Sword of the Demon Hunter: Kijin Gentosho

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6843

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19662

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 892

Quyển 2: The Edo Arc - Kẻ cắn nuốt (1)

Bấy giờ là Năm Gia Vĩnh (Kaei) thứ sáu, tức Tây lịch 1853, tiết xuân.

“Dạo này chẳng có lấy một tin tốt lành nào nhỉ?”

Jinya đang ngồi ở Kihee, một quán mì soba tại Fukagawa, một khu của Edo. Cậu đã là khách quen của quán suốt mấy ngày qua.

Ông chủ quán vừa thoăn thoắt trụng mì, vừa nở một nụ cười méo xệch bắt chuyện.

Dạo gần đây, tin tức lan truyền chỉ toàn những chuyện đáng lo. Dân thường khó mà có được một ngày yên ổn.

“Nghe đâu mấy chiếc thuyền ngoại quốc cứ lăm le chõ mũi vào đủ chuyện, mà đám quan trên thì chẳng làm gì sất. Một kake soba xong rồi đây.”

“Vâng ạ,” một giọng nói trong trẻo đáp lời. Một cô gái nhỏ nhắn đỡ lấy bát mì.

Cô bé trông trạc mười bốn, mười lăm tuổi, vận một bộ kimono màu hồng đào.

Đây là Ofuu, cô con gái duy nhất của ông chủ quán. Cô bé cùng người cha ngoài bốn mươi của mình trông coi tiệm ăn này.

Cô thận trọng len qua không gian chật hẹp của quán để bưng bát soba tới, nhưng bước chân có phần chuệnh choạng.

Có lẽ cô vẫn chưa quen việc? “M-mời ngài. Một kake soba ạ.”

Cô gắng gượng nặn ra một nụ cười trông còn gượng gạo hơn cả vẻ e thẹn khi đặt bát mì xuống trước mặt Jinya.

Gương mặt cô thanh tú, dáng người cũng ưa nhìn, nhưng sự vụng về đã phá hỏng tất cả.

Cha cô lo lắng dõi theo từng bước chân của con gái. Ông nói, “Làm tốt lắm, Ofuu à. …Mà này, nghe nói còn có một tên đồ tể đang lộng hành nữa. Ta đây cũng lo lắm chứ, vì còn phải nghĩ cho con gái mình, cậu biết đấy? Thật tình, đám chức sắc dạo này làm ăn kiểu gì không biết…”

Việc ông khen Ofuu chỉ vì bưng được một bát mì đã ngầm cho thấy mức độ hậu đậu thường ngày của cô bé.

Dù sao đi nữa, thời buổi loạn lạc, và lời ta thán của ông chủ quán cũng thật đáng quan ngại.

Jinya cầm lấy đôi đũa, vàm một đũa mì lớn rồi mới trầm giọng nhắc nhở.

“Ông nên cẩn thận lời ăn tiếng nói.”

“Chắc vậy. Chẳng muốn rước họa vào thân rồi bị đóng cửa quán, nhất là khi còn chưa khai trương được mười ngày.”

Jinya đưa mắt nhìn quanh. Tường quán trông không có vẻ gì là mới. Nói bẩn thì không hẳn, nhưng những thớ gỗ đã hằn lên dấu vết của thời gian.

“Nhưng quán trông đâu có vẻ gì là mới?” cậu hỏi.

“Ấy là vì chúng ta mua lại chỗ này mà không sửa sang gì. Mua được với giá rẻ như cho không đấy, nói cậu hay.”

“Thật vậy sao.”

“Nhưng chắc cậu phải mê đồ ăn của ta lắm, nên ngày nào cũng ghé cái quán tồi tàn này. Tính đến nay là ngày thứ năm liên tiếp rồi phải không?”

Quán sá ế ẩm; ngoài mình ra, Jinya chưa từng thấy một người khách nào khác, một điều lạ lùng ngay cả với một tiệm ăn mới mở.

Nhưng cũng chính vì quán vắng như chùa bà đanh mà cậu mới chọn ăn ở đây.

Bề ngoài, Jinya trông như một con người, nhưng thân phận thật sự của cậu lại là quỷ.

Cậu từng là người, nhưng đã để lòng hận thù nuốt chửng và hóa thành quỷ dữ sau khi em gái ra tay sát hại người con gái cậu yêu.

Vì lẽ đó, cậu cố tình chọn quán mì vắng khách này.

Đã hơn mười năm trôi qua kể từ ngày cậu tới Edo, nhưng dung mạo cậu không hề thay đổi so với năm mười tám tuổi—giống như em gái cậu, diện mạo của nó cũng không hề thay đổi suốt một thời gian dài.

Quỷ có thể sống hơn nghìn năm, nhưng qua một độ tuổi nhất định, chỉ còn tóc và móng tay chúng là tiếp tục dài ra.

Hiện tại Jinya vẫn ổn, nhưng nếu ở lại Edo quá lâu, sớm muộn gì cũng sẽ có kẻ nhận ra cậu không hề già đi.

Đó là lý do cậu chọn quán mì soba không có khách quen này.

Một thời gian nữa, cậu sẽ ngừng đến đây và tìm một nơi khác.

Làm mọi cách để không bị nghi ngờ.

Jinya đang lúng túng chưa biết đáp lời ra sao thì Ofuu đã xen vào, trách cha mình.

“Cha! Cha định dọa vị khách duy nhất của chúng ta chạy mất đấy à?!”

“Bình tĩnh nào Ofuu, chỉ là chuyện phiếm thôi mà,” người đàn ông đáp.

Rồi ông quay sang Jinya, “Nhưng mà thật tình, cậu thấy mì soba của ta thế nào?”

Jinya lại vàm thêm một đũa mì. Sợi mì không đến nỗi tệ, nhưng đặt cạnh vô số quán soba nức tiếng chốn Edo này thì quả thật chẳng có gì đặc sắc.

Cậu đáp: “Không tệ. Chỉ là… tầm thường một cách đáng kinh ngạc.”

“Cậu thẳng thắn thật đấy! Nhưng không sao, ta biết tài nghệ của mình chẳng ra gì. Ta nấu ăn vì đam mê, chứ không phải vì ta giỏi,” ông chủ quán nói, miệng lại cười gượng.

Thông thường, với lời nhận xét thô lỗ ‘tầm thường một cách đáng kinh ngạc’, Jinya hẳn đã bị tống cổ khỏi quán. Phản ứng này của ông chủ thật khiến cậu bất ngờ.

Xem ra người đàn ông này tự biết rõ khả năng của mình.

“Nhưng, dù vậy, ông vẫn mở quán?”

“À, ừ thì, ta cũng có nỗi khổ riêng. Ai mà chẳng có vài chuyện quá khứ chẳng muốn tỏ cùng ai—ta dám chắc ngay cả cậu cũng có đôi điều khó nói.”

“Ông nói phải,” Jinya đáp. Cuộc trò chuyện tự nhiên dừng lại ở đó. Cậu không hỏi thêm, chỉ chuyên tâm vào bữa ăn.

“Nhưng chuyện tên đồ tể cũng đáng lo thật,” Ofuu lên tiếng.

Cô bé thường hay bắt chuyện với Jinya, có lẽ vì quán chẳng có mấy khách để trò chuyện.

“À… Ừ.” Câu trả lời của cậu không hoàn toàn bâng quơ; những lời đồn ấy quả thực đang canh cánh trong lòng cậu.

Có những kẻ chuyên đi săn quỷ. Thuở còn là người, chính cậu cũng đã từng chém giết vô số quỷ dữ.

Điều đó có nghĩa, tên đồ tể này hoàn toàn có khả năng còn mạnh hơn cả Jinya.

“Anh phải cẩn thận đấy nhé, Jinya-kun. Đêm hôm ra ngoài nguy hiểm lắm,” cô nói, ánh mắt lộ rõ vẻ lo âu.

Cậu không phiền khi cô bắt chuyện, nhưng cái giọng điệu của cô bé khiến cậu thấy có chút kỳ quặc.

Trông cậu vẫn như mới mười tám, nhưng thực chất đã ba mươi mốt tuổi.

Cậu không biết chính xác tuổi của Ofuu, nhưng cô bé chắc chắn không quá mười lăm.

Cảm giác thật lạ lùng khi được một cô bé chỉ bằng nửa tuổi mình lo lắng cho.

“Cảm ơn, nhưng tôi đủ lớn để tự lo liệu rồi,” cậu nói. “Tôi không phải trẻ con.”

Cô bé khúc khích cười, “Nhìn cách anh cố ngồi thẳng lưng để trông cao hơn kia kìa, em không nghĩ vậy đâu. Với em, anh vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.”

Trời ạ. Sao đàn bà con gái lúc nào cũng xem Jinya như một đứa trẻ thế nhỉ?

Thiệt tình, Jinta. Cậu chẳng làm được gì nếu không có—

Không. Đủ rồi. Đừng nghĩ về cô ấy nữa.

Cậu cắt đứt dòng cảm xúc đang trào dâng.

“Cảm ơn vì bữa ăn. Hết bao nhiêu vậy?” Không một nét biểu cảm, cậu trả lại chiếc bát không.

Kể từ khi rời Kadono đến Edo, Jinya đã học được nhiều mánh khóe, như cách che đi đôi mắt đỏ và cách ghìm nén cảm xúc của mình.

Cậu chua chát nghĩ, thật thảm hại làm sao khi bản thân lại thành thạo những thứ vặt vãnh đến thế.

“Hết mười sáu mon.”²

Jinya đưa đúng số tiền. Ông chủ quán bắt đầu đếm lại, rồi ngạc nhiên nói: “Là một ronin mà trông cậu không túng thiếu chút nào nhỉ.”

“Cũng tàm tạm. Tôi luôn có việc để làm.”

“Việc gì thế, nếu cậu không phiền cho ta hỏi?”

“Săn quỷ.”

“Chà, ghê gớm thật. Xong hết lũ quỷ rồi chắc cậu định thẳng tiến đến Long Cung luôn nhỉ?”

ông chủ quán bông đùa. Ông ta có vẻ không tin lời Jinya nói cho lắm.

Tất nhiên, Jinya hoàn toàn nghiêm túc. Quỷ có tồn tại ở Edo, và số lượng của chúng không hề ít.

Công việc của những người như cậu là đảm bảo những kẻ yếu thế không trở thành nạn nhân của chúng.

Thỉnh thoảng, một thương nhân, một gia thần của Tướng quân, hay một kẻ giàu có nào đó lại tìm đến cậu, nên công việc này cũng không thiếu tiền.

Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là nó cho Jinya cơ hội để mài giũa kỹ năng.

Tiền bạc, dù đáng quý, cũng chỉ là thứ yếu.

“Rồi, đủ mười sáu. Cảm ơn cậu nhiều!” Ông chủ quán đếm xong liền cúi đầu. Ofuu cũng duyên dáng cúi chào theo.

Tối nay Jinya không có việc. Bụng đã no, cậu định sẽ lang thang khắp phố phường, dò la xem có lời đồn đại lạ lùng nào không.

Nhưng cậu vừa ra khỏi quán mì được vài bước thì đã nghe tiếng ông chủ gọi với từ sau lưng.

“À phải rồi. Nhắc đến quỷ, người ta đồn rằng vết thương trên xác những người bị hại không phải do kiếm gây ra.”

Jinya khựng lại.

“Nghe nói, tất cả đều trông như bị một con thú nào đó cắn xé. Số lượng thi thể cũng không khớp nữa.”

“Không khớp là sao?” Jinya hỏi.

“Chà, dạo này số người mất tích nhiều hơn số xác chết được tìm thấy. Chẳng biết là bị bắt cóc hay bị ma giấu đi nữa, nhưng người ta bắt đầu rỉ tai nhau rằng có khi là do quỷ làm. Cậu biết đấy… vì quỷ thích nuốt chửng người ta mà.”

Ông chủ quán cười một cách ranh mãnh, như thể đang cố dọa Jinya.

Nhưng Jinya không hề nao núng. “Xin hãy kể cho tôi nghe thêm.”

Cầu Edobashi, được xây dựng chừng bốn mươi năm sau khi Tokugawa Ieyasu định đô ở Edo vào năm 1603, là một trong những cây cầu lớn nhất bắc qua sông Nihonbashi.

Ban ngày, trên cầu tấp nập kẻ qua người lại, từ thị dân cho đến những người buôn gánh bán bưng, nhưng giờ đây, khi hoàng hôn buông xuống, trên cầu không một bóng người.

Đây là nơi đã xảy ra một vụ chém giết—dù có lẽ không nên gọi như vậy, khi các thi thể bị bỏ lại trong tình trạng tàn tạ, như thể bị dã thú phanh thây.

Dù sao đi nữa, lời đồn cho rằng một con quỷ đứng sau vụ việc, và những cây cầu lại được xem là nơi giao thoa giữa cõi người và cõi âm, nên đây là địa điểm lý tưởng để một con quỷ xuất hiện.

Đầu xuân, gió đêm vẫn còn mang theo hơi lạnh sót lại của mùa đông.

Jinya khoanh tay, tựa lưng vào lan can cầu, mắt không ngừng cảnh giác quan sát xung quanh.

Vầng trăng trên cao lẩn khuất sau một màn sương mỏng, sương đêm thấm ướt vạt áo, và ánh trăng nhợt nhạt yếu ớt rọi xuống.

Một đêm thật đẹp. Sẽ thật phí phạm nếu một con quỷ xuất hiện và phá hỏng nó.

Dù không tỏ ra ngoài mặt, Jinya vẫn cảm thấy bực bội trong lòng và bất giác thở dài.

Một lúc sau, khi vẫn không có gì bất thường xảy ra, cậu rời khỏi lan can và bắt đầu cất bước.

Xem ra vận may của cậu không đủ tốt để có thể tình cờ chạm trán tên đồ tể.

Mất thời gian một cách phiền phức, nhưng cậu cũng không để bụng quá nhiều.

Nếu tên đồ tể bất cẩn đến mức dễ dàng xuất hiện trước mặt Jinya, hắn hẳn đã bị quan phủ tóm cổ từ lâu rồi… ít nhất, một tên đồ tể bình thường là vậy.

Nếu hắn là một con quỷ như lời đồn, quan phủ sẽ hoàn toàn bất lực.

Jinya hy vọng có thể giải quyết êm thấm chuyện này trước khi có thêm nạn nhân, nhưng không rõ tung tích của kẻ thủ ác, cậu chỉ có thể chờ đợi.

“Chết tiệt…” cậu lẩm bẩm. Thân xác cậu giờ đây là của quỷ, nhưng không có nghĩa là cậu toàn năng.

Sức mạnh của cậu cũng có giới hạn, nên cậu đành phải tìm kiếm theo cách thủ công.

Thực tại phũ phàng thường gieo vào lòng người ta cảm giác bất lực, dù là người hay quỷ.

Than vãn cũng chẳng ích gì. Cậu tập trung trở lại.

“Cứu với…!” Cậu nghe thấy tiếng thét lạc giọng của một người phụ nữ.

Jinya lập tức lao về phía tiếng hét. Bên phải cậu là cầu Aramebashi, và xa hơn là cầu Shianbashi bắc qua sông Horidome phía Đông.

Dù ở gần sông, không khí vẫn sặc một mùi máu tanh nồng.

Trên cầu Shianbashi, cậu phát hiện ba xác chết bị tàn sát dã man. Jinya nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng hung thủ.

Cậu đã chậm một bước. Cậu quỳ xuống bên một xác chết, cúi người xem xét.

Những thi thể mềm oặt, máu me đầm đìa đủ để khiến người thường phải ngoảnh mặt đi, nhưng Jinya thì không.

Cậu đã quá quen với cái chết.

Cậu nhẹ nhàng chạm vào một trong những xác chết. Vết thương vẫn còn ấm, nhưng nó không phải một nhát cắt sắc lẹm—nó bị khoét một cách thô bạo.

Đúng như lời đồn, đây không phải là vết thương do kiếm. Vậy thì có lẽ là do móng vuốt.

Khả năng tên đồ tể là một con quỷ ngày càng cao.

“…Hửm?”

Tuy nhiên, có gì đó không đúng.

Cả ba xác chết đều là đàn ông. Nhưng tiếng kêu cứu cậu nghe thấy lại là của một cô gái trẻ.

Cậu sực nhớ lại lời của ông chủ quán mì—quỷ thích nuốt chửng người ta.

Ông ta chỉ nói đùa, nhưng có lẽ lại nói trúng phóc.

Đáng buồn là, hiện trường không còn manh mối nào khác. Jinya đứng dậy, quay người định rời đi.

Đúng lúc đó, cậu nghe thấy một âm thanh ngay sát bên cạnh.

Tiếng gió bị xé toạc.

Một âm thanh mà cậu đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần.

Cơ thể cậu phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, phản xạ né sang một bên.

“Ngh…” Cậu chậm mất một nhịp, cánh tay phải bị sượt qua. Tay áo kimono bị rách, máu bắt đầu từ từ thấm ra.

May là vết thương chỉ ngoài da, không ảnh hưởng đến cử động.

Vấn đề là phải hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cậu mất một khoảnh khắc để định thần.

Cậu thuộc lòng âm thanh đó: nó y hệt như tiếng cậu vung kiếm.

Vết thương trên tay chứng tỏ đây là một đòn tấn công thật sự. Nhưng xung quanh cậu không một bóng người.

Không hề có hung thủ.

Cậu lại nghe thấy âm thanh đó, lần này từ phía trước. Cậu lùi lại né tránh. Lần này, ngực cậu bị rạch một đường.

Dường như cậu chỉ có thể phát hiện ra hung thủ vào đúng khoảnh khắc hắn ra tay.

Ngay cả sau đòn tấn công thứ hai, cậu vẫn không thấy ai xung quanh.

Đòn thứ ba ập đến, nhưng lần này hoàn toàn im lặng.

Một cơn đau nhói sau lưng khi một lưỡi đao cố đâm xuyên qua da thịt cậu.

Cậu nhanh chóng né khỏi hướng tấn công.

Da đã bị rách, nhưng đây không phải lúc để bận tâm.

Cậu căng mắt quan sát xung quanh, nhưng đáp lại chỉ là sự tĩnh lặng đến rợn người.

Không thấy hung thủ, nhưng vết thương vẫn không ngừng xuất hiện.

Điều đó, cùng với lời đồn rằng tên đồ tể là quỷ, đã đưa Jinya đến một kết luận duy nhất.

“…Ta hiểu rồi. Đây hẳn là năng lực của ngươi.”

Tên đồ tể là một thượng quỷ sở hữu một năng lực đặc biệt, rất có thể là khả năng che giấu sự hiện diện của bản thân.

Nhưng hắn không thể triệt tiêu hoàn toàn âm thanh khi di chuyển, và bản thân con quỷ này cũng không quá mạnh.

Hắn không đủ sức để giết người tay không, nên mới phải dùng đến kiếm.

Nếu vậy, Jinya có thể đối phó được. Cậu vốn không muốn dùng đến cách này, nhưng cậu không đủ sức để chống lại con quỷ này nếu không làm thế.

“Ít nhất ở đây không có người sống sót…”

Sử dụng mọi con át chủ bài trong tay là điều hiển nhiên. Cậu nhắm mắt lại.

Một tiếng “thình thịch” ghê tởm vang lên khi cơ bắp trên cánh tay trái của cậu phình to, trở nên dị hợm và mang một màu đỏ sẫm.

Cậu mở mắt ra, đôi đồng tử đã chuyển từ màu nâu sang màu đỏ rực.

“…Vậy là ta không cần phải che giấu nữa.”

Kẻ tấn công không dừng lại, ngay cả khi Jinya đã để lộ bản chất quỷ của mình.

Jinya cảm thấy da thịt bị cắt, nhưng cơn đau chỉ như kim châm.

Cơ thể cậu giờ đây rắn chắc hơn nhiều khi đã ở trong hình dạng quỷ.

Cậu vung cánh tay vào khoảng không mà cậu đoán là thanh kiếm của đối phương đang ở đó. Một tiếng “rắc” vang lên, thanh kiếm gãy làm đôi.

Thanh kiếm của con quỷ vô hình là loại rẻ tiền, có lẽ là hàng sản xuất hàng loạt, không thể chịu nổi sức mạnh của một con quỷ.

Một mũi kiếm hiện ra từ hư không và rơi xuống đất.

Dường như chỉ những vật tiếp xúc trực tiếp với cơ thể con quỷ mới bị tàng hình.

Nếu vậy, chỉ cần một đòn khiến hắn đổ máu là có thể phá giải năng lực của hắn.

Jinya thủ thế, tay phải nắm chắc thanh kiếm.

Cậu đã sẵn sàng để vung một đường kiếm rộng ngay khi cảm nhận được bất cứ thứ gì chạm vào da thịt mình.

“Bất cứ lúc nào, tên đồ tể,” cậu nói. Lời nói của cậu sẽ trở nên thật nực cười nếu con quỷ đã cao chạy xa bay, một điều mà cậu không thể nào biết được.

Nó sẽ làm gì đây? cậu tự hỏi.

Không gian trước mặt cậu gợn sóng, rồi một con quỷ với vóc người nhỏ bé—cao chừng năm shaku, thấp hơn Jinya cả một cái đầu—hiện ra.

Con quỷ dường như là giống đực, da hắn đen một màu đùng đục, vai hẹp. Quả nhiên là một kẻ yếu ớt.

Điểm đặc biệt là con mắt phải của hắn. Nó to hơn hẳn mắt trái, và ngay cả tròng trắng cũng đỏ ngầu.

Thật khó để xác định con mắt phải đó đang nhìn đi đâu, và vùng da quanh mắt thì biến dạng, trông như một chiếc mặt nạ kim loại đầy góc cạnh.

Nửa bên phải khuôn mặt hắn cũng sưng vù, càng làm cho con mắt dị dạng kia thêm phần nổi bật.

Trong tay hắn là một thanh kiếm gãy. Không thể nhầm được—con quỷ này chính là hung thủ.

“…Tên ta là Jinya. Xưng tên trước khi nhận lấy cái chết.”

Cậu không hiểu tại sao con quỷ lại tự hiện hình, nhưng Jinya nghĩ mình cũng nên hỏi tên đối phương.

Cậu từng hối hận vì đã không hỏi tên một con quỷ mà cậu đã giết từ rất lâu, và từ đó đã quyết tâm gánh vác sức nặng của mọi sinh mạng mà mình tước đoạt.

Sự lịch thiệp nhỏ nhoi này là điều tối thiểu cậu có thể dành cho chúng.

“Tôi là Mosuke.”

Jinya không ngờ lại nhận được một câu trả lời thẳng thắn như vậy.

Mosuke, một cái tên thật dân dã, có phần kỳ quặc đối với một thượng quỷ.

Hắn cũng chẳng có chút khí chất mạnh mẽ nào của một thượng quỷ.

Dù vậy, khả năng tàng hình của hắn là một vấn đề, Jinya không thể lơ là cảnh giác.

“Ta hiểu rồi. Ta sẽ không quên. Hãy yên lòng nhắm mắt khi biết rằng tên của ngươi sẽ được ghi nhớ,” cậu nói.

Cậu nghiến răng, siết chặt chuôi kiếm. Vừa chồm người về phía trước, sẵn sàng lao tới chém thì—

“Khoan đã! Tôi không có ý định giao đấu với anh!” Mosuke ném thanh kiếm gãy sang một bên, giơ hai tay lên trời ra hiệu đầu hàng.

“…Hửm?” Jinya dừng lại, vẫn giữ nguyên tư thế tấn công, mắt trừng trừng nhìn đối phương.

“Ngươi nói vậy là có ý gì? Không phải ngươi là kẻ đã tấn công ta trước sao?”

“À… đó là vì tôi tưởng anh là tên đồ tể. Tôi nghe đồn hung thủ là một con quỷ, mà anh lại có mùi của quỷ, nên khi thấy anh ở đây, tôi đã đoán chắc là anh. Nhưng xem ra anh cũng nghĩ tôi là thủ phạm. Tình huống này, kể cũng hơi oái oăm.”

“Vậy ra đó là lý do ngươi hiện hình.” Nghe cũng không đến nỗi khó tin. Mosuke trông không giống loại thích giết chóc.

Nhưng Jinya không chắc đây có phải là một màn kịch hay không. Cậu cau mày nghi hoặc, “Nhưng một con quỷ thì việc gì phải đi săn lùng một tên đồ tể?”

“Hay là chúng ta rời khỏi đây trước đã? Kẻo có người đi qua.”

Jinya nhìn quanh, đánh giá tình hình. Một đống xác chết và hai con quái vật dị hợm.

Cảnh tượng này khó mà giải thích cho xong. Cậu trở lại hình dạng con người, rồi tra kiếm vào vỏ.

Mosuke coi đó là một dấu hiệu hòa giải và toe toét cười.

“Hay là về chỗ tôi rồi chúng ta nói chuyện?”

²Mon: một đơn vị tiền tệ cũ của Nhật Bản.