỉ có thể nguyền rủa vận rủi của mình nếu điều đó xảy ra. Tôi sẽ không trách anh đâu," Mosuke nói với một nụ cười.
Không thể biết được hắn nói điều đó vì muốn tỏ ra mạnh mẽ, hay vì nghĩ cho Jinya, nhưng sự cay đắng của hắn—lấn át cả cơn giận—hiện rõ mồn một. Jinya làm một việc tử tế là nhắm mắt lại, không nói gì.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, hai người bắt đầu tìm kiếm ở Edo vào ban đêm. Tuy nhiên, họ đã không tìm thấy kẻ chém người, chỉ thỉnh thoảng đến hiện trường của một vài vụ chém giết quá muộn.
"Kẻ chém người à? Xin lỗi, tôi không biết gì về chuyện đó."
"Không biết. Tôi chẳng thấy gì cả."
"Và tại sao tôi phải trả lời anh, hử? Anh là ai?"
Họ đã cố gắng hỏi han xung quanh nhưng vô ích. Hôm nay là ngày thứ ba mà không có tiến triển gì.
"Lại một đêm nữa chẳng có kết quả gì, hở? Thật không may," Mosuke nói.
"Chuyện là vậy," Jinya đáp.
"Tôi cho là vậy. Chúng ta sẽ phải tiếp tục thôi."
Hai người gặp nhau giữa cuộc tìm kiếm để trao đổi thông tin, nhưng cả hai đều không có gì đáng chú ý để chia sẻ. Họ cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào trong phần còn lại của đêm, vì vậy họ lết bộ trở về nơi ở của Mosuke với hai bàn tay trắng.
Đến nơi, họ ngồi đối mặt nhau và uống rượu đêm thứ ba liên tiếp. Mosuke dường như đã kìm nén những suy nghĩ về việc trả thù khi uống rượu, trông tương đối thư thái. Khi Jinya hỏi tại sao, Mosuke trả lời, "Không có gì tuyệt hơn là chia sẻ một ly rượu với một người ngang hàng."
Jinya cảm thấy mình hiểu được tình cảm đó. Gã và Mosuke đều là những con quỷ sống giữa loài người. Đối với họ, thật hiếm khi tìm được những người bạn đồng hành mà người ta có thể ở bên mà không cần che giấu bất cứ điều gì. Bản thân Jinya cũng bất ngờ thích thú với sự bầu bạn này.
"A… Thật đã," Mosuke nói sau khi nốc cạn một chén rượu sake.
Rượu sake hôm nay không phải loại rẻ tiền mà là một loại rượu sake cao cấp nhập từ vùng Kamigata mà Jinya đã mua. Kỹ thuật nấu rượu ở khu vực Edo không phát triển lắm; hầu hết rượu sake ở đây đều đục và chưa được tinh chế. Đó là lý do tại sao rượu sake ngon, trong vắt phải được nhập từ Kamigata—tên người ta gọi Kyoto và khu vực xung quanh. Rượu sake Kamigata là một thứ xa xỉ mà người bình thường hiếm khi được thưởng thức, nhưng công việc cuối cùng của Jinya trả công hậu hĩnh nên gã đã vung tay một chút.
"Cảm ơn vì đã mua thứ đồ ngon như vậy," Mosuke nói.
Jinya đáp lại, "Không có gì. Ta cũng nên góp phần sau khi ngươi đã đãi ta uống mấy đêm qua." Dù sao thì rượu sake ngon nên được thưởng thức cùng người khác, gã nghĩ. Rượu sake rất ngon. Ngay cả khi không có đồ nhắm đi kèm, nó cũng xứng đáng với giá tiền.
Đã bao lâu rồi Jinya mới được thưởng thức rượu sake như thế này? Hai người họ chẳng thu được gì sau cuộc tìm kiếm đêm nay, nhưng nhìn biểu cảm của họ thì ai cũng nghĩ ngược lại.
"Ồ phải rồi, tại sao anh lại đi săn đồng loại của chúng ta?" Mosuke hỏi.
Câu hỏi dường như tình cờ lướt qua tâm trí hắn. Mosuke bị thúc đẩy bởi sự trả thù, nhưng Jinya đã nói rằng gã muốn giết kẻ chém người nếu chúng là một con quỷ, đó là một điều khá lạ lùng.
Jinya sững người. Gã nên nói gì đây? Gã có nên nói cho Mosuke biết gã từng là một con người không? Nhưng quỷ và người vốn không đội trời chung, và Jinya không muốn thấy những đêm uống rượu này kết thúc. Gã do dự một lúc, và một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm. Tuy nhiên, gã đã đưa ra quyết định nhanh chóng, và nói một cách tỉnh táo, "Ta từng là một con người. Ta trở thành quỷ từ lòng căm thù khi một con quỷ khác giết người phụ nữ ta yêu, nhưng những giá trị của ta vẫn gần gũi với con người. Đó là lý do tại sao ta thấy việc giết những con quỷ gây hại cho con người là đúng đắn."
Gã nốc cạn ly rượu. Gã trân trọng mối liên hệ của mình với Mosuke, và đó là lý do tại sao gã không muốn nói dối hắn. Nếu điều đó có nghĩa là những đêm uống rượu cùng nhau sẽ kết thúc, thì cứ vậy đi.
"Tôi hiểu rồi. Ồ, đây, để tôi rót cho anh một chén khác."
Mosuke không tỏ ra đặc biệt quan tâm và rót đầy chén của Jinya. Jinya ngạc nhiên. Gã đã mong đợi Mosuke ít nhất cũng tỏ ra ghê tởm. "Ngươi không phiền à?"
"Không hề. Loài quỷ chúng ta, phần lớn, đều là những kẻ theo chủ nghĩa cá nhân. Không hiếm khi nghe chuyện quỷ giết đồng loại, hơn nữa chúng ta không đủ đức hạnh để quan tâm đến cái chết của những kẻ xa lạ." Với một nụ cười, hắn nói thêm, "Tôi quan tâm đến bạn nhậu của mình hơn là một gã nào đó tôi chưa từng gặp."
Jinya là một con quỷ săn lùng những con quỷ khác vì lý do của con người. Gã cho rằng sự đạo đức giả như vậy là điều sẽ gây ra sự ghê tởm, nhưng dường như đó chỉ là một chủ đề thú vị vừa phải để đi cùng với rượu. Gã nói, "Nhưng ta từng là một con người."
"Dù quá khứ của anh là gì, bây giờ anh là một con quỷ, và điều đó khiến anh ngang hàng với tôi."
"Ta cho là vậy…" Jinya vẫn khó chấp nhận điều đó và nhăn mặt.
Mosuke cười trước biểu cảm của gã và nốc cạn ly rượu. Hắn thở ra một hơi nồng nặc mùi cồn và vui vẻ nói, trong khi tay vẫn nắm chặt chén trà, "Anh có biết chim cu gáy đẻ trứng trong tổ của những con chim khác không?"
"Thật vậy à?"
"Ừ. Con chim kia làm mọi cách để nuôi những con non không phải của mình, và những con chim cu gáy non lớn lên nghĩ rằng con chim kia là cha mẹ của chúng. Ai sinh ra chúng không quan trọng; đối với con non, kẻ đã nuôi nấng chúng mới là cha mẹ thực sự. Chẳng phải kỳ lạ sao khi một con chim có thể không quan tâm đến hoàn cảnh ra đời của mình, nhưng chúng ta lại không thể làm được điều tương tự?"
Mosuke nói khá vui vẻ. Hắn mỉm cười thích thú khi Jinya rót đầy chén của hắn, rồi nốc cạn nó như thể đó là một món ngon. Có lẽ đây là cách hắn cố gắng cổ vũ Jinya. Thay cho lời cảm ơn, Jinya mỉm cười đáp lại.
Mosuke tiếp tục, "Không quan trọng ai được sinh ra là quỷ, hay người, hay bất cứ thứ gì. Nếu anh là một con quỷ, anh là một con quỷ, đơn giản vậy thôi. Những người duy nhất quan tâm đến việc phân loại người theo nguồn gốc là con người."
"Không thể cãi lại điều đó," Jinya nói với một nụ cười gượng. Gã nhấp một ngụm rượu. Rượu vẫn ngon như trước.
"Vậy, anh săn quỷ để bảo vệ con người à?" Mosuke hỏi.
"Không," Jinya trả lời không một chút chậm trễ. Gã đã thất bại trong việc bảo vệ người phụ nữ mình yêu và đã ra tay với chính gia đình thân yêu của mình. Một kẻ thảm hại như gã không có quyền tuyên bố rằng mình bảo vệ người khác. "Ta có nhiều lý do, nhưng lý do chính của ta bây giờ là tiền bạc."
"À, tiền bạc."
"Con người ghét quỷ, ghét đến mức họ muốn chúng chết ngay khi có tin đồn. Ta nhận tiền từ những người như vậy và săn quỷ… Ngươi có thấy điều đó đáng khinh bỉ không?"
"Không, không hề. Anh không giống như loại người làm bất cứ điều gì mà không có lý do. Anh chủ yếu giết những con quỷ gây hại cho con người, phải không? Ý tôi là, tại sao anh lại để tôi sống chứ? Vả lại…" Mosuke làm một động tác nuốt ực quá lố, ngả người ra sau khi nốc cạn ly rượu. "Tôi có quyền gì để nói khi tôi đang thưởng thức một ly rượu được mua bằng số tiền 'bẩn thỉu' đó chứ?"
Hai người họ cùng phá lên cười trước câu nói đùa của hắn. Đã thực sự lâu lắm rồi Jinya mới được nếm thứ rượu ngon đến thế, hay cười nhiều đến thế. Có lẽ chính không khí vui vẻ đã làm cho ly rượu ngon hơn.
Tiếng cười của họ lắng xuống sau một lúc, và họ tiếp tục uống. Khi họ đã uống gần hết chai, Mosuke lại hỏi một câu khác. "Vậy, những lý do khác của anh là gì?"
"Hôm nay ngươi có nhiều câu hỏi quá đấy."
"Chà, tôi đã kể cho anh mọi thứ về mình rồi. Cũng phải để tôi nghe phần của mình về anh chứ."
Thật vậy sao? Jinya tự hỏi. Dù sao thì, gã cũng không có gì để che giấu với một con quỷ đồng loại.
"…Ta cũng săn quỷ để trở nên mạnh mẽ hơn. Ta sống để một ngày nào đó ngăn chặn một con quỷ cụ thể."
Giờ nghĩ lại, đây là lần đầu tiên gã nói với ai khác về điều này. Tâm trí gã tỉnh táo lại một chút. Thật khó chịu khi phải thừa nhận sự yếu đuối của chính mình, ngay cả khi gã biết đó là sự thật.
"Vậy sao. Khoan đã, ngăn chặn chúng, không phải giết chúng?"
"Ta sẽ quyết định có giết chúng hay không khi ta gặp chúng. Nhưng dù thế nào đi nữa, ta cần phải mạnh mẽ hơn."
"Nghe có vẻ phức tạp."
"Không hẳn. Chỉ là ta quá yếu đuối để đưa ra quyết định."
Con quỷ có thể nhìn thấy tương lai đã nói một tai họa, mang lại sự hủy diệt cho toàn nhân loại, sẽ xuất hiện ở Kadono hơn một trăm năm trong tương lai. Đến lúc đó, tai họa đó sẽ được gọi là Quỷ Thần, nhưng Jinya biết cô ta là Suzune—người đã giết người yêu của gã, và chính là em gái của gã.
Gã chỉ tìm kiếm sức mạnh để một ngày nào đó ngăn chặn cô ta. Nhưng gã vẫn không biết ý định của Suzune là gì. Gã muốn cứu cô ta, nhưng gã không thể từ bỏ lòng căm thù âm ỉ bên trong mình. Gã muốn giết cô ta, nhưng gã không thể từ bỏ những ký ức hạnh phúc mà gã thấy khi nhắm mắt lại. Đã mười ba năm kể từ khi gã rời Kadono, nhưng gã vẫn chưa tìm thấy mục đích mà mình vung kiếm. Gã nhăn mặt trước sự bi lụy của chính mình.
"Ngươi sẽ làm gì sau khi đã trả thù cho vợ mình?" Jinya hỏi, một phần để đổi chủ đề, nhưng một phần cũng vì tò mò thực sự. Mặc dù hoàn cảnh của họ khác nhau, nhưng cả hai đều đã mất đi người thân yêu. Gã muốn xem điều gì sẽ nằm sau sự trả thù của Mosuke, để tham khảo.
"Không có gì đặc biệt."
Jinya cảm thấy hơi hoang mang trước câu trả lời, chính xác là vì gã có thể nhận ra nó là thật lòng.
"Tôi chỉ sống cải trang giữa con người vì tôi không thích chiến đấu, anh thấy đấy. Sống như một con quỷ thật phiền phức. Con người liên tục cố gắng giết anh, và lũ quỷ thì ích kỷ đến mức chúng sẽ xung đột với đồng loại chỉ vì những khác biệt ý kiến đơn giản. Tôi không thích tất cả những điều đó, nên tôi đã chọn sống như một con người. Tôi ổn với việc dành cả ngày lười biếng. Tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc sử dụng sức mạnh của mình để giết người nếu không phải vì… tất cả chuyện này."
Hắn nhấp một ngụm rượu sake mà không quan tâm đến thế sự, biểu cảm của hắn chỉ cau lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Chắc là rượu sake có vị gắt, Jinya quyết định và không nghĩ sâu hơn về nó.
Mosuke tiếp tục, "Tôi đã đủ hạnh phúc chỉ với việc sống không bị chú ý trong bóng tối, để ngày tháng trôi qua… cùng với vợ tôi. Có lẽ tôi sẽ trở lại cuộc sống yên tĩnh sau khi trả thù cho cô ấy." Hắn cười mệt mỏi và nói, "Hì, có lẽ tôi có thể thêm việc viếng mộ cô ấy vào thói quen hàng ngày của mình."
Jinya cảm thấy áy náy vì đã khơi lại chủ đề này, nhưng sẽ thật thô lỗ nếu xin lỗi. Vì vậy, thay vào đó, gã nói, "…Chúng ta không thể thay đổi con người mình, hở?"
"Không, chúng ta không thể," Mosuke đồng ý.
Im lặng. Hai người uống rượu mà không nói một lời trong một lúc. Không khí đã trở nên hoàn toàn tỉnh táo.
"Ồ phải rồi…" Jinya bắt đầu, với đôi mắt nhìn xuống. Gã không muốn đối mặt với ánh mắt của Mosuke vì tâm trạng u uất hiện tại của mình mà còn vì những gì gã sắp nói rất đen tối. "Lúc nãy ngươi nói ta không phải là loại người làm việc gì mà không có lý do." Gã ngửa cổ uống cạn chén rượu. "Nhưng điều đó đã sai. Ta ghét em gái mình mà không có lý do chính đáng."
Rượu sake trôi xuống cổ họng gã có vị tanh như máu.
Ngày hôm sau, Jinya đến quán Kihee vào buổi tối. Gã muốn ăn một ít soba trước khi ra ngoài tìm kiếm ban đêm cùng Mosuke.
"Ồ, chào mừng, Jinya-kun!" Chào đón gã là Ofuu, với tư thế hoàn hảo và một nụ cười. Hôm nay cô có một cây trâm cài tóc hình hoa diên vĩ Nhật Bản giữ tóc.
"Vẫn là soba kake như thường lệ chứ?"
"Làm ơn."
"Có ngay. Bố ơi! Một kake!"
"Được rồi!" chủ quán đáp lại, rồi nhanh chóng bắt tay vào việc.
Jinya chọn một chỗ ngẫu nhiên để ngồi. Ofuu đứng gần gã và thì thầm, mặc dù không có khách hàng nào khác có thể nghe lỏm.
"Có tìm được kẻ chém người đó không?"
Jinya nhướn mày trước câu hỏi của cô. Gã đã không nói với cô về Mosuke hay bất cứ điều gì. Làm sao cô biết gã đang tìm kẻ chém người? Gã hỏi, "Làm sao cô biết tôi đang tìm chúng?"
"Ồ, thôi nào. Anh đã nói săn quỷ là công việc của anh. Rõ ràng điều đó có nghĩa là anh cũng theo đuổi những tin đồn về quỷ."
Dường như không có lý do gì để gã phải nghi ngờ cô: Cô chỉ đơn giản coi những lời nói vui vẻ của gã trước đây là sự thật. Tất nhiên, đó thực sự là sự thật, nhưng chỉ những người ngây thơ nhất—hoặc có lẽ là những người sắc sảo nhất—mới thực sự tin vào điều đó. Có lẽ người ta chỉ cần đủ thiếu hiểu biết về sự đời để tin vào mọi thứ một cách vô điều kiện. Jinya không thể hiểu nổi cô.
Ofuu cúi xuống ngang tầm ngồi của Jinya và háo hức chờ đợi một câu trả lời. Có điều gì đó mách bảo gã rằng cô sẽ đợi bao lâu cũng được. Với một tiếng thở dài, gã chịu thua và trả lời, "Không, tôi không gặp may trong việc tìm kiếm chúng." Dù sao thì gã cũng không có câu chuyện gì để kể, vì chẳng có tiến triển gì.
"Ồ, thật tệ. Nhưng đừng để nó làm anh nản lòng."
"Tôi ổn. Ngay từ đầu tôi đã không mong nó dễ dàng. Một công việc được hoàn thành tốt đòi hỏi nỗ lực và sự kiên trì, cho dù là trong việc săn quỷ hay điều hành một nhà hàng." Gã nhìn quanh và thấy quán soba vẫn vắng tanh như mọi khi. Khách hàng duy nhất ngoài gã là một samurai trẻ ăn mặc chỉnh tề. Kinh doanh chắc chắn không phát đạt.
"Aha ha, vâng, nhà hàng vẫn không khá hơn là mấy," Ofuu nói với một nụ cười gượng. Tuy nhiên, cô dường như đang có một khoảng thời gian vui vẻ.
"Edo chắc hẳn phải vô cùng bận rộn nếu không ai dừng lại để chú ý đến một cô phục vụ xinh đẹp như vậy. Thật đáng tiếc."
"Ồ, thôi nào, anh quá khen rồi." Ofuu đỏ mặt và mỉm cười. Mặc dù vụng về khi phục vụ, cô lại giỏi giao tiếp và khiêm tốn về ngoại hình của mình.
"Ồ, anh đã để ý đến con gái tôi rồi à?" Chủ quán thò đầu ra từ nhà bếp, đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của họ vì quán quá nhỏ. Jinya chắc chắn rằng người đàn ông này sắp phàn nàn, nhưng thay vào đó ông ta lại mỉm cười và nói, "Ofuu quả là một mỹ nhân, phải không?"
"…Hầu hết mọi người có lẽ sẽ nói vậy." Jinya cố gắng tránh đưa ra một câu trả lời trực tiếp.
Chủ quán cởi tạp dề và bước ra khỏi bếp. Ông ta đến gần Jinya và vui vẻ vỗ vào lưng gã.
"Ta hiểu, ta hiểu! Chà, cậu có mắt nhìn đấy, cậu trai! Có hứng thú lấy con gái ta làm vợ và tự mình quản lý nhà hàng này không? Ta chắc chắn việc săn quỷ không phải là công việc tồi, nhưng điều hành một nhà hàng nhỏ cùng nhau cũng khá tốt đấy, cậu biết không?"
Jinya sững sờ trước sự đột ngột của lời cầu hôn. Loại người nào lại gả con gái mình cho một khách hàng gần như là người lạ? Ofuu trông còn ngạc nhiên hơn cả Jinya, đỏ bừng mặt và hét lên, "Bố?! Bố đang làm cái quái gì vậy?!"
"Chỉ cố gắng tìm cho con một người đàn ông thôi mà."
"Con có thể tự làm điều đó, cảm ơn bố rất nhiều!" Mặc dù đã bình tĩnh lại một chút, cô vẫn tiếp tục trách mắng cha mình, người lúc này đã trở nên hiền lành. Jinya bị gạt sang một bên không có cơ hội trả lời. Bát soba của gã vẫn chưa được làm.
Chủ quán nói, "Nhưng bố thực sự nghĩ đã đến lúc con tìm cho mình một hai người đàn ông rồi. Bố biết rõ con chưa bao giờ có bạn trai."
"Đ-đó là sự thật, nhưng con có thể giải quyết những chuyện đó khi đến lúc! Vả lại, bố đang làm phiền Jinya-kun!"
"Có lẽ vậy, nhưng bố lo cho con. Bố đã có tuổi và muốn đảm bảo con được trao cho người tốt."
Dường như Jinya đủ tiêu chuẩn là "người tốt" bằng cách nào đó, điều này thật kỳ lạ. Gã đã không thực sự làm bất cứ điều gì để nhận được sự cảm kích của người đàn ông này. Hơn nữa, gã là một lãng nhân với công việc không ổn định. Tại sao có ai lại muốn gả con gái mình cho gã?
"Con rất vui vì bố đã chu đáo như vậy, nhưng con có suy nghĩ riêng về vấn đề này, bố ạ," Ofuu nói.
"Được rồi. Nhưng bố nghĩ hai đứa sẽ là một cặp tuyệt vời đấy," ông lẩm bẩm.
Ofuu cúi đầu hờn dỗi. Khi cô cuối cùng ngẩng lên, đôi mắt cô có vẻ hơi buồn.
"Trời ạ, bố. Bố chỉ mong tống khứ con đi cho nhanh." Cô phồng má, trông trẻ con hơn bình thường rất nhiều.
Theo những gì nghe được, Jinya không phải là người đầu tiên nhận được một lời cầu hôn đột ngột như vậy. Có lẽ mọi chàng trai trẻ ghé qua đều bị cha cô hỏi điều tương tự.
"Không phải vậy, bố chỉ—"
"Con biết. Bố chỉ lo cho con thôi." Cô tỏ ra tức giận, nhưng tình yêu trong giọng nói của cô là rõ ràng. Cô buồn vì cha cô vội vàng gả cô đi, trong khi cha cô chỉ muốn cô kết hôn và được hạnh phúc. Sự bất hòa của họ sinh ra từ việc họ quan tâm đến nhau nhiều như thế nào.
"Đừng lo, một ngày nào đó con chắc chắn sẽ có gia đình riêng của mình. Nhưng hãy để con làm con gái của bố thêm một thời gian nữa." Cô mỉm cười một nụ cười đẹp đẽ, dịu dàng, như một bông hoa đang nở.
"Xin lỗi vì đã chõ mũi vào chuyện không phải của mình." Bị nụ cười của cô đánh bại, chủ quán trở lại bếp, chán nản.
Sau khi xác nhận cha cô đã trở lại bếp, cô cúi đầu chào Jinya, vô cùng xin lỗi. "Tôi xin lỗi về chuyện đó."
"Không có gì." Dù sao thì, đó là một màn trình diễn ấm lòng.
Trong bếp, chủ quán cuối cùng cũng đang làm lại soba. Jinya liếc nhìn khuôn mặt ông từ bên cạnh nhưng không thể đọc được suy nghĩ của ông. Tuy nhiên, rõ ràng ông quan tâm đến con gái mình và con gái ông cũng yêu lại ông.
Đây mới là cách một gia đình nên có—một trời một vực so với gia đình của gã.
"Ông ấy là một người cha tốt," Jinya nói.
"Tôi cũng nghĩ vậy," Ofuu trả lời với một nụ cười rạng rỡ, rạng rỡ đến mức Jinya phải quay đi. Nụ cười của cô làm gã đau nhói khi nhìn vào—đó là bằng chứng cho thấy nội tâm gã đã bị vặn vẹo đến mức nào.
"Tôi không chắc có nên hỏi không, nhưng… cha của anh không giống vậy à?" cô hỏi với một vẻ lo lắng. Dường như cô có thể đọc được suy nghĩ của gã như một cuốn sách mở.
Gã không có lý do gì để nói cho cô sự thật, hay nói cho cô bất cứ điều gì, về vấn đề đó. Nhưng gã vẫn nói. Có lẽ gã chỉ muốn có ai đó lắng nghe.
"Tôi… có một em gái, Suzune. Cha tôi đối xử tệ bạc với nó, nói rằng nó không phải là con của ông. Thậm chí còn bỏ rơi nó. Vì vậy, tôi đã đưa nó đi và chúng tôi cùng nhau bỏ trốn… Dù sao thì, tất cả đều là chuyện xưa rồi."
Gã đã bỏ qua việc đề cập đến lý do tại sao cha gã lại bỏ rơi Suzune. Gã không muốn nghe Ofuu nói rằng việc bỏ rơi một đứa trẻ quỷ là điều hiển nhiên.
"Anh có ghét cha mình không?" cô hỏi.
"Không. Bây giờ tôi đã hiểu được quan điểm của ông ấy. Nhưng…"
Những ngày này gã đã có góc nhìn để hiểu cha mình hơn một chút. Suzune có lẽ là kết quả của việc một con quỷ xâm hại mẹ cô. Mẹ gã vừa bị một con quỷ làm vấy bẩn, rồi lại chết vì sinh ra đứa con của con quỷ đó, nên không có gì lạ khi cha gã trút giận lên Suzune. Sau khi mất Shirayuki, Jinya hiểu rằng lòng căm thù là một cảm xúc mạnh mẽ có thể nhấn chìm cả những cảm xúc yêu thương.
Đó là lý do tại sao gã không thể đổ lỗi cho cha mình nữa. Gã không có quyền. Rốt cuộc, chính gã cũng đã bỏ rơi Suzune.
"Nhưng…?"
"Không có gì. Tôi chỉ đang nghĩ rằng có quá nhiều thứ nằm ngoài tầm tay của chúng ta." Gã hơi cau mày và giả vờ không để ý đến ánh mắt lo lắng của Ofuu.
Trong đầu gã lướt qua những suy nghĩ về Mosuke, về Ofuu và cha cô, về chính gã, về những người thân yêu đã mất và những nhà tù của lòng căm thù, và về sự bất hòa sinh ra từ tình yêu thương lẫn nhau.
"Một số chuyện không thể giải quyết dễ dàng như vậy."
Thế giới này thực sự là một nơi không công bằng. Cảm xúc của chúng ta không phải do chúng ta kiểm soát. Chúng ta không thể chọn người mình yêu, hay người mình ghét.
Tất cả những gì chúng ta làm là sống và chết, vậy tại sao cuộc sống lại khó khăn đến thế?