Sword of the Demon Hunter: Kijin Gentosho

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6843

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19662

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 892

Quyển 10: The Taisho Arc - Chương Giao thời: Bài ca Mây hạ (4)

Ngay cả Jinya, một kẻ vốn dĩ mù tịt về các loại hình giải trí, cũng từng nghe qua cái tên Bài ca mây hạ.

Đó là một trong những bộ phim lãng mạn mà Kimiko vô cùng yêu thích, từng tạo nên một cơn sốt trong giới trẻ khi vừa ra mắt. Dù được công chiếu lần đầu vào năm Đại Chính thứ ba, nhưng tám năm sau, nó vẫn là một tác phẩm được nhiều người trân trọng. Quản lý rạp Koyomiza cũng là một người hâm mộ như thế, và thỉnh thoảng ông lại cho chiếu lại bộ phim mỗi khi ngẫu hứng.

Nhưng Jinya thì chưa bao giờ thực sự xem qua. Lỗi là tại Nagumo Eizen. Khi gã còn sống, anh không có lấy một khoảnh khắc lơ là cảnh giác, vì chẳng thể biết được gã sẽ hành động lúc nào. Dù vậy, anh vẫn luôn có chút hứng thú với bộ phim.

Người dẫn chuyện bắt đầu cất giọng:

Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng trên núi, có một cậu bé và một cô bé đã chào đời.

Cả hai lớn lên bên nhau và dành trọn mọi khoảnh khắc cho đối phương. Vào những ngày hè oi ả nhất, ánh nắng len lỏi qua kẽ lá, khiến chúng phải nheo mắt khi chạy nhảy khắp các ngọn đồi, lóa mắt trước vầng dương rực rỡ. Ngôi làng chẳng có trò giải trí nào, khiến chúng có rất ít nơi để vui chơi. Nhưng điều đó không quan trọng. Chúng chỉ cần có nhau.

Một bầu trời bao la, rộng lớn vắt ngang trên đầu. Cả hai nắm tay nhau và ngước nhìn. Có lẽ, chúng sẽ không bao giờ quên những áng mây mùa hạ ấy.

Nhưng cô bé xuất thân từ một gia đình nghèo khó, đến bữa ăn hằng ngày cũng là một gánh nặng. Cha cô lúc nào cũng lo lắng, còn mẹ cô thì thường nhường phần ăn của mình cho con. Thế nên khi cô bé tròn mười lăm tuổi, cô đã quyết định: Cô sẽ đến Tokyo để kiếm tiền phụ giúp cha mẹ.

Cậu bé không thể đi cùng cô. Cậu còn có trách nhiệm của riêng mình với gia đình. Gia đình cậu là nông dân, và cậu phải làm việc thay cho người cha đang vật lộn với chứng đau lưng. Dù yêu cô bé, cậu không thể bỏ rơi gia đình để đi theo cô. Một lựa chọn như vậy là điều không thể đối với cậu.

Họ ôn lại những kỷ niệm thời thơ ấu, như việc họ từng hứa một ngày nào đó sẽ kết hôn. Khi chia tay, họ lại lập một lời hứa khác.

“Chúng ta hãy lại cùng nhau ngắm những đám mây mùa hạ, như chúng ta đã từng.”

Nhưng cả hai đã không còn là những đứa trẻ ngây thơ như trước. Họ biết lời hứa của mình sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Cậu bé, không thể nói một lời nào để giữ cô lại, chỉ biết nhìn cô ra đi và hiểu rằng mọi chuyện đã kết thúc.

À, thật là một câu chuyện khó chịu. Vị đắng chát lan ra trong khoang miệng Jinya. Hai người yêu nhau, rồi phải chia xa. Đó là một câu chuyện mà bản thân anh cũng chẳng hề xa lạ. Đã từng có người phụ nữ anh yêu bằng cả trái tim và đứa con gái anh thề sẽ bảo vệ. Anh đã muốn ở bên cả hai người họ hơn bất cứ điều gì, nhưng số phận đã không cho phép.

Lồng ngực anh thắt lại khi một giai điệu nhẹ nhàng vang lên và cảnh phim thay đổi. Ngồi bên cạnh, Nomari đang xem bộ phim điện ảnh đầu tiên trong đời với vẻ mê mẩn thuần túy. Dù đã lớn tuổi, gương mặt nhìn nghiêng của bà vẫn còn mang một nét của con người xưa kia. Nhưng đôi mắt bà giờ đây không còn nhìn thấy Jinya nữa. Dù anh có bao nhiêu lưu luyến, anh cũng không thể trở thành gia đình của bà thêm một lần nào nữa.

"Không thể ở bên nhau, họ cảm nhận những ngày tháng cứ thế trôi qua," người dẫn chuyện tiếp tục một cách trang nghiêm.

Câu chuyện tiếp diễn với thời gian thấm thoát thoi đưa. Cô gái bắt đầu làm việc tại một nhà máy dệt bông. Dù cuộc sống ở ký túc xá khiến cô bỡ ngỡ, cô vẫn làm việc chăm chỉ. Vài tháng một lần, cô gửi cho gia đình một khoản tiền, và mỗi tháng cô viết vài lá thư cho cậu bé.

Anh có khỏe không?

Em vẫn ổn.

Em cô đơn quá. Em ước gì được gặp anh.

Bầu trời Tokyo thật u tối. Em khao khát bầu trời mùa hạ mà em đã thấy cùng anh.

Cuộc sống của cô rất bận rộn. Ngày nào cô cũng làm việc, chỉ còn đủ sức để ngủ, nhưng cuối cùng cô cũng quen với cuộc sống thành thị. Cô có những mối quan hệ mới, những người bạn mới. Và khi tìm thấy những người khác lắng nghe nỗi lòng của mình, cô dần dần viết thư ít đi.

Cậu bé, không thể rời khỏi quê nhà, bắt đầu nhận ra sự thay đổi của cô. Lời hứa kết hôn mà họ đã lập ra thời thơ ấu vẫn còn bỏ ngỏ và có lẽ sẽ mãi mãi là như vậy. Suy nghĩ đó khiến cậu buồn, nhưng cậu đã chấp nhận nó.

Sáu năm đã trôi qua kể từ khi họ chia xa. Cậu đã cao hơn, giọng nói trầm hơn. Cậu đã quen với cuộc sống không có cô và ngày càng ít nghĩ về bầu trời mùa hạ. Cậu bé ngày ấy đã biến mất từ lâu.

Cô bé ngày ấy cũng tương tự biến mất. Giờ đây cô viết thư cho cậu mỗi năm một lần. Thư của cô có nhiều điều, nhưng những dòng chữ "Em ước gì được gặp anh" đã không được viết trong nhiều năm qua.

Và thế là họ hiểu ra. Dù có chờ đợi bao lâu, họ sẽ không bao giờ cùng nhau ngắm những đám mây mùa hạ một lần nữa. Những lá thư của cô gái đã được gửi cho cậu bé, và cậu bé đã yêu cô gái của ngày ấy. Khi còn là trẻ con, họ có thể mơ mộng. Nhưng từ đó họ đã trở thành người lớn, và trước khi kịp nhận ra, họ đã tỉnh giấc khỏi giấc mơ của mình.

Có một người phụ nữ trong làng nói rằng cô ấy có tình cảm với tôi. Họ đã đến tuổi đó.

Họ phải bắt đầu nghĩ đến việc lập gia đình. Có lẽ đã đến lúc.

Một người đàn ông tôi quen biết ở Tokyo đã cầu hôn tôi.

Dù đã qua thời xuân sắc, cô đã tìm được một người đàn ông tốt bụng theo đuổi mình. Có lẽ đã đến lúc.

Không thể quên được nhau, họ đã cố gắng chờ đợi cho đến bây giờ. Nhưng đã đến lúc phải khép lại những ngày hè của họ. Dù sống xa cách, cả hai đều rùng mình trước cái lạnh của gió. Mùa đông đã đến, và bầu trời trông xa xôi và vô tình.

"...Buồn quá."

Những lời nói nhẹ nhàng của một bà lão yếu ớt vọng lại. Jinya ít nhiều hiểu được điều Nomari muốn nói, nhưng anh không thể hiểu được cảm xúc của bà. Họ đã xa nhau quá lâu rồi. Anh có thể đọc vị Kimiko như một cuốn sách mở, nhưng trái tim của Nomari giờ đây đối với anh là không thể nào thấu tỏ.

Nhạc nền của bộ phim bắt đầu chuyển sang một giai điệu đau lòng. Như thể đang chạy trốn khỏi khuôn mặt xa lạ của Nomari, Jinya để mình đắm chìm vào thế giới của Bài ca mây hạ.

Câu chuyện đang đi đến hồi kết.

"Và thế là, chàng trai lên đường đến Tokyo," người dẫn chuyện nói một cách quả quyết.

Chút lưu luyến cuối cùng vẫn còn đó. Giờ không còn là một cậu bé, người đàn ông lên đường đến Tokyo vào một ngày mùa đông. Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi họ chia xa. Cô rất có thể đã quên hết về anh, sống ở kinh đô hoa lệ. Nhưng anh vẫn muốn gặp lại cô, chỉ một lần thôi. Rồi anh có thể buông bỏ cô. Thế là anh thì thầm một điều ước.

Cảnh phim thay đổi.

Giờ không còn là một cô bé, người phụ nữ bước đi trên phố vào một ngày mùa đông. Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi họ chia tay. Cô tự hỏi anh đang sống thế nào ở quê nhà. Chỉ sau khi anh rời khỏi cuộc đời mình, cô mới nhận ra mình đã dựa dẫm vào anh nhiều đến nhường nào, nhưng đã quá muộn để gửi thư cho anh nữa rồi.

Những cơn gió đông lạnh lẽo dường như thổi xuyên qua người cô. Cô cúi đầu. Dù có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu, sự cô đơn vẫn còn đó. Thế là cô thì thầm một điều ước.

"Em ước gì được gặp anh."

Giọng nói của họ chồng lên nhau. Cả hai cùng lúc quay lại. Ánh mắt của người đàn ông và người phụ nữ gặp nhau. Họ nhận ra nhau ngay lập tức nhưng không thể cất tiếng gọi. Dù có nét tương đồng, nhưng có quá nhiều điều xa lạ.

Cô là người đầu tiên hành động. Xấu hổ vì đôi tay đã trở nên thô ráp do làm việc liên tục, cô theo phản xạ cố gắng bỏ chạy. Anh nắm lấy cánh tay cô để ngăn lại. Anh muốn diễn tả những cảm xúc đã bị lãng quên thành lời. Giờ đây khi đối mặt với cô sau bao lâu, ngay cả đôi tay thô ráp của cô cũng trở nên đáng yêu.

Người đàn ông, chàng trai ngày nào, mỉm cười vô tư lự như ngày xưa. Cả hai đã vượt qua năm tháng để gặp lại nhau một lần nữa. Phía trên, một bầu trời mùa đông xa xăm có thể được nhìn thấy. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, và hơi thở của họ tạo thành những đám hơi trắng. Lời hứa cũ của họ đã trở thành hiện thực, chỉ là theo một hình dạng khác so với những gì họ mong đợi.

"Giống như những đám mây mùa hạ vậy."

Khi họ thấy hơi thở của mình hòa vào nhau, họ không thể không mỉm cười như một. Giai điệu của Bài ca mây hạ vang lên ở cuối phim. Khi nốt nhạc cuối cùng còn vương vấn, câu chuyện đã đi đến hồi kết.

Không ai biết điều gì sẽ xảy ra với hai người họ. Nhưng họ đã thấy những đám mây mùa hạ của mùa đông khi còn là cậu bé và cô bé ngày xưa, vậy nên chắc chắn họ sẽ tìm được cách để ở bên nhau như đã từng.

Với những lời cuối cùng đó, người dẫn chuyện kết thúc câu chuyện, và Bài ca mây hạ đi đến hồi kết. Tiếng vỗ tay vang lên trong rạp và kéo dài một lúc.

*

"À... Đúng là không có gì bằng một bộ phim hay."

Buổi chiếu và âm nhạc đã kết thúc từ lâu. Hầu hết khán giả đã ra về một lúc trước, nhưng Kimiko vẫn còn đang đắm chìm trong dư âm. Cô bắt đầu thích phim ảnh vì chúng cho thấy sự tự do mà cô từng khao khát, nhưng chúng vẫn chạm đến trái tim cô ngay cả bây giờ.

"Cô thực sự thích những câu chuyện tình yêu nhỉ, Kimiko-san?"

"Trước đây tôi đã từ bỏ mọi hy vọng về tình yêu, nhưng đúng vậy. Tôi mong một ngày nào đó mình cũng được trải nghiệm một mối tình lãng mạn như vậy..."

Càng bị cuốn vào bộ phim, cô càng tiến lại gần Yoshihiko hơn. Nhận ra điều đó, cô đột nhiên đỏ mặt. "T-Tôi xin lỗi!"

Cô nhanh chóng tạo khoảng cách giữa họ. Đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, Himawari trêu cô.

"Cô không nghĩ là hơi muộn để xấu hổ sao? Lúc nãy cô còn nắm tay cậu ta nữa mà."

Kimiko đã quá bận tâm đến tình hình của Jinya mà không nhận ra, nhưng cô đã dắt tay Yoshihiko đến chỗ ngồi của họ. Bị chỉ ra điều đó khiến cô càng đỏ mặt hơn và cúi đầu.

"Ừm... Tôi đã làm gì sai sao?" Yoshihiko lo lắng hỏi.

Kimiko biết mình đã hành động kỳ lạ xung quanh anh, nên việc anh bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu là điều tự nhiên. Cô muốn hét lên rằng anh không làm sai một điều gì cả, nhưng cô không thể thốt nên lời. Cô cảm thấy chán nản vì mình quá thảm hại.

"Ryuuna, Himawari."

Cô ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng của Jinya. Hai cô gái chạy đến chỗ anh, nhưng anh chỉ vẫy tay nhẹ với Kimiko và nói, "Bọn tôi đi trước đây. Chúc may mắn."

Không đợi câu trả lời, anh rời khỏi rạp chiếu phim. Cô nhìn anh đi, có chút bối rối. Vai trò đã hoàn toàn đảo ngược. Bây giờ anh là người tạo không gian cho Kimiko và Yoshihiko. Izuchi không đến dọn dẹp rạp dù đã bao nhiêu thời gian trôi qua, có nghĩa là hẳn gã cũng đã tham gia vào chuyện này.

"Kimiko-san?" Yoshihiko nói có chút buồn bã.

Tim cô đập thình thịch gần như khó chịu, và đầu cô nóng đến mức cô nghĩ mình có thể ngã quỵ. Nhưng những người khác đã cố gắng tạo điều kiện cho cô. Nếu cô định can đảm, thì phải là bây giờ.

Cô đưa tay ra và nắm lấy tay anh.

"H-Hả?"

"Yoshihiko-san, tôi xin lỗi vì ngày hôm nay. Tôi đã thô lỗ với anh."

Trái tim cô sẽ chạm đến anh qua đôi tay của họ. Anh sẽ cảm nhận được tất cả sự ấm áp của cô, tất cả cơn sốt trong tim cô lúc này. Suy nghĩ đó khiến tim cô đập còn nhanh hơn nữa.

"Tôi muốn cảm ơn anh."

"Cảm ơn tôi...?"

"Vâng. Anh đã giúp tôi rất nhiều cho đến bây giờ. Không chỉ trong chuyện đã xảy ra với Eizen-sama, mà cả trước đó nữa. Anh đã luôn ở đó để nói chuyện với tôi."

Vì được lệnh phải ở nhà, cô không thể đến trường và không có bạn thân. Cô cảm thấy bị cách ly với thế giới. Tình yêu của cô với chốn giải trí thực ra chỉ là kết quả của mong muốn thoát khỏi thực tại. Nhưng mỗi khi cô đến rạp chiếu phim này, Yoshihiko sẽ nói chuyện với cô. Điều đó khiến cô hạnh phúc vô cùng, hơn bất cứ ai có thể hiểu được.

Cuối cùng cô cũng hiểu được những cảm xúc mình đang có. Cô đã nghĩ mình yêu anh sau khi anh cứu mạng cô, nhưng không phải vậy. Cảm xúc của cô đã ở đó từ trước. Cô chỉ đơn giản là đã trưởng thành hơn một chút, có thể nhìn xung quanh mình và nhận ra những gì đã ở đó.

"Vậy nên, cảm ơn anh, Yoshihiko-san. Cảm ơn anh vì rất nhiều điều."

Sự kiện Eizen đã dạy cô rằng cô không cần phải tô điểm cảm xúc của mình bằng những lời hoa mỹ để truyền tải chúng. Thay vào đó, cô thể hiện lòng biết ơn của mình một cách rõ ràng, bằng cách mỉm cười hết sức có thể. Cô chưa thể thể hiện tình cảm của mình ngay được, nhưng cô sẽ không còn dao động nữa. Giờ đây cô biết chắc chắn rằng mình yêu Yoshihiko.

Khi thấy anh đỏ mặt và bối rối trước những lời nói của mình, cô cũng cảm thấy nhột nhạt trong lòng. Gương mặt cô, tất nhiên, vẫn đỏ như trước.

Hai người họ im lặng nhìn nhau một lúc. Xấu hổ, cả hai cuối cùng đều bật cười.

À... Chắc là nó rồi, cô nghĩ. Chính nó. Đây chắc chắn là điều mình đang tìm kiếm.

"Cứ như trong phim điện ảnh vậy."

Giọng nói của họ chồng lên nhau, và họ lại một lần nữa nở nụ cười. Kimiko đã có thể tiến lại gần người cô yêu hơn một chút, giống như các nhân vật trong Bài ca mây hạ.

*

Và bây giờ là về gia đình đã không thể thành.

Lúc Jinya và những người còn lại rời khỏi rạp Koyomiza, bầu trời đã đổi màu. Mặt trời đang trên đường xuống chân trời. Hoàng hôn không còn xa nữa. Không có gió hay mây, và một khi bầu trời chuyển sang màu cam, sự tĩnh lặng của buổi chiều sẽ hoàn toàn bao trùm.

"Đây là lần đầu tiên tôi xem phim, nhưng tôi rất thích."

Nomari thở dài nhẹ nhàng, đôi mắt ẩm ướt vì xúc động.

"Tôi rất vui khi nghe điều đó," Jinya nói.

"Nó cảm động một cách đáng ngạc nhiên. Có lẽ vì tôi đã ở bên chồng tôi từ khi còn trẻ nên tôi có thể đồng cảm với các nhân vật đến vậy."

"Tôi có nghe rồi. Ông ấy nói về bà mỗi khi có cơ hội."

"Ôi, cái ông ngốc ấy."

Tim Jinya không còn đau nhiều nữa, vì anh đã quen dần với việc nói chuyện với một Nomari không biết mình. Một khoảng thời gian vĩnh cửu đã trôi qua kể từ khi hai người họ chia xa. Nhiều thứ đã mất đi, nhưng một chút gì đó nhỏ bé vẫn còn lại. Thực tế, anh đã lặp lại chu kỳ mất mát và khám phá này nhiều lần cho đến bây giờ, và nơi nó đưa anh đến không phải là một nơi tồi tệ.

Anh mỉm cười, nghĩ lại những lúc những ý thích bất chợt của Michitomo và Shino đã khiến anh quay cuồng. Anh nhớ lại niềm vui chân thành mà anh cảm thấy khi Kimiko được sinh ra. Ngay cả Ryuuna và Yoshihiko bây giờ cũng là những người anh có thể gọi là thân thiết.

Anh không hối hận về con đường mình đã chọn. Nhưng những ngày anh ở bên Nomari vẫn chưa phai màu trong tim anh.

"Đã đến lúc rồi, phải không?" bà nói.

"Đúng vậy. Chúng ta hãy trở lại nhà ga," Jinya đáp lại không chút cảm xúc.

Vào buổi tối, bà sẽ rời Tokyo cùng với Somegorou, và thế là hết. Jinya không phải là cha của bà mà là một người hướng dẫn bà gặp lần đầu tiên hôm nay. Bà không có lý do gì để miễn cưỡng chia tay anh, và vì vậy bà mỉm cười đáp lại.

"Vậy bọn cháu về trước nhé, chú. Chú hãy ở lại với Nomari-san cho đến cuối cùng."

"...Ừm."

Himawari lộ ra một biểu cảm khó đọc, rồi quay đi như để che giấu khuôn mặt. Đây là lòng tốt đối với Jinya hay là cảm giác tội lỗi đối với Nomari? Anh cho rằng những sự kiện trong quá khứ hẳn đã để lại một vết sẹo nhỏ trong lòng cô, và vì vậy anh không ngăn cô lại.

Cảm nhận được có điều gì đó không ổn với Himawari, Ryuuna ngoan ngoãn đi theo cô. Và thế là, Jinya và Nomari ở lại một mình. Cùng nhau, họ đi đến Ga Tokyo.

"Tôi biết Kimiko từ khi cô bé mới sinh. Có lẽ đó là lý do tại sao cô bé gọi tôi là Jiiya."

"Nếu cậu có dịp đến Kyoto, xin hãy cho tôi biết. Tôi rất muốn dẫn cậu đi tham quan để đáp lễ."

"Mùa hoa cẩm tú cầu đã qua rồi nhỉ? Có lẽ tôi sẽ thử làm việc với một số loài hoa mới."

"Chồng tôi không uống rượu một chút nào, cậu thấy đấy..."

Cuộc trò chuyện của họ rất sôi nổi, bao gồm vô số chủ đề. Hoặc có lẽ anh chỉ sợ để cuộc trò chuyện chết lặng. Đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng. Anh vốn dĩ chỉ là một người xa lạ. Sau khi ngày hôm nay kết thúc, anh sẽ không bao giờ có cơ hội đi dạo trong thị trấn với Nomari như thế này nữa. Suy nghĩ đó khiến anh sợ hãi, vì vậy anh cứ cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện, đi chậm nhất có thể.

Tuy nhiên, thời gian vẫn tàn nhẫn trôi qua. Cuối cùng, họ lại đến Ga Tokyo. Họ nhìn xung quanh, nhưng không thấy Somegorou đâu. Tuy nhiên, bầu trời chiều đã dần chuyển từ màu cam sang màu chàm.

Đây là lời tạm biệt.

"Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay, Kadono-sama. Tôi đã có thể tận hưởng nhờ có cậu."

Nomari cúi đầu thật sâu, làm rõ rằng đây là kết thúc.

"Không có gì. Nếu có thì, tôi mới là người phải cảm ơn bà. Tôi đã rất vui khi được đi dạo trong thị trấn cùng bà."

Anh nói thật lòng. Dù lúc đầu anh ngạc nhiên khi thấy bà, anh đã có thể đi cùng con gái mình một lần nữa. Anh đã rất hạnh phúc.

Bà coi những lời nói của anh không hơn gì là lời tâng bốc và nói, "Ôi chà. Cậu không nên trêu bà già này quá nhiều." Với bà, anh là một chàng trai trẻ khoảng mười tám tuổi. Anh chấp nhận điều đó, nhưng anh buồn khi biết bà sẽ không nghĩ rằng lời nhận xét của anh là chân thành.

Nomari nhìn Ga Tokyo, được làm bằng gạch đỏ, với một nụ cười rạng rỡ. Có điều gì đó trong biểu cảm của bà trông tinh nghịch, gợi cho anh nhớ về con người trẻ tuổi của bà.

"Nghĩ lại thì mình sẽ đi tàu sau khi xem bộ phim đó. Lạ thật, cậu không nghĩ vậy sao?"

Cô gái trong Bài ca mây hạ đã đến Tokyo từ quê nhà bằng tàu hỏa, và bây giờ Nomari sẽ đi tàu từ Tokyo để trở về nhà. Có điều gì đó trong tất cả những điều đó hẳn đã khiến bà cảm thấy buồn cười, vì bà nở một nụ cười hạnh phúc. Bà trông thật trẻ con, tắm mình trong ánh nắng chiều.

Nhưng dù vậy, bà vẫn sẽ là gia đình của tôi chứ?

Hình ảnh của bà từ ngày đó chồng lên hình ảnh của bà bây giờ trong tâm trí anh. Anh đã biết một ngày nào đó bà sẽ rời bỏ anh. Họ là người và quỷ, mang những vòng đời khác nhau, vì vậy anh đã chuẩn bị tinh thần cho ngày họ không còn có thể là cha con nữa. Nhưng những thế lực bên ngoài đã khiến mọi chuyện kết thúc còn sớm hơn anh dự đoán.

Đó là lý do tại sao anh phải đảm bảo rằng mình sẽ kết thúc mọi chuyện một cách đúng đắn bây giờ. Nếu đây sẽ là khoảnh khắc cuối cùng của họ bên nhau, thì anh cần phải đảm bảo nó mang lại cho anh sự thanh thản thực sự. Somegorou, Kimiko, và ngay cả Himawari đã cố gắng tạo cơ hội này cho anh.

Có lẽ nó sẽ không diễn ra tốt đẹp như trong bộ phim điện ảnh lúc nãy, nhưng anh không thể để mình đứng yên mãi được. Anh hít một hơi nhỏ. Không khí mùa hè nóng nực tràn đầy phổi anh, và rồi anh thở ra tất cả cùng một lúc. Với sự quyết tâm, anh đối mặt trực tiếp với Nomari.

"...Nomari-san. Có một điều tôi muốn hỏi bà. Tôi có thể chứ?"

Sự thay đổi giọng điệu đột ngột khiến bà ngạc nhiên, nhưng bà cảm nhận được anh nghiêm túc đến mức nào và không đùa cợt.

"Tất nhiên rồi."

"Cảm ơn bà." Anh nở một nụ cười, rồi hỏi câu hỏi mà anh đã giữ trong lòng một thời gian.

"Bà... đã sống một cuộc đời hạnh phúc chứ?"

Anh không biết bà đã sống cuộc sống nào kể từ ngày bà mất đi ký ức, cũng không biết liệu nó có kết thúc trong hạnh phúc hay không. Nhưng anh phải hỏi, càng phải hỏi hơn vì anh biết họ không thể trở lại như xưa.

"Vâng. Tôi đã kết hôn với Heikichi-san và được ban phước với con cháu. Tôi đã sống một cuộc đời tràn đầy hạnh phúc," bà trả lời không do dự với một nụ cười hiền hậu.

Bà có vẻ hạnh phúc đến mức Jinya thực sự tin rằng bà đã ổn khi không có anh. "Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi..." Anh cảm thấy vui đến mức có thể khóc. Tràn đầy nhẹ nhõm, anh thở ra một hơi thật sâu.

Không còn vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, anh lộ ra một biểu cảm ở đâu đó giữa nước mắt và nụ cười và bộc lộ những cảm xúc trong lòng mình. "Đó là nỗi lo lắng duy nhất còn sót lại của tôi. Tôi rất vui... Tôi rất vui vì đã được gặp bà và nghe rằng bà đã sống một cuộc sống tốt đẹp."

Anh vui mừng khôn xiết cho hạnh phúc của bà. Việc biết rằng nó không phải do chính tay anh mang lại có chút buồn, nhưng anh có thể vui cho bà, một cách đơn giản, và anh tự hào về điều đó. Họ không bao giờ có thể là gia đình một lần nữa, nhưng anh tự hào khi biết rằng anh vẫn là cha của bà.

Và thế là đủ rồi. Biết rằng bà đã hạnh phúc là đủ cho anh rồi.

"Kadono-sama...?"

"Xin lỗi. Tôi đã hỏi bà một câu hỏi kỳ lạ, phải không? À, chồng bà đến kia rồi. Vậy thì, tạm biệt... Tôi thực sự rất vui khi được gặp bà."

"Hả?"

Bà dường như không hiểu, nhưng anh không có ý định giải thích thêm. Không cần một người đàn ông khó coi như anh trong cuộc sống của bà, càng không cần nếu bà đang hạnh phúc như vậy.

Với những bước chân vững chắc, anh đi qua bên cạnh bà, qua quá khứ của mình. Somegorou thản nhiên tiến đến đối diện anh.

"Thế nào? Mọi chuyện ra sao rồi?"

"Không chắc, nhưng tôi nghĩ mình đã tìm thấy chút thanh thản."

"Vậy sao? Tốt." Rồi Somegorou dường như nhớ ra điều gì đó và đưa tay ra.

Anh đấm nhẹ vào má Jinya, không đủ lực của một cú đấm, nhưng thế là đủ với anh. "Ta đã thề một ngày nào đó sẽ đấm cho cái đầu đất của mi tỉnh ra. Xem ra cuối cùng ta cũng có cơ hội."

Không cần thêm lời chia tay nào nữa giữa hai người. Somegorou đi đến bên cạnh Nomari, và Jinya tiếp tục tiến về phía trước. Họ đi lướt qua nhau và dần dần xa nhau hơn.

"...Chúng tôi đã đặt tên nó là Jinya."

Nhưng một tiếng thì thầm nhẹ nhàng khiến Jinya dừng bước. Anh quay lại và thấy Nomari bối rối, như thể bà không hiểu lời nói của chính mình.

"Con trai của chúng tôi... Chúng tôi đã đặt tên nó là Jinya!"

Bà run rẩy gần như sợ hãi nhưng không rời mắt. Những giọt nước mắt lăn dài trên má bà có màu vàng cam trong ánh nắng chiều. Sức mạnh của Azumagiku đã xóa đi ký ức và không có cách nào để chúng quay trở lại. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, bà đang khóc. Bà không biết tại sao, nhưng một cảm xúc nào đó trong lồng ngực đã buộc bà phải nói ra ngay lúc này.

"Chúng tôi... tôi đã quyết định đặt tên cho con của chúng tôi là 'Yuunagi' nếu là con gái và 'Jinya' nếu là con trai. Tôi không biết tại sao, nhưng... tôi chỉ nghĩ rằng mình phải nói với cậu điều đó vì một lý do nào đó."

"Vậy thì con sẽ trở thành mẹ của cha!"

Giọng nói ngọng nghịu, hoài niệm của một đứa trẻ vang lên bên tai anh.

"Cha đã trở thành cha của con, vậy nên khi con lớn lên, con sẽ trở thành mẹ của cha và cưng chiều cha hết mực."

Một Nomari trẻ tuổi hơn đã hứa với anh điều đó. Đó là lời hứa vô lý của một đứa trẻ, và thế mà bà đã giữ lời. Ký ức của bà đã bị xóa, và họ không còn có thể là gia đình, nhưng bà vẫn trở thành mẹ của một Jinya.

"...Cảm ơn bà. Hãy để tôi đáp lễ."

Với một tiếng thì thầm nhỏ, một cảnh tượng không thể xảy ra bắt đầu hiện ra. Khung cảnh lộn xộn của Ga Tokyo được tô điểm bằng ảo ảnh, cho thấy một đồng cỏ dưới bầu trời chiều.

"Hư Ảnh... Sức mạnh của mẹ bà."

Những bông hoa nhỏ xinh đang nở rộ với đủ loại màu sắc: đỏ, vàng, trắng. Đó là một đồng cỏ ảo ảnh của hoa phấn—còn được biết đến với một tên gọi khác, "nomari". Những bông hoa này nở vào buổi chiều, và vì vậy buổi chiều thuộc về Nomari.

"Ôi trời..."

Bà bối rối trước cảnh tượng này, nhưng màu sắc nhẹ nhàng của những bông hoa khiến lồng ngực bà thắt lại. Bà nhắm mắt lại để ngăn những giọt nước mắt đã ứa ra. Khi bà mở mắt ra lần nữa, cả đồng cỏ và Jinya đều đã biến mất.

Jinya thong thả đi dạo trong thị trấn. Cuộc chia tay với Nomari khiến anh có chút buồn, nhưng một sự ấm áp bên trong anh trào dâng thành một nụ cười. Anh không ghét cảm giác này.

"Jiiya."

Một giọng nói trẻ trung gọi anh, khiến anh dừng lại. Anh quay lại nhìn và thấy Ryuuna đang đợi anh bên lề đường. Cô nhìn anh không vui.

"Em đang làm gì ở đây, Ryuuna?"

"Em đợi ở đây." Cô lon ton đến bên cạnh anh và ôm lấy cánh tay anh, rồi ngước lên và hờn dỗi phồng má. "Người phụ nữ đó đi đâu rồi?"

"Về nhà rồi."

"Bà ấy là ai?"

Ryuuna không nói nhiều, nhưng có vẻ Nomari đã thu hút sự chú ý của cô. Hành vi của cô khiến anh nhớ lại cách Nomari hờn dỗi khi Kaneomi còn sống cùng họ. Không thể ngăn mình cười gượng, anh xoa đầu Ryuuna khi trả lời cô.

"Con gái của ta."

Có vẻ hơi nhẹ nhõm, cô lặp lại, "Con gái của ngài?"

"Ừ. Đứa con gái quý giá của ta. Đã lâu rồi ta mới gặp con bé, nên ta nghĩ tối nay ta có thể có một giấc mơ đẹp."

"...Vâng."

Hai người họ khoác tay nhau đi. Ryuuna cuối cùng vẫn hờn dỗi. Jinya không biết làm thế nào để dỗ dành cô, nhưng ít nhất sự ấm áp của cô thật dễ chịu.

Không ai có thể nói điều gì quý giá hơn—những thứ đã mất đi hay những thứ đã có được. Nhưng ít nhất Jinya bây giờ đã vượt qua được một chút đêm định mệnh đó. Dù anh có thể mất đi điều gì từ đây về sau, anh sẽ không bao giờ đánh mất những thứ anh có được sau đó nữa. Anh sẽ không còn bị sự rực rỡ của quá khứ làm cho mù quáng mà bỏ qua hiện tại.

Đó là lý do tại sao đây là lời tạm biệt, Nomari.

Anh sẽ không quên bà, nhưng anh cũng không còn hối tiếc gì nữa. Ngẩng đầu lên, anh thấy một bầu trời màu chàm phía trên. Khi anh ngắm những ngôi sao lấp lánh, anh đã nói lời từ biệt với những ngày tháng quá khứ của mình.

*

"Trời ạ, cứ phải làm cho nó màu mè mới chịu, nhỉ? À chết, mình quên chuyển lời của Sư phụ. Thôi kệ. Không nhất thiết phải là mình."

Dù càu nhàu, Somegorou có vẻ hạnh phúc. "Chúng ta đi chứ, Nomari?"

Nomari không nhúc nhích. Với một vẻ mặt buồn bã, bà đăm đăm nhìn về phía người đàn ông đã đi.

"Heikichi-san... Người đàn ông đó là ai vậy?"

Ký ức của Nomari sẽ không bao giờ trở lại. Sẽ không có phép màu nào mà bà đột nhiên nhớ lại Jinya. Somegorou biết chắc điều đó, vì đã có quan hệ thân thiết với Azumagiku. Việc Nomari lại day dứt về Jinya lúc này thật là lạ.

Đó là lý do tại sao Somegorou sẽ không nói cho bà biết sự thật rằng Jinya là cha của bà. Làm như vậy sẽ chỉ khiến bà bối rối, và nó sẽ không làm Jinya vui. Người cha vụng về, quá đỗi cưng chiều con gái ấy sẽ không muốn thấy bà bị xáo trộn như vậy.

Vì vậy, thay vào đó, Somegorou thả lỏng vai và mỉm cười. "Ai biết được? Sao bà không tự hỏi anh ta một lúc nào đó?"

Một phần trong anh biết rằng hai người sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng điều đó chẳng có gì sai cả. Jinya sẽ ở lại trong ký ức của bà như một chàng trai trẻ kỳ lạ mà bà gặp ở Tokyo, và thế là đủ rồi.

"Tàu hơi nước đến rồi. Chúng ta nên nhanh lên."

"Đúng vậy. Đi thôi, mình."

Cứ như vậy, cặp vợ chồng già rời khỏi Tokyo. Lời tiên đoán của Somegorou đã chứng tỏ là đúng. Cả hai người họ đều không bao giờ gặp lại Jinya nữa. Tuy nhiên, chàng trai trẻ kỳ lạ thỉnh thoảng vẫn được nhắc đến trong các cuộc trò chuyện.

"Ồ, phải rồi, tôi đã xem một bộ phim điện ảnh với vài người bạn cách đây một thời gian. Thật tiếc là ông đã bỏ lỡ, phải không?"

Bà sẽ trêu ông, và ông sẽ cười gượng đáp lại. Đó không hơn gì là những lời nói đùa vô nghĩa, nhưng chính điều đó đã khiến Somegorou rất hạnh phúc. Ông cảm thấy như thể những ngày ồn ào ở quán soba đó đã quay trở lại.

Những ngày này ở thời Heisei, phim ảnh chẳng có gì đặc biệt cả. Nhưng ở thời Đại Chính, phim điện ảnh là vua của các loại hình giải trí. Một số người xem phim và tự hào khoe khoang về những bước tiến hiện đại hóa mà Đế quốc Nhật Bản đang thực hiện. Những người khác xem và rung động trước vẻ đẹp của phim, liên hệ những câu chuyện tình yêu với cuộc sống của chính họ. Vẫn có những người khác xem phim cùng một người khác và suy ngẫm về quá khứ.

Màn bạc dành cho một loạt các trải nghiệm, và mọi người yêu thích nó. Thậm chí có thể đã có một con quỷ trà trộn vào đám đông xem Bài ca mây hạ và có thể đối mặt với quá khứ của mình, hoặc thậm chí là một tiểu thư quý tộc đã có thể nhận ra tình cảm của chính mình. Ai biết được chứ?

Tất cả những điều này chỉ đơn giản để nói rằng phim điện ảnh rất phổ biến ở thời Đại Chính.

*

Tháng Bảy năm 2009. Quay trở lại hiện tại.

Jinya chọn ra đĩa DVD Bài ca mây hạ và nghĩ về quá khứ.

"Này? Có chuyện gì vậy?" Anh đột nhiên im lặng, và Miyaka lo lắng nhìn anh.

Anh dường như đã đắm chìm trong nỗi hoài niệm hơi sâu. "Không, xin lỗi. Tôi chỉ đang nghĩ về quá khứ thôi."

"Vậy sao? Bộ phim đó có hay không?"

"Không hề. Nó sáo rỗng kinh khủng. Nhưng tôi đã xem nó cùng với một người thân thương. Tôi đoán đó là lý do tại sao bộ phim này lại hiện lên trong đầu tôi mỗi khi chủ đề phim ảnh được nhắc đến."

Phim ảnh bây giờ chỉ là một trong nhiều hình thức giải trí, nhưng trong quá khứ chúng được nhiều người yêu thích. Bản thân Kimiko cũng là một người hâm mộ của Bài ca mây hạ và đã đến rạp Koyomiza để xem nó nhiều lần. Việc bây giờ bạn có thể mua nó với giá vài nghìn yên và xem tại nhà thực sự cho thấy công nghệ đã tiến bộ một cách đáng sợ đến mức nào.

"Vậy, cậu có mua nó không?"

"...Tôi đoán vậy. Ừ, tại sao không?"

"Khoan đã, nhưng cậu có đầu đĩa DVD không?"

"Không, nhưng tôi có một đầu băng video."

"...Cậu sẽ không thể xem DVD trên đầu băng VCR đâu. Đừng có nhìn tôi sốc như vậy, nó sẽ không thay đổi được gì đâu."

Rõ ràng là DVD và băng video là những thứ khác nhau. Kiến thức của Jinya về các loại thiết bị này không sâu lắm. Ví dụ, anh chỉ biết cách sử dụng lò vi sóng để hâm nóng thức ăn. Các chế độ nướng và rã đông nằm ngoài tầm hiểu biết của anh.

"Được rồi, chúng ta hãy đến một cửa hàng điện tử sau bữa trưa. Tôi chắc rằng chúng ta có thể tìm thấy một đầu đĩa DVD giá rẻ."

"...Cảm ơn cậu," Jinya nói.

Miyaka cười khúc khích. "Nhưng chúng ta ăn trước đã, được chứ?"

"Chắc chắn rồi. Để tôi mời cậu để cảm ơn."

"Thật sao? Vậy thì tớ sẽ ăn một bát gyuudon, kèm theo một phần salad rễ ngưu bàng. Ồ, cậu có ăn ở Yoshidaya không?"

Có lẽ dưới ảnh hưởng của Bài ca mây hạ, Jinya nhớ lại một cuộc trò chuyện hoài niệm. Chuỗi cửa hàng gyuudon khổng lồ Yoshidaya được thành lập vào năm Minh Trị thứ 33 (1900 SCN), và cửa hàng đầu tiên của nó ở Nihonbashi, Tokyo. Hồi Jinya còn là người hầu cho gia đình Akase, mẹ của Kimiko là Shino đã nài nỉ anh đưa bà đến đó nhiều lần—Shino cũng có xu hướng bắt kịp xu hướng giống như Kimiko. Ngay khi nghe nói món gyuudon đang là tâm điểm của thị trấn, bà đã bắt Jinya đưa mình đến đó.

Đó là một chút vấn đề vì bà không quan tâm liệu anh có đang làm việc hay không, nhưng anh không phiền khi để bà cưỡi trên vai và thỉnh thoảng nuông chiều bà. "Chắc chắn rồi. Tôi đã không đến đó một thời gian rồi."

"Vậy sao? Vậy thì quyết định vậy nhé."

Dưới ánh nắng chói chang, hai người thản nhiên đi dạo trong thị trấn. Miyaka ngân nga một mình và đi phía trước, có vẻ đang rất vui. Jinya nhìn cô và nhớ lại ký ức vụn vặt về việc xem một bộ phim điện ảnh với nhiều người khác.

Nhiều thứ đã thay đổi, nhưng một số thứ vẫn luôn như cũ. Anh chắc chắn sẽ nhìn lại ngày hôm nay với sự trìu mến vào một thời điểm nào đó trong tương lai. Đó là một ngày Chủ nhật bình thường trước kỳ nghỉ hè, và bầu trời xanh và trong. Jinya che mắt khỏi ánh nắng và ngước lên, nghĩ rằng trời sẽ còn nóng hơn nữa.

Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, Miyaka ăn trưa trong lớp học và kể cho người bạn thân nhất của mình là Azusaya Kaoru về những gì đã xảy ra ngày hôm trước.

"...Miyaka-chan. Đó không phải là một buổi hẹn hò sao?"

"Hả?!"

Lời nhận xét đó đã dẫn đến một chút lộn xộn, nhưng đó là câu chuyện cho một lần khác.